sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Chương 660

Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác TángChương 660 - Kết Cục Của Y Thành (6)

Edit: Sahara

Đang lúc Lâm Hạo muốn bò dậy, thì một thân ảnh hắc bào của nam nhân lãnh khốc đã xuất hiện ngay trước mặt hắn ta.

Thời khắc này, Lâm Hạo cảm nhận được rất rõ ràng lệ khí được phát ra từ trên người của Vân Tiêu.

Vân Tiêu nắm chặt lấy ống tay áo của Lâm Hạo, đem thân mình hắn nhấc lên rồi ném thật mạnh xuống mặt đất. Chỉ nghe mặt đất bỗng vang lên một tiếng ầm ầm rồi xuất hiện một cái hố sâu, có thể thấy được Vân Tiêu đã sử dụng lực mạnh đến cỡ nào.

Bên trong hố sâu, Lâm Hạo nắm đó không ngừng nôn ra máu tươi, hắn chống đỡ thân thể muốn gượng bò dậy, tuy nhiên chỉ vừa mới cử động nhẹ thôi, thì cả người liền đau đớn không chịu nổi, phảng phất như xương cốt toàn thân đều đã gẫy vụn cả rồi.

"Cha, cứu con..."

Giọng nói Lâm Hạo mang theo sự run rẩy và khẩn cầu, tựa như có một bàn tay, hung hăng bóp chặt lấy tim của Lâm Qua.

"Đủ rồi!" Lâm Qua gắt gao nắm chặt lại hai tay, hơi hơi khép hai tròng mắt lại, thời điểm ông ta mở mắt ra một lần nữa, trong mắt là một mảnh kiên định vô cùng: "ngươi muốn đánh thì cứ đánh ta, Hao nhi nó vô tội!"

Mặc dù mới vừa rồi, Lâm Qua còn giận Lâm Hạo vô tri đắc tội với Quỷ đế, nhưng tận mắt chứng kiến đứa con mình yêu thương từ nhỏ đến lớn bị người ta hành hạ đến mức trọng thương như vậy, kêu ông ta làm sao mà không đau lòng?

Ông ta thà rằng người bị Quỷ đế tra tấn là bản thân mình, còn hơn là để con trai mình chịu thương tổn.

"Vô tội?" Vân Lạc Phong cười lạnh một tiếng, trào phúng nói: "nắm đó, hắn ở trên lôi đài cùng với nhị thúc của ta tỷ thí, hắn tài không bằng người, thua trong tay nhị thúc của ta, chỉ vì nguyên nhân này, hắn thẹn quá hóa giận phái cao thủ của Y Thành đuổi giết nhị thúc ta, như vậy mà là vô tội?"

"Đây đều là ta..."

Lâm Qua há mồm muốn nói, ông ta muốn thay Lâm Hạo gánh vác hết mọi trách nhiệm, ai ngờ, ông ta còn chưa kịp nói ra một chữ nào thì từ trong hố sâu đã vọng ra âm thanh điên cuồng của Lâm Hạo.

"Vân Thanh Nhã vốn dĩ là đáng chết! Ta thân là thiếu thành chủ của Y Thành, còn hắn ta chỉ là một công tử của một phủ tướng quân mà thôi, hắn dựa vào cái gì mà đánh bại ta? Hắn nên đứng yên cho ta đánh mới đúng!"

Lâm Hạo nghiến răng nghiến lợi mà nói.

Bao nhiêu năm qua, chỉ cần nghe đến cái tên Vân Thanh Nhã thì hắn ta sẽ nhớ ngay đến trận tỷ thí hơn mười năm trước.

Đó chính là lần nhục nhã lớn nhất mà hắn ta phải chịu trong đời này!

"Hừ!" Lâm Hạo hừ lạnh một tiếng, cất giọng trào phúng: "người của Y Thành một khi đấu võ với ta đều rất hiểu chuyện mà nhường ta, chỉ có một mình tên Vân Thanh Nhã kia là ngu xuẩn đến cực điểm! Cũng may là hắn đã phải trả giá cho hành động sai lầm của mình! Cho dù hiện tại ngươi có báo thù Y Thành chúng ta thì tên cẩu tạp chủng Vân Thanh Nhã kia cũng không thể sống lại được! Ha ha ha!"

Lâm Hạo cười vô cùng điên cuồng, tựa như muốn đem hết tất cả lửa giận trong bao nhiêu năm qua mà phát tiết ra.

Vào đúng lúc này, từ trên hư không, một tiếng nói thanh lãnh vang lên giữa bầu trời, rơi vào tai mỗi một người bên dưới.

"Ngươi xác định là ta không có cách nào sống lại?"

Tiếng nói thanh lãnh của nam nhân này, chính là ác mộng của Lâm Hạo trong suốt mười mấy năm qua.

Giờ đây, sau khi nghe thấy giọng nói này, tiếng cười của Lâm Hạo tức thì liền ngưng bặt, khóe miệng cứng đờ, máy móc ngẩng đầu lên, tầm mắt dừng lại giữa không trung.

Trên bầu trời xanh thẩm, nam nhân nhẹ nhàng khoanh tay mà đứng, một thân thanh bào nhẹ bay, ưu nhã như ca, phong hoa tuyệt thế. Một đầu tóc đen nhánh khẽ múa may trong gió, khóe môi kéo dãn ra một độ cong châm chọc.

Ầm ầm ầm...

Khoảnh khắc này, trong đầu Lâm Hạo bỗng loạn thành một đoàn, giống như có muôn ngàn lôi điện đang không ngừng nổ vang trong đầu, ánh mắt hắn dại ra nhìn về phía nam nhân thanh nhã thoát tục đang đứng giữa hư không như là một bức tranh thủy mạc được họa thật tinh tế. Cả người hắn bị chấn kinh đến không thể nói thành lời.

Rất lâu sau đó, hắn mới kịp phản ứng lại, sắc mặt từ vẻ tái nhợt ban đầu biến thành phẫn nộ, tức giận quát lên: "Vân Thanh Nhã? Không thể nào! Tên súc sinh nhà ngươi tại sao lại có thể còn sống kia chứ?"

Mười mấy năm trước, tên cẩu tạp chủng này rõ ràng đã chết trong tay cường giả của Y Thành, tại sao hắn lại vẫn có thể còn sống kia chứ?


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx