Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác TángChương 759 - Nữ Tử Áo Đỏ Giận (1)
Kiếp Phù Dung chậm rãi nâng tay lên.
Nam nhân mặc trường bào màu xám cười càng thêm khoái trá. Giống như là hắn có thể thấy được tình cảnh Vân Lạc Phong chết trong vũng máu vậy.
Vân Tiêu giữ nguyên khuôn mặt vô cảm đứng chắn trước mặt Vân Lạc Phong. Bắn ánh mắt lãnh khốc về phía Kiếp Phù Dung.
Mặc kệ nữ nhân này là ai, phàm là kẻ tổn thương Vân Lạc Phong, một kẻ cũng không được phép sống!
Vút...
Một lưỡi đao gió từ trong tay của Kiếp Phù Dung bắn ra. Tuy nhiên, phương hướng mà lưỡi đao gió kia nhắm đến không phải là Vân Lạc Phong, mà chính là tên nam nhân mặc trường bào màu xám đang bị ngọn lửa thiêu đốt kia.
Nam nhân mặc trường bào màu xám chợt ngẩn ra, không kịp tránh khỏi lưỡi đao gió, làm cho khắp người vốn dĩ đã đau đớn vì bị lửa đốt nay lại càng thêm đau đớn, máu từ vết thương trên cánh tay không ngừng tuôn ra như suối.
"Ngươi làm gì vậy hả?" nam nhân mặc trường bào màu xám có chút tức giận, quát hỏi Kiếp Phù Dung.
Hai mắt của Kiếp Phù Dung dần dần khôi phục thanh tĩnh: "Xin lỗi, ta vừa mới tỉnh dậy, vừa rồi tinh thần còn có chút mơ hồ..."
"Vây ngươi còn không mau giết hết bọn chúng cho ta!"
"Được!"
Nghe Kiếp Phù Dung đáp một lời này, nam nhân mặc trường bào màu xám cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng hắn chỉ vừa thả lỏng được một giây, thì vô số lưỡi đao gió lại một lần nữa bắn tới, nháy mắt, hắn ta liền trở thành một cái bia* sống.
(*bia này là bia bắn tên ấy nhé!)
"Kiếp Phù Dung! Rốt cuộc ngươi đang làm gì vậy hả?"
Kiếp Phù Dung ngây ngô chớp chớp mắt: "là ngươi bảo ta giết!"
"Ta bảo ngươi giết, là giết đám người kia kìa!" nam nhân mặc trường bào màu xám càng thêm giận dữ, quát thét lên.
Kiếp Phù Dung khẽ mỉm cười.
Nụ cười này xinh đẹp động lòng người, tựa như ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi nhân tâm.
"Nên giết ai, không nên giết ai, ta vẫn còn biết phân biệt! Ngươi đem Vô Hồi Chi Sâm của ta biến thành bộ dạng thế này, ngươi cảm thấy ta có tha cho ngươi hay không?"
Nam nhân mặc trường bào màu xám ngây ngẩn cả người, kinh ngạc mà nhìn gương mặt tiếu lệ của Kiếp Phù Dung.
"Không thể nào! Tại sao lại có thể như vậy? Ký ức của ngươi sao lại không bị ta xóa mất? Còn nữa, làm sao ngươi thoát khỏi phong ấn của ta được?"
Kiếp Phù Dung lạnh lùng cười: "thời điểm mà ta hôn mê, nghe được có một người ở nơi rất xa cứ không ngừng gọi tên ta, ta cảm nhận được sự phẫn nộ, bi thương, còn có chút mất khống chế cảm xúc của người ấy, cho nên, ta liền tỉnh lại!"
Tất cả những điều này, đều là công lao của việc năm đó Kiếp Phù Dung và người kia đã cùng nhau ăn thánh quả.
Nếu không có thảnh quả làm mốt liên kết giữa hai người, Kiếp Phù Dung cũng không thể cảm nhận rõ được cảm xúc của đối phương đến như vậy.
Nếu không phải thế, có lẽ hiện tại bà đã bị nam nhân này khống chế mất rồi!
"Sư phụ!"
Long Phi vô cùng vui vẻ, lập tức chạy như điên đến bên cạnh của Kiếp Phù Dung, mãi đến khi đã đứng trước mặt Kiếp Phù Dung rồi thì Long Phi mới ngừng lại, tuy nhiên, tâm trạng kích động thì chỉ có tăng chứ không giảm: "sư phụ, người cuối cùng cũng bình an vô sự rồi, trong khoảng thời gian này, con và sư thúc đều rất lo lắng cho người!"
Kiếp Phù Dung nhìn vào gương mặt của Long Phi, khẽ mỉm cười hiền hòa, nụ cười này tràn ngập từ ái, tựa như gió xuân mát mẻ thổi qua khuôn mặt của Long Phi.
"Vất vả cho các người!"
Tô Tranh hơi hơi hé miệng, muốn nói cái gì đó, nhưng khi đối diện với khuôn mặt tiếu lệ của Kiếp Phù Dung thì lại không thốt ra được lời nào.
"Ha ha ha..." nam nhân mặc trường bào màu xám đột nhiên lại phát ra một tràn cười dữ tợn mà điên cuồng, ánh mắt hắn ta đảo qua từng người đang đứng bên trên sơn đạo, cười lạnh mà nói: "ta biết hôm nay ta không thể nào bình an mà thoát khỏi nơi này! Tuy nhiên, dù ta có mất hết thực lực, hủy cả đan điền, thì ta cũng phải đưa hết tất cả các ngươi vào nơi vạn kiếp bất phục!"
Ầm!
Bất chợt, trên người nam nhân mặc trường bào màu xám phát ra một cổ lực lượng cường hãn, bàn tay chưởng mạnh xuống mặt đất, tức khắc, mặt đất dưới chân Vân Lạc Phong liền ầm ầm sụp xuống, ngay chỗ đó bỗng xuất hiện một cái hắc động thật lớn.
Vân Tiêu nhanh tay lẹ mắt kéo cả người Vân Lạc Phong vào lòng ngực mà bảo vệ, nháy mắt cả hai đã rơi vào miệng của hắc động âm u sâu hút kia.
"Cẩn thận!"
Kiếp Phù Dung đại kinh thất sắc, lao nhanh về phía hắc động, gắt gao bắt được cánh tay của Vân Lạc Phong.
Thế nhưng, cái hắc động này dường như là có một lực lượng gì đó rất kỳ quái, cứ không ngừng hút lấy hai người Vân Lạc Phong xuống dưới.
@by txiuqw4