sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Chương 561

Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác TángChương 561 - Hội Đấu Giá (1)

Edit: Sahara

Đường Lâm cắn chặt răng, nói bằng giọng điệu tàn nhẫn: "Hội Đấu Giá Thịnh Thiên của các người không biết được nữ nhân này giảo hoạt đến mức nào đâu! Chỉ cần các người để cho cô ta có thời gian thì ai biết được cô ta sẽ nghĩ ra chủ ý quái quỷ gì chứ? Ta vì không muốn các người bị lừa gạt cho nên mới bảo các người hãy yêu cầu cô ta lấy sáu ngàn vạn lượng ra cho mọi người cùng xem!"

Sáu ngàn vạn lượng không phải là một con số nhỏ, nữ nhân này tuyệt đối sẽ không thể nào lấy ra được!

Khóe môi Đường Lâm gợi lên một nụ cười đắc ý, dường như hắn đã thấy được cái cảnh mà Vân Lạc Phong bị trục xuất ra khỏi thành Hoàng Tuyền. Đây cũng là hậu quả của việc Vân Lạc Phong dám không để Thiên Võ Các vào mắt.

Nụ cười tươi trên mặt nam nhân đấu giá sư biến mất, gương mặt hắn hiện giờ là một mảnh bình tĩnh: "chẳng lẽ Đường Lâm công tử không tin Hội Đấu Giá Thịnh Thiên của chúng ta?"

"Không, dĩ nhiên là ta không phải không tin Hội Đấu Giá Thịnh Thiên, ta chỉ là lo lắng các người bị lừa gạt mà thôi..."

Đường Lâm biết nếu như đắc tội với Hội Đấu Giá Thịnh Thiên thì cũng không có chỗ nào tốt đối với Thiên Võ Các, nhưng hắn ta lại không cam tâm bỏ qua một cơ hội tốt thế này.

Lần này, Đường Lâm không cho nam nhân đấu giá sư có cơ hội lên tiếng, hắn quay sang nhìn Vân Lạc Phong, mở miệng cười châm chọc: "Vân Lạc Phong, để ta đoán thử xem Mộ Dung Bắc đã cho ngươi bao nhiêu bạc? Nhưng mà, dù hắn có cho ngươi nhiều thế nào đi nữa thì cũng không thể nào đạt tới con số sáu ngàn vạn lượng được! Ngươi không có tiền mà lại kêu giá tranh giành với người khác, đúng là tự tìm đường chết!"

Nói đến đây, Đường Lâm hơi dừng lại một chút rồi mới nói tiếp: "hôm nay, tại sảnh đường Hội Đấu Giá Thịnh Thiên này, ta sẽ khiến cho tất cả mọi người đều thấy được bộ mặt xấu xí của ngươi!"

Dù Đường Lâm từng câu từng chữ đều dồn ép dọa nạt, nhưng nét mặt Vân Lạc Phong trước sau đều thản nhiên như một, cô nhận lấy chén trà Lâm Nhược Bạch đưa qua, đưa lên môi nhắp lấy một ngụm, đôi mắt đen nhánh là một mảnh tĩnh lặng như mặt hồ.

"Vân Lạc Phong!"

Nhìn thấy thái độ ung dung không cho là đúng của Vân Lạc Phong, Đường Lâm suýt chút là không dằn được lửa giận trong lòng mình mà bùng nổ.

"Nếu ngươi không lấy ra được sáu ngàn vạn lượng thì mau nhân lúc còn sớm mà cút đi, đừng ở chỗ này phá rối!"

Vân Lạc Phong đặt chén trà trong tay xuống bàn, hơi nâng mặt lên, ánh mắt như cười như không nhìn thẳng vào mặt Đường Lâm: "nếu ta có thể lấy ra được sáu ngàn vạn lượng thì sao?"

"Ha ha!" Đường Lâm cười lạnh hai tiếng: "ngươi đang muốn nói, Mộ Dung Bắc thật sự giao hết ngân lượng của Bắc Đẩu Bang cho ngươi? Ngươi cảm thấy ta có tin lời ngươi nói hay không?"

Vân Lạc Phong nhẹ nhàng nhún vai: "nếu như ta có thể lấy ra được sáu ngàn vạn lượng, vậy thì, số tiền mua hạt giống này sẽ do ngươi thanh toán, thế nào?"

Sắc mặt Đường Lâm khẽ biến, Vân Lạc Phong là một kẻ giảo hoạt, chuyện này hắn ta biết, bằng không Thiên gia cũng không đột ngột bị tiêu diệt dễ dàng như thế! Hiện tại cô ta dám nói ra những lời này, không lẽ... trong tay cô ta thật sự là có được sáu ngàn vạn lượng?

Nghĩ đến đây, Đường Lâm hơi khựng lại, trong mắt cũng lóe lên một tia do dự.

"Thế nào? Ngươi sợ sao?" Lâm Nhược Bạch bắt ngay được vẻ do dự của Đường Lâm, liền đứng lên, hai tay chống nạnh, hất cằm, nhìn Đường Lâm mà mở miệng khiêu khích: "không phải vừa rồi ngươi còn mạnh miệng chắc chắn rằng sư phụ ta không thể nào lấy ra được sáu ngàn vạn lượng hay sao? Bây giờ sư phụ ta muốn cược một trận với ngươi thì ngươi liền sợ hãi?"

Gương mặt Đường Lâm tức thì có chút khó coi, hắn cảm nhận được những ánh mắt trào phúng đang dần dần nhìn về phía hắn, liền vội vàng biện minh cho chính mình: "ai nói ta sợ hãi? Đường Lâm ta trời không sợ, đất không sợ! Chẳng lẽ lại đi sợ hai con tiểu nha đầu các ngươi?"

"Nếu không sợ, sao ngươi lại không dám đánh cược cùng sư phụ của ta?" Lâm Nhược Bạch bày ra khí thế kiêu căng của mình mà hỏi.

Đường Lâm hơi hơi hé miệng, trong lúc nhất thời, hắn cảm thấy cổ họng mình có chút khô khốc, không biết là nên trả lời Lâm Nhược Bạch thế nào.

Cho đến bây giờ hắn mới nhận ra, bản thân đã vô tình rơi vào thế cục do đối phương bố trí.

"Người của Thiên Võ Các không dám đánh cược? Chẳng lẽ bọn họ thật sự đang sợ hãi à?"

"Ta thấy đúng là như vậy, xem ra Thiên Võ Các ở trước mặt bang chủ tân nhiệm của Bắc Đẩu Bang đúng là rất kiên kỵ, nếu không cũng không sợ hãi đến như vậy!"


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx