Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác TángChương 684 - Đại Thọ (1)
"Câm miệng!"
Khuôn mặt nhỏ của Tiểu Mạch đanh lạnh, một chân hung hăng đạp mạnh lên lòng ngực của lục công chúa, lạnh giọng quát: "là ai cho phép ngươi ở Vân gia lớn tiếng ồn ào? Cha ta muốn ngươi sống không bằng chết, vậy ngươi chỉ có thể sống không bằng chết! Hơn nữa, loại chuyện này không cần cha mẹ của ta ra tay, tránh làm ô uế tay của bọn họ!"
Lục công chúa bị Tiểu Mạch đạp một cái mà đã phun máu ra rồi, trên khuôn mặt cô ta tràn ngập vẻ kinh ngạc.
Cô ta không biết tên tiểu gia hỏa này lấy từ đâu ra được sức mạnh như thế, có thể khiến cho cô ta ngay cả năng lực phản kháng cũng không có.
"Trà Sữa!" Tiểu Mạch hất cằm lên: "đem nữ nhân này xé thành từng mảnh nhỏ cho ta! À đúng rồi, cha ta muốn ả sống không bằng chết, vậy ngươi cứ để ả sống thêm vài ngày, đừng mới có một ngày thì đã chơi chết ả!"
"Chít chít!"
Trà Sữa kêu lên chít chít hai tiếng, từ trong ống tay áo của Vân Lạc Phong chui ra, hai chi trước của Trà Sữa chống ở hai bên cái eo mập, ngẩng đầu, ưỡn ngực, bước bằng hai chi sau, từng bước từng bước đi về phía lục công chúa.
"Cho ngươi dám uy hiếp chủ nhân của ta! Bây giờ thì mau nhấn lấy báo ứng đi!"
Trà Sữa khinh bỉ liếc nhìn lục công chúa, nó không hề có ý che giấu thực lực, vì thế mà trực tiếp mở miệng nói chuyện.
Sau khi chứng kiến hành vi tự lấy đầu mình xuống của Tiểu Mạch, lục công chúa đã bị dọa hết một lần, hiện tại, lại bị Trà Sữa dọa cho ngốc thêm một lần nữa, cô ta trợn to hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm con Tầm Kim Thử đang đi đến trước mặt mình, trong lòng đột ngột bị một cảm giác lạnh lẽo chui vào.
Cho đến giờ phút này cô ta mới biết được, trước đó mình đã xem thường Vân gia đến mức ngu ngốc thế nào.
Chỉ bằng vào một con linh thú có thể mở miệng nói chuyện này mà thôi, thì cả hoàng tộc đã không thể chống đỡ nổi rồi.
Nghĩ đến đây, lục công chúa từ từ khép hai mi mắt lại, trong lòng tràn đầy hối hận, hối hận đến mức suýt nữa cô ta cũng bị nhấn chìm trong đó.
"Tiểu Mạch, đừng để máu của cô ta làm bẩn đất của Vân gia chúng ta, nhớ xử lý cho sạch sẽ!"
Dứt lời, Vân Lạc Phong liền xoay người đi ra hướng ngoài của đại sảnh.
Vân Lạc Phong cô ác độc?
Ở một nơi lấy cường giả vi tôn như cái đại lục này, nếu không có thủ đoạn tàn nhẫn, thì chỉ có thể mặc người xâu xé mà thôi.
Lương thiện, là không có cách nào có thể sinh tồn được trên phiếm đại lục này.
Nếu như lục công chúa chỉ nhìn trộm Vân Tiêu thì cũng thôi đi, nói không chừng cô cũng sẽ không để cô ta chết thống khổ như thế. Tuy nhiên, cô ta lại cả gan bắt lấy Tiểu Mạch để mà uy hiếp Vân Lạc Phong cô.
Mặc dù lấy thực lực của Tiểu Mạch thì không cần phải lo lắng lục công chúa có thể nhấc lên sóng gió gì, thế nhưng, Vân Lạc Phong cô vẫn không thể nào chịu đựng được có kẻ dám gây tổn hại đến cho thân nhân của mình.
Không sai! Trong cảm nhận của Vân Lạc Phong, Tiểu Mạch cũng chính là một trong những thân nhân của cô. Nếu như không có Tiểu Mạch, thì cô đã sớm chết trong vụ nổ ở phòng thí nghiệm rồi, làm sao còn có thể đứng ở nơi này? Còn có địa vị như ngày hôm nay?
"Vân Tiêu!" Vân Lạc Phong dừng bước, quay đầu lại nhìn nam nhân vẫn lặng lẽ đi theo bên cạnh mình: "nếu như có người dám dùng chàng để uy hiếp, còn có cả người thân của ta nữa, ta đây dù có lật ngược toàn bộ thiên hạ này, cũng nhất quyết phải đưa bọn chúng vào địa ngục!"
Vân Tiêu nắm chặt lấy bàn tay của Vân Lạc Phong, trên mặt đầy vẻ kiên nghị: "mặc kệ nàng muốn làm gì? Ta cũng sẽ theo cùng nàng!"
Cho dù đó là lật ngược cả thiên hạ như nàng nói!
Vân Lạc Phong khẽ nở nụ cười, nụ cười kia rất đẹp, không có vẻ tùy tiện khí phách, không có tà ác, tà khí, tà mị hay gian xảo gì đó như trước mặt người khác, cô chỉ đơn giản là cười vì vui vẻ, một nụ cười xuất phát từ tận đáy lòng.
"Vân Tiêu, chàng có tin tưởng có chuyện kiếp trước hay không?" Vân Lạc Phong chậm rãi thu lại ánh mắt, không chờ Vân Tiêu trả lời thì đã tiếp tục nói: "kiếp trước, ta có được một gia đình mỹ mãn, cũng bởi vì sự giàu có của cha ta, mà đưa đến thảm họa diệt môn. Lúc ấy, tuổi của ta còn rất nhỏ, ta bị mẹ giấu ở một nơi kín đáo, cũng nhờ vậy mà thoát được kiếp nạn lần đó, nhưng ta lại phải trơ mắt nhìn cha mẹ ngã xuống trong vũng máu, ta sợ tới mức không nói được một lời nào!"
"Hung thủ giết cha mẹ của ta, lấy danh nghĩa nhận nuôi ta, chiếm đoạt tất cả tài sản của nhà ta, không được mấy năm thì hắn đã ném ta vào cô nhi viện!"
Nghĩ đến những chuyện của kiếp trước, tâm của Vân Lạc Phong càng thêm kiên định.
@by txiuqw4