Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác TángChương 1010: Tiểu Bạch chiến đấu (1)
Edit: Sahara
Trịnh Nhạc Sinh nhìn Lâm Nhược Bạch đang kiên định bước từng bước lên lôi đài, nhịn không được mà nở nụ cười, khuôn mặt hắn hơi nghiêng qua một bên một chút, tràn ngập sự mỉa mai.
"Tên của ngươi?" hắn ta nhướng nhướng mày, thần sắc cao ngạo mà hỏi.
Lâm Nhược Bạch khẽ cắn cắn môi, vẫn bước từng bước vững vàng lên lôi đài.
"Lâm Nhược Bạch!"
Giọng nói của Lâm Nhược Bạch trong trẻo đáng yêu, ngọt ngào không hề có một chút lực công kích.
Nếu đổi thành nam nhân khác, có lẽ sẽ không có sức chống cự đối với người thiếu nữ trước mắt. Tuy nhiên, trong lòng Trịnh Nhạc Sinh lại chỉ cảm thấy sỉ nhục. Nếu như không phải tại Thiên Vân Quốc, Thiên Hồi Đế Quốc bọn họ làm sao lại phải xếp đến hạng thứ tư trong trận đấu vòng loại?
"Đối với ngươi, ta sẽ không nương tay!" Trịnh Nhạc Sinh chậm rãi đi đến gần Lâm Nhược Bạch, khí thế hơn người, lại dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được để nói: "Bất quá, nếu ngay bây giờ mà ngươi chịu nói vài câu sỉ nhục Vân Lạc Phong, nói không chừng ta sẽ tha cho ngươi một mạng!"
Trong lòng Lâm Nhược Bạch liên dâng lên cơn phẫn nộ, hừ một tiếng, nói: "Mơ tưởng!"
"Đây là do chính ngươi lựa chọn, một khi đã như vậy, ta sẽ không hạ thủ lưu tình!"
Ầm!
Khí thế trên người Trịnh Nhạc Sinh triển khai mạnh mẽ ra bên ngoài, ầm ầm hướng về phía thân hình nhỏ nhắn xinh xắn của Lâm Nhược Bạch, tiếp theo sau đó, chưởng phong sắc bén cũng phóng tới, làm thân mình Lâm Nhược Bạch chợt bay ngược ra ngoài.
Không có sức phản kháng!
Cũng phải! Một người là Địa Linh Giả cao giai, một người là Thiên Linh Giả, khoảng cách đâu phải chỉ chút ít mà thôi! Trận đấu này, tình thế rõ ràng là nghiêng về một bên, Lâm Nhược Bạch ngay cả cơ hội được phản kháng cũng không có.
Nhìn trận chiến trên lôi đài, Vân Lạc Phong hơi nhíu mày lại, đáy mắt bỗng xẹt qua một đạo hàn quang.
Những người khác trong quân đoàn đều đã chiến thắng trận đấu của mình, cho dù trận này có thua, thì bọn họ vẫn có thể thành công tiến vào chung kết.
Cho nên, Vân Lạc Phong giơ tay lên, muốn dừng lại trận đấu...
Đúng lúc này, dư quang nơi khóe mắt của cô thoáng nhìn thấy Lâm Nhược Bạch đứng lên từ trên mặt đất.
(*dư quang: Sa lấy ví dụ: khi bạn nhìn chăm chú vào một vật gì đó, thì tầm mắt của bạn vẫn nhìn bao quát được thêm một số thứ ở chung quanh.)
Cô cũng trông thấy được mảnh kiên định trong mắt của đồ đệ nhà mình.
Tiểu nha đầu kia muốn chiến đấu, không muốn từ bỏ!
Cảm nhận được cảm xúc của Lâm Nhược Bạch, Vân Lạc Phong hơi ngẩn ra, rồi chậm rãi thả tay xuống.
"Đệ muội!" Diệp Hi Mạch có chút nôn nóng: "Đồ đệ này của muội không phải là đối thủ của Trịnh Nhạc Sinh, ta thấy hay là chúng ta dừng lại trận đấu đi!"
Vân Lạc Phong lắc lắc đầu: "Chờ thêm một chút, quan sát xem tình thế như thế nào. Đến lúc bất đắc dĩ thì mới bỏ cuộc!"
Lâm Nhược Bạch muốn chiến đấu, thân làm sư phụ, cô chiều theo con bé thì đã sao? Dù sao, với thực lực của cô, đến thời điểm mấu chốt mới ra tay cũng vẫn còn kịp.
Phụt!
Thân mình Lâm Nhược Bạch lại lần nữa bay ra ngoài, máu tươi từ trong miệng cuồn cuộn nôn ra, tuy nhiên, sau đó cô vẫn mạnh mẽ chống đỡ thân mình đứng dậy khỏi mặt đất, trong đôi mắt sáng ngời là một mảnh kiên định.
"Yên tâm! Ta sẽ không để ngươi được chết dễ dàng! Nếu không làm sao trả thù được đám người Thiên Vân Quốc các ngươi!" Trịnh Nhạc Sinh cười lạnh một tiếng, hắn ta đi đến trước mặt Lâm Nhược Bạch, nhún người bay lên đá một cước vào bụng của Lâm Nhược Bạch.
Lâm Nhược Bạch té ngã thật mạnh xuống đất, cô cảm thấy xương cốt khắp người đều rã rời, đau đến không chịu nổi.
"Khụ khụ!" Lâm Nhược Bạch lại nôn ra thêm một ngụm máu tươi, lại lần nữa tiếp tục kiên cường đứng dậy, một tay đưa lên ôm lấy bụng mình, gương mặt kiều tiếu đáng yêu bây giờ tái nhợt.
Đây là một trận chiến đơn phương hành hạ...
Đối mặt với sự công kích của Trịnh Nhạc Sinh, Lâm Nhược Bạch không hề có sức chống trả, không được bao lâu thì trên người đã chống chất vết thương, thê thảm đến không nỡ nhìn.
Ngay cả tốc độ đứng lên cũng càng ngày càng chậm, giống như là đã sắp đến cực hạn chịu đựng rồi vậy.
"Đủ rồi! Ngươi mau nhận thua đi!"
Phía dưới có người không nhìn thêm được nữa, vội vàng lên tiếng khuyên giải.
"Tiểu Bạch, muội đã rất mạnh rồi! Chỉ là thực lực của đối phương còn mạnh hơn muội rất nhiều mà thôi, muội đừng cố gắng chống đỡ nữa!"
Thần sắc của mọi người trong quân đoàn cũng vô cùng nôn nóng, mấy ngày nay sớm chiều ở chung, bọn họ đối với tiểu cô nương hoạt bát đáng yêu này sớm đã tràn ngập hảo cảm, trong lòng tự nhiên cũng không muốn Lâm Nhược Bạch chịu quá nhiều đau đớn...
@by txiuqw4