Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác TángChương 372: Gặp lại Tiêu Ngọc Thanh (2)
Lâm Nhược Bạch càng nghe càng phẫn nộ, những người này khinh bạc chính mình cũng liền thôi, cũng dám dùng lời nói dơ bẩn này để làm bẩn sư phụ!
Không thể tha thứ!
“Chuyện này xác thật là tiểu Bạch có sai trước, lấy đồ của ngươi, ta cho ngươi mười lượng bạc, xem như bồi thường cho ngươi.”
“Ta nói ta không cần bạc, ta chỉ cần vợ!” Đại hán vạm vỡ thèm nhỏ dãi, con ngươi gắt gao nhìn chằm chằm Vân Lạc Phong, nước miếng đều thiếu chút nữa chảy xuống, “Giữa mười lượng bạc với tuyệt thế mỹ nhân là ngươi, thật sự là quá bé nhỏ không đáng kể.”
Hai nữ nhân này không giống như là người của tứ phương thành, phỏng chừng là người xứ khác! Hắn không khi dễ các nàng lại có thể khi dễ ai?
Tất cả các quầy hàng ở Tứ Phương thành đều bênh vực nhau, nếu hai nữ nhân này không thuận theo hắn, vậy các nàng cũng đừng nghĩ sống được ở Tứ Phương thành.
“Ta đã cho ngươi cơ hội.” Vân Lạc Phong thở dài, tránh sang một bên, “Tiểu Bạch, muốn đánh thì đánh cho tận tình vào, đừng đánh chết là được.”
Đôi mắt Lâm Nhược Bạch sáng ngời, cười tủm tỉm xoa tay hầm hè, đáy mắt phóng ánh sáng: “Ta thật sự có thể đánh người?”
Trong xương cốt của nha đầu này tồn tại chỉ số bạo lực, nghe thấy Vân Lạc Phong bảo nàng đánh nhau, nụ cười trên khuôn mặt nhỏ lập tức trở nên thập phần sáng lạn.
“Chỉ bằng hai tiểu nha đầu các ngươi?” Đại hán vạm vỡ lạnh lùng cười, phất phất tay, nghiến răng nghiến lợi nói, “Chúng ta lên, bắt lấy hai tiểu nha đầu này!”
Nháy mắt, tất cả mọi người cầm lấy vũ khí, hung thần ác sát vọt về phía Lâm Nhược Bạch.
Dưới sự vây quanh của mọi người Lâm Nhược Bạch không hề cảm thấy sợ hãi, khuôn mặt nhỏ đáng yêu nở nụ cười lộng lẫy, hứng thú bừng bừng nhìn chằm chằm mọi người đang tiến về phía nàng.
“Dừng tay!”
Lúc những người đó sắp sửa vọt tới trước mặt Lâm Nhược Bạch, một tiếng quát lạnh bỗng nhiên truyền đến làm mọi người bỗng khựng chân lại, quay đầu nhìn về phía người tới.
Sau đám người, một nam tử mặc trường bào màu xanh lá đón ánh mặt trời chậm rãi mà đến, ngũ quan hắn tinh xảo, dung nhan tuấn mỹ, mắt đen thanh lãnh (*) xuyên qua mọi người nhìn về phía thiếu nữ tuyệt mỹ lười biếng mà đứng kia.
(*): Lạnh nhạt không nhiễm bụi trần.
Thiếu nữ hơi hơi nheo lại con ngươi, mắt đen nhìn nam tử thanh lãnh xuyên qua đám người đi tới, trong ánh mắt hàm chứa tia sáng nguy hiểm.
“Sư phụ, có phải người không thích người nam nhân này hay không?”
Lâm Nhược Bạch mới vừa thu hồi khí thế liền cảm nhận được sự lạnh lẽo trên người Vân Lạc Phong, bất giác có chút kinh ngạc, nàng không rõ vì sao nam nhân lớn lên đẹp như vậy, sư phụ lại rất không thích hắn?
Vân Lạc Phong không nói gì, nhẹ mím môi mỏng, trong mắt đen tà khí hiện lên một tia sáng lạnh lẽo.
Mắt thấy Tiêu Ngọc Thanh đã đi tới, Lâm Nhược Bạch gắt gao bắt lấy cánh tay Vân Lạc Phong, mắt to sáng ngời nhấp nháy nhấp nháy, theo bản năng muốn che chở Vân Lạc Phong ở sau lưng mình...
Người nam nhân này xác thật lớn lên đẹp, nhưng nàng rất không thích ánh mắt người nam nhân này nhìn sư phụ của mình.
Càng quan trọng là sư phụ không thích hắn!
Người sư phụ không thích, nàng cũng không thích!
“Tiêu công tử.”
Đại hán vạm vỡ nhìn thấy Tiêu Ngọc Thanh chậm rãi đi tới, hơi sửng sốt, sau đó trên trán hắn toát ra một trận mồ hôi lạnh.
“Ta không biết hai vị cô nương này quen biết với Tiêu công tử, mới vừa rồi mạo phạm các nàng, thỉnh Tiêu công tử thứ tội.”
Môi mỏng của Tiêu Ngọc Thanh nhếch một độ cong thanh lãnh, hắn đưa lưng về phía đại hán vạm vỡ, giọng nói giống như thanh tuyền ào ạt chảy xuôi vào lòng.
“Các nàng thiếu ngươi bao nhiêu bạc?”
“Cái này... Cũng chỉ vài tiền đồng.”
Mồ hôi lạnh trên lưng đại hán vạm vỡ ứa ra, chột dạ nhìn về phía Tiêu Ngọc Thanh.
"Vài tiền đồng liền muốn đổi lấy hai người thê tử? Bàn tính của ngươi đánh không tồi, không đi làm tiên sinh tính sổ sách quá đáng tiếc.”
@by txiuqw4