sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Chương 836

Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác TángChương 836 - Thân Phận Của Hỏa Hỏa

Nhưng không chờ đến lúc ông ta đi đến sau núi thì đã phát hiện khí thế hàng năm quanh quẩn ở sau núi đã biến mất, tức khắc, sắc mặt của ông đột nhiên biến đổi, bốp một cái tát liền về phía Diệp Cảnh Huyền.

“Huyền nhi, ngươi thật to gan, cũng dám lừa ta! Cho tới bây giờ, ngươi còn dám nói không có ai tới sau núi?”

Diệp Cảnh Huyền bị đánh đến phát ngốc, ngơ ngác nhìn lão giả: “Phụ thân, thật sự ta không biết đã xảy ra chuyện gì, huống chi, không phải sau núi là cấm địa sao? Người nào có lá gan đi vào?”

Lão giả lại tức giận lần nữa, cuối cùng bất đắc dĩ thả tay xuống, khuôn mặt già nua tức giận.

“Ngươi biết vì sao sau núi được gọi là cấm địa không?”

Diệp Cảnh Huyền lắc lắc đầu.

Sau núi Diệp gia, đó là nơi bí mật của Diệp gia, mặc dù hắn ta thân là thiếu chủ Diệp gia cũng không biết rõ phía sau núi.

“Sau núi, sở dĩ được gọi là cấm địa là bởi vì ở nơi này có một người! Không! Không nên gọi nàng ta là người, theo phụ thân ta, cũng chính là gia gia ngươi nói cho ta biết, sau núi chính là một con hồ ly rất cường đại.”

Hồ ly?

Diệp Cảnh Huyền hoàn toàn ngây ngốc, Diệp gia có một linh thú cường đại như vậy, tại sao hắn không biết?

Lão giả hít sâu một hơi, tiếp tục nói: “Hồ ly kia là sư phụ của tổ tiên Diệp gia chúng ta! Hơn nữa, Diệp gia có quy định, bất luận con nối dõi nào của Diệp gia, đều phải tôn trọng hồ ly này, nghe theo mệnh lệnh của nàng! Ta chưa gặp qua hồ ly này, lại có thể cảm nhận được hơi thở cường hãn ở sau núi, hiện giờ, sau núi gió êm sóng lặng, ngươi còn dám nói hồ ly kia còn ở sau núi?”

Diệp Cảnh Huyền sờ sờ cái ót: “Có phải nàng ta rời đi hay không?”

“Không! Hồ ly kia tuyệt đối không tùy tiện rời khỏi, nhất định là có người đến mang nàng đi rồi!” Lão giả hận rèn sắt không thành thép nói, “Ta bế quan đã nói qua, bảo ngươi trông chừng nơi này thật tốt, rốt cuộc mấy năm nay ngươi làm gì vậy? Để chuyện lớn như vậy phát sinh cũng không biết.”

Diệp Cảnh Huyền thực nghẹn uất, người có thể cảm nhận được hơi thở sau núi, con lại không biết, huống chi, con không phát hiện có người đến mang hồ ly đi mà...

“Lập tức phái người đi tìm, tìm khắp chân trời góc biển, cũng phải tìm ra nàng!” Lão giả mặt mày trầm xuống, lạnh giọng phân phó nói.

Diệp Cảnh Huyền do dự lúc lâu: “Phụ thân, người không gặp qua hồ ly kia, con tìm nàng ta như thế nào?”

“Ta không quản được nhiều như vậy, ngươi không thể trông chừng thì chuyện này do ngươi phụ trách, về hồ ly kia, ta có thể cung cấp một tin cho ngươi, nàng ta là chỉ mẫu hồ ly, chỉ có tám cái đuôi.”

Đương nhiên, tin tức này cũng từ tổ tiên truyền xuống, ông cũng chỉ biết hai điểm này.

“Phụ thân, người bảo con đi tìm như vậy, không khác gì tìm kim đáy biển.”

Diệp Cảnh Huyền thở dài, bất đắc dĩ nói.

Lão giả lạnh lùng liếc mắt một cái: “Hai tin tức đó là đủ rồi, mặt khác, sau khi ngươi tìm được nàng, không được vô lễ với nàng, cần phải tôn trọng khách sáo, nếu nàng không muốn trở về thì phái người đi bảo vệ nàng.”

Diệp Cảnh Huyền thật sự không hiểu hành động của phụ thân, theo hắn thấy, nếu tìm được hồ ly kia, không phải thiết kế bắt nàng trở về là được rồi?

Có lẽ lão giả nhìn ra ý tưởng của Diệp Cảnh Huyền, thở dài nói: “Huyền nhi, mục đích Diệp gia chúng ta tồn tại, chính là vì bảo vệ hồ ly này, dùng một câu nói, chúng ta là người hầu của hồ ly, ngươi có thấy người hầu dùng sức mạnh với chủ nhân chưa?”

Diệp Cảnh Huyền ngạc nhiên đứng tại chỗ, tin tức này thật sự quá mức với hiểu biết của hắn.

Diệp gia tồn tại nhiều năm như vậy, mục đích chính là vì bảo hộ một con linh thú? Diệp gia khiến hắn tự hào trước giờ, lại là người hầu của linh thú kia?


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx