Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác TángChương 1117: Đê tiện, vô sỉ (5)
Edit: Sahara
Buồn cười là ý trung nhân của Nam Cung Thần đã sớm chết từ lâu, nhưng hắn ta lại không hề hay biết, vẫn tiếp tục bán mạng cho mình. Tính ra thì Nam Cung Thần hẳn là phải đa tạ mình mới đúng, nếu không nhờ có mình, thì hắn làm sao có được cơ hội gặp lại ý trung nhân của hắn ở hoàng tuyền?
____
Trong đại lao âm u ẩm ướt.
Cả người Lâm Nhược Bạch đều bị đinh sắt đóng chặt lên trên tường, máu từ khắp các miệng vết thương của cô chảy xuôi xuống dưới, đem cả bộ y phục màu xanh đậm hoàn toàn nhuộm đỏ bởi máu.
Lâm Nhược Bạch hiện giờ như tu la ngâm mình trong ao máu, không hề có một chút sinh khí.
"Đi vào!"
Bỗng nhiên, cửa đại lao bị mở ra, Nam Cung Lam hung hăng đẩy mạnh cả người Nam Cung Vân Dật vào trong.
Nam Cung Vân Dật tức giận, vừa định mắng chửi một phen cho hả giận, thì lại đột ngột nhìn thấy thân ảnh Lâm Nhược Bạch bị đóng đinh trên tường, nội tâm ngay lập tức liền trầm xuống, trong giọng nói trầm thấp mang theo lửa giận ngút trời.
"Nam Cung Lam, các ngươi rốt cuộc đã làm gì với đồ đệ của Vân Lạc Phong thế hả?"
Nam Cung Lam cười cười: "Mấy cây đinh sắt này là dùng vật liệu đặc thù chế tác mà thành, có thể áp chế được sức mạnh dâng lên trong cơ thể của con nha đầu này. Nếu như cứ để nó tiếp tục trưởng thành, thì sẽ trở thành tai họa cho một phương. Cho nên, Nam Cung gia chúng ta bắt buộc phải vì dân trừ hại."
"Phi!"
Nam Cung Vân Dật phun một bãi nước bọt vào khuôn mặt vô sỉ của Nam Cung Lam, hắn tức đến nỗi cả gương mặt tuấn tú đều trở nên xanh mét: "Nếu muốn vì dân trừ hại, thì ta nhận thấy, hẳn là nên trừ bỏ cái đám người Nam Cung gia các ngươi mới đúng!"
Ánh mắt Nam Cung Lam lạnh lùng, thân mình chợt lóe một cái thì đã đến ngay trước mặt Nam Cung Vân Dật, cô ta xuất chưởng, một chưởng này còn được bọc thêm một tầng linh khí, đánh thật mạnh lên lòng ngực của Nam Cung Vân Dật.
Lúc này đây, chiếc nhẫn trên ngón tay Nam Cung Vân Dật bỗng lóe sáng lên, nháy mắt, hai con linh thú một lớn một nhỏ liền xuất hiện ngay trước mắt Nam Cung Lam.
"GRÀO..."
Một tiếng gầm giận dữ vang lên, bức cho Nam Cung Lam lui về sau mấy bước, hai mắt cô ta hơi nheo lại, trong mắt lộ ra một tia nguy hiểm không thèm che giấu, gắt gao nhìn chằm chằm vào Huyết Sư đang che chắn ở trước mặt Nam Cung Vân Dật: "Ngươi đừng quên, lúc trước là do ai mang ngươi từ Vô Hồi Chi Sâm về đây, bây giờ ngươi dám đối với ta như thế sao?"
Huyết Sư hừ một tiếng, nó vốn có một cuộc sống rất an nhàn trong Vô Hồi Chi Sâm, ai ngờ lại không cẩn thận, xui xẻo rơi vào cái bẫy của nữ nhân này, bị buộc phải rời xa cố thổ mà đến nơi đây.
Tất cả đều do nữ nhân này hại!
Chẳng lẽ... Còn muốn nó cảm tạ ả ta?
"Nam Cung Vân Dật!" Nam Cung Lam thấy Huyết Sư không nghe lọt tai lời mình nói, liền đem tầm mắt chuyển đến trên người Nam Cung Vân Dật, cười lạnh mà nói: "Ngươi đừng quên, nơi đây là Nam Cung gia của ta, ngươi cho rằng chỉ dựa vào hai con linh thú này thì có thể bảo vệ được cho ngươi hay sao? Huống chi, đồ đệ của Vân Lạc Phong vẫn còn đang nằm trong tay ta, nếu ngươi không muốn con nha đầu kia bị thống khổ hơn nữa, thì lập tức thu hồi hai con linh thú của ngươi lại cho ta!"
Nam Cung Vân Dật gắt gao siết chặt hai nắm đấm, hắn liếc nhìn cả người Lâm Nhược Bạch đang nhiễm đầy máu tươi, ánh mắt liền tối lại: "Tiểu Điện, Tiểu Huyết, các ngươi trở về!"
Song Dực Tử Vĩ Điêu và Huyết Sư đồng loạt kêu lên một tiếng, biểu đạt sự kháng nghị của chính mình.
Nếu hai chúng nó mà trở về, chủ nhân chắc chắn sẽ bị nữ nhân này tra tấn.
"Các ngươi trở về đi, hiện tại, Nam Cung Lam còn chưa có cái lá gan giết ta!" Nam Cung Vân Dật nâng tầm mắt lên, trong mắt là một mảnh kiên định: "Đây là mệnh lệnh!"
Linh thú một khi bị thuần hóa, thì sẽ phải nghe theo mệnh lệnh của chủ nhân, bất kể đó là mệnh lệnh gì.
Cho dù trong lòng Song Dực Tử Vĩ Điêu và Huyết Sư lúc này có bao nhiêu không cam tâm đi chăng nữa, thì chúng nó cũng phải quay trở về Linh Thú Giới Chỉ.
"Nam Cung Lam, ngươi mau thả vị cô nương này ra!" Nam Cung Vân Dật vẫn còn siết chặt nắm đấm: "Ngươi thả cô nương ấy, ta mặc tình cho ngươi xử trí!"
Nam Cung Lam liếc nhìn Nam Cung Vân Dật: "Xem ra ngươi đối với Vân Lạc Phong đúng là một mảnh thâm tình, chỉ vì đồ đệ của ả, mà ngươi lại không tiếc hy sinh bản thân."
"Ngươi vĩnh viễn cũng không thể nào hiểu được, có một thứ tình cảm, gọi là tình huynh đệ! Loại tình cảm này, không có quan hệ gì với tình cảm nam nữ! Vì Vân Lạc Phong, ta có thể mất đầu, đổ máu. Thậm chí, nếu có thời điểm Vân Lạc Phong đối địch với toàn bộ thiên hạ, ta cũng sẽ đứng bên cạnh Vân Lạc Phong. Cái loại người như ngươi, mãi mãi cũng không thể hiểu được thứ tình cảm thiêng liêng đó là như thế nào!"
@by txiuqw4