sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Quy tắc bẫy tập thể - Chương 37 - 39

Chương 37: Tập kích

Ngay khi An công tử rời đi , ta ngay lập tức lôi đồng hồ ra tính toán xem rốt cuộc thì khi nào anh ta trở về.

Sự thật đã chứng minh , An công tử là quen làm địa chủ rồi , cho nên không có thói quen bị người khác nô dịch , anh ta đi ra ngoài suốt hơn hai giờ đồng hồ , bặt vô âm tín . Nếu không phải anh ta là tổng giám đốc thì ta sẽ hoài nghi kẻ được ta phái đi là một tên ngốc mù đường .

Còn có một lý do càng làm cho ta tin phục , thì phải là, An công tử căn bản không đem người bị tai nạn lao động nằm viện như ta làm hồi sự , anh ta là thành tâm muốn cho ta đói chết ở trong bệnh viện, sau đó anh ta sung sướng vui vẻ chui vào lòng Hasse , thuận tiện ôm luôn cả Đường Duy Cầm của ta , ba người đàn ông này bước vào thế giới riêng của họ đây mà  .

Ý tưởng vô cùng đáng sợ này xuất hiện trong đầu óc của ta, trong nháy mắt ta cảm thấy cả người bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, vạn nhất đây là thật sự thì ta đây chẳng phải là muốn tự đâm đầu chết sao ? Dẫn một con sói vào nhà còn chưa tính, còn dở hơi túm thêm một con sói vào nữa , nói vậy thì cuộc đời của ta cũng quá thất bại đi!

Hơn ba giờ trôi qua, ta do dự có nên gọi điện thoại cho An công tử hay không . Không gọi thì không biết khi nào thì anh ta trở về , gọi thì , anh ta là lãnh đạo của mình , thúc giục lãnh đạo vì cấp dưới phục vụ chính là đại nghịch bất đạo a.

Ta chính đang do dự, đột nhiên tay sờ phải cái gì đó , từ mép gối đụng đến một cái gì đó cứng cứng , lấy ra thì thấy là di động của An công tử , nhất thời lòng như tro tàn . Chẳng lẽ anh ta không biết cái gì gọi là điện thoại di động  sao? Đặt ở đây thì có khác gì điện thoại bàn cơ chứ !

“Ting ting ting ting tanh  …”

Ta bĩu môi vô cùng ghét bỏ, sao An công tử có thể đặt cái tiếng chuông khó nghe như vậy , thật sự là đáng tiếc cho cái điện thoại xịn này . Đại khái là đầu óc ta bị hao tổn , cho nên mới nhìn chằm chằm vào màn hình hồi lâu rồi mới có phản ứng , trên màn hình hiện ra tên là An chủ tịch.

Chủ tịch? ! Mẹ ruột của ta ơi! Cú điện thoại này có nên nhận hay không đây?

Căn cứ theo phán đoán của ta , quan hệ giữa chủ tịch và An công tử khẳng định không bình thường , ta biết quy tắc ngầm là cái gì , đây là kim chủ của An công tử  a, vạn nhất không nhận cú điện này , về sau An công tử cùng đường, anh ta sẽ không còn khả năng đi quyến rũ Hasse a.

Ta trấn định một lát, quyết định làm bộ là thư ký của An công tử , giúp An công tử nhận điện .

“Tùy Dụ  sao giờ con mới nhận điện thoại? Mẹ con đang chờ con về nhà ăn cơm đó , rốt cuộc khi nào thì trở về hả ? !” Người bên đầu kia tựa hồ có chút bực bội .

Ta bỗng nhiên nhớ tới một thành ngữ , như sấm bên tai, tuy rằng hình dung không thích hợp cho lắm , nhưng là ta cảm giác được có sấm sét đang uỳnh oàng bên tai ta .

An Tùy Dụ , An chủ tịch, sao cho tới bây giờ ta vẫn không nghĩ tới , hai người này ngoài việc có quan hệ mờ ám thì cũng thực có thể là cha con cơ chứ ? Rõ ràng đều là họ An a! Cái này cũng không khó giải thích cho việc vì sao An công tử thăng chức còn đơn giản hơn cả sinh con , nguyên lai là bên trên có người nhà a!

Cha mẹ ruột của ta ơi! An công tử hóa ra lại là thái tử gia a!

“Tùy Dụ  rốt cuộc con có đang nghe ba nói hay không ?” Chủ tịch tức giận, bên cạnh có người trấn an, tựa hồ là mẹ của An công tử : “Đang yên đang lành sao lại phát hỏa ? Nói chuyện với con chẳng lẽ không thể nhẹ nhàng một chút sao, ông là người làm ba a!”

Ta nắm điện thoại, chỉ có thể há to miệng , cũng không biết nói cái gì cho phải. Sau một lát trầm mặc , ta nuốt nước miếng, cố gắng trấn định nói: “Dạ chào chủ tịch , tổng giám đốc anh ấy có việc đi ra ngoài, rất nhanh sẽ trở lại. Khi nào anh ấy về , tôi sẽ chuyển cáo cho tổng giám đốc gọi điện lại cho ngài .”

Người bên đầu kia tựa hồ cũng sửng sốt, cùng nhau trầm mặc với ta , lại sau một lúc lâu, chủ tịch phát ra âm thanh trầm thấp: “Tô Nhuận , Tùy Dụ nó đi nơi nào rồi?”

“Anh ấy đi mua truyện tranh ạ .” Ta thuận miệng trả lời, nhưng là giây tiếp theo , ta liền bưng kín miệng mình lại , thật đúng là giật mình hoảng hốt a, chủ tịch còn biết tên của ta, ta chỉ là một nhân vật thuộc hàng tôm tép , này, này, thật sự là làm cho ta thẹn thùng a!

“Mua truyện tranh? Một người gần ba mươi tuổi , tổng giám đốc một công ty mà lại đi mua truyện tranh? Tốt lắm!”

Lạch cạch một tiếng chủ tịch tắt điện thoại, ta ngạc nhiên hồi lâu, lúc này ta thực tin rằng đây là hai cha con , giọng điệu nói chuyện đều giống nhau y xì .

Hơn năm giờ đồng hồ sau, ta rốt cục phát giác tính nghiêm trọng của chuyện này , An công tử còn không có trở về, chẳng lẽ anh ta thật sự gặp phải chuyện ngoài ý muốn?

Ta ở trong bệnh viện chờ đợi quả thực giống như đại tiểu tiện không thể khống chế , thấp thỏm lo âu , ta bắt đầu lo lắng xem có nên tìm người đến hỗ trợ đi tìm An công tử hay không , cũng bắt đầu hối hận, sớm biết thế này thì  không nên sai anh ta đi mua truyện tranh làm gì, ngay sau đó ta nhận được một cuộc điện thoại khiến cho ta phải tè ra quần mà lao ra khỏi bệnh viện, hoàn toàn không để ý đến hậu quả não chấn động mà gọi xe đến  cục công an.

Đồng chí cảnh sát nhân dân vừa mang ta vào, một con quái vật lớn liền vồ lên người ta.

“Thân nhân a! Cuối cùng cậu đã tới ! Tôi đều là vì cậu a!”

“Cô nhóc kia, thành thật một chút !”

Đồng chí cảnh sát nhân dân rớt ra con quái vật lớn này , ta chống đầu đứng vững vàng thân mình, rồi mới bắt đầu đánh giá quái vật lớn, chính là người bạn thời đại học , đồng chí Bối Quả Quả .

“Rốt cuộc sao lại thế này ?” Ta hỏi.

“Cô ta đánh người .”

Ta à một tiếng, sau đó nói: “Thế sao lại gọi tôi đến ? Không phải là nên báo cho cha mẹ cô ấy sao? Tôi không mang tiền a, không thể nộp tiền bảo lãnh a!”

Bối Quả Quả nhảy chồm chồm lên, “Tô Nhuận cậu có còn lương tâm hay không a! Nếu không phải vì cậu , tôi sẽ đánh người sao? Tôi còn không phải báo thù cho cậu sao ? Anh ta hại cậu thành như vậy, tôi có thể ngồi xem mặc kệ sao? !”

Ta đột nhiên cả kinh, bắt lấy tay cậu ấy, đôi mắt lập tức đỏ ửng , “Thân nhân a! Cậu đánh Hasse thành tàn phế rồi à? Chị , cậu chính là chị ruột của tôi !”

Bối Quả Quả lắc lắc đầu.

Ta còn nói: “Vậy cậu đã làm gì Đường Duy Cầm vậy? Làm thịt cậu ta ư ? Cậu ta không có thịt, nấu không ngon đâu .”

Bối Quả Quả cầm lấy tay ta, nói lời thấm thía : “A Nhuận cậu thật đúng là mệnh khổ a! Tôi thật khờ, sao lại không nhìn ra An Tùy Dụ là một kẻ lòng lang dạ sói cơ chứ?”

“Hả?” Ta hơi choáng , điều này thì có liên quan gì đến An công tử ?

Cậu ấy nói tiếp : “Anh ta rất ngoan độc , sao anh ta có thể xuống tay được, cái đầu này của cậu vốn đã không sáng suốt cho lắm , thế mà anh ta còn đánh cậu , a Nhuận, tôi thật sự không  nhịn được , tôi đã báo thù cho cậu !”

“Cậu nói gì hả ? Cậu đánh An công tử ? !” Ta cả kinh liên tục lui về phía sau, cũng may chú  cảnh sát đỡ lấy ta.

Trải qua một phen tìm hiểu , ta đã biết, năm giờ đồng hồ mà An công tử mất tích này, kỳ thật là bị Bối Quả Quả phục kích , nguyên lai Bối Quả Quả cũng chỉ muốn đập phá xe của An công tử , ai biết,  ánh mắt cậu ấy không tốt, không phát hiện trong xe có người , mà An công tử lại vừa vặn từ trong xe đi ra, nói thì chậm, khi đó thì nhanh, Bối Quả Quả nghiến răng nghiến lợi phang , kết quả là đầu An công tử nở hoa rồi.

Cả quá trình chú cảnh sát giảng giải phải gọi là gió cuốn mây bay , tiếng nói độc đáo làm cho ta nghĩ mình đang được nghe bình luận về một bài văn . Ta cũng vạn phần kinh ngạc, sao Bối Quả Quả lại biết tin tức đầu ta nở hoa nhanh như vậy , sau đó cũng chạy tới làm cho An công tử cũng nở hoa trên đầu cơ chứ ? Đã bao lâu rồi cậu ấy mới hiên ngang lẫm liệt như vậy ?

Ngộ tăng huyết áp! Sau khi xâu chuỗi một đống lớn chuyện này, ta có cảm giác, cho dù ta không bị chấn động não thì lúc này cũng nên chấn động não rồi .

Bối Quả Quả gắt gao bắt lấy tay của ta, “A Nhuận cậu nhất định phải cứu tôi ra ngoài a!”

Ta lắc lắc nói: “Cướp pháp trường à?”

“Cậu đi nói với An Tùy Dụ , đừng để cho anh ta tố cáo tôi, đây đều là hiểu lầm. Chỉ cần một câu của anh ta , tôi liền an toàn , tôi còn có tương lai  tốt đẹp nữa ,  quyển sách lấy cậu làm nữ nhân vật chính kia còn chưa có viết xong đâu, a Nhuận, cậu không thể thấy chết mà không cứu a!”

Ta không phải không cứu, mấu chốt là tôi không thể cứu được cậu a. An công tử khẳng định là biết mối quan hệ giữa Bối Quả Quả và ta , nếu làm không tốt, An công tử còn có thể tưởng rằng chuyện này là ta sắp xếp , ta hiện tại chỉ sợ tự thân mình khó bảo toàn .

“A Nhuận, hạnh phúc của chị đây phải dựa vào cậu đó!” Bối Quả Quả nghẹn ngào nức nở, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy bộ dáng bi tráng này của cậu ấy .

Ta hỏi cảnh sát, “Nếu An Tùy Dụ không truy cứu thì cậu ấy có phải sẽ không bị làm sao hay không chú?”

Chú cảnh sát có chút không kiên nhẫn nhìn ta, “Đừng có tâm địa gian giảo, các cô nghĩ rằng các cô là ai a, nói không có việc gì thì sẽ không có chuyện sao ? Các cô là phải nhốt vài ngày cho biết sợ , bớt cái tính côn đồ đi !”

Ta ở trong lòng hung hăng phỉ nhổ , thế này mà cũng kêu cảnh sát nhân dân, bà đây tốt xấu cũng là người đi nộp thuế , mới thế mà đã bảo người ta côn đồ ? Ta rõ ràng mặc đồng phục bệnh nhân , nói vặn vẹo đi thì cũng kêu là hộ lý sao!

“Được rồi, về đi, vụ án này còn phải mất vài ngày, có tiền thì tìm luật sư đến, không có tiền thì cứ ngồi đấy đã .”

Chú cảnh sát này nói năng cực kỳ không kiên nhẫn , đẩy ta hai cái, đầu  ta nóng lên, đẩy ngược lại ông ta , chỉ vào cái mũi Bối Quả Quả nói: “Nếu ba cậu ấy là thị trưởng thì có phải lập tức có thể được ra ngoài luôn hay không  ? !”

Chú cảnh sát này sửng sốt , sau đó đánh giá chúng ta một lát,  nói càng thêm không kiên nhẫn , “Vậy cô bảo ba cô ta đến cho chúng tôi xác minh một chút, để xem có phải là thị trưởng hay không !”

Ta trừng mắt nhìn chú ta một cái, sau đó nhìn về phía Bối Quả Quả, “Cậu yên tâm, chị đây nhất định sẽ đưa cậu ra ngoài , lông tóc không tổn hao gì !”

Ta là kẻ không chịu được việc bị chọc giận , cho nên thường xuyên nóng đầu lên là nói năng mạnh miệng, từ cục cảnh sát đi ra, ta liền đau đầu , làm thế nào để đưa cậu ấy ra đây ? Nghĩ tới nghĩ lui, thật đúng là chỉ có thể đi van cầu An công tử , không biết xem ở ta đang bị  tai nạn lao động , anh ta có thể rộng lượng chút nào không ?

Nhưng là sự thật chứng minh, mấy cái tính toán nhỏ nhặt này của ta đều đáng bị cho vào thùng rác hết , An công tử hiển nhiên không mua trướng của ta .

Khi ta trên đầu bọc băng gạc, nhìn thấy An công tử trên đầu cũng bọc băng gạc nằm ở trên giường bệnh, ta nguyên bản cũng không lo lắng  nhiều đã bắt đầu cảm thấy kinh hoàng điên cuồng .

Đi dạo tìm anh ta hơn phân nửa đêm, anh ta thế nhưng lại ở trong gian phòng bệnh mà ta vốn nằm kia.

An công tử vừa nhìn thấy ta, nhất thời rống giận một tiếng, “Cô đã chạy đi đâu thế ? Cô không biết cô bị thương a, cô chạy lung tung cái gì? Không biết tôi lo lắng sao ? !”

Ta nhìn nhìn An công tử, hung hăng véo vào đùi một cái, bổ nhào vào bên giường anh ta : “An công tử ! Anh bị làm sao vậy ? Đầu anh không có việc gì chứ ?Anh là người tài giỏi khẳng định gặp dữ hóa lành ! An công tử a! Anh làm tôi sợ muốn chết, tôi chờ anh mười mấy tiếng đồng hồ a, tôi sợ anh cứ như vậy đi mà không quay về nữa a! May mắn anh đã trở lại, anh đã trở lại a! Ô ô…”

Ta đại khái là nhập diễn quá sâu , cho nên sau khi nói xong ta lại thật sự khóc lên.

An công tử tựa hồ có chút chân tay luống cuống, ho khan một tiếng nói: “Tôi thế này không phải đã trở lại sao. Truyện tranh cô muốn tôi đã mang về cho cô , cô còn muốn xem không ?”

Ta không kềm chế được mà khóc , chủ yếu là vì ta sợ hãi, ta không biết làm thế nào mở miệng cầu xin.

An công tử sờ sờ đầu ta, thở dài, “Lau luôn nước mũi lên quần áo của tôi đi, cô hít đến hút đi , không thấy ghê sao.”

“Tôi không dám… Tôi lau xong anh khẳng định sẽ mắng tôi… Ô ô…”

“Còn có chuyện cô không dám sao ? Tô Nhuận ,  ngoài miệng cô nói không dám, nhưng là cô lại làm hết sạch những chuyện không dám đó rồi .”

“Tôi… Tôi… Tôi…”

“Còn khóc? Rốt cuộc cô có muốn đọc truyện tranh  hay không a, tôi phải chạy rất nhiều chỗ mới mua được. Tôi cùng cô đọc nhé ?”

“Hả?”

An công tử uống nhầm thuốc , hoặc chính là bị cú đánh kinh người kia làm cho choáng váng.

“A! Tô Nhuận! Đây là cái gì? Cô làm cho tôi chạy nhiều cửa hàng sách như vậy chỉ là để cho tôi mua một quyển truyện tranh  đam mỹ ư ? Tô Nhuận! Cô khá lắm!”

An công tử thét một tiếng chói tai, liên tiếp rít gào, y xì đúc như giáo chủ rít gào Tiểu Mã ca vậy .

Ánh mắt ta nhìn lướt qua quyển truyện tranh kia , sườn mặt hoàn mỹ của Louis, anh ấy đang thân thiết với tiểu thụ , An công tử à , sao anh tùy tiện lật một cái lại là hình ảnh như vậy  a?Anh thật không thuần khiết .

“Ting ting ting tanh …”Tiếng chuông này lại vang lên, An công tử rõ ràng không thèm để ý tới, còn luôn mồm mắng ta, bộ dáng thuyết giáo như là giảng viên chính trị .

Ta lại đột nhiên nhớ tới cú điện thoại buổi chiều, nắm lấy tay An công tử nói, “Buổi chiều chủ tịch gọi điện thoại đến , tôi sợ có việc cho nên nhận điện .”

Quả nhiên anh ta ngừng lại, “Ông ấy nói cái gì ?”

Ta nghĩ nghĩ sau đó nói: “Mẹ anh gọi anh về nhà ăn cơm.”

Từ lúc đầu ta nở hoa đến bây giờ đã được ba mươi sáu tiếng , từ lúc đầu An công tử nở hoa đến bây giờ đã được hai mươi mấy tiếng , nói cách khác, đồng chí Bối Quả Quả đã phải dừng chân nghỉ mát trong sở công an hai mươi mấy giờ , cũng không biết có phải chụp ảnh làm hồ sơ tội phạm hay khôngnữa .

Vì tiết kiệm phí tổn, ta cùng An công tử ở chung một gian phòng bệnh.

Đêm qua sau khi phát hỏa một chút anh ta cũng không thèm để ý đến ta nữa , quay lưng úp mặt vào tường mà ngủ , ta vẫn cứ nhìn bóng dáng ấy , chờ mong anh ta có thể đột nhiên xoay người lại liếc mắt nhìn ta một cái, ta chờ chờ, sau đó cũng ngủ luôn .

Khi ta tỉnh lại , liền chống lại một đôi mắt như hoa đào , trong con ngươi kia phóng ra những quầng sáng thiếu chút nữa làm mù mắt cẩu của ta . Cơ hồ là ta bật hô lên, “Má ơi!”

An công tử bị ta làm cho hoảng sợ, anh ta nhíu mày, “Cô làm sao vậy ?”

Lời này nên để ta hỏi mới đúng, mới sáng tinh mơ , anh ta nhìn chằm chằm như vậy làm gì?

Đối mặt với ánh mắt của An công tử , ta đành phải  lắp bắp nói: “Không, không có gì cả . Ngài muốn ăn điểm tâm không? “

“Cô định đi mua cho tôi à ?”

Ta thực sự có xúc động trợn trắng mắt , ta đã như vậy , anh ta còn muốn nô dịch ta, không phải hẳn là nên để ta nô dịch anh ta sao? Sao lại bị đảo lại ? Trong đầu ta đột nhiên hiện lên nụ cười âm hiểm của Bối Quả Quả , vì thế ta dùng sức nhăn ra nụ cười , “Được ! Anh muốn ăn gì?”

An công tử lại nhìn ta trong chốc lát, cười cười, kiểu tươi cười đó phải gọi là âm trầm khủng bố, anh ta nói: “Cô không có gì muốn nói với tôi sao?”

Ta sửng sốt, biểu tình như vậy của anh ta làm cho ta cảm thấy có chút không biết làm sao a.

An công tử còn nói: “Hiện tại tôi là đang cho cô cơ hội đó , côi muốn nói gì thì mau nói đi, nếu chậm chạp thì tôi cũng không muốn nghe nữa đâu .”

Chẳng lẽ anh ta đã hiểu rõ tâm tư của ta? Biết ta muốn cầu xin thay cho Bối Quả Quả sao? Nói như thế thì anh ta là nguyện ý giơ cao đánh khẽ ? Ta đột nhiên cảm giác được bầu trời tươi sáng a, An công tử cũng là người đáng yêu như thế a!

Ta cười cười, nịnh nọt hơn bất kỳ nụ cười nào trước kia , “An công tử, anh xem hai chúng ta đã quen biết được khá lâu, cũng có chút giao tình phải không?”

“Ừ.” An công tử gật đầu.

“Kỳ thật tôi vẫn đều biết anh là người tốt, từ khi tôi vào công ty , anh vẫn luôn chiếu cố tôi , tôi đều ghi tạc trong lòng .”

An công tử nhíu mày, “Thế à ? Nói như vậy là cô muốn báo đáp tôi ?”

Ta nhanh nhanh gật đầu, “Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, tôi vẫn luôn nhớ kỹ điều đó!”

“Thế thì trả bằng tiền vậy .”

Ta trợn trắng mắt, trả tiền cho anh ta ? Đòi tiền không có, đòi mạng cũng không có!

“An công tử , tôi cho rằng, trong mối quan hệ giữa hai chúng ta , nói chuyện tiền nong thì rất thô tục .”

Anh ta gật đầu, “Cũng đúng , như vậy chúng ta đến nói chuyện tình cảm vậy.”

Ta cả kinh, biểu tình giống như ăn phải  ruồi bọ , nuốt nước miếng một cái rồi nói: “An công tử  không phải là anh thật sự để ý tôi đấy chứ ?”

Anh ta từ chối cho ý kiến, “Đây là điều cô muốn nói với tôi à?”

“Không phải! Tôi muốn cầu anh một chuyện , một chuyện thực thực xin lỗi anh.”

“Biết rõ thực xin lỗi tôi vậy thì không cần nói  .”

“Không được, nhất định phải nói! Mạng người quan trọng a!”

“Tai nạn chết người ư ? Vậy thì cô  đừng nói là hơn .”

Ta nóng nảy, bắt đầu lẩm bẩm như Đường Tăng , “Này ! An công tử, là anh bảo tôi nói a, sao giờ lại không cho tôi nói , rốt cuộc là anh có để cho tôi nói hay không a, anh không cho tôi nói thì nói không cho nói , để tôi nói rồi thì lại kêu đừng nói nữa , rốt cuộc anh có ý gì a?”

An công tử cong cong đôi mắt , bên môi là kiểu cười tuân theo công thức mặt than , “Vậy cô còn không mau nói?”

“Tôi có một người bạn , cô ấy nhất thời vô ý, không cầm chắc cái gậy trong tay , vừa vặn gặp phải anh, cái gậy kia lại đặc biệt thích anh , không biết như thế nào lại bay đến trên đầu anh. Người bạn kia của tôi tuyệt đối không phải cố ý , ngài đại nhân có đại lượng, hãy tha thứ cho cô ấy đi, cô ấy còn nhỏ, tiền đồ sáng lạn, không thể có chỗ nào dơ bẩn được , An công tử tôi cầu xin anh đấy !” Ta cúi đầu trước anh ta vô cùng thành khẩn , hoàn toàn không để ý đầu  mình vẫn còn choáng váng .

An công tử ngồi dựa vào chăn , méo mó , tư thế có chút lười nhác , mười phần mười đại địa chủ  phong kiến, “Nói xong trọng điểm  rồi à ?”

Ta gật đầu, vạn phần khẩn thiết nói: “Anh có thể hỗ trợ đưa cô ấy ra không ?”

An công tử nói đặc biệt đơn giản sáng tỏ cho ta biết, “Không thể!”

“Anh…” Mẹ kiếp ! Vậy anh để tôi nói nửa ngày,  không phải đùa giỡn tôi sao!

“Tôi thì làm sao ? Tôi là một công dân tốt tuân thủ kỷ cương pháp luật , tuân theo nếp sống mới , nộp thuế đầy đủ , thành thành thật thật lái xe ra ngoài, ai nghĩ ra được, lần này tôi lái xe lại bị người ta đánh đến mức hôn mê. Tôi trêu ai chọc ai hả?”

“Cô ấy là không cẩn thận, ngộ thương, tuyệt đối là ngộ thương.”

“Sao cô ta không ngộ thương người khác, cố tình đến ngộ thương tôi hả ?”

“An công tử anh đừng so đo với một cô gái đáng thương nữa. Hỗ trợ cho cô ấy tại ngoại đi!”

“Không phải là tôi không hỗ trợ, là tôi không  giúp được gì a. Cảnh sát nhân dân bắt người , tôi chỉ là một công dân nho nhỏ , tôi có thể làm gì a?”

Anh ta không phải tự coi nhẹ mình mà tuyệt đối là đang trêu tức ta, nếu đặt ở trước kia, ta còn tin lời anh ta , nhưng hiện tại ta đã biết được anh ta là thái tử gia của công ty chúng ta, ông bô nhà anh ta có tiền như vậy , anh ta là con chẳng lẽ lại không quen biết được vài vị quan lớn hay sao? Nói sau, anh ta còn là nguyên cáo, việc xin thả Bối Quả Quả chẳng phải dễ như trong lòng bàn tay ư ?

Điều này làm sáng tỏ một vấn đề, ở trong mắt An công tử ta chẳng là cái gì , ngay cả chút việc như vậy anh ta cũng không muốn giúp ta. Trong nháy mắt cảm giác thê lương mạnh mẽ xuất hiện trong lòng , trào dâng như thủy triều , sắp bao phủ cả người ta . Ta tủi thân nói không ra lời, nhưng là nghĩ lại , chúng ta vốn cũng giống như nước sông với nước biển không dính dáng gì tới nhau mà thôi .

Tuy rằng hiểu được điểm này, nhưng ta vẫn cảm thấy khổ sở, phi thường khổ sở. Thậm chí còn khổ sở hơn so với khi Đường Duy Cầm phản bội ta, ta đây là bị làm sao vậy? À, buổi sáng hôm nay còn chưa uống thuốc, chắc bệnh đau đầu lại tái phát .

“Tô Nhuận?” An công tử gọi ta.

“Làm sao?”

“Thứ cô có thể làm cho bạn mình cũng chỉ có như thế thôi sao?”

“Không phải là anh không giúp tôi sao, để tôi nghĩ biện pháp khác đi.”

“Dỗi có tác dụng à ?”

“Rốt cuộc anh có ý tứ gì a? !”

“Động não ngẫm lại đi .”

Ngẫm cái con bà anh ! Tôi mà biết, tôi sẽ không thèm hỏi a!

Lại là một trận trầm mặc, vài cô y tá tiến vào đổi thuốc cho chúng ta, bận việc cả một buổi sáng , cả quá trình này An công tử vẫn đều nhìn chằm chằm ta, khiến cho trong lòng ta sợ hãi.

Chờ y tá đổi thuốc xong , An công tử lấy ra di động của mình, sau đó gọi điện thoại, “Luật sư Tống , tôi muốn hỏi anh một chút , tội cố ý đả thương người thì xử phạt nghiêm trọng nhất là như thế nào ? Ừ đúng , tôi bị người ta đánh, tuyệt đối không thể tha thứ, anh  nhất định phải nghĩ biện pháp lập cáo trạng giúp tôi .”

Ta nghe xong cảm thấy ghê người, Bối Quả Quả , thật có lỗi với cậu  a!

“Phán xử chung thân là còn nhẹ đó  !” An công tử còn nói tiếp .

Ta vội tè cả ra quần từ trên giường đứng bật dậy, đi đến bên giường An công tử , đoạt ngay lấy điện thoại , gắt gao giữ chặt tay anh ta , “An công tử anh đừng như vậy, về sau cái gì tôi cũng nghe lời anh , anh đừng  so đo với Bối Quả Quả nữa , cầu anh còn không được sao? !”

An công tử liếc mắt một cái, nói năng quái đản: “Thật sự về sau cái gì đều nghe tôi ?”

Ta gật đầu.

“Lời cô nói có thể tin không ?”

“Có thể viết biên nhận đảm bảo!”

“Kỳ thật tôi cũng không phải kẻ ác , tôi chỉ là có quan niệm về pháp luật quá mạnh mẽ , bất quá nói cho cùng, pháp luật vô tình tôi có tình, xem ở mặt mũi của cô , lần này coi như thôi vậy .”

Ta cảm thấy những lời này có điểm là lạ , không nhớ rõ đã từng nghe ở nơi nào rồi , chính là anh ta đáp ứng không truy cứu nữa thì trong lòng cũng đã vui sướng nở hoa rồi .

Bối Quả Quả rất nhanh được thả  ra, là cái chú  cảnh sát thẩm vấn kia cúi đầu khom lưng cung đưa, vẻ mặt tươi cười nịnh nọt , Bối Quả Quả vừa thấy ta lập tức lao lại đây, ôm lấy cổ ta, “Thân nhân a! Chị đây nhất định sẽ tặng cậu một món quà lớn để cám ơn !”

Ta thẹn thùng nói: “Không có gì cả , khách khí như vậy làm gì, cậu muốn đưa thì đưa cái gì quý quý một chút !”

Cậu ấy vỗ vỗ bả vai của ta nói: “Nhất định là đại lễ!”

Một tuần sau, đầu ta cùng đầu An công tử đã khỏi hẳn , An công tử đã sớm đi làm , mà ta thì được anh ta phê chuẩn cho nghỉ ngơi nửa tháng dưỡng thương, ta mừng rỡ thoải mái tự tại, dù sao là nghỉ ngơi mà vẫn có lương cơ mà .

Đối với điều này, Cao Hướng gọi điện đến chúc mừng, “Chúc mừng cô a, nhân họa đắc phúc !”

“Cùng vui! Cậu cũng có thể tranh thủ mà bắt chước như thế !”

Ta ngồi ở trước máy tính check hòm thư của mình , mấy ngày không lên mà đã có nhiều người gửi các loại file đến cho ta như vậy, số lượng file nhiều đến kinh người a! Ta tùy tay mở vài cái, nội dung hot đến nỗi làm cho ta suýt nữa thì phun máu mũi .

Ảnh nude của các tiểu mỹ nam , phim GV nổi tiếng của Nhật Bản , ta thật sự là nhịn không được cảm thán một tiếng, hòm thư điện tử quả là một thứ tốt để lưu trữ phát tán !

“Tôi có thể tranh thủ không đến nhưng tổng giám đốc làm sao có thể đối tốt với tôi cơ chứ ? Anh ấy đối tốt với cô là điều mà toàn công ty mọi người đều biết !”

Ta vừa nghe Cao Hướng nói chuyện , cái tay rảnh rỗi còn lại thì đang phát tán những file này sang cho người khác , tục ngữ chẳng phải đã nói, một người vui không bằng mọi người cùng vui đấy sao.

“Đúng rồi, quản lí của chúng ta nói, chờ cô trở lại, hai chúng ta phải bắt đầu làm thông báo tuyển dụng , cô làm sơ khảo , tôi làm phần thi vòng hai, mấy ngày này cô chuẩn bị trước một chút đi.”

“Ờ , được rồi .”

Lại câu được câu không hàn huyên với Cao Hướng trong chốc lát, cảm thấy di động nóng lên thì ta mới tắt điện thoại, nhưng mới sang giây tiếp theo thì lại có một cú điện thoại gọi tới .

“Còn có chuyện gì chưa nói a?” Ta hỏi.

“Tô Nhuận! Cô khá lắm!”

Từ trong điện thoại truyền ra tiếng gầm giận dữ, theo bản năng ta giật ngay điện thoại cách xa nửa met, nghe thanh âm này thì hình như là An công tử?

Ta cười hắc hắc , “An công tử có chỉ thị gì a?”

Anh ta thật hung tợn , tựa hồ là bệnh đau răng lại tái phát, giọng điệu cũng lạnh lẽo dọa người, “Tôi cảnh cáo cô , nếu lại gửi cho tôi mấy thứ rác rưởi vớ vẩn này thì cô cả đời cũng đừng muốn gặp lại tiền lương của mình nữa !”

Ta sửng sốt, quả thực là kinh ngạc kinh hách đến hồn phi phách tán, ta mới đầu còn muốn nói sạo vài câu, nhưng là trên màn hình máy tính , trong đống địa chỉ đã gửi đi thành công kia hiển nhiên có một hòm thư thực quỷ dị, thế nhưng chính là hòm thư của An công tử .

Trời đất ơi! Sao ta lại có thể không hay ho như vậy a? Ta đã gửi cái gì nhỉ ? Hình như là ảnh nude của đàn ông? Phim GV ? Đều là do tên Cao Hướng kia , sao mạng ta lại khổ như vậy a!

Ta cười khan vài tiếng, “An công tử tôi đây không phải là đang phổ cập kiến thức khoa học sao, truyền bá tri thức chẳng phân biệt được quý tiện a!”

“Tôi thấy cô là ở nhà nghỉ ngơi rất thoải má phải không , ngày mai cô đến công ty đi làm ngay cho tôi , từ giờ đến cuối năm cô đừng đừng hòng được nghỉ ngơi nữa !”

“Ngày mai là thứ Bảy, công ty vốn cho nghỉ mà.”

“Tôi nói cô đến đi làm thì cô đến , sao vô nghĩa  nhiều như vậy!”

“Ờ.”

Trong lòng ta âm thầm kêu oan, anh ta không được tự nhiên cái khỉ gì a, không phải là văn hóa đồng tính luyến ái sao, chính anh ta chẳng phải cũng như thế sao, sao tự dưng lại chuyện bé xé ra to cơ chứ , chẳng lẽ là thẹn thùng ?

Chiều hôm đó, ta trèo lên chiếc xích đu trong cửa hàng nhà mình , trong tay cầm một nắm hạt hướng dương , vừa cắn tí tách vừa nhìn người đến người đi  trong con ngõ nhỏ .

Con phố này thật sự đã rất lâu đời rồi , mái ngói trên các căn nhà cứ như răng bà lão sắp rụng xuống luôn ấy .

“Tô Nhuận mày học tật xấu của ai , sao lại đại tiểu tiện bừa bãi thế này hả ? !” Mẹ Kỷ Hoài cầm chổi xuất hiện trước mặt ta , bộ dáng hung hãn dữ tợn có thể so sánh với mãnh hổ.

Phép so sánh này của bà ấy làm ta thấy không thích hợp cho lắm ,  sao có thể bảo là tùy chỗ đại tiểu tiện cơ chứ , đây rõ ràng chỉ là vứt  rác loạn mà thôi.

Ta thống khoái thừa nhận sai lầm, cam đoan lát nữa mình sẽ quét sạch sẽ thì mẹ ta mới chịu trở lại trong cửa hàng . Gần nhất việc buôn bán của cửa hàng không được tốt cho lắm , làm cho tâm tình của đồng chí Kỷ Hoài cũng không tốt theo , cho nên bánh đậu xanh làm ra cũng cứng rắn hơn , sau đó càng không ai đến mua, vòng  tuần hoàn ác tính như thế thật là đáng sợ.

Đối diện cửa hàng là nhà Đường Duy Cầm , ta ngồi ở góc độ này đối diện với cửa sổ phòng cậu ấy , ta thật là đang nhìn cậu ấy, cậu ấy ngồi ở phía trước cửa sổ, bộ dáng chăm chú đọc sách vẫn là tốt đẹp như vậy. Hết thảy giống như đều chưa từng thay đổi , thật lâu trước kia, ta cũng vậy từng nhìn cậu ấy như vậy , bất đồng chỉ là khi đó cậu ấy sẽ ngẫu nhiên ngẩng đầu liếc mắt nhìn ta một cái, sau đó  đỏ mặt cúi đầu  , hiện tại cậu ấy căn bản là không phát hiện được ánh mắt của ta .

Nhưng mà, ánh mắt này của ta nóng bỏng như thế , quả thực chính là sáng như mắt trộm , làm sao cậu ấy có thể xem nhẹ được cơ chứ ? Trong nháy mắt khi cậu ấy ngẩng đầu, ta hướng về phía cậu ấy nở nụ cười, dùng sức vẫy tay, dắt cổ họng hô: “Duy Cầm! Chào buổi sáng !”

Cậu ấy sửng sốt một chút, chậm rãi cũng cho ta một cái mỉm cười, “Chào buổi sáng.”

Xem xét đúng thời cơ, ta nhảy vài bước xa liền chạy tới trước mặt cậu ấy , ghé vào khung cửa sổ cười  ha ha, “Cậu đang xem sách à? Ăn cơm chưa? Có đói bụng không a? Tôi bảo mẹ tôi làm chút bánh đậu xanh cho cậu ăn nhé ?”

Sắc mặt Đường Duy Cầm lập tức trở nên khó coi, “Không cần phiền toái dì đâu , tôi không đói bụng.”

“Không có việc gì , không phiền toái, quan hệ của chúng ta là gì nào , cho dù không làm vợ chồng được thì vẫn còn là bạn tốt thanh mai trúc mã cơ mà !” Ta lại muốn đi véo khuôn mặt của cậu ấy , nhưng là sợ cậu ấy phản cảm nên đành phải nhịn xuống .

An công tử từng nói với ta rồi, muốn cưa đổ một người , biện pháp tốt nhất là bắt đầu làm bạn trước , cô thường thường xuất hiện ở trước mặt anh ta, có việc hay không có việc thì cũng cứ tán gẫu vài câu, trước quen biết, về sau cái gì cũng dễ làm. Xác thực a, ta nói chúng ta là bạn bè chẳng lẽ Đường Duy Cầm còn không biết xấu hổ  đẩy ta ra sao? An công tử, ngài không hổ là cao thủ đào hoa kinh nghiệm đầy mình !

Mặt Đường Duy Cầm mặt tựa hồ lại trắng bệch hơn một chút , cậu ấy nói: “Tô Nhuận ,vài ngày nữa tôi còn phải thi, bánh đậu xanh dì làm có thể không ăn được không?”

“Sao lại thi nữa a, ôn tập ổn chưa? Tôi thấy hiện giờ cậu vất vả quá , cậu nên chú ý nghỉ ngơi, đợi hôm nào đấy tôi nấu canh dinh dưỡng cho cậu tẩm bổ thân thể, trông cậu có vẻ gầy.”

Ta cẩn thận nhìn cậu ấy, kỳ thật đây là câu nói dối, ngay cả bản thân mình gầy hay không ta còn nhìn không ra huống chi là người khác.

“Được.” Cậu ấy hơi nở nụ cười, “Trước kia tôi cũng không biết là cậu biết nấu canh.”

Ta thoáng thấp đầu, tươi cười có một chút chua sót , “Trước kia là sẽ không, chia tay với cậu rồi tôi đã nghĩ phải học một chút , bằng không thật sự sẽ không ai muốn tôi .”

“Tô Nhuận, thực xin lỗi…”  Cậu ấy nói có chút áy náy .

Trong lòng ta mừng như điên một trận , biện pháp giả vờ đáng thương quả nhiên hữu dụng a! Ta thật sự muốn cúng bái An công tử , trước kia anh ta còn nói , làm cho một người đối với cô sinh ra tâm lý áy náy , sẽ làm cô càng dễ dàng tiến thêm một bước, người đó sẽ bớt bài xích với cô đi.

“Không có việc gì đâu , đều trôi qua rồi mà .” Ta ngẩng đầu lên, mỉm cười với cậu ấy, ta nhìn thấy trong ánh mắt cậu ấy hiện lên nét khổ sở , còn nói tiếp thêm: “Tôi ở chỗ này có phải  quấy rầy cậu hay không? Nếu gây trở ngại tới việc đọc sách của cậu thì tôi  đi về trước, chờ cậu có rảnh thì lại tán gẫu tiếp .”

Cậu ấy có chút khó xử , phỏng chừng là lúc trước thực không nghĩ nói chuyện với ta , nhưng khi ta nói như vậy, ngược lại cậu ấy ngượng ngùng cự tuyệt .

Ta còn nói tiếp : “Gần đây tôi thường nhớ đến chuyện trước kia của chúng ta , tôi phát giác ra có thiệt nhiều chuyện làm không đúng, làm cho cậu vô duyên vô cớ phải chịu ấm ức nhiều như vậy , từ sau khi chúng ta chia tay, tôi vẫn đều không có cơ hội gặp cậu, kỳ thật tôi rất sớm đã muốn đến xin lỗi cậu , tôi sợ cậu không muốn gặp lại tôi, cho nên tôi không dám tới.”

“Tô Nhuận cậu đừng nói như vậy, kỳ thật là tôi không tốt.” Cậu ấy cúi đầu, tựa hồ lâm vào trong đống trí nhớ thuộc về chúng ta , biểu tình trở nên dịu dàng hơn.

Ta tiện tay vuốt ve hai má cậu ấy, tay kia thì véo vào đùi mình, cố nặn ra nước mắt , “Cậu đừng nói như vậy, tôi đã hiểu được , tình cảm không miễn cưỡng được , tôi cũng hy vọng về sau cậu cùng Hasse có thể hạnh phúc, hy vọng anh ta  càng yêu cậu hơn tôi , tôi muốn nhìn thấy cậu hạnh phúc.”

“Tô Nhuận…”  Ánh mắt cậu ấy có chút đỏ lên.

Ta mỉm cười, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt .

Ngay tại thời điểm tình chàng ý thiếp  này, ngay tại thời điểm không khí được bồi dưỡng tương đương tốt đẹp như thế này, ngay tại thời điểm ta có thể tiến thêm một bước kéo gần hai trái tim , đột nhiên phía sau có người hô lên một tiếng, trong phút chốc làm cho đất rung núi chuyển.

“A Nhuận! Chị đây mang quà lớn đến cho cậu đây!”

Thấy có người đến , Đường Duy Cầm lập tức khôi phục nguyên trạng cúi đầu đọc sách .

Ta quay đầu trừng mắt nhìn Bối Quả Quả một cái, trong lòng thật oán hận a! Sớm không đến trễ không đến, cố tình lại đến đúng lúc ấy, đây là chơi đểu người a!

“A Nhuận!” Bối Quả Quả ôm một đống linh tinh gì đó, đứng ở trước mặt ta .

Ta có chút kinh ngạc nhìn cậu ấy cùng với thứ mà cậu ấy ôm trong lòng , dài tầm một met , chiều rộng nửa met. Ta cưỡng chế lửa giận trong lòng hỏi: “Đây là cái gì a?”

Bối Quả Quả vẻ mặt tươi cười, đem lớp báo chí xé xuống vứt đi , hóa ra là một tấm biển, mặt trên có khắc bốn chữ to “Hoa Đà tái thế” , trong nháy mắt làm ta choáng váng .

Bối Quả Quả đem tấm biển đặt tới tay ta, vỗ vỗ bả vai của ta , “A Nhuận, đây là một chút tâm ý của tôi ! Cậu hãy nhận đi!”

Ta nhìn  bốn chữ trên tấm biển á khẩu không trả lời được , hơn nữa đầu tê tê, thật lâu sau ta mới hỏi cậu ấy, “Tôi không phải đại phu a! Cậu đưa tôi cái này làm gì?”

Cậu ấy trào dâng cảm xúc mênh mông nói: “Cậu từng cứu tôi khỏi nước sôi lửa bỏng , A Nhuận cậu chính là cha mẹ tái sinh của tôi, tôi nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có bốn chữ này mới có thể thể hiện sự vĩ đại của cậu nhất. Cậu quả thực còn lợi hại hơn cả Hoa Đà ấy chứ , An công tử là nhân vật nguy hiểm như vậy mà cậu đều có thể bãi bình , tôi bội phục vạn phần.”

Ta quả thực dở khóc dở cười , chả hiểu liên quan kiểu gì a!

Cậu ấy nói tiếp : “A Nhuận, An công tử rất khó nhằn phải không ? Vì tôi , cậu phải chịu ấm ức rồi , anh ta không đối với cậu như vậy chứ? “

Ta ngay lập tác ném tấm biển che miệng cậu ấy , “Cậu đừng nói bừa,  quan hệ giữa tôi và An công tử rất thuần khiết ! Tối hôm đó chúng tôi chỉ là ở chung một phòng mà thôi,  cái gì cũng chưa làm! Đừng nói bừa!”

Bối Quả Quả đầu tiên là mở to hai mắt , sau đó gật gật đầu. Cái biểu tình kia thập phần như là, tôi biết , cậu đừng nói xạo .

Mà ta nói xong rồi liền hối hận , cảm thấy lời này có điểm không rõ ràng , mới vừa rồi là sốt ruột không trải qua đầu óc. Ta lại bắt đầu giải thích, “À, là phòng bệnh, hai chúng tôi đều bị thương, vừa vặn bệnh viện tiết kiệm tài nguyên, nên ở cùng gian phòng bệnh, đừng nghĩ sai lệch a.”

Ta vừa nói vừa quay đầu nhìn Đường Duy Cầm, sợ cậu ấy hiểu lầm cái gì, nhưng là cậu ấy cứ cắm đầu đọc sách hoàn toàn không có biểu tình gì cả. Trong lòng ta bắt đầu thất bại , ngay cả một chút phản ứng mà cậu ấy cũng  không có? Ta cũng thật thất bại quá đi!

Ta lại bắt đầu trừng mắt nhìn Bối Quả Quả, đều là cậu ta phá hỏng chuyện tốt của ta. Cậu ấy run run cười, làm cho ta cảm thấy tinh thần cậu ấy không quá bình thường, “Bà chị này , chẳng lẽ là gần đây cậu viết tiểu thuyết viết thành phát điên đấy chứ?”

Cậu ấy nghe xong lời này của ta càng thêm hưng phấn, lôi kéo ta nói: “Tôi tính viết fiction cho đồng chí Phan Kim Liên! Người phụ nữ vĩ đại lại kiệt xuất này có thể nói là điển phạm cho các cô gái hiện đại  a!”

Ta lười nghe đống ngôn ngữ điên loạn của cậu ấy , ôm cái biển này đi về cửa hàng .Vừa vặn gặp gỡ bà Vương, bà lão vẫn nhìn ta đầy hiền từ như trước , sau khi nhìn thấy tấm biển trên tay ta lại sửng sốt một chút, “Tiểu Nhuận đây là làm sao vậy?”“Biển bạn cháu đưa, Hoa Đà tái thế .”Bà Vương nghe xong thế nhưng lại lã chã chực khóc, ôm lấy ta khóc rống lên, “Tuổi còn trẻ sao lại … Tiểu Nhuận a cháu phải kiên cường a! Nén bi thương a! Về sau còn có bà Vương cơ mà , có chuyện gì thì cứ đến tìm bà !”Bà Vương ôm ta khóc một hồi lâu, làm cho ta cảm thấy kỳ quái .Trở lại trong cửa hàng , mẹ ta thấy cái biển này cũng hoảng sợ, “Mày lại nghịch ngợm cái gì thế này ?”“Bối Quả Quả đưa , cứ treo trong cửa hàng vậy !” Ta buông biển tính đi vào nhà.Thế mà đồng chí Kỷ Hoài vẫn còn đem cái biển kia treo lên ở chính giữa bức tường, hai vợ chồng lại còn rất vui sướng , mở tiệm nhiều năm như vậy đây là lần đầu tiên có người đưa biển đến tặng, tuy rằng là một tấm biển không được phù hợp cho lắm .Chỉ chốc lát sau, trong cửa hàng đột nhiên có nhiều hàng xóm đến , đều giương miệng rộng gào khóc nức nở, “Làm bậy a! Sao lại cứ ra đi như vậy a! Ôi lão bạn già của tôi  …”Mấy tiếng gào khóc này làm một nhà ba người chúng ta đều phải sửng sốt.Mà mấy người hàng xóm sau khi nhìn thấy ba mẹ cùng ta sau cũng sửng sốt, hơn nửa ngày mới nói, “Bà Vương , bà lại bịa đặt rồi , đây không phải vẫn còn bình thường sao, sao bà lại nói lão Tô cùng lão Kỷ đều qua đời a!”Bà Vương nhìn mọi người với vẻ khó có thể tin, cuối cùng lại nhìn về phía ta, “Tiểu Nhuận không phải cháu nói với bà như thế sao?”“Hả?” Ta quả thực là không thể hiểu nổi nữa, “Bà Vương a , chờ cháu có tiền sẽ đưa biếu bà cái máy trợ thính đi!”Mấy người hàng xóm đại đa số đều ngượng ngùng , ở trong cửa hàng mua vài món điểm tâm rồi đi về, mẹ ta mừng rỡ đến nở hoa, đã thật lâu không bán được nhiều như vậy .Ngành của chúng ta bắt đầu bận việc , làm thông báo tuyển dụng cùng với huấn luyện một đám nhân viên mới cho công ty. Ta cùng Cao Hướng tạo thành một tổ nhỏ , phụ trách thông báo tuyển dụng vòng loại .Đối với cuộc phỏng vấn ta kỳ thật không lo lắng cho lắm , trước kia Cao Hướng làm hành chính , điều này đối với cậu ta mà nói thì cũng không khó. Cậu ta nói cho ta biết, thời điểm phỏng vấn phải giả vờ ‘cool’ một tí , làm cho người bị phỏng vấn phải cảm thấy sùng bái kính ngưỡng với mình đồng thời lại cảm thấy mình hòa ái dễ gần.Đương nhiên là ta không để trong lòng, còn phải làm rất nhiều công tác chuẩn bị . Đầu tiên là phải hiểu biết bất động sản rốt cuộc là cái gì, sau đó hiểu biết tất cả lịch sử của công ty, cuối cùng còn phải học được xem biểu tình của người mà đoán trong lòng họ nghĩ gì . Cao Hướng nói cho ta biết, bộ phận nhân sự của chúng ta nhất định phải hạ tiền lương tới mức thấp nhất , vì công ty sáng tạo ra khoản tài phú lớn nhất.“Thế này không phải là chèn ép người sao? !”Cao Hướng không cho là đúng, “Chúng ta không phải làm từ thiện, đây là tôn chỉ nhất quán. Còn có a, cô phải nhớ kỹ, những người chúng ta tuyển này, đều phải đưa đến bộ phận tiêu thụ để tôi luyện trước.”Ta có chút không rõ, “Người đến dự tuyển cho bộ phận văn thư hành chính cũng phải đưa đến bộ phận tiêu thụ sao?”Cậu ta gật đầu: “Đúng vậy.”“Vậy sau khi tôi luyện thì sao ?”“Người có thể trải qua tôi luyện thì ở lại bộ phận tiêu thụ làm công tác quản lý mời chào mua bán cho thuê phòng ốc, không thể trải qua được thì tự nhiên sẽ phải từ chức chạy lấy người .”“Chèn ép người ta à!”Cậu ta gật đầu, cười cười, “Xưa nay đã như vậy, phòng điền sản của bộ phận tiêu thụ không dễ nhận người , đều là làm như vậy, ngành sản xuất bảo hiểm cũng là như thế, cô đừng ngạc nhiên làm gì .”Trong lòng ta đột nhiên có chút lạnh cả người, ta đã không phải là sinh viên vừa tốt nghiệp , đối với việc này lại vẫn còn sợ hãi, sao có thể như vậy cơ chứ ? Không phải nên thẳng thắn thành khẩn trung thực hay sao? Làm thế này có khác gì đi gạt người đâu?Bất quá, tuy rằng trong lòng ta không thoải mái, nhưng ta vẫn phải thành thật làm việc của mình , trên đường đi ăn cơm một khắc cũng không ngừng đọc bản thảo quá trình của cuộc phỏng vấn, chú ý các kỹ xảo. Cặp tài liệu mà ta tùy thân mang theo đã bị ta viết đầy, trang giấy lật nhiều có chút nếp uốn . Kỳ thật ta rất muốn cố gắng hoàn thành công việc có tính chất quan trọng này, chứng minh ta cũng không phải đồ bỏ đi.Phỏng vấn vài người đầu tiên ta là thực ngốc , đương nhiên hiện tại ta cũng vẫn ngốc, ta trao đổi với bọn họ không được thuận lợi cho lắm , cũng may Cao Hướng vẫn giúp đỡ .Nhưng ta cũng ngại ngùng cứ luôn để cho Cao Hướng giúp đỡ , dù sao thành công làm xong hạng mục tuyển dụng , cứ tuyển được một người vào là sẽ có tiền thưởng cơ mà, thế nên xem ở ông Mao trên mấy tờ giấy mỏng , ta cần phải cố gắng a!“Còn chưa đi sao?” An công tử đột nhiên xuất hiện, làm ta giật cả mình.Ta mới phát giác, đã qua thời điểm tan tầm rất lâu rồi , anh ta mặc một bộ vet màu xám , trên quần áo có chút nếp nhăn , cả người thoạt nhìn cũng hơi mỏi mệt.Ta tuy rằng cũng mệt mỏi , nhưng là ở trước mặt lãnh đạo, nhất là trước mặt thái tử gia như An công tử đây, ta vẫn phải nâng cao mười hai vạn phần tinh thần, hướng về phía anh ta cười ngọt, hô to : “Chào tổng giám đốc!”“Khụ khụ…” An công tử ho khan vài tiếng, tựa hồ là bị ta dọa đến vậy, “Cô không thể bình thường một chút sao ?”Ta bĩu môi, bà đây chào hỏi anh mà còn không bình thường ư? Tôi không quan tâm đến anh thì là bình thường ư?“Ăn cơm chưa?” An công tử hỏi ta.Ta lắc lắc đầu, căn bản là không suy nghĩ gì cả.“Theo tôi đi .”“Làm gì?”“Đến văn phòng tôi.”“Vì sao?”“1, 2…”“Được !”Khi anh ta còn không có đếm tới 3 , ta lập tức hãy thu thập đồ đạc của mình, nịnh nọt đi lên lầu với anh ta .Vừa đi, trong lòng ta vừa nghĩ , cấp độ biến thái của An công tử càng ngày càng cao , phỏng chừng là đã đạt tới cảnh giới cao nhất rồi ! Gần đây anh ta bắt đầu giở trò đếm số với ta , có việc hay không có việc gì là lại đếm 123 với ta , khiến cho thần kinh của ta đến phải hỏng mất . Anh ta là cảm thấy phiền chán khi nói chuyện với ta à? Sao lại cứ đếm 123 , nếu chán ghét nói chuyện với ta, vậy thành thật ngồi ị một chỗ ở trên lầu ý , sao lại cứ tới tìm ta làm gì. Lòng đàn ông như kim đáy biển!Đang đi An công tử đột nhiên ngừng bước, ta cúi đầu căn bản không thấy đường phía trước, bịch một cái đánh vào trên người anh ta , làm cho ta kinh ngạc là ta đâm vào trong lòng anh ta , khi nào thì anh ta xoay người lại a?An công tử ra vẻ giúp đỡ ta, “Nghĩ cái gì vậy?”“Vì kiến thiết chủ nghĩa xã hội vì khoa học phấn đấu!” Ta thuận miệng nói ra , hoàn toàn là di chứng của chương trình học triết lý Mao ở đại học.An công tử cười cười, “Chưa bao giờ nói thật, cô định trêu tôi hả?”Ta vụng trộm nhìn đầy xem thường, “Nếu tôi nói tôi nghĩ anh thì anh có tin không?”“Thế à? Nghĩ tôi à? Tôi không phải là đang đứng trước mặt cô sao, cô nghĩ tôi làm cái gì?” Trong thanh âm của anh ta tựa hồ lộ ra vui sướng, làm cho ta thập phần khó hiểu, tám phần mười là anh ta là ăn phải thuốc kích thích .“Tôi nghĩ vì sao anh chưa bao giờ đếm đến 456, An công tử này không phải là anh chỉ biết đếm 123 thôi đấy chứ?”Vẻ tươi cười của An công tử thế nhưng không có lạnh đi , anh ta dịu dàng nhìn ta, làm cho ta cảm thấy lạnh cả lưng, anh ta nói: “Đương nhiên không phải, tôi có thể đếm tới mấy ngàn tỷ cơ đấy.”Ta lại bĩu môi, “Vậy thì phải mất bao nhiêu thời gian a, rỗi hơi chắc?”“Cả đời chắc đủ chứ , nếu không tôi đếm , cô nghe nhé?”Mẹ ruột của tôi a, anh đừng giày vò tôi nữa ! Ta lập tức xua tay, “Đừng , ngài vẫn là 123 đi, 123 rất tốt !”An công tử nhìn ta như cười như không, “Đi tăng ca đi! Hôm nay có phí tăng ca đấy .”Ánh mắt của ta lập tức sáng rực , ngoài miệng lại nói, “Đây là việc tôi phải làm , tôi không phải vì tiền.”An công tử gật gật đầu, “Tôi luôn biết cô là nhân viên tốt, cô đã nghĩ như vậy thì phí ca phí bỏ đi vậy , tôi mời cô ăn cơm đi!”“Cái kia… Tăng ca phí có thể có!” Ta đuổi theo An công tử vào thang máy, anh ta cũng không nói lại vấn đề này với ta nữa , làm cho ta hoài nghi , anh ta đây là ý định lấy ta làm trò vui cho mình ! Kỳ thật căn bản là không có phí tăng ca gì cả , anh ta luôn như vậy, ta cũng luôn mắc mưu, sao cứ luôn như vậy nhỉ?Ta dùng sức gõ đầu mình, phải làm người a, không thể như vậy!


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx