Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác TángChương 766 - Ta Đảm Đương Vai Ác (3)
Diệp Cảnh Thần thoáng giật mình một cái, nhưng lại không có nói gì cả, chỉ bảo thuộc hạ bên cạnh đem tới hai cái cuốc.
Tô Tranh đã gia nhập đội ngũ đào đất từ sớm, vuốt hổ so với bất cứ cuốc xẻng nào còn lợi hại hơn gấp mấy lần, thân mình cự hổ đang không ngừng ra sức đào bới.
"Ha... Ha..."
Một âm thanh vô cùng suy yếu tựa như tùy thời đều có thề biến mất từ bên trên sơn đạo đột ngột truyền tới: "vô dụng thôi, các ngươi sẽ không cứu được bọn họ đâu... Chờ các ngươi đào xong ngàn trượng đất lên thì chúng đã sớm chết ngạt dưới đó rồi!"
Nữ tử hồng y liếc ánh mắt lạnh căm căm của mình về phía nam nhân mặc trường bào màu xám: "a? Ngươi vẫn còn chưa chết sao? Quân Phượng Linh ta đời này ngoại trừ chính nhân quân tử thì còn bội phục nhất một loại người, chính là những kẻ có đánh có chém, thậm chí bị lửa đốt, rốc da rốc thịt mà vẫn không chết!"
Trên sơn đạo, khắp người nam nhân mặc trường bào màu xám đều tỏa đầy mùi khét, da thịt trên người phần lớn đã sớm bị Quân Phượng Linh rốc xuống, lộ rõ cả xương trắng bên trong.
Dù vậy, hắn ta vẫn thở phì phì, hữu khí vô lực mà trừng mắt nhìn Quân Phượng Linh.
"Các ngươi đang làm gì thế?"
Lúc này, một giọng nói quen thuộc đối với hai người Tô Tranh và Long Phi từ phía sau bọn họ đột ngột vang lên, ngữ khí có chút nghi hoặc khó hiểu.
Nghe thấy âm thanh quen thuộc này, cái xẻng trong tay Long Phi bộp một tiếng rơi xuống mặt đất, hắn quay đầu lại một cách cứng ngắt, sau khi nhìn thấy thân ảnh của nữ tử lục y, yết hầu của Long Phi bỗng dưng như bị một cái gì đó chặn lại.
"Sư... Sư... Phụ... !"
"Phi nhi, các ngươi đang làm gì thế?"
Kiếp Phù Dung hơi hơi nhíu mày liễu, hỏi.
Thân mình Long Phi khẽ run lên, vẻ kích động hiện rõ cả mười phần lên mặt, hắn không quan tâm thứ gì nữa, một đường lao nhanh như điên về phía Kiếp Phù Dung.
Lúc này đây, những người khác đều có thể cảm nhận rõ nôi tâm kích động của Long Phi...
"Sư phụ!"
Sau khi đã tới trước mặt Kiếp Phù Dung, Long Phi mới dừng lại, giọng nói thốt ra có chút run run: "người... Người không sao chứ?"
Kiếp Phù Dung khẽ gật đầu: "làm cho các người lo lắng rồi!"
"Đúng rồi, sư phụ, chủ tử của con đâu? Sao hai người họ lại không đi cùng với người thế? Còn nữa, tại sao sư phụ lại từ hướng đó đi đến đây?"
Quân Phượng Linh lúc này cũng buông cái cuốc trong tay xuống, nhìn chăm chú vào Kiếp Phù Dung.
Kiếp Phù Dung cong cong khóe môi mỉm cười cười nhàn nhạt: "dưới lòng đất trùng hợp có một cái thông đạo, mấy người bọn ta may mắn rơi ngay xuống thông đạo ấy, sau đó chúng ta đi theo thông đạo liền ra khỏi Vô Hồi Chi Sâm, hai người bọn họ... Đã rời đi rồi!"
Rời đi rồi?
Quân Phượng Linh sửng sốt trong chốc lát rồi hồi thần lại ngay, quyết đoán mà nói: "Diệp ca, đi thôi! Hai đứa nó chắc chắn vẫn chưa đi xa được đâu!"
"Đợi một chút!" Diệp Cảnh Thần tựa như nghĩ ra cái gì đó, đảo mắt một vòng qua tất cả đám người Lâm Nguyên, cuối cùng dừng lại trên người một nam nhân trung niên trong số đó: "làm phiền ngươi vẽ ra hình dáng của hai người bọn họ cho ta!"
Quân Phượng Linh ngẩn người, từ đầu đến cuối đều quên mất hai người họ không hề biết diện mạo của Vân Lạc Phong và Vân Tiêu, nếu cứ mù quáng đi tìm, thì biết năm tháng nào mới tìm được chúng nó đây?
Nam nhân trung niên bị chỉ mặt điểm tên liền run lên bần bật: "ta... Ta không biết vẽ!"
"Người của Giả gia đời đời đều là họa sư, ngươi lại dám nói với ta là ngươi không biết vẽ?" Diệp Cảnh Thần lạnh lùng cười: "ngươi cảm thấy ta có tin hay không hả? Chẳng qua vì để tiết kiệm thời gian, ngươi phải đi theo bọn ta, chờ sau khi ngươi vẽ xong hình dáng của hai đứa nó, ta sẽ thả cho ngươi đi! Tuy nhiên, nếu ngươi vẽ mà không giống... Thủ đoạn của Diệp gia ta thế nào, hẳn là ngươi cũng biết rõ rồi chứ?"
Trên mặt nam nhân trung niên lộ ra vẻ hoảng sợ, nhưng lại không có can đảm phản kháng lại Diệp Cảnh Thần, chỉ đành nuốt khan một ngụm nước miếng, yếu ớt hỏi: "sau... Sau khi ta vẽ xong, các... Người... Các người thật sự sẽ thả ta đi?"
Diệp Cảnh Thần gật đầu một cách dứt khoát: "đúng vậy!"
"Được! Vậy ta đi cùng các người!"
@by txiuqw4