Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác TángChương 707 - Thu Phục Tộc Chuột (2)
Năng lực đào hang của Tầm Kim Thử rất mạnh, tốc độ cũng rất nhanh, từ những lần đào hầm ngầm của Trà Sữa trước kia là có thể nhìn ra được.
Hơn nữa, số lượng Tầm Kim Thử trong tộc chuột khổng lồ, nếu như tất cả chúng cùng đào một lúc, xác thực là không cần mất bao lâu thì bọn họ đã có một cái thông lộ an toàn đi đến Vô Hồi Đại Lục.
"Tốt! Đến lúc đó các ngươi có thể cùng ta rời khỏi nơi này."
Vân Lạc Phong hơi gật đầu, tán thành đề nghị của chuột hậu.
"Cái này..." chuột hậu có chút khó xử sờ sờ đầu: "thần dân trong tộc chuột chúng ta quá đông, nếu tất cả cùng theo ngươi rời khỏi đây đến Vô Hồi Đại Lục, e là sẽ làm chấn động cả Vô Hồi Đại Lục mất!"
"Chuyện này ngươi không cần phải lo, đến lúc đó tự ta sẽ có biện pháp. Chẳng qua, trước khi rời đi, tất cả Tầm Kim Thử trong tộc chuột cần phải lập khế ước cùng ta, ta xưa nay luôn là một người cẩn trọng, nếu như không có sự ràng buộc của khế ước, ta sẽ không tin tưởng bất cứ một linh thú nào!"
Khoảng thời gian chờ đợi tộc chuột đào thông lộ, đã đủ để Vân Lạc Phong cô ký khế ước với tất cả Tầm Kim Thử trong tộc chuột.
"Chủ nhân!"
Trong linh hồn bỗng vang lên giọng nói kinh ngạc của Tiểu Mạch: "người dự định để cho tộc chuột vào trong không gian thần điển sống sao?"
"Đúng vậy!" Vân Lạc Phong gật nhẹ đầu: "lúc ấy không phải ngươi đã nói, không gian thần điển ngoại trừ ta ra thì linh thú cũng có thể tiến vào hay sao? Hơn nữa, linh khí trong không gian thần điển dồi dào, cũng có thể hỗ trợ cho tộc chuột tu luyện!"
Nếu không phải có hậu chiêu này, Vân Lạc Phong cô làm sao dám yêu cầu khế ước với cả một tộc chuột như vậy?
Cũng chỉ khi có sự tồn tại của khế ước, cô mới có thể yên tâm để cho bọn chúng tiến vào không gian thần điển.
"Chủ nhân, vạn nhất mấy con Tầm Kim Thử kia đem tất cả linh dược trong dược điền của người ăn sạch hết thì phải làm thế nào bây giờ?" Tiểu Mạch trầm ngâm hết nửa ngày, hỏi ra câu hỏi quan trọng nhất.
Vân Lạc Phong cong cong khóe môi: "hiện tại, diện tích của dược điền trong không gian thần điển đã tăng thêm gấp mấy lần rồi, ta sẽ trích ra một phần năm diện tích dược điền trồng linh dược làm thức ăn cho tộc chuột, đến lúc đó, Tầm Kim Thử trong tộc chuột sẽ giao cho Tiểu Mạch ngươi quản lý, ngươi cứ lấy số linh dược trong một phần diện tích dược điền ấy mà chia cho chúng."
Số lượng Tầm Kim Thử trong tộc chuột quá mức khổng lồ, năng lực của chúng lại cường đại, nếu như khống chế tốt tộc chuột này, đối với Vân Lạc Phong cô mà nói, sẽ là một trợ lực rất hữu ích.
"Chủ nhân!" chuột hậu đi đến trước mặt Vân Lạc Phong, cung kính nói: "tộc chuột của chúng ta trong mấy năm nay tìm được không ít dược liệu, hiện tại nếu như phải rời đi, vậy số dược liệu đó xin được tặng lại cho chủ nhân!"
Kỳ thực, bằng vào thực lực của chuột hậu, nếu như đến Long Khiếu Đại Lục nhất định sẽ tạo dựng được một vị trí không nhỏ cho mình, không cần phải lo sợ sống ẩn náo như thế này tại Vô Hồi Chi Sâm.
Nhưng mà, dược liệu trân quý ở Long Khiếu Đại Lục lại khan hiếm vô cùng, nếu như phải sinh sống tại đó, thần dân trong tộc chuột đừng mong có được bao nhiêu tiến bộ.
Vì lợi ích của tộc chuột, chuột hậu mới phải lựa chọn cấm rễ tại Vô Hồi Chi Sâm, hơn nữa bà còn thường xuyên dẫn theo thuộc hạ ra ngoài tìm kiếm dược liệu mang về.
Dù vậy thì số dược liệu tìm về được ấy đối với tốc chuột mà nói cũng giống như là chín trâu mất một sơi lông, cũng chẳng giúp cho Tầm Kim Thử trong tộc tăng lên được bao nhiêu thực lực.
"Đi thôi!"
Vân Lạc Phong đi theo phía sau chuột hậu, cùng đến bảo tàng của tộc chuột.
Mấy năm nay, tộc chuột xác thực là đã tìm được không ít dược liệu, hơn nữa, mỗi một cây dược liệu đều có số tuổi không nhỏ. Nếu như đem số dược liệu này trồng hết vào dược điền, đợi khi chúng trở thành linh dược rồi thì có thể giúp cho thực lực của tộc chuột có đột phá rất lớn.
"Số dược liệu này ta sẽ nhận lấy!"
Vân Lạc Phong phất tay một cái, tức thì, tất cả dược liệu đều biến mất trong chớp mắt, giống như là chúng vốn chưa từng tồn tại.
Chuột hậu có chút kinh ngạc mà nhìn về phía Vân Lạc Phong, tựa hồ không hiểu tại sao số dược liệu kia lại biến mất không chút dấu vết.
"Sau khi các ngươi rời khỏi đây thì cũng cần có một chỗ để ở, ưm... Như vầy đi, tòa lâu đài ta cũng nhận lấy!" Vân Lạc Phong nhíu nhíu mày suy nghĩ hồi lâu, sau khi nghĩ ra cách rồi thì chân mày mới dãn ra, nói.
Chuột hậu giật mình: "chủ nhân, tòa lâu đài này quá lớn, không cách nào dọn đi được đâu. Hơn nữa, chúng ta lên đường mà mang theo một tòa lâu đài lớn như vậy cũng không được tiện!"
@by txiuqw4