Tia nhìn của họ xoắn lấy nhau. Rồi Kinderman bỏ khăn tay vào túi. " Vâng... vâng, tôi nghĩ thế nào cha cũng nói như vậy." Ông gật đầu, rồi ngắm trời hoàng hôn. " Đẹp quá. Thật là một cảnh sắc huy hoàng." Ông kéo tay áo lên để xem đồng hồ. " Ái chà, tôi phải đi đây. Chắc lúc này bà K. đang réo bữa ăn tối nguội lạnh hết rồi !" Ông quay lại Karras. " Cảm ơn cha. Tôi cảm thấy dễ chịu hơn... dễ chịu hơn nhiều. À, mà nhân tiện, cha giúp tôi một việc được không ? Nhắn hộ một tin. Nếu cha có gặp một người tên là Engstrom, bảo hộ ông ta là - chà, cứ nói là - " Elvira đã nhập viện, cô ta ổn cả rồi." Ông ta khắc hiểu. Cha sẽ giúp chứ ? Ý tôi muốn nói là nếu cha có gặp được ông ấy."
Karras bối rối. " Dĩ nhiên... " Ông nói " Dĩ nhiên là được."
" Này, ta không thể xem phim với nhau một tối nào đó được sao, hở cha ?"
Vị linh mục nhìn xuống, thì thầm " Một ngày gần đây."
" Một ngày gần đây ! Cha giống như một giáo sĩ Do Thái khi ông ta nhắc đến đấng Messiah: lúc nào cũng là một điệp khúc muôn thuở, " Một ngày gần đây." Mà cũng xin giúp tôi thêm một việc này nữa, thưa cha." Nhà thám tử lộ vẻ ưu tư. Lo lắng. " Hãy chấm dứt cái màn chạy việt dã này một dạo đã. Chỉ nên bách bộ thôi. Bách bộ. Thong thả lại. Cha hứa chứ ?"
"Đồng ý."
Hai tay thủ trong túi, nhà thám tử nhìn xuống vệ đường vẻ cam chịu. " Tôi biết." Ông ta thở dài mệt mỏi. " Một ngày gần đây. Lúc nào cũng là một ngày gần đây." Lúc bỏ đi, đầu ông vẫn cứ cúi gầm, ông với tay lên vai vị linh mục. Siết mạnh. " Elia Kazan gửi lời chào thăm."
Trong một lúc, Karras cứ đứng nhìn ông ta lúc ông ta đi nghiêng ngả xuống đường. Nhìn với sự kinh ngạc. Với niềm trìu mến. Và ngạc nhiên về những đường quanh ngã rẽ trong chốn mê cung của tâm hồn con người. Ông nhìn lên những đụn mây thẫm sắc hồng bên trên sông, rồi nhìn tít tắp mãi phía tây, ở đó mây trôi trên riềm thế giới khẽ hừng lên, như một lời hứa được nhớ lại. Ông chống cạnh nắm tay lên bờ môi rồi nhìn xuống nỗi buồn lúc nó tuôn từ cổ họng dâng tràn lên khóe mắt. Ông chờ đợi. Không dám liều lĩnh nhìn cảnh hoàng hôn một lần nữa. Ông nhìn lên cửa sổ phòng Regan, rồi quay lại ngôi nhà đó.
Sharon đón ông vào và cho biết không có gì thay đổi. Tay cô gái ôm một bó đầy các thứ chăn màn quần áo hôi thối nồng nặc mang đi giặt. Cô ta cáo lỗi. " Tôi còn phải mang mấy thứ này xuống máy giặt ở nhà dưới."
Ông nhìn cô gái. Tơ tưởng đến cà phê. Nhưng lúc đó ông nghe thấy tiếng con quỷ ồm oàm rủa xả Merrin rất dữ tợn. Ông tiến đến cầu thang. Lúc đó ông mới chợt nhớ đến lời nhắn. Karl. Anh ta đâu rồi ? Ông quay lại định hỏi Sharon, thấy cô gái đang khuất dạng trên lối bậc cấp dẫn xuống tầng hầm. Trong tâm trạng hoang mang, ông đi vào bếp.
Không có Karl. Chỉ có Chris ở đó. Nàng đang ngồi trên bàn cuối xuống xem... một tập ảnh ? Những tấm ảnh chụp được dán vào từng trang... Những rẻo ảnh cắt trong báo ra. Đôi tay khum lại ôm lấy trán làm che khuất mất tầm nhìn của nàng.
" Xin lỗi," Karras nói rất khẽ. " Karl có trong phòng anh ta không ?"
Nàng lắc đầu. " Anh ta đi công chuyện rồi," nàng thì thầm, giọng khàn khàn. Karras nghe thấy nàng khụt khịt mũi. " Có cà phê đó, thưa cha." Chris nói khẽ. " Chỉ cần hâm lại một chút là xong."
Lúc Karras nhìn ánh đèn báo trên chiếc bình lọc, ông nghe thấy tiếng Chris đứng lên khỏi bàn. Lúc quay lại, ông thấy nàng đi nhanh qua ông, mặt ngoảnh phía khác. Ông nghe một giọng run run. " Xin lỗi." Nàng rời bếp.
Ông nhìn sang tập ảnh. Ông bước đến, cúi xuống xem. Những tấm ảnh chụp bất ngờ, trung thực. Một cô gái nhỏ. Với nỗi đau đớn bàng hoàng. Karras nhận ra ông đang ngắm Regan: đây này, cô gái đang thổi nến trên chiếc bánh sinh nhật phủ đầy kem; đây nữa, cô ngồi trên bến tàu, trước mặt hồ nước, mặt quần soọc, áo thun, đang giơ tay hoan hỉ vẫy vẫy máy ảnh. Một chữ gì đó được in vào ngực áo thun: CAMP... Ông không đọc ra được là chữ gì.
Trên trang đối diện, một tờ giấy kẻ hàng mang tuồng chữ viết của một trẻ thơ:
Phải chi thay vì đất sét,
Con lấy được tất cả những gì đẹp nhất.
Như chiếc cầu vòng.
Hay mây trời, hoặc điệu chim hót,
Có lẽ lúc đó, ôi mẹ dấu yêu,
Nếu gom cả chúng lại,
Con có thể tạc một tượng của mẹ, đích thực.
Dưới bài thơ đề : CON YÊU MẸ ! CHÚC MỘT NGÀY LỄ CÁC BÀ MẸ ĐẦY HẠNH PHÚC ! Ký tên, bằng bút chì, Rags.
Karras nhắm mắt lại. Ông không thể kham nổi cuộc hội ngộ tình cờ này. Ông mệt mỏi quay đi chỗ khác, đợi cho cà phê sôi. Đầu cúi gầm, ông víu lấy quầy bếp và lại nhắm mắt. Đừng thèm thấy gì hết ! Ông suy nghĩ. Đừng nhìn thấy gì hết cả. Nhưng ông không thể, và lúc nghe tiếng máy lọc cà phê kêu đánh "xịch" một cái, hai tay ông bắt đầu run rẩy và niềm thương xót bất ưng trào dâng và mù quáng biến thành nỗi giận dữ trước bệnh tật và niềm đau, trước sự đau khổ, chịu đựng của trẻ con và sự mong manh, nhu nhược của thân xác, trước sự lũng đoạn quá quắt và tàn bạo của cái chết.
" Phải chi thay vì đất sét... "
Cơn giận vắt cạn thành nỗi sầu muộn và niềm tuyệt vọng cố cùng.
" ... tất cả những gì đẹp nhất... "
Ông không thể nào chờ đợi cà phê. Ông phải đi... ÔNG PHẲI LÀM MỘT VIỆC GÌ ĐÓ ... GIÚP MỘT AI ĐÓ... RÁNG SỨC...
Ông rời bếp. Lúc tạt ngang phòng khách, ông nhìn vào. Chris ngồi trên trường kỷ khóc tức tưởi. Sharon đang an ủi nàng. Ông quay nhìn chỗ khác rồi bước lên cầu thang, nghe tiếng quỷ đang gầm thét điên dại nhắm vào Merrin. "... lẽ ra mày đã thua lâu rồi ! Lẽ ra mày đã thua lâu rồi và mày quá biết điều đó ! Thằng mạt hạng Merrin kia ! Đồ con hoang kia ! Lại đây chứ ! Trở lại đây để mà... " Karras cố bỏ ra ngoài tai.
" ... hoặc điệu chim hót... "
Lúc bước vào phòng ngủ, ông nhận ra mình quên không mặc áo len. Ông nhìn Regan. Đầu cô gái quay chỗ khác không nhìn ông, lúc ngoắc bên này, khi nguẩy bên nọ theo đà thịnh nộ của quỷ dữ.
" ... tất cả những gì đẹp nhất... "
Ông thong thả đi về phía ghế của mình và nhấc lấy một tấm mền, mãi đến lúc đó, trong cơn mệt mỏi rã rời, ông mới nhận ra sự vắng mặt của Merrin. Lúc quay trở lại bên Regan để đo huyết áp cho cô bé, ông suýt vấp phải vị linh mục cao niên. Mềm nhũn và rã rời, ông lão nằm sải người, mặt úp sấp trên sàn nhà, bên cạnh giường. Rúng động toàn thân, Karras quỳ xuống. Lật ngửa ông lão lại. Ông trông thấy sắc mặt ông lão xanh xám. Thăm mạch. Rồi trong một khoảnh khắc đau đớn quặn thắt, buốt nhói, Karras nhận ra rằng Merrin đã chết.
" ... thói tự cao thánh thiện ! Chết rồi phải không ? Chết ? Này Karras, hãy chữa cho hắn đi !" Con quỷ lồng lộn. " Hãy lay tỉnh hắn dậy cho chúng tao kết liễu, cho chúng tao... "
Trụy tim. Động mạch vành. " Ôi, Chúa ôi !" Karras rên thầm. " Chúa ôi, không !" Ông nhắm mắt lại, lắc đầu với tâm trạng không sao tin được, đầy tuyệt vọng, rồi bất thần, với trào dâng của một nỗi thống khổ, ông thọc ngón tay cái thật mạnh bạo vào cườm tay xanh ngắt của Merrin như muốn vắt lấy từ những đường gân của nó cái nhịp sự sống đã mất.
"... kính tín... "
Karras khuỵu người ra sau, hít một hơi thở rõ sâu. Rồi ông trông thấy những hoàn thuốc nhỏ li ti vàng tung tóe trên sàn. Ông nhặt một viên lên và trong sự nhận thức đau đớn, ông thấy rõ là Merrin đã biết trước. Thuốc Nitroglycerin. Ông ấy đã biết trước. Mắt Karras mọng đỏ và đầy ắp lệ. Ông nhìn khuôn mặt Merrin. "... bây giờ hãy đi nghỉ ngơi một lát đi, Damien."
" Thậm chí giòi bọ cũng không muốn ăn cái xác thối rữa của mi đâu, đồ... "
Karras nghe mấy lời con quỷ nói đó và ông thoắt run lẩy bẩy vì một cơn phẩn nộ bừng bừng sát khí.
Đừng nghe !
"... đồng tính luyến ái... "
Đừng nghe ! Đừng nghe !
Một đường gân hằn lên giận dữ trên trán Karras, giật rần rật. Lúc ông nâng hai tay Merrin lên, âu yếm xếp chúng lại thành hình thập tự giá, ông nghe con quỷ ồm oàm. " Nào hãy đút vào tay hắn đi !" Rồi một cục đờm thối hoắc khạc ngay vào mặt người chết. " Lễ nghi cuối cùng đấy !" Con quỷ nhạo báng. Nó ngửa đầu ra sau, cười man dại.
Karras cóng cả người mà nhìn cục đờm dãi, mắt ông muốn bật khỏi tròng. Ông không nhúc nhích. Không thể nghe được gì hơn là tiếng gầm thét trào sôi của chính dòng máu ông. Rồi từ từ - trong những cơn giật bắn người sang hai bên, lẩy bẩy - ông ngước khuôn mặt lúc đó đã là một tiếng gầm gừ thâm tím, đã là một khối co giật vì hận thù và phẫn uất. " Đồ chó đẻ !" Karras sôi sục thành một tiếng thì thầm, nó rít vào không khí giống như thép nung chảy. " Đồ khốn kiếp !" Dù vẫn bất động, ông có cảm tưởng như mình đang tháo ra từ một cuộn tròn, gân cổ ông căng thẳng như những sợi dây cáp.
Con quỷ thôi cười và nhìn ông vẻ nham hiểm. " Mày thua đến nơi rồi ! Mày là đứa thua cuộc. Mày bao giờ cũng là đứa thua cuộc !" Regan mửa bắn vào mặt ông tung tóe. Ông chẳng lý tới điều đó. " Đúng, mày tỏ ra rất giỏi bắt nạt trẻ con !" Ông bảo, run lẩy bẩy. " Những đứa trẻ gái ! Nào ! Ta hãy xem mày thử sức với một cái gì lớn hơn đi ! Nào ! Tới đi !" Ông vươn ra hai bàn tay như hai chiếc móc vĩ đại, nung núc thịt, thong thả ngoắc. " Ra đây ! Nào, thằng thua cuộc kia ! Nào, hãy thử tao xem ! Hãy rời con bé mà ám tao đi ! Ám tao đi ! Hãy nhập vào... "
Không đầy một phút sau thì Chris và Sharon đã nghe những tiếng ầm ầm ở trên lầu. Họ đang ở trong văn phòng và mắt ráo hoảnh. Chris ngồi trước quầy rượu còn Sharon ở sau quầy đang pha rượu cho cả hai. Lúc cô gái đặt vốt ka và rượu bổ lên mặt quầy, cả hai người phụ nữ đều ngước nhìn lên trần. Những tiếng vấp ngã. Những tiếng va chạm mạnh vào đồ đạc, bàn ghế. Vào tường. Thế rồi tiếng của... con quỷ ? Con quỷ rồi. Những lời tục tĩu. Nhưng còn một giọng nữa. Cứ thay đỗi nhau. Karras chăng ? Đúng rồi, Karras. Nhưng nghe lạ hơn, trầm hơn.
" Không, tao sẽ không để cho mày hãm hại họ đâu ! Mày đừng hòng làm tổn thương được họ ! Mày sẽ ra với... "
Chris làm đổ nhào ly rượu lúc nàng rúm người lại vì một tiếng đổ vỡ dữ dội, vì một tiếng kinh bể. Trong chớp mắt, nàng và Sharon tuôn khỏi văn phòng, băng lên lầu, đến cửa phòng Regan, ào vào. Họ trông thấy mấy cánh cửa chớp của cửa sổ nằm trên sàn nhà, bị bứt đứt ra khỏi bản lề ! Còn cửa sổ ! Toàn bộ kính cửa đã bị đập vỡ tan tành !
Hoảng hốt, họ vội xông lại phía cửa sổ, trong lúc chạy, Chris trông thấy Merrin nằm trên sàn nhà, cạnh bên giường. Nàng đứng mọc rễ vì sốc mạnh. Rồi nàng chạy lại ông. Quỳ gối xuống. Nàng há hốc. " Ôi, Chúa ôi !" nàng thút thít. " Sharon ! Shar, lại đây ! Nhanh lên, lại... "
Từ cửa sổ, Sharon thét lên, và lúc Chris ngẩng lên, mặt mày tái mét, thở hổn hển, cô gái lại chạy đến cửa ra vào.
" Shar, cái gì vậy ?"
" Cha Karras ! Cha Karras !"
Cô gái băng ra khỏi phòng như điên dại, còn Chris đứng lên, run rẩy chạy đến cửa sổ. Nàng nhìn xuống dưới và cảm thấy tim nàng rớt ra khỏi thân thể. Ở dưới chân dãy bậc cấp trên phố M. nhộn nhịp, Karras nằm gục một đống giữa một đám đông đang túm lại.
Nàng nhìn sững, kinh hoàng. Tê cóng. Nàng cố nhúc nhích.
" Mẹ ơi !"
Có tiếng gọi nhỏ, yếu ớt nức nở phía sau nàng. Chris muốn nghẹt thở. Không dám tin ngay. " Có chuyện gì vậy, hả mẹ ! Ôi, mẹ ơi ! Xin mẹ hãy đến đây đi ! Mẹ ơi, con xin mẹ ! Con sợ ! ... "
Chris vội quay lại và trông thấy những giọt nước mắt bối rối, vẻ khẩn cầu và nàng chợt bổ xô lại giường, khóc nức nở. " Rags ! Ôi ! Bé con của mẹ ! Bé con của mẹ ! Ôi ! Bé con của mẹ ! Bé con của mẹ ! Ôi ! Rags !"
Bên dưới lầu, Sharon lao ra khỏi nhà, chạy như điên cuồng đến Khu Cư xá Dòng Tên. Cô xin gặp gấp Dyer. Ông ta ra ngay phòng tiếp tân. Cô gái kể cho ông nghe. Ông tái người lại.
" Đã gọi xe cứu thương chưa ?"
Dyer cấp tốc chỉ thị cho điều hành viên tổng đài, rồi ông băng ra khỏi hành lang, bám sát theo Sharon. Băng qua đường. Chạy xuống bậc cấp.
" Làm ơn cho tôi qua !" Lúc ông chen qua đám người bàng quan đứng ngó, Dyer nghe được những tiếng thì thầm của một bài kinh dửng dưng. "Chuyện gì vậy ?" " Một gã ngã bậc cấp." " Thế anh có... ?" "Chắc là xỉn rồi. Thấy ói đây đó không ?" " Thôi, đi đi, không thôi lại không kịp... "
Rốt cuộc, Dyer đã lách được người qua, và trong một khoảnh khắc đứng tim, ông cảm thấy người đông thành nước đá trong một tầm mức đau thương vô tận, trong một không gian mà khí trời trở nên quá sức đau đớn đến không thể thở nổi. Karras nằm ngửa, dập nát, quằn quại, đầu bơi giữa vũng máu càng lúc càng loang rộng. Tia mắt ông nhìn trừng trừng, lơ đãng, cằm xệ hẳn. Rồi tia mắt ông quay sang phía Dyer, đờ đẫn. Chợt bừng sống. Dường như ngời lên với vẻ hân hoan. Một vẻ khẩn cầu nào đó. Một nét gì đó khẩn cấp.
" Nào, lui ra sau đi ! Lui ra phía sau đi !" Một viên cảnh sát. Dyer quỳ xuống, đặt một bàn tay mảnh dẻ, nhẹ tênh như một cái vuốt ve, lên trên khuôn mặt bầm dập, xây xát đó. Có quá nhiều vết đứt. Một dòng máu từ miệng rỉ ra như một dải ruy băng. " Damien... " Dyer dừng lại để trấn an cơn run rẩy nơi cổ họng ông, và nơi đôi mắt kia ông đã trông thấy tia nắng thiết tha, yếu ớt, vẻ khẩn cầu nồng nàn đó.
Ông cúi sát hơn. " Cha nói được chứ ?"
Chậm rãi, Karras với tay lên cườm tay Dyer. Nhìn chăm chú, ông nắm chặt lấy cườm tay bạn. Siết chặt giây lát.
Dyer cố ngăn dòng lệ. Ông cúi sát hơn nữa, kề miệng vào tay Karras. " Cha có muốn xưng tội bây giờ không, hở Damien ?"
Một cái siết chặt.
" Cha có ăn năn về tất cả mọi tội lỗi trong đời Cha và vì đã xúc phạm đến Thiên Chúa Toàn Năng không ?"
Một cái siết chặt.
Lúc này, Dyer nghiêng người ra sau, vừa thong thả làm dấu thánh giá trên Karras, ông vừa đọc lời giải tội: " Ego te Absolvo... "
Một giọt lệ lớn lăn xuống từ khóe mắt Karras, và bấy giờ Dyer cảm thấy cườm tay ông ta bị siết chặt hơn nữa, liên tục, lúc ông kết thúc lời giải tội: "... in nomine Patris, et Filii, et Spiritus Saneti. Amen."
Dyer lại cúi người xuống nữa, miệng kề tai Karras. Chờ đợi. Ông cố đè nén nỗi nghẹn ngào trào lên ở cổ họng. Rồi ông thì thầm, " Cha... ?" Ông ngưng ngang lúc sức ép trên cườm tay ông chợt lơi lỏng. Ông ngẩng đầu lên và thấy đôi mắt ấy chan chứa sự bình an, và tràn ngập một cái gì khác nữa: một vẻ gì huyền nhiệm, giống như niềm vui thoả khi lòng không còn ham muốn gì nữa. Đôi mắt vẫn nhìn đăm đăm. Nhưng không nhằm vào một cái gì hết trên thế gian này. Không một cái gì ở đây hết.
Thong thả và dịu dàng, Dyer vuốt đôi mi mắt. Ông nghe tiếng còi hụ của xe cứu thương từ xa. Ông mới bắt đầu nói, " Tạm biệt," nhưng không sao nói dứt được. Ông gục đầu xuống và khóc.
Xe cứu thương đến. Họ đặt Karras lên băng ca, và lúc khuân ông lên xe, Dyer trèo lên theo ngồi cạnh viên bác sĩ nội trú. Ông vói tay ra nắm lấy tay Karras.
" Cha không còn làm gì được cho ông ấy nữa đâu, thưa cha." Viên bác sĩ nội trú tử tế nói. " Đừng chuốc thêm đau buồn cho mình hơn nữa làm gì. Cha đừng đi nữa."
Dyer vẫn dán chặt tia nhìn lên khuôn mặt rách nát, sứt sẹo kia. Ông lắc đầu.
Viên bác sĩ nội trú ngước nhìn cửa sau xe, nơi người tài xế vẫn còn kiên nhẫn đợi. Ôn gật đầu. Cửa xe đóng "kịch" lại.
Đứng ở vệ đường, Sharon nhìn sững sờ lúc chiếc xe cứu thương chậm chạp lăn bánh. Cô nghe những tiếng xầm xì của khách qua đường.
" Chuyện gì vậy ?"
" Ai biết đâu, anh bạn ? Có ai biết cái quỷ gì đâu ?"
Tiếng còi xe cứu thương cứ rít mãi vào trong đêm trên mặt sông cho đến lúc người tài xế chợt nhớ là thời gian không còn quan trọng gì nữa. Ông tắt còi hụ. Dòng sông lại lặng lẽ chảy, đến một bãi bờ êm ả hơn.
@by txiuqw4