Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác TángChương 289: Xin lỗi, mắt ta mù
Lâm Thiên bị cắn đau đớn không thôi, có chút phẫn nộ rống lớn một câu: “Ngươi có bản lĩnh chờ ta bóp chết con chuột này rồi sẽ đấu một trận sống chết cùng ngươi!”
Vân Lạc trợn trắng mắt.
Tuy rằng ông tới nơi này là vì chiến đấu với Lâm Thiên, nhưng cũng muốn đánh những kẻ kia để xả giận! Có cơ hội tốt như vậy mà từ bỏ sao? Có phải ngu hay không?
“Chuột cái gì? Ta không thấy,” Vân Lạc trợn tròn mắt nói dối, “Lâm Thiên, có phải ngươi sợ ta hay không, cho nên mới tìm lấy lý do thấp kém đó?”
“Ngươi...” Lâm Thiên bị chọc tức sắc mặt trắng bệch, “Vân Lạc, tên tiểu nhân vô sỉ này, ai sợ ngươi? Nếu không phải con chuột này chui vào trong y phục của ta, chỉ một hơi thở của ta đã đủ đánh ngươi bò lăn!”
Khi nói lời này, Lâm Thiên lại bị cắn một miếng, rốt cuộc lão cũng không rảnh lo chỗ Vân Lạc, xoẹt mọt tiếng đã xé y phục thành mảnh nhỏ, tức khắc, thân thể nhỏ nhắn của chú chuột đã bại lộ trước ánh sáng.
“Một con chuột cũng dám cắn ta, muốn chết à!”
Lâm Thiên đánh một chưởng về phía ngực.
Vì ông ta thẹn quá hóa giận nên một chưởng này dùng lực rất lớn, ai ngờ thân mình con chuột này rất linh hoạt, trước khi một chưởng kia rơi xuống thì kêu một tiếng đã chạy lên tới vai lão, vì thế, một chưởng kia chẳng những không có đánh chết chuột nhỏ, còn đánh ngực mình tím đen, không nhịn được bước chân cũng lui về phía sau vài bước.
“Chậc chậc,” Vân Lạc cười tủm tỉm nhìn mặt Lâm Thiên đầy lửa giận, “Ngươi biết mình đánh không lại ta, bởi vậy muốn tự sát sao? Lâm Thiên, không nghĩ tới ngươi là người nhu nhược như vậy, dũng khí đối mặt với chiến đấu cũng không có.”
Điều khiến Lâm Thiên phẫn nộ hơn cả thống khổ trên người chính là lời nói của Vân Lạc kia.
Ông ta bị chọc tức đếb mức thiếu chút phun ra một ngụm máu, thân mình già nua run rẩy không thôi: “Vân Lạc, ngươi mẹ nó không nhìn thấy con chuột trên người ta sao? Nó đang cắn ta, làm sao ta đánh với ngươi?”
Vân Lạc nghiêm trang trả lời nói: “Xin lỗi, mắt ta mù! Nhìn không thấy!”
Phụt!
Bởi vì thương thế không nhẹ, hơn nữa giọng điệu của Vân Lạc lại kích thích, Lâm Thiên trực tiếp phun ra một ngụm máu, gương mặt già nua trắng bệch không hề có màu sắc của người thường.
“Vân Lạc, đồ vô sỉ này!”
Nhất định là cố ý! Ông tuyệt đối không tin tưởng, một con chuột lớn như vậy mà lão ta không nhìn thấy!
“Chít chít!”
Chuột kêu hai tiếng, lại dùng hai cái răng cửa bén nhọn cắn bả vai Lâm Thiên lần nữa.
Nó cắn rất mạnh, vừa cắn xong đã thấy máu, cũng khó trách Lâm Thiên không có tâm trạng chiến đấu cùng Vân Lạc!
Đáng tiếc, tuyệt đối Vân Lạc sẽ không bỏ qua cơ hội tốt để dẫm đạp người trước mắt!
“Lâm Thiên, dù hôm nay ngươi không có dũng khí chiến đấu cùng ta, ta cũng sẽ không bỏ qua cơ hội tranh tài cùng ngươi, cho nên, chúng ta công bằng tỷ thí! Cả hai đều dùng tay không, không cầm bất kỳ vũ khí nào.”
Công bằng?
Ngươi lại không biết xấu hổ dùng lời lẽ chính đáng nói hai chữ công bằng này? Từ đầu đến cuối, ông ta cũng chưa từng gặp loại người vô sỉ đến trình độ thế kia! Lão già này mặt mũi đều không cần, lão còn có thể nói chuyện đó mình?
Lúc Lâm Thiên muốn công kích Vân Lạc, chuột nhỏ ở trên người ông ta lại cắn hắn một miếng, dưới loại đau đớn kịch liệt này, động tác của lão hơi dừng lại, nhưng cũng vào lúc này, nắm tay của Vân Lạc rắn chắc đánh tới trước ngực lão.
Đùng một tiếng, thân mình của lão bay ngược ra ngoài, hộc máu ngã trên mặt đất, trong mắt tràn đầy phẫn nộ: “Vân Lạc! Ngươi thật là có bản lĩnh, chờ ta bóp chết con chuột này thì sẽ chiến đấu cùng ngươi!”
Giọng nói của Lâm Thiên vừa phát ra, mấy cái chân ngắn ngủn của Trà Sữa liền đi đến trước mặt Lâm Thiên, cái đầu chuột nho nhỏ ngẩng cao, vô cùng đắc ý nhìn Lâm Thiên.
@by txiuqw4