sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Chương 331

Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác TángChương 331: Ta không phải là người hẹp hòi

Vốn dĩ sau khi nghe đến hai chữ miễn phí này, lão gia tử rõ ràng nhẹ nhàng thở ra, nhưng những lời kế tiếp Vân Lạc Phong nói làm ông sững sờ ở tại chỗ...

“Vừa rồi cháu nói cái gì?” Lão gia tử ngơ ngác nhìn Vân Lạc Phong, lúc này ông hoài nghi lỗ tai của mình xảy ra vấn đề.

Vừa rồi cháu nói... Cái người chạy vặt kia chính là môn chủ Linh Môn?

Có phải cái kia Linh Môn mà ông biết rõ kia hay không?

Vân Lạc Phong nhìn lão gia tử đang kinh ngạc, hơi nhún vai: “Đúng như ông nghĩ.”

Giọng nói không cho là của thiếu nữ đva chạm thật mạnh vào trái tim của lão gia tử, giống như một cây gậy gõ mạnh làm cả người hắn đều thất điên bát đảo.

“Chuyện này...” Lão gia tử do dự một lúc, nói: “Môn chủ Linh Môn tới Vân gia làm việc vặt, không cho hắn tiền công hình như không tốt lắm, nếu không như vậy đi, ta cũng không phải loại người keo kiệt, nên trả tiền công thì vẫn phải trả, quản gia, ngươi ghi nhớ, mỗi tháng cấp cho tên sai vặt mới tới một đồng tiền công.”

Lão gia tử biểu tình nghiêm trang, làm quản gia đang đứng yên bên cạnh nhịn không được chửi bậy vài câu.

Một đồng tiền? Có phải tống cổ ăn mày đâu? Cũng mệt cho tướng quân đại nhân có thể nói ra loại lời nói này.

“Cháu thấy vẫn không cần đâu.” Vân Lạc Phong giật giật khóe môi, nhìn biểu tình như cắt thịt của lão nhân, tà khí cười nói: “Cho dù người để hắn làm không công hắn cũng nguyện ý, cho hắn tiền công ngược lại hắn sẽ bất an.”

Lão gia tử tán thành, gật đầu: “Một khi đã như vậy, một đồng tiền kia ta vẫn nên giữ lại, tốt xấu cũng có thể mua cọng hành, được rồi, hai người các ngươi chậm rãi chơi, ta không quấy rầy các ngươi nữa. Quản gia, mau đỡ bản tướng quân, chân bản tướng quân có hơi bủn rủn...”

“Vâng, tướng quân đại nhân.”[QR2][]

Quản gia đi lên phía trước, đỡ lão gia tử, chậm rì rì đi ra ngoài.

Lúc này lão gia tử rõ ràng vẫn còn khiếp sợ, cho nên bước chân của ông có chút mềm nhũn, nếu không phải quản gia đỡ ông, nói không chừng ông sẽ tùy thời té ngã...

Đừng nhìn vừa rồi ông nghiêm trang, kỳ thật đã sớm bị lời nói của Vân Lạc Phong làm cho kinh hách rồi.

Bất cứ ai đều sẽ không nghĩ đến, đường đường là môn chủ Linh Môn lại có thể đến Vân gia làm việc vặt...

“Vân Tiêu.” Sauk hi Vân Lạc Phong nhìn thấy bóng dáng lão gia tử biến mất, đôi mắt đen nhánh nhìn về phía Vân Tiêu: “Ngươi vẫn chưa nói cho ta biết hai ngày nay ngươi dã đi đâu?”

Vân Tiêu dừng một chút, nói: “Ta mới vừa nhận được tin tức, Tiêu gia đến Long Nguyên Quốc! Cho nên, ta đi dò xét chuyện này, nàng yên tâm, ta sẽ không để những người này quấy rầy nàng đâu.”

Nếu Tiêu gia quấy rầy nàng, hắn không ngại huỷ hoại toàn bộ Tiêu gia!

“Vân Tiêu.” Vân Lạc Phong nhướng mày, trên mặt xẹt qua sự lạnh lẽo: “Nếu người của Tiêu gia tìm tới, chúng ta tìm một cơ hội thích hợp gặp mặt bọn họ, thế nào? Ta cũng muốn biết, rốt cuộc bọn họ vì chuyện gì mà tìm ngươi!”

Vân Tiêu nhẹ hé môi mỏng, đôi mắt đen nhìn Vân Lạc Phong thật sâu: “Nàng muốn gặp, ta nguyện ý bồi nàng đi gặp, nếu nàng không thích bọn họ, ta sẽ hủy bọn họ.”

Vân Lạc Phong lắc đầu: “Vân Tiêu, ngươi có muốn gặp mẫu thân của ngươi?”

Mẫu thân?

Này hai chữ này đối với Vân Tiêu mà nói, đã rất xa lạ! Nhưng mà năm đó mẫu thân hắn là người duy nhất ở Tiêu gia quan tâm đến hắn.

Chỉ tiếc, mẫu thân ở Tiêu gia không hề có địa vị, thế nên không có cách nào bảo vệ được hắn lúc nhỏ...

“Bà không ở Tiêu gia.”

Đôi mắt Vân Tiêu lãnh khốc như nước: “Từ năm đó, sau khi ta bị đuổi ra khỏi Tiêu gia, bà cũng đã biến mất, không có người nào biết bà đi đâu.”

Sauk hi rời khỏi Vô Hồi chi sâm, không phải hắn chưa từng lén lút trở về đi tìm bà, nhưng nghe được tin tức mấy năm trước bà cũng đã mất tích, ngay cả Tiêu gia...

Cũng không biết tung tích của bà.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx