Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác TángChương 271: Ích kỷ
“Mộ Vô Song!” Mộ Vô Sâm nghiến răng nghiến lợi, trong mắt phun lửa cháy phẫn nộ, “Ngươi lại dám hỏi Mộ gia cho ngươi cái gì? Chẳng lẽ nhiều năm cẩm y ngọc thực kia đều là giả? Không có Mộ gia, ngươi cho rằng sẽ có ngươi hôm nay? Trong toàn bộ Mộ gia, gia gia thương yêu nhất chính là ngươi, không nghĩ tới lòng lang dạ sói là ngươi!”
Nghe được giọng nói rít gào của huynh trưởng nhà mình, khóe môi Mộ Vô Song hiện lên sự châm chọc càng sâu.
“Nhưng mà Mộ gia không thể làm ta trở thành người đứng trên vạn người! Ta còn ở đây thì còn bị Vân Lạc Phong khi dễ! Nếu Mộ gia có được thực lực cường đại, làm sao tiện nhân Vân Lạc Phong kia lại dám khi dễ ta? Mộ gia cũng đừng trách ta rời khỏi, chỉ trách Mộ gia các ngươi không có thực lực giữ ta lại.”
Nếu nói, lúc ban đầu Mộ Vô Song còn cảm thấy có chút áy náy vì quyết định của mình, hiện giờ, bởi vì hành động của những người này khiến áy náy trong lòng ả biến mất không còn gì nữa!
Nhưng mà lúc Mộ Vô Song cùng Mộ Vô Sâm khắc khẩu, bọn họ đều không chú ý tới, ở nơi cách đó không xa, mộ bóng dáng chợt lóe lên, sau đó đã không thấy tăm hơi đâu nữa.
“Ca, ngươi quá ích kỷ,” Mộ Vô Song nhìn Mộ Vô Sâm bị chọc tức nói không ra lời, mắt đẹp lộ ra thất vọng, “Nếu các ngươi thật sự thương ta thì không nên ngăn cản ta, nếu Mộ gia bị huỷ diệt cũng đừng tới làm phiền ta! Nhưng mà các ngươi lại dùng lời lẽ đứng đây nhục mạ ta! Các ngươi như vậy sẽ chỉ làm ta càng thêm chán ghét Mộ gia!”
“Mộ Vô Song!”
“Đại ca, ta không cho rằng mình sai, người không vì mình, trời tru đất diệt! Ta tin tưởng trên đời này, bất luận kẻ nào đứng ở góc độ của ta đều sẽ lựa chọn giống ta, không có người nào ngoại lệ! Ngươi đừng nhìn tiện nhân Vân Lạc Phong kia biểu hiện trọng tình trọng nghĩa cỡ nào, ta tin rằng, nếu nàng ta có cơ hội một bước lên trời thì cũng sẽ không từ bỏ!”
Bên trong cảm nhận của Mộ Vô Song, người khác đều rất ích kỷ, không có khả năng ngoại lệ, cho nên, ả không cho rằng mình làm sai chuyện gì! Nếu tính Mộ gia nuôi nấng ả thì sao? Đều là bọn họ tự nguyện, cũng không thể dùng việc đó để ép buộc ả!
“Thiên Kha cô nương,” Mộ Vô Song chuyển hướng sang Thiên Kha, “Chúng ta xuất phát đi.”
Thiên Kha lạnh nhạt gật gật đầu, đáy mắt nàng ta xẹt qua một tia trào phúng thật sâu.
Chỉ bằng loại người như Mộ Vô Song mà cũng vọng tưởng trở thành người trên vạn người? Quả thực là nằm mơ! Chờ nàng ta tới Thiên gia mới biết được từ bỏ gia gia cùng huynh đệ là một sai lầm lớn bao nhiêu.
Đáng tiếc, ả đã không có cơ hội lựa chọn lại lần nữa!
“Mộ Vô Song, ngươi đứng lại đó cho ta!” Mộ Vô Sâm nôn nóng bắt lấy cánh tay Mộ Vô Song, “Ngươi thật sự vô tình như thế sao, mặc kệ Mộ gia sao? Hiện tại Mộ gia không chỉ có có quân đoàn Liệt Diễm làm đối thủ, còn có Vân Lạc như hổ rình mồi! Ngươi vừa đi, tất nhiên Mộ gia sẽ huỷ diệt, như thế lương tâm ngươi yên ổn sao?”
Bước chân Mộ Vô Song ngừng lại.
Bởi vì ả ta đưa lưng về phía Mộ Vô Sâm nên hắn không có cách nào nhìn vẻ mặt của ả.
Nhưng mà nhìn thấy Mộ Vô Song dừng chân, Mộ Vô Sâm cho rằng còn có cơ hội khiến ả quay đầu lại, ánh mắt cũng không nhịn được mà dịu xuống.
“Vô Song, năm đó muội bị người ta khi dễ bên ngoài, là ta mang theo một đám người đánh mấy tên hỗn đản đó đến tàn phế, muội ái mộ Thái Tử điện hạ, ta liền không cho phép bất luận nữ nhân nào nhìn trộm Thái tử, miễn là nữ nhân nhìn trộm Thái tử, ta đều giúp muội xử lý, còn có, khi còn nhỏ... Chúng ta rèn luyện bên ngoài, muội bị linh thú công kích, là ta chắn một chiêu kia giúp muội, muội mới còn sống, muội đều quên mất hay sao?”
@by txiuqw4