sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Quy tắc bẫy tập thể - Chương 46 - 48

Chương 46: Gian tình rõ rành rành

Chủ tịch Mao dạy chúng ta làm gì cũng phải thực sự cầu thị, cho nên khi nghe được một câu nói  ái muội như vậy của An công tử  , ta cảm thấy giả ngu đã không thể lừa dối quá quan được nữa rồi .

Cho nên ta cải biến sách lược , vươn ngón tay cái  hướng về phía anh ấy , hung hăng khích lệ anh ấy một phen, “An công tử , anh thật không hổ là thương nhân điển phạm a! Anh vì người tiêu thụ suy nghĩ như thế  quả nhiên là chuyện rất may mắn cho nghành nghề bất động sản về sau a! Em thay mặt cho  quần chúng nhân dân cảm tạ anh !”

An công tử nhìn ta , cười nhạt , không nói lời nào.

Ta nuốt nuốt nước miếng , nói  tiếp , “An công tử , em chưa thấy qua thương nhân nào như anh , từ nhỏ mẹ em đã giáo dục em rằng làm thương nhân thì phải gian trá xảo quyệt , bằng không thì làm sao mà kiếm tiền được cơ chứ ? Anh xem hai cái cửa hàng của nhà em đó , là bởi vì tâm địa nhà em rất thiện lương cho nên vẫn luôn ở trạng thái sắp đóng cửa . Nhưng là từ khi quen biết An công tử , từ khi nghe xong lời vừa rồi của anh … Lời nói hùng hồn đó  làm cho em hoàn toàn phủ định những lý luận trước kia !  Thương nhân có tiền  giống như anh , nguyên lai cũng không phải xấu xa a! Nếu thương nhân Trung quốc  đều giống như An công tử anh thì có phải thế giới này sẽ luôn tràn ngập tình yêu không ! A a a! Chỉ cần mỗi người đều dâng ra một chút yêu thương …”

An công tử bịt lỗ tai lại , chống tường , mặt như xanh xao nhợt nhạt .

Ta oán thầm , ta ca hát có khó nghe như vậy sao?

An công tử hít sâu một hơi , lăn xe đi đến trước mặt  của ta , thuận tay nhặt một hộp thuốc tráng dương lên , thở dài nói: “Mẹ vợ đại nhân là cảm thấy con rể không thể cho em hạnh phúc sao? Anh đây mà không chứng minh một chút thì chẳng phải sẽ làm thất vọng một mảnh tâm ý của mẹ vợ đại nhân ? Tô Nhuận, thật đáng thương cho tấm lòng của cha mẹ trong khắp thiên hạ a!”

Ta trừng lớn hai mắt nhìn anh ấy , An công tử là đang nói giỡn với ta sao ? Anh..anh.anh ấy không phải bị cắn vào trứng sao? Sao còn có thể… Mặt của ta đỏ bừng bừng , kéo tới tận cổ , anh ấy nhìn như không đang nói đùa, nhưng lại phi thường đứng đắn nói với ta những lời không đứng đắn , điều này làm cho ta cảm giác được mọi chuyện rối tung !

An công tử  chậm rãi lăn xe  tới gần ta , theo bản năng ta liền nhảy lên , chạy đến vài bậc thang, từ trên cao nhìn xuống , sau đó hai tay ôm ngực , vẻ mặt đề phòng cướp bóc .

Nghĩ rằng đây hẳn là an toàn rồi , cái xe lăn kia dù đi kiểu gì thì cũng không thể leo lên cầu thang a!

Nhưng là, ta quên mất An công tử là một quái vật !

Anh ấy lăn xe tới trước bậc thang , thản nhiên liếc mắt nhìn ta một cái, khi đó ta còn đang đắc chí , anh có giỏi thì leo lên đi! An công tử thở dài, “Tự làm bậy không thể sống!”

“Cái gì?” Ta ngây người một cái , ngay sau đó liền trợn mắt há hốc mồm !

Bởi vì ta thấy An công tử , ở bậc thang trước mặt, anh ấy đứng lên , sau đó từng bước một đi tới trước mặt ta , đổi thành anh ấy từ trên cao nhìn xuống , nắm cằm của ta vô cùng khiêu khích , mỉm cười nói: “Tô Nhuận, anh cảm thấy là anh có tất yếu phải nói cho em biết cái gì kêu là đạo làm vợ .”

Đầu óc của ta  lại một lần nữa tắc tịt , hoàn toàn không biết nên làm cái gì bây giờ , há mồm ra nói một câu, “Em bán nghệ không bán thân!”

An công tử phụt một tiếng nở nụ cười , gương mặt tuấn tú đến gần ta thêm vài phần , hơi thở ấm áp lan tỏa trên gương mặt của ta , trong thanh âm còn dẫn theo chút mị hoặc, “Không sai không sai, anh thích loại cô nương có tài nghệ như em ! Chúng ta cùng nói chuyện nhé ?”

Ta lại vội vàng lắc đầu, “Em cũng không biết diễn xiếc! Cái gì cũng không bán!”

An công tử gật gật đầu, đưa tay vuốt ve mái tóc của ta , điều này quả thực làm cho ta không rét mà run, anh ấy nói, “Như vậy cũng tốt, em cũng không cần phải vắt hết óc mà  suy nghĩ xem mình có cái tài nghệ gì . Phỏng chừng nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được.”

Ta cắn răng, “Anh đây là ghét bỏ em!”

“Phụ nữ không tài thì là đức, anh thích em như vậy , đặt ở nơi nào đều… An toàn.”

An công tử từ từ mở miệng nói một câu làm cho ta như đặt mình trong băng lửa , nóng lạnh hỗn loạn , nghe nửa câu đầu, ta còn có chút đắc chí , còn có một chút đỏ mặt thẹn thùng , dù sao đây là An công tử a, tổng giám đốc a, nhân vật cấp  đại thần cơ đấy , đây là đang biến thành thổ lộ với ta a! Về sau ta có thể đi ra ngoài khoe khoang , nói An Tùy Dụ yêu ta yêu muốn chết a!

Nhưng là nửa câu sau, nhất là khi anh ấy tạm dừng một lát mới nói ‘an toàn’ , làm cho lòng  ta sinh  giận dỗi , nâng chân lên hung hăng đá vào đầu gối anh ấy , vung tay hô to, tự nhiên là ở trong lòng , ai bảo anh nói lung tung nói, xứng đáng!

An công tử hét thảm một tiếng , sau đó liền ngồi sụp đi xuống , sắc mặt tái nhợt.

Ta bị anh ấy làm cho sợ tới mức ngây ngẩn cả người , đây là làm sao vậy? Chẳng lẽ anh ấy lại đang diễn trò? Dựa theo lẽ thường mà nói, không phải An công tử hẳn là lập tức phản công sao , anh ấy tuyệt đối không phải người biết chịu thiệt a! Nhưng là lúc này làm sao vậy?

“An công tử?” Ta nhỏ giọng gọi , chậm rãi tới gần anh ấy , thời điểm xác định anh ấy không có sức chiến đấu , ta mới đứng thẳng sống lưng, cười to ba tiếng, chỉ vào mũi anh ấy  nói, “Bà đây không phải dễ chọc ! Tiểu tử nhà anh kinh ngạc chưa!”

Nhưng là ta nói năng kiêu ngạo như thế mà An công tử vẫn là không có phản ứng gì , ta thế mới cảm thấy đã gây ra chuyện lớn, vì thế ngồi xổm trước mặt anh ấy ,  thấy cái trán anh ấy đầy mồ hôi, cùng với khuôn mặt nhăn nhó .

“Anh làm sao vậy?”

An công tử nhìn ta một cái đầy u oán , “Tô Nhuận, em là muốn thủ tiết sao?”

Thủ tiết? Bộ vị trọng yếu ? Ta bỗng dưng lại đỏ mặt .

An công tử thấy ta đỏ mặt , thế nhưng anh ấy cũng đỏ mặt theo , đây là biểu tình phi thường hiếm thấy trên bộ mặt than  vạn năm không thay đổi nha .

“Khụ khụ… Em đừng hiểu sai ! Anh thực khỏe mạnh!”

Ta ngay lập tức gật đầu, “Em biết em biết, anh không cần triển lãm cho em xem.”

An công tử hắc tuyến.

Ta vừa cúi đầu thì thấy trên quần anh ấy loáng thoáng có dấu vết màu đỏ sậm, ta đột nhiên cả kinh.

“Đỡ anh đứng lên.” Anh ấy ra lệnh.

Ta ngoan ngoãn nâng anh ấy dậy , sau đó để An công tử ngồi trên xe lăn .

“Đẩy anh vào phòng , đổi bộ quần áo cho anh , thuận tiện tắm rửa.”

“Cái gì? !” Ta mở to hai mắt nhìn trừng trừng , “Anh bảo em  tắm rửa cho anh ư ? Anh cho anh là Ngân Phiếu a!”

“Ngân phiếu?” An công tử nghi hoặc, một lát thì mặt hoá trang giống như Bao công vậy , “Tô Nhuận! Tốt lắm!”

Ta ngẩn người, trí nhớ của An công tử sẽ không tốt như vậy chứ , chẳng lẽ anh ấy đã nghĩ ra được Ngân Phiếu là con chó nhỏ mà ta nuôi sao ? Đáng sợ thật , người đàn ông này rất hay mang thù a!

Ngoan ngoãn đẩy anh ấy vào phòng , miệng than thở , cũng không phải thật sự tàn phế , cũng không phải thật sự không thể đi đứng , sao lại cứ phải ngồi xe lăn cơ chứ ? Cuối cùng ta đem hành vi  này nhận định thành chuyện làm bộ làm dáng , An công tử chính là một người mà thời điểm bận việc thì đau trứng , thời điểm nhàn rỗi thì làm dáng .

Tủ quần áo của An công tử  rất  sạch sẽ , cũng tương đương lớn , các loại quần áo đều là phân loại có quy củ , như vậy khi tìm sẽ rất tiện lợi . Chỉ cần nhìn thì đây là một người đâu vào đấy , mọi thứ đều có quy luật . Nhưng là ta chính là một người hoàn toàn không quy luật , ta hướng tới đều là dùng xong rồi vứt bừa ra đấy , thời điểm muốn tìm  liền đem tất cả đều đào ra , tìm được rồi lại nhét hết trở về.

Hỗn độn mới là cái đẹp , đây là tiêu chí của ta , cho nên thời điểm mà đồng chí Kỷ Hoài bắt ta thu dọn phòng , ta đều khó chịu giống như bị khó sinh vậy . Có một số người  trời sinh đã thích hợp sinh sống trong đống hỗn độn , ví dụ như ta đây . Có một số người trời sinh lại thích đem mình đóng đinh theo khuôn sáo , ví dụ như An công tử.

Đối với phòng anh ấy , ta bắt đầu phát sầu , đối với tủ quần áo của anh ấy , ta bắt đầu ghen tị , cẩn thận đi thăm căn nhà ở , thì ta bắt đầu căm thù !

“Thất thần làm gì, đi chuẩn bị nước tắm cho anh đi .” An công tử nói như đại gia .

Ta bĩu môi, “Anh cũng không phải tàn tật thật , không biết tự mình động thủ sao?”

An công tử híp mắt lại , có chút ý cười, “Em lại đây.”

“Làm gì?” Ta cảnh giác.

Anh ấy nở nụ cười, “Yên tâm , anh không đánh bà xã .”

“Thế à.” Ta vặn vẹo đi qua, hoàn toàn còn chưa phản ứng tới cái xưng hô bà xã kia  .

“Hỏi em mấy vấn đề.” Anh ấy nói.

Ta gật đầu, có loại dự cảm điềm xấu đến .

“Gần đây tình hình của công ty thế nào?”

Anh ấy hỏi ra vấn đề khiến ta choáng váng, ta chỉ là một nhân viên nhỏ nhoi của bộ phận đề án , cũng không phải thuộc bộ phận tiêu thụ , ta làm sao mà biết ? Nhưng là ta vẫn gật gật đầu, ra vẻ công ty này vẫn kiếm được tiền đều đều , trước khi đắn đo ra anh ấy muốn làm gì thì ta phải cẩn thận .

“Vậy em cảm thấy công việc của anh có bận hay không?” Anh ấy nói xong ánh mắt nhìn lướt qua sô pha, ta thấy trên bàn trà có đống văn kiện đắp thành núi , hiển nhiên là sau khi bị thương còn phải  ở nhà làm việc , vì thế ta càng gật đầu .

An công tử cười cười, “Anh ngã xuống , công ty gặp nhiều tổn thất , Tô Nhuận , em nói xem em còn không nhanh chăm sóc cho anh khỏe lên sao ? Em tới công ty lâu như vậy, cũng chưa làm cái gì cống hiến  vì công ty, hiện tại đến lúc em vì công ty hiến thân đó !”

Ta mới đầu là đần độn gật đầu, giống như ở thời điểm tiểu học phạm phải sai lầm , bị cô giáo phê bình , gật đầu nhận sai chắc chắn sẽ qua được , nhưng là càng nghe càng cảm thấy có chỗ không thích hợp , ta ngay lập tức ngắt lời anh ấy , “Tổng giám đốc , cắn thương anh không phải là em a!” Còn có, cái gì mà hiến thân a? Đương nhiên , mặt sau của câu này ta không dám hỏi anh ấy .

An công tử sờ sờ đầu ta , thay đổi giọng điệu sang dịu dàng , “Đi tắm rửa một cái, sau đó đến phòng khách nghỉ ngơi đi ,  ngủ một giấc cho ngon . Buổi tối anh gọi em .”

“A?” Ta ngạc nhiên , anh ấy để cho ta về phòng hay là muốn cho ta tắm rửa một cái, sau đó rồi ngủ?

“Đôi mắt đều đen xì ra rồi , ngày hôm qua ở công ty tăng ca đến mấy giờ vậy? Cũng không cho em phí tăng ca , sao em lại ra sức như vậy ?”

Anh ấy làm sao mà biết được nhỉ ? Bởi vì ở hạng mục gần nhất , mọi người trong bộ phận đề án đều bận rộn, ta cùng Cổ Quyền phụ trách một cái đề án , mấy ngày nay tăng ca thêm giờ , cố tình chị Khổng vẫn không hài lòng , chúng ta chỉ đành phải làm lại, mấy ngày nay ta thật là ở trong công ty bận việc đến đêm khuya, An công tử đi công tác nước ngoài làm sao mà biết được nhỉ ? Xem ra, trong công ty có cơ sở ngầm trải rộng a!

Nhưng là đợi chút! Ta kinh ngạc nhìn anh ấy , “Anh vừa nói cái gì? Không có phí tăng ca sao ? Trước kia không phải anh nói với em là em có được sao? Không phải nói tăng gấp ba sao?”

“Lời nói của anh em đều tin phải không?” Anh ấy nhíu mày, tựa hồ rất vui vẻ.

“Chẳng lẽ không thể tin sao ?” Ta thật sự là ngu xuẩn a, đó là một tên gian thương a!

Anh ấy gật đầu, “Có thể tin, về sau vẫn phải tin tưởng lời nói của anh , tin tưởng anh . Hiểu chưa?”

Thế nhưng ta lại gật đầu , đúng là ma xui quỷ khiến.

Anh ấy mỉm cười đẩy đẩy ta, “Nhanh đi tắm rửa đi.”

An công tử quả nhiên là thuộc giáo phái hưởng lạc , cái bồn tắm lớn thật sự là đẹp đẽ , ta nằm vào, cảm giác như đang làm mát xa toàn thân , thời điểm đi ra cả người đều thoải mái , mặc vào bộ áo khoác tắm mà anh ấy chuẩn bị cho ta , thuận tiện sửa sang lại đống quần áo bị chuyển đến .

Khi ta đi ra , tóc vẫn còn ẩm ướt , An công tử đang ngồi trên sô pha làm việc với laptop .

Trông anh ấy làm việc cũng có vẻ nghiêm túc , ta ngại ngùng quấy rầy , vì thế rón ra rón rén tính đi về phòng thu dọn một chút rồi ngủ , hiện tại ta mệt muốn chết.

“Tô Nhuận.” Anh ấy đột nhiên bảo ta, làm ta sợ nhảy dựng.

Anh ấy ngẩng đầu, ngoắc ngón tay , “Lại đây.”

Ta thực muốn vả vào miệng mình , sao lại cứ lon ton như cún thế này , anh ấy bảo qua là ta qua chắc ?

Ta giũ giũ tóc, trên gương mặt có chút đỏ ửng , cúi đầu không nhìn anh ấy , giống như mấy em gái tuổi teen , xoắn xoắn lọn tóc . Đột nhiên mất trọng tâm , ta ngã xuống trên người An công tử , nhìn lại thì ra là anh ấy kéo ta một cái, ta ngã ngồi trên đùi anh ấy ,  tư thế này vô cùng ái muội.

Ta cảm giác được tay anh ấy đang  đặt  trên lưng mình , đôi mắt anh ấy gắt gao nhìn chằm chằm ta, làm cho ta hận không thể tìm được cái khe hở mà chui vào luôn , chẳng lẽ anh ấy không biết là ta sẽ thẹn thùng sao?

Vì thế, ta tiếp tục xoắn tóc , làm động tác này một lát , ta bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện , vì thế không nhịn được nôn khan một tiếng.

Khi ta vừa nhấc mắt lên liền thấy gương mặt của An công tử , anh ấy dựa vào ta gần như vậy , đôi môi hồng hào cách ta không đến 3 cm.

“Em dám cảm thấy ghê tởm ư ?”

“A?” Ta kiên quyết lắc đầu, “Tổng giám đốc anh là hương bánh trái a, làm sao có thể ghê tởm cơ chứ ? Tình hình cụ thể xin đến gặp các nữ nhân viên trong công ty !”

An công tử khẽ cười cười, “Tốt lắm, như vậy…”

Kế tiếp ta không biết anh ấy muốn nói cái gì, mà anh ấy cũng chưa nói cái gì , chính là đem môi mình khắc trên đôi môi của ta , một nụ hôn trằn trọc , tinh tế , đầu lưỡi vuốt ve từng chỗ một trong miệng ta.

Ta từ chối vài cái, anh ấy đơn giản một tay nắm lấy hai tay của ta , làm cho ta hung hăng nghĩ rằng,  dựa vào cái gì mà sức lực đàn ông lại lớn hơn  phụ nữ ?

Dần dần , môi anh ấy rời đi môi ta , sau khi cắn xé đôi môi của ta thì lại hôn xuống chiếc cằm của ta, sau đó nụ hôn tinh tế dừng trên cổ ta , khiến ta sợ run một trận , cảm giác ngứa ngáy toàn thân . Anh ấy ôm chặt ta , hơi thở cuồng nhiệt truyền đến, ta cảm giác được nhiệt độ của làn da đang bay lên.

Ta nguyên vốn tưởng rằng ý thức  ương ngạnh của mình cứ như vậy mà bị đánh tan , thằng nhãi này khẳng định là cầm được vũ khí công nghệ cao , bằng không  làm sao ta có thể bị anh ấy mê hoặc cơ chứ ? Theo bản năng ta ôm lấy cổ anh ấy , trúc trắc cắn anh ấy . Anh ấy sửng sốt một chút, biểu tình kia giống như đang nói, có ai đáp lại hôn môi như em không hả ?

Cánh tay ở bên hông của ta càng dùng sức một chút , tuy rằng cái eo của ta cũng không phải hoàn toàn thon nhỏ, nhưng là cũng rất yếu ớt được không , thằng nhãi này sẽ không thể nhẹ chút sao ? Ngay tại lúc ta định mở miệng giáo dục anh ấy nên nhẹ tay một chút thì điện thoại của anh ấy vang lên .

An công tử nhíu mày, giằng co một lát, vẫn là quyết định nhận điện , anh ấy đơn giản ngửa người về phía sau , nằm ở trên sô pha, mà ta ghé vào trước ngực anh ấy .

Chỉ nghe thấy anh ấy nói, “Nếu không có chuyện vạn phần khẩn cấp, như vậy phiền toái cô ngày mai đến bộ phận tài vụ kết toán một chút!”

Có vẻ như tức giận ? Muốn sa thải nhân viên sao ?

“Tổng giám đốc , ngày mai là hội nghị thường nghị một tháng một lần , các đổng sự để cho tôi hỏi ngài, ngài sẽ đến tham gia đúng giờ chứ ?” Bà chị Chu Nhan có chút sợ hãi .

An công tử nổi đầy gân xanh , “Cô nói cho những người đó , ăn no rửng mỡ ! Truyền đạt nguyên văn cho tôi!”

Cạch , tắt điện thoại! Ta thật nhịn không được muốn giơ ngón tay cái lên , thật sự là, thật sự là, ra dáng lắm ! Giống một kẻ độc tài!

Thừa dịp anh ấy tức giận , ta nhanh chóng từ trong lòng anh ấy trốn thoát, đứng ở cửa cười cười với anh ấy , “Ngủ ngon!”

Sau đó chạy trối chết, xem nhẹ ý cười trong mắt An công tử  . Thật lâu sau anh ấy nói cho ta biết, kỳ thật anh thực không tính làm gì em , em phải tin tưởng anh!

Tin cái đầu anh ! Thật lâu về sau, mỗi khi anh ấy nói như vậy , ta đều nhịn không được mà nói thô tục .

Chương 47: Cầu hôn không phải như vậy

Cảm giác ngủ được một trận no nê , ta cũng không biết là mình đã ngủ bao lâu, trong giai đoạn tỉnh lại cùng tiếp tục nằm mơ , ta ì ra mất một hồi lâu , trong mộng là từng bó từng bó mỹ nam đang chờ ta đùa giỡn, khi tỉnh lại chỉ có một An công tử đang chờ bắt nạt ta , cho nên ta rất muốn cứ như vậy mà ngủ tiếp .

Nhưng là trong lúc  mông lung ta cảm giác được có một ánh mắt vẫn bao phủ  trên người ta , ánh mắt kia thật mãnh liệt , rất giống như hai ngọn đèn pha, làm cho ta vô cùng muốn cởi hết nội y để cúng bái anh ấy , An công tử anh đây là canh trộm sao?

“Tỉnh rồi sao ?”

Vừa mở to mắt liền nhìn đến khuôn mặt đang để vô cùng gần của An công tử  , anh ấy đang nằm ngay bên cạnh ta , cánh tay chống đầu nhìn ta.

Kỳ thật ta đã sớm tỉnh , chính là không muốn mở to mắt ra mà thôi, ta còn không biết nên đối mặt với cuộc sống bảo mẫu ở chung này như thế nào .

An công tử mặt mang ý cười , “Chân đã tê rần rồi phải không? Nhịn không nhúc nhích lâu như vậy , chắc đã sớm tê mỏi rồi .”

Quả nhiên, thằng nhãi này nhìn ra được ta giả bộ ngủ , bất quá cũng thật gian xảo , biết rõ ta giả bộ ngủ thực vất vả lại còn ở nơi này không chịu đi, muốn xem ta bị chê cười a! Có người như vậy sao?

Ta bĩu môi, giận mà không dám nói gì.

“Có đói bụng không?” Anh ấy hỏi ta.

“Có chút.”

“Chính là có chút thôi sao? Em đã ngủ một ngày một đêm rồi .”

“Cái gì?” Ta bật ngay dậy, nhưng là bởi vì tốc độ quá nhanh , đầu ta mê muội một trận , lại nằm bệt tại trên giường.

“Sao anh không gọi em dậy?” Ta khóc thét .

“Làm sao mà em biết anh không gọi em ? Anh gọi là em bao nhiêu lần , chính là em không tỉnh,  anh sắp nhanh bị em làm cho chết đói rồi !” Anh ấy ghé vào trên vai ta , chôn mặt ở cần cổ của ta , giọng điệu đầy sức sống này sao nghe kiểu gì cũng không giống như người bị đói bụng một ngày một đêm vậy .

Ta bỗng nhiên nghĩ ra một điều , lao đến cầm đầu anh ấy rồi hỏi, “Có phải em đã bị tính là bỏ bê công việc hay không ? Toàn bộ tiền thưởng tháng này của em   sẽ không có phải không ?”

“Cái này a…” Anh ấy cố ý kéo thành âm điệu, “Em là muốn đi làm việc , hay là muốn xin nghỉ phép, hoặc là định bỏ bê công việc?”

Vô nghĩa! Đương nhiên là đi làm việc rồi , đầu bị lừa đá a! Ta cũng không ngốc !

Đương nhiên những lời này ta cũng chỉ dám nói ở trong lòng , trên mặt ta nặn ra một cái tươi cười sáng lạn , ta  mặc niệm ở trong lòng , đây không phải An công tử, đây không phải An công tử , đây là tờ nhân dân tệ màu phấn hồng !

Ta nịnh nọt, “An công tử! Anh đói bụng rồi phải không , em đi nấu cơm cho anh nhé , ha ha… Anh muốn ăn cái gì nào ?”

“A? Còn có thể gọi món sao?”

“Sư phụ Khang hay là Mạch Lang a?”

“Em mượn mì ăn liền để trêu anh sao ? Tô Nhuận , em…”

“Không có! Tuyệt đối không phải! Em đây không phải là sợ nhà anh nhiều năm không nổi lửa , không có nguyên liệu nấu ăn sao, anh lại đang đói lợi hại, cho nên mới nghĩ ra phương pháp rất nhanh này .”

Ta thực sự không biết nấu ăn, cho tới bây giờ đồng chí Kỷ Hoài cũng không để cho ta chạm vào mấy thứ này , bà ấy luôn nói để về sau lại học cũng kịp, nhưng là cái về sau này liền sau rất nhiều năm, ta trừ bỏ mì ăn liền thật đúng là cũng không làm cái gì .

“Thế à , cái này thì em không cần lo lắng , lúc em ngủ anh đã mua rất nhiều đồ rồi , đều đặt ở phòng bếp , em đi xem muốn làm cái gì thì làm cái đó đi .”

What ? Thằng nhãi này tuyệt đối là cố ý !

“Em nhanh chút a, hiện tại anh thương nặng chưa lành , đang chờ ăn cơm đó .” Anh ấy lăn xe ra ngoài, đi đầy nghênh ngang , làm sao mà giống bệnh nhân?

Đổi xong quần áo, phát giác trong gian phòng đều chỉnh tề , đồ đạc của ta đều được thu dọn vào ngăn tủ , ta ngạc nhiên , chẳng lẽ đây là An công tử làm ?

Tại phòng bếp quả nhiên chồng chất không ít nguyên liệu nấu ăn, tủ lạnh thì đã sớm được nhồi vào, trên bệ bếp ra vẻ còn để một đống, xem ra là An công tử quyết tâm muốn rèn luyện kỹ thuật nấu ăn cho ta .

Ta tìm cái tạp dề buộc vào người , nắm rổ vo gạo rồi phát sầu.

“Em đang dùng ý niệm để nấu cơm?” An công tử đột nhiên từ phía sau nhảy xổ ra , dọa ta thiếu chút nữa thì ném cái rổ đi .

Ta lắc lắc đầu, “Em chỉ là đang nghĩ xem nên làm cái gì, em không biết anh thích ăn cái gì.”

“Em làm cái gì thì anh ăn cái đó , điều kiện tiên quyết là em biết làm cái gì?”

An công tử tựa hồ là thấy rõ ta, hoàn toàn không cho ta mặt mũi , ta cắn chặt răng , vứt cái rổ xuống : “Em cái gì cũng không biết làm, tiền lương cho anh tùy tiện trừ đó ! Dù sao anh là tổng giám đốc , anh nói là được!”

An công tử nở nụ cười, xoay người nhặt cái rổ vo gạo lên nhét vào trong tay ta , “Anh dạy cho em.”

Anh ấy dạy ta nhặt rau rửa rau, sau đó là cắt thái  , rồi đến đặt cơm, An Tùy Dụ thật đúng là làm cho ta nhìn với cặp mắt khác xưa , hay là người đàn ông này thật là nhân vật  cấp đại thần , cái gì đều biết a!

Anh ấy ngồi trên xe lăn , động mồm  động mép, còn ta thì đứng trước kệ bếp động thủ (ra tay).

Ép buộc hơn hai tiếng đồng hồ , ta làm ra được bốn món ăn một món canh.

“Ăn cơm thôi !” Ta cơ hồ là rơi lệ đầy mặt.

An công tử ngồi trước bàn cơm, mỉm cười nhìn ta, “Kỳ thật là em vẫn có tiềm chất làm hiền thê lương mẫu , chính là thiếu người bồi dưỡng thôi .”

“Thật vậy chăng? Oa ca ca!” Ta làm càn nở nụ cười, được An công tử khích lệ là một chuyện thực không dễ dàng, ta có thể nào không đắc ý cơ chứ , lại có thể nào không vô ý cơ chứ ? Cho nên giây tiếp theo , ta liền nói một câu thực sát phong cảnh , “An công tử , anh khen em như vậy , nếu Duy Cầm cậu ấy mà biết về sau sẽ hối hận chứ , sẽ quay về tìm em chứ ?”

Trong nháy mắt sắc mặt  An công tử giống như dẫm phải cứt chó , anh ấy dùng sức cắn miếng sườn một cái , bộ dáng nghiến răng nghiến lợi kia thật làm cho ta nghĩ đến bộ dáng Ngân Phiếu nhà ta đang gặm xương , ta chính đang liên tưởng An công tử quỳ rạp trên mặt đất gặm xương , bỗng nhiên nghe được anh ấy nói, “Em làm cho cậu ta thử xem xem!”

Ta cười gượng một trận , “Ăn cơm ăn cơm , em chỉ đùa một chút thôi mà .”

Loại chuyện như rửa bát này ta phi thường chán ghét , cho nên dưới ánh mắt nhìn chăm chú bức thiết của ta , An công tử chủ động đi rửa chén , nhưng là khi anh ấy lăn xe vào phòng bếp , ta lại có một loại dự cảm điềm xấu , anh ấy như thế  này xem như rất tốt với ta sao? An công tử rửa bát ? Đây cũng coi như scandal nhỉ , post lên diễn đàn của công ty thì sẽ có bao nhiêu oanh động a!

Ta ở bên này miên man bất định, bên kia thế nhưng xuất hiện một chuyện vô cùng thần kỳ , An công tử lại một lần nữa đứng lên, anh ấy đứng bên bồn rửa bát ! Anh ấy thế nhưng đứng thật bằng phẳng, không phải anh ấy thân chịu trọng thương sao? Ngày hôm qua không phải anh ấy nói bị ta đạp một cước liền đau không xuống giường được sao? Thế hiện tại là cái tình huống gì ?

Ta lén lút lẻn vào, thừa dịp anh ấy chưa chuẩn bị muốn nghiệm minh ý nghĩ của bản thân , rốt cuộc là anh ấy lừa ta , hay là thật sự không thể tự gánh vác được cuộc sống , nhưng là khi ta phủ phục bên chân anh ấy , ta liền do dự , cầm lấy ống quần anh ấy không biết nên làm thế nào cho phải. Ta kiểm nghiệm như thế nào đây?

“Em làm gì vậy?” An công tử đột nhiên ra tiếng , làm ta sợ tới mức hoa dung thất sắc, hơn nửa ngày mới há miệng ra cười, “Không có việc gì, trên quần anh có vết bẩn .”

“Xem xong chưa?”

“Ừ.” Ta định đứng dậy, đột nhiên phát hiện phía dưới ống quần anh ấy lộ ra một đoạn băng gạc , ta nhanh chóng xắn cái ống quần đó lên .

“Này ! Em định làm gì?” Anh ấy muốn lui về phía sau, nhưng là đại khái sợ đá đến mặt ta , cho nên mới không dám có động tác quá lớn .

Ta nhìn đến trên đầu gối anh ấy quấn mấy tầng băng gạc , đầu gối bên chân trái tựa hồ có chút sưng lên, băng gạc quấn quít nhìn không ra bộ dáng bên trong , ngày hôm qua cái chân này còn bị ta đá , lúc ấy hình như có đổ máu , nói như vậy thì cũng thương không nhẹ a, ta nhịn không được mà cay cay sống mũi .

An công tử cúi người đem ta ôm lấy, “Không có việc gì, không cho em xem mà em lại cứ đòi xem, bị dọa rồi phải không ?”

Ta cúi đầu không nói được một lời.

An công tử đột nhiên nhéo nhéo cái mũi  của ta, “Đau lòng cho anh à ? Kỳ thật cũng chả có gì  , chỉ là bị con chó cắn một miếng , đã đi tiêm vắc-xin phòng bệnh chó dại rồi , em đừng lo lắng.”

Ta lắc lắc đầu, “Tên khốn Cổ Quyền này “

An công tử sửng sốt, “Cổ Quyền?”

“Đầu gối cùng một chỗ với trứng sao? Kém xa như vậy cơ mà ,  mắt bị lác hay sao , mà  còn tự xưng thông hiểu bát quái cơ đấy ? ! Quả thực là tên khốn!” Ta liên tiếp nuốt lệ vào lòng , nếu không phải Cổ Quyền nói dối quân tình , ta cũng sẽ không bị kéo đến nơi đây làm trâu làm ngựa , tên Cổ Quyền chết tiệt này , tốt nhất cậu nên cầu nguyện bà đây không ra được , bằng không một khi bà đây về công ty, ta liền giết chết nhà ngươi!

“Tô Nhuận! Em còn dám nói hươu nói vượn một câu nữa thì tiền thưởng năm nay em cứ chờ đấy cho anh!” An công tử nói xong ngồi xuống xe lăn , tiếp tục xoay xoay bánh xe đi ra ngoài.

Ta đứng một mình tại cái phòng bếp đã được thu dọn sạch sẽ tiếp tục ngẩn người, hơn nửa ngày mới phản ứng ra anh ấy nói là cái gì, rơi lệ đuổi theo , “An công tử anh không thể như vậy a!”

Cạch ! Anh ấy đóng cửa phòng ngủ lại, thiếu chút thì nữa thì cái mũi của ta liền đâm vào mặt trên.

Chẳng lẽ là tức giận quá sao ?

Ta vẫn nghĩ nên dỗ dành anh ấy như thế nào , nhưng anh ấy đóng cửa như thế thì ta cũng không dám đi quấy rầy, chỉ có thể quay về phòng mình , đột nhiên nhớ tới ta còn một cái đề án đặc biệt chưa làm xong làm xong, chị Khổng còn đang đòi như đòi nợ kia kìa . Vì thế ta gọi điện cho chị Khổng , “Chị Khổng , cái đề án kia em sẽ giao ngay lập tức , chị để thư thả một ngày rồi sáng ngày mai em sẽ gửi đến hòm thư của chị nhé.”

Chị Khổng ngẩn người nói, “Không phải ban ngày cô đã giao cho tôi rồi sao? Tôi xem qua cảm thấy khá được , đã thông qua a, Tô Nhuận cô làm sao vậy?”

Giao lên rồi sao ? Khi nào thì ta giao ?

Ta liếc mắt tới chiếc laptop bên giường một cái , còn chưa có tắt , ta di di chuột , tìm được cái đề án ta phải làm kia , xác thực đã là đã hoàn thành xong . Hơn nữa , trừ bỏ ý chính không thay đổi , còn đâu chỉnh thể chi tiết nhỏ đều được cải biến một ít , nói như vậy là An công tử đã giúp ta ? Anh ấy đã làm mất bao lâu ?

Đi tới phòng bếp pha  một ly sữa đun nóng , sau đó đến gõ cửa phòng An công tử . Anh ấy thế nhưng cũng không ở trong phòng, xoay người ta lại đến thư phòng, quả nhiên đèn sáng , từ khe cửa thấy anh ấy vẫn đang bận rộn.

Ta gõ gõ cửa , anh ấy trầm giọng nói: “Vào đi.”

Ta cười đem sữa đặt ở bên tay anh ấy , “Nghỉ ngơi sớm một chút đi. Anh còn bệnh chưa khỏi đâu.”

An công tử mỉm cười với ta , “Ừ đã biết rồi , lập tức sẽ đi ngủ.”

“Anh đang làm cái gì vậy ?” Ta ngó qua , muốn nhìn xem gần đây anh ấy đang bận cái gì.

Thế nhưng anh ấy lại lập tức khép laptop lại , “Không có gì, rỗi hơi mà thôi.”

Sợ ta xem sao ? Xí ! Ai thèm xem.

“Em nói đúng a, thời gian không còn sớm , chúng ta đi ngủ đi.”

Ta vừa nghe thấy lập tức đỏ mặt ,  nói ra thanh âm cực kỳ bé nhỏ, “Ai muốn cùng anh ngủ a, chúng ta…”

“Em về phòng em , anh về phòng anh , chẳng lẽ không đúng sao ?”

“Hử ?”

An công tử cau mày nhìn ta, lắc lắc đầu , lại thở dài, “Tô Nhuận a , trong óc em rốt cuộc chứa cái gì vậy ? Em nói xem , em đối với anh có phải có ý đồ gì hay không ?”

“Em? Ý đồ? Tây Môn Khánh mới có ý đồ với anh ! Dở người !” Ta căm giận đạp cửa đi ra ngoài, không thấy được An công tử ở phía sau cười giống như con hồ ly .

Đồng chí Kỷ Hoài gọi điện nói, “Mày làm chút canh móng giò hầm chân gà cho con rể mẹ ăn , tục ngữ nói ăn gì bổ nấy !”

Ta đột nhiên cảm thấy lời này vẫn có chút đạo lý , vì thế đẩy An công tử đi siêu thị mua đồ. Kẻ này tựa hồ là nghiện ngồi xe lăn , rõ ràng là có thể đi đường bình thường , thế mà anh ấy vẫn kiên trì đòi ngồi xe lăn.

An công tử nói, “Cái xe lăn này là công ty mua cho anh , anh phải ngồi cho đủ a!”

Vì thế, ta chỉ đành phải đẩy anh ấy ra ra vào vào, gặp phải bậc thang anh ấy cũng không thèm đứng dậy, bắt buộc ta phải tìm người nâng anh ấy đi lên. Ta bỗng nhiên cảm thấy, phải tặng cho An công tử một pho tượng nhỏ màu vàng (ý là tượng Oscar) , thằng nhãi này diễn trò thật sự là quá tốt , đủ để lấy giả đánh tráo.

“Hôm nay ăn cái gì a?” Ở nhà tĩnh dưỡng một tuần , ta hầu hạ một tuần , An công tử  cũng uống canh móng giò hầm chân gà một tuàn.

Ta trực tiếp đẩy anh ấy đến khu bán thịt , dùng hành động  của mình nói cho anh ấy , An công tử thế nhưng bắt lấy cái giá để hàng bên cạnh, cau mày nói: “Tô Nhuận , em đây là ngược đãi anh!”

Ta cười ngọt, “Em đây là bồi bổ thân thể cho anh a! Em luôn đối với anh thật tốt!”

“Tô Nhuận! Anh hết bệnh rồi!”

“Không có khả năng , anh vẫn còn ngồi xe lăn cơ mà. Chúng ta mau đi mua móng giò thôi , bằng không lát nữa không còn đồ mới đâu .”

“Tô Nhuận em không nên ép anh.”

“Em đây là thương anh !”

Ta cười đểu  , đẩy anh ấy đến khu bán móng giò bên kia , An công tử  đứng ngay dậy , “Đột nhiên anh nhớ ra tối nay có bữa tiệc, chúng ta đi dự tiệc đi!”

Nói xong, anh ấy đã túm ta đi ra ngoài.

Ta cười khanh khách , An công tử cũng có thời điểm kinh ngạc a! Ta nhịn không được ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời mây đen dầy đặc , cảm khái một câu, thời tiết hôm nay thật đẹp !

Buổi chiều, anh ấy  mang ta đi mua một bộ váy dạ hội , màu tím đậm cùng tím nhạt luân phiên xen kẽ làn váy , thiết kế hở vai , gợi cảm kèm thêm chút đáng yêu. Người trang điểm cho ta , nghe nói là từng làm cho rất nhiều ngôi sao nổi tiếng . Phải nói là thần tiên hãi quỷ thần khiếp , ta xem qúa trình phức tạp của anh ta mà mắt thành viễn thị , nhưng không thể không nói, trông thật giống như mới được PS (photoshop) vậy.

Khi ta tràn đầy tự tin đứng trước mặt An công tử  đang mặc bộ vest màu trắng , anh ấy ngẩng đầu nhìn ta, nói: “Chuyển một vòng xem nào .”

Ta nghe lời xoay vòng , anh ấy mỉm cười gật đầu, sau đó thì nói với người trang điểm , “Làm khó cậu .”

Nụ cười trên mặt ta hoàn toàn cứng ngắc , đây là có ý khỉ gì a?

Loại tiệc rượu  mang ý nghĩa thượng lưu chân chính này , ta vẫn  là lần đầu tiên tham gia, trường hợp lớn nhất mà trước kia gặp qua cũng chỉ là đại hội cuối năm của công ty  chúng ta , lần trước có vẻ tùy tính , nhưng lúc này đây đại khái là bất đồng .

Ta nhìn thấy rất nhiều gương mặt thường xuyên xuất hiện trên tivi , vắt hết óc suy nghĩ xem rốt cuộc là ai, sau lại nghe người ta giới thiệu mới nhớ ra , là vị cục trưởng nào đó , vị quan lớn nào đó , khó trách có cái bụng lớn như vậy .

Hôm nay , đến đây đại đa số là người trong giới kinh doanh , An công tử thong dong đến chỗ bọn họ chào hỏi, hàn huyên vài câu, nói vài câu đùa không ảnh hưởng tới toàn cục . Ta từ đầu tới đuôi liền khoác lấy cánh tay anh ấy , bảo trì mỉm cười.

Tay An công tử  vẫn luôn đặt trên tay của ta , chậm rãi truyền tới độ ấm , kỳ thật ta vô cùng muốn nói cho anh ấy là ta tuyệt không khẩn trương.

“Tùy Dụ ! Đã lâu không thấy.” Một người phụ nữ mặc bộ váy dạ hội màu lửa đỏ đi tới, cầm trên tay một ly sâm panh , cô ta tươi cười như hoa, là một tiểu mỹ nhân xinh đẹp .

An công tử nhíu mày, sau đó mỉm cười, biểu tình rối rắm như vậy ở trên mặt anh ấy cũng tự nhiên lên, “Đã lâu không thấy , Hàn tiểu thư.”

Mỹ nữ đại khái là muốn một cái ôm , nhưng là An công tử lại lui nửa bước về phía sau , vẫn duy trì nụ cười xa cách , mỹ nữ tươi cười liền cứng ngắc lại . Ta không thể ca ngợi An công tử một chút , chiêu này quá độc ác!

Mỹ nữ khẽ cười, “Tùy Dụ , anh thật đáng ghét, sao lại gọi em là Hàn tiểu thư , này , anh vẫn còn tức giận vì chuyện lần trước à?”

“Không có.” An công tử trên mặt là tươi cười, nhưng trong ánh mắt hoàn toàn lại không có. Anh ấy quay đầu nhìn ta, thế nhưng cho ta một nụ cười sáng lạn vô cùng . Làm cho ta nhịn không được mà run rẩy , nếu không phải giờ phút này anh ấy đang ôm lấy thắt lưng của ta , ta khẳng định đã xụi lơ xuống rồi  .

Ánh mắt của mỹ nữ đột nhiên chuyển hướng về phía ta, “Xin chào , tôi là Hàn Tử Kiều.”

“Xin chào , tôi là Tô Nhuận.” Ta bắt tay mang tính tượng trưng với cô ta, đây là lễ phép cơ bản .

“Vẫn là lần đầu tiên thấy Tùy Dụ mang bạn gái khác đến , trước kia đều là tôi cùng anh ấy đến. Tùy Dụ anh ấy có đôi khi vẫn còn tính trẻ con, cùng anh ấy tham dự các hoạt động có đôi khi thật vất vả a!” Nụ cười trên mặt mỹ nữ cứ như hận không thể rách toác ra , ta không hiểu cô ta nói mấy điều này với ta làm gì, lúc khoe khoang cũng không xem sắc mặt An công tử .

Ta chỉ có thể mỉm cười gật đầu, không nói thêm gì cả .

An công tử khẽ ôm ta, một đôi mắt phượng liên tiếp liếc đến ta , ta nhịn không được nhỏ giọng hỏi anh ấy, “Mắt anh bị rút gân à ?”

Anh ấy không trở lời ta, ngược lại nói, “Anh dù có không tốt như thế nào , tiểu Nhuận em đều phải chịu đựng, ai bảo em là vị hôn thê của anh cơ chứ .”

Vừa vặn lúc này âm nhạc ngừng lại , vừa vặn những lời này vang lên không nhỏ, vừa vặn tất cả mọi người đều nghe được, sau đó mọi động tác đình trệ.

Nhiều vừa vặn như vậy làm ta hoài nghi, anh ấy là cố ý , anh ấy rốt cuộc muốn làm gì vậy ?

Chỉ thấy trong nháy mắt mặt mỹ nữ khó coi giống như đi chỉnh dung bị thất bại vậy , mặt cô ta vặn vẹo , sau đó phẫn nộ xoay người bước đi.

Bộ dáng của An Tùy Dụ nhưng lại như chẳng  sao cả , nhìn ta cười ngây ngô liên tiếp  . Ta hung hăng véo anh ấy một cái , “Anh điên rồi sao?”

Anh ấy cười hì hì , “Ba mẹ anh đều đồng ý , ba mẹ em cũng đồng ý , em còn có ý kiến phản đối sao?”

Ta hoảng sợ, anh ấy uống nhầm thuốc à ? Trong óc ta hiện lên một cảnh tượng, vừa rồi mỹ nữ kia kỳ thật là mối tình đầu của An công tử , bởi vì ích lợi mà rời bỏ An công tử, vì thế An công tử ghi hận trong lòng , hôm nay cố ý mang ta đến để chọc tức cô ta . Lý do này làm cho ta nhất thời cảm thấy oán giận, đây là định lợi dụng ta sao ? Mẹ nó  , nếu máu chó như vậy , ta sẽ làm cho anh ấy ăn móng giò hầm chân gà một tuần luôn !

Ta lạnh lùng nói, “Anh có ý tứ gì?”

Anh ấy thu liễm mỉm cười , trịnh trọng nói: “Chúng ta kết hôn đi. Anh thấy rằng  cảm giác mỗi ngày vừa tỉnh dậy liền thấy em kỳ thật tốt lắm , cho nên cách hợp pháp để vẫn tiếp tục như vậy chỉ có thể là kết hôn.”

Ta thất thần không biết nên làm như thế nào cho phải, trong lòng suy nghĩ xem trong lời nói của anh ấy có mấy phần có thể tin, chúng ta có phải hay không tiến quá nhanh ? Quả thực hơn cả đua F1 a!

Lúc này đột nhiên có mấy người xông tới, tuổi xấp xỉ với An Tùy Dụ ,  tươi cười trên mặt lộ vẻ ái muội không rõ, “Tùy Dụ , chúc mừng a!”

An Tùy Dụ liếc mắt nhìn bọn họ một cái, “Nhớ rõ tới tham gia hôn lễ không thể thiếu tiền biếu .”

“Này này này ! Làm anh em nhiều năm như vậy , cậu còn xảo trá a? Nói chuyện tiền bạc tổn thương tình cảm a!” Một người đàn ông mặc bộ vest màu đen trong đó nói.

“Không nói chuyện tiền bạc với những người như các cậu mới tổn thương tình cảm .”

Người đàn ông mặc bộ vest màu đen bưng chén rượu lại đây, “Tô Nhuận chúc mừng hai người.”

Đối với rượu thì ai đến ta cũng không cự tuyệt , An công tử cũng biết tửu lượng của ta , vì thế để mặc ta với người này cùng uống một ly. Bọn họ đều là hồ bằng cẩu hữu (bạn bè chuyên cùng nhau làm chuyện càn quấy, xấu xa) của An Tùy Dụ , tương giao nhiều năm, người uống rượu cùng ta này tên là Khổng Từ , con của một người kinh doanh công ty điện lực , khi cười rộ lên thì trên mặt có hai cái lúm đồng tiền , An công tử nói, đó là biểu hiện cho những kẻ đầu trộm đuôi cướp .

Uống một hồi ta cùng Khổng Từ còn sinh ra hữu tình cách mạng , rất có tư thế anh hùng gặp anh hùng , về sau Khổng Từ lại nói, hai chúng ta là nhất kiến như cố , tái kiến ái mộ, chỉ kém lấy thân báo đáp . An công tử nghe xong lời này , rất tự nhiên tìm người hack bôi đen máy tính của Khổng Từ , phó mặc cho đống số liệu quan  trọng trong máy tính của anh ta .

Từ bữa tiệc đi ra ngoài, chúng ta thuận tiện thuê phòng chung uống rượu ngay tại khách sạn này , đều là một số ít bạn bè của An công tử . Đề nghị này là Khổng Từ đề suất , An công tử nghe xong chính là lắc đầu, “Các cậu thảm rồi .”

Đối với rượu, ta là càng uống càng tỉnh , rượu qua ba lượt thì thấy lũ người bên Khổng Từ kia đều ngã chỏng vó nằm ở nơi nào. Ta nhếch môi hướng về phía An công tử cười cười , An công tử bất đắc dĩ lấy khăn tay lau khóe miệng cho ta , “Về sau không được uống nhiều rượu như vậy .”

Ta dùng sức gật đầu, cảm giác được một trận mê muội, có vẻ thật sự uống nhiều sao?

Khổng Từ từ dưới sàn đứng lên, lôi kéo cánh tay của ta  ở bên tai ta nói một câu, “Tiểu Nhuận cô thảm rồi , An Tùy Dụ nhà cô chính là một cầm thú a, về sau cô phải sống chung với cầm thú đó .”

“Hả?”

“Đúng là đồ uống nhiều!” An công tử hung tợn đẩy Khổng Từ ra , sau đó nói với ta, “Chúng ta về nhà thôi.”

“Ừm.” Ta gật đầu, bước chân cứ phiêu phiêu nhẹ hẫng , cảm giác được anh ấy ôm chặt lấy cánh tay của ta. Sau đó, ta hoàn toàn đã hiểu , Khổng Từ nói cầm thú là có ý gì. Quả thực là cầm thú

Chương 48: Giường là có thể lên như vây

Biến thái chính là khi cô đơn đến cực điểm , sau đó trong lòng bắt đầu vặn vẹo, diễn biến của giai đoạn ban đầu chính là thói quen của người nào đó khác với đại bộ phận mọi người , diễn biến của giai đoạn giữa thì phải gọi là cầm thú !

An công tử có gương mặt hồ ly tinh , nhìn kiểu gì thì đều là đang trong giai đoạn giữa , đây rõ ràng chính là cầm thú , chỉ tiếc lúc ấy ta một chút cũng chưa nhìn ra được là anh ấy có bản chất cầm thú như vậy .

Tiệc rượu đã sớm xong, tòa khách sạn to như vậy trở lên im ắng hơn , có chút tịch liêu. Ta cảm giác được từng cơn say, cũng may An Tùy Dụ ở bên cạnh , ta có thể đem mình vắt lên người anh ấy , bằng không khẳng định là nửa bước khó đi.

Nếu Bối Quả Quả mà thấy khẳng định là muốn khen ngợi ta , ta đã có thể dùng thành ngữ trôi chảy.

Ngay tại thời điểm ta bởi vì điều này mà có chút đắc chí , ta cảm thấy mí mắt bắt đầu nặng trịch , ta kéo áo An công tử hỏi: “Em đây là làm sao vậy?”

Anh ấy nửa ôm nửa kéo ta, “Em uống nhiều , lần sau không cho em uống nhiều rượu như vậy nữa .”

Ta cảm giác được mình liên tiếp bị trượt, vài lần đều sắp ngồi xuống đất , ta chu miệng lên, “Anh thật vô dụng! Đều không ôm được em , anh xem em bị rơi rồi đây nè .”

An công tử ngồi xổm xuống, làm bộ sẽ đem ta ôm lấy.

Ta lại bắt đầu nổi điên, dính trên mặt đất không chịu đứng lên, vung cánh tay không cho anh ấy tới gần.

“Đừng náo loạn, nghe lời , chúng ta về nhà thôi .” Anh ấy dịu dàng dỗ ta.

Ta cười lạnh vài tiếng, “Đừng cho là em không biết anh muốn làm gì , em sẽ không trở về với anh , động cơ của anh không thuần khiết ! An công tử , trong óc anh vốn không có một chút tư tưởng tốt , anh rất đáng giận , anh đem em quá chén , anh cố ý ! Em không đi , sẽ không đi đâu !”

Khuôn mặt của An Tùy Dụ  đột nhiên lập tức phóng đại ở trước mắt ta , anh ấy đè lại bả vai của ta  , “Em có đứng dậy hay không ?”

“Bà đây không đứng dậy đấy ! Tôi xem anh có thể làm gì tôi nào!” Ta há miệng cười ngây ngô , căn bản là không phát hiện những người đang dừng bước trên con đường lớn này vì chúng ta .

Bọn họ đều đang khe khẽ nói nhỏ, dù sao ở nơi xa hoa như vậy , người mặc lễ phục có giá trị xa xỉ tranh cãi ầm ĩ  tự nhiên sẽ làm cho người ta xúm lại xem náo nhiệt .

Nhưng là khi đó ta liền giống như Hỉ Nhi , căn bản không biết cái gì gọi là Bạch Mao Nữ , cứ liên tiếp làm ầm ĩ, tác dụng của cồn làm cho ta hưng phấn như gà chọi vậy . Thế cho nên về sau ta đều hoài nghi , An công tử cho ta uống không phải là rượu mà là thuốc kích thích a!

“Tô Nhuận! Em mau đứng lên cho anh !” An công tử gầm nhẹ, cởi áo khoác ra vây quanh chân của ta , đồng thời anh ấy còn nói bằng giọng điệu khó chịu với những người đang lén lút lấy máy chụp ảnh xung quanh , “Tôi vốn tưởng rằng phóng viên là bạn bè , nguyên lai thật đúng là cẩu tử (paparazi) . Nếu để cho tôi phát hiện vị hôn thê của tôi có bất kỳ ảnh chụp không hay nào xuất hiện trên các mặt báo hoặc các loại truyền thông , thì tập đoàn An thị chúng tôi nhất định sẽ truy cứu tới cùng!”

Bên tai ta cứ ong ong hết cả lên , cảm giác được số người vây xem đã ít đi . Nhịn không được bĩu môi, “Anh chỉ thích ỷ thế ăn hiếp người , An công tử anh thực không phải thứ hay ho!”

“Được rồi được rồi , anh không phải thứ hay ho , theo anh về nhà được không?” Anh đây lại đây dỗ dành ta, lần này càng thêm dịu dàng.

Chỉ tiếc, cạm bẫy dịu dàng ở trước tường đồng vách sắt như ta đây là không có tác dụng !

“Không đi, tôi không đi đấy ! Đi theo anh sẽ không có chuyện tốt!” Ta tiếp tục khóc lóc om sòm trên mặt đất , chỉ còn kém mỗi lăn lộn .

Đồng chí Kỷ Hoài nói, là phụ nữ thì thỉnh thoảng cũng nên làm nũng , đàn ông sẽ càng ngày càng thương càng yêu chiều , mình nói cái gì đều phải nghe theo . Cho nên, ta liền nương hơi rượu  làm nũng với An công tử , hoàn toàn là vì ta nghĩ đến chuyện ở tiệc rượu anh ấy nói rằng chúng ta đính hôn .

Làm một thanh niên sinh trưởng dưới lá cờ đỏ , ta nhất định phải thề sống chết bảo vệ quyền lợi của mình , không thể để anh ấy nói cái gì liền là cái đó được. Nhưng là vì anh ấy là thủ trưởng của ta , vì tiền thưởng , ta vẫn phải chú ý phương pháp.

Nhưng là lúc ấy đầu lưỡi ta đều thắt lại , thì đầu lại làm sao có thể không thắt cơ chứ ? Nghĩ và làm là hai việc hoàn toàn khác nhau !

An công tử nhìn ta gây nháo rối tinh rối mù , bỗng nhiên đứng sang một bên trông như đang xem diễn , ta tự mình náo loạn một lát cảm thấy không có ý nghĩa , liền  ngẩng đầu lên nhìn anh ấy , kỳ quái là ta phát giác trước mắt lại có hai anh ấy.

“Nháo đủ chưa ? Nháo đủ về thì về nhà thôi. Không phải là em không dám theo anh trở về đấy chứ ? Tô Nhuận em đừng tự mình làm cao , căn bản là anh chả muốn làm thế nào , nếu em không đứng dậy thì tự mình ngồi đần ở đó đi. Anh đi trước.” An công tử nói xong thế nhưng xoay người muốn đi luôn .

Ta nóng nảy kích động , lập tức nhảy dựng lên, loạng choạng đi đến trước mặt anh ấy , dùng đôi tay ôm lấy mặt anh ấy , trong lúc vì tìm được khuôn mặt đó ta còn mất rất nhiều sức lực , ta lắc lắc đầu, cố gắng muốn cho mình thấy rõ ràng một chút.

“Anh đừng có xem thường bà đây!” Ta thực khẳng định.

“Em muốn làm gì? Buông tay.” Hình như là anh ấy hoảng sợ?

Ta cười hắc hắc, “Nếu em không buông thì anh có thể làm gì em nào?”

“Anh kêu người a! Em là đồ nữ lưu manh!” Anh ấy như vậy là tiếp tục hoảng sợ sao ?

Ta bị hoa mắt nên đã không thấy rõ lắm những điều này , ta cười càng thêm làm càn, dám nói ta lưu manh, ta làm người thuần khiết như vậy , lại còn dám nói ta lưu manh sao ? Lòng sinh ta giận dữ , lớn gan lớn mật , “Thế thì em sẽ lưu manh cho anh xem!”

Ta kiễng mũi chân, định hôn lên môi anh ấy , chỉ tiếc rằng ta đã xem nhẹ vấn đề chiều cao của bản thân mình , môi  của ta đánh vào trên cằm anh ấy , từng đợt đau đớn lan tràn . Ta hung tợn trừng anh ấy , sau đó ôm lấy cổ anh ấy , bắt buộc anh ấy cúi người , thế mới đủ đến bờ môi của anh ấy.

Ta không chút khách khí , cắn loạn lên bờ môi của anh ấy một chút, gắn bó xen kẽ , phát ra tiếng vang  chậc chậc . Ta cười điên cuồng ở trong lòng , An công tử anh cũng có ngày hôm nay à , bà đây không phát uy thì anh vĩnh viễn đều đối đãi với tôi như con mèo bệnh .

Bỗng nhiên lúc ấy  ta cảm giác được trên lưng mình có hai cánh tay, hai cái cánh tay này đang dùng sức gắt gao ôm lấy ta , môi của ta có chút đau, tựa hồ bị va phải nhưng điểm chết người là trong miệng ta lại nhiều hơn một cái đầu lưỡi?

Ta đần độn còn không hiểu được đây là cái tình huống gì , An công tử đã ôm ta ngã xuống chiếc giường lớn của khách sạn , chiếc giường này mềm mại đến cực điểm, thời điểm hai người chúng ta ngã xuống , toàn thân đều lún ở bên trong, anh ấy nhắm mắt lại, hôn lấy đôi môi của ta, từng đợt tê dại nảy lên .

Hơi thở ấm áp của anh ấy  chạy ở trên mặt của ta , tay anh ấy tựa hồ không biết đang đùa nghịch gì ở chiếc váy của ta, anh ấy cắn môi ta , tia đau đớn này làm cho ta lập tức tỉnh táo lại , cơn say rượu nhất thời tiêu tán.

Ta hoảng sợ vạn phần trừng mắt nhìn anh ấy , hai tay mạnh mẽ đẩy anh ấy , miệng phát ra tiếng ô ô kháng nghị.

An công tử đặt ở trên người ta , cái thân thể nhỏ bé của anh ấy thế mà ta cũng chả đẩy ra nổi  , anh ấy thật giống như một con bạch tuộc bám chặt lấy ta , làm cho ta không thể động đậy. Anh ấy buông môi, nụ hôn nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước dừng ở trên mặt ta , thanh âm mị hoặc giống như đã dùng phần mềm xử lý qua, “Làm sao vậy?”

Chiếc áo sơmi của anh ấy được mở ra, cặp xương quai xanh tinh xảo như ẩn như hiện, ta nhịn không được nuốt nước miếng một cái , cặp xương này thật đẹp hơn xương vịt.

Những ngón tay của An công tử luồn vào trong mái tóc của ta , mềm nhẹ vuốt ve .

Toàn thân ta đều không được tự nhiên, hơn nữa tư thế này làm cho ta cảm thấy không quá bình thường, trong lòng ta nghĩ , ta tuyệt đối không thể biểu hiện ra bộ dáng bỡ ngỡ quê mùa được , ta phải bình tĩnh, ta phải có khí thế, ta phải thật mạnh mẽ hung hãn , vì thế ta nói, “Sao lại thế này, sao anh lại ở trên em ?”

An công tử xì một tiếng nở nụ cười, “Em muốn ở mặt trên sao ?”

Trong nháy mắt mặt của ta còn hồng hơn cả Quan công , ta cảm giác mình đã hồng đến tận cổ chân , thằng nhãi này còn cười quyến rũ như vậy , còn cười mê người như vậy . Cái dạng này của anh ấy rõ rành rành là hình tượng tiểu thụ trong đam mỹ  a! Ta mà là đàn ông , ta tuyệt đối sẽ XXOO anh ấy a!

Tay của ta không cẩn thận đụng đến ngực anh ấy , nhiệt độ cơ thể nóng bỏng làm ta lập tức rụt tay lại , cười khan vài tiếng, “Anh phát sốt , bị bệnh a, mau đi nghỉ ngơi đi .”

“Ừm, cần vận động một chút cho đổ mồ hôi.” Anh ấy nói mà mặt không đổi sắc .

Mà ta quả thực xấu hổ vô cùng, ta là người hoàn toàn không có kinh nghiệm ở trong tình huống không đươc chuẩn bị tốt này , trước kia chừng mực lớn nhất giữa ta và Đường Duy Cầm cũng chỉ là ta nắm tay cậu ấy , mà từ khi ở bên An công tử đã lặp đi lặp lại nhiều lần đột phá chừng mực của chính mình . Điểm chết người là ta thế nhưng lại còn hưng phấn, hôm nay thật sự không nên uống  rượu a!

“Vốn cũng không có việc gì , ai cho em ở trước công chúng hôn anh , ai cho em mặc váy lại còn muốn khóc lóc om sòm trên mặt đất , ai cho em …trắng như vậy cớ chứ.”

Anh ấy nhẹ giọng nói xong, ta đần người ra , trắng ? Anh ấy nói trắng nào ? Thật lâu sau, ta mới biết được, anh ấy không phải khen làn da ta trắng mà là nói ta không có chỉ số thông minh, nói ta là Tiểu Bạch, nha nha phỉ nhổ vào ! Chỉ số thông minh của bà đây có thể so sánh với cả Hỉ Dương Dương (một nhân vật hoạt hình)!

“Anh sẽ chịu trách nhiệm với em , đừng sợ, hãy tin anh.”

Có quỷ! Ta ở trong lòng nói tiếp một câu, tin tưởng An công tử còn không bằng từ bắt đầu hôm nay trở đi thờ phụng Hắc Bạch vô thường!

Nhưng là thực đáng tiếc, khi ta nhìn thấy lồng ngực khỏe khoắn cùng với sáu khối cơ bụng của anh ấy , ta liền hoa lệ mà văng máu mũi lên . Thằng nhãi này hoàn toàn không có nhân tính, để mặc ta chảy máu mũi , mà anh ấy hôn sạch toàn thân của ta , cuối cùng chúng ta biến hóa thành Adam và Eva .

Kết quả là …, sau đó … , cuối cùng là … ( mọi người biết mà ), tóm lại An công tử nói đó là thiên lôi câu địa hỏa, ta thì nói đây là hành động lừa bán cô gáivị thành niên , vô sỉ a!

Ngày hôm sau tỉnh lại, cảm giác được trên người có cánh tay đè nặng qua , ngay sau đó cảm giác được này cái chăn thực trơn , cuối cùng ta quay đầu lại thấy bộ mặt vô cùng thê thảm mặt kia của An công tử , nhất thời không nhịn xuống được mà kêu lên the thé . Vì sao nói là vô cùng thê thảm ? Là vì trên mặt anh ấy có rất nhiều dấu vết  màu đỏ, hình như  là vết cào.

“Lưu manh a! Đồ lưu manh, cầm thú a!” Ta từ trong lòng anh ấy trốn ra , ôm chăn ngồi ở đầu giường bên kia, ngày hôm qua thế nhưng không phải nằm mơ, thằng nhãi này quá độc ác, dám thật sự xuống tay!

An công tử cũng chưa mở thèm mở mắt ra , duỗi tay ra thế nhưng chuẩn xác tìm được rồi cổ tay của ta , sau đó dùng sức kéo, đem ta một lần nữa kéo vào trong lòng anh ấy .

“An Tùy Dụ anh anh anh…” Ta nghĩ nửa ngày không biết nên chỉ trích anh ấy như thế nào , cuối cùng là đần độn nói ra một câu, “Anh không thể nhẹ chút sao !”

An công tử thế mới chậm rãi mở to mắt, hôn một cái ở trên môi của ta , lại một lần nữa đưa tới tiếng thét chói tai của ta , “Phi lễ a! Em là người thuần khiết  như vậy mà anh cũng xuống tay được!”

Ta dùng gối đầu đập anh ấy , anh ấy cũng không né tránh, để mặc ta, một lúc sau anh ấy mới nói, “Ngày hôm qua là em áp đảo anh .”

Động tác của ta lập tức cứng ngắc lại, “Anh nói cái gì? Em áp đảo anh ư? Rõ ràng là anh!”

An công tử thở dài, nói có chút u oán , “Em quên ư , ngày hôm qua em chất vấn anh vì sao là anh ở mặt trên, sau đó không phải đổi thành em đè anh sao?”

“Hả?” Ta run rẩy một trận, thằng nhãi này, thằng nhãi này, anh ấy thế nhưng …! Phỉ nhổ vào! Ngôn ngữ của ta thế nhưng cũng có lúc vấp váp , anh ấy thật là đồ xảo quyệt !

“Tô Nhuận, em phải chịu trách nhiệm , em xem trên mặt anh đây .”

Ta liếc trên những dấu ấn màu hồng trên mặt anh ấy , sau đó nói, “Anh COSPLAY người nhện à? Rất thời trang a, mua mũ trùm đầu ở đâu vậy ? Bao nhiêu tiền a?”

“Mũ trùm đầu? Em đã bao giờ thấy qua người nào hóa trang như vậy chưa hả ? Đây là kiệt tác của em đó ! Chẳng lẽ em đều quên sao? Tô Nhuận em điên rồi , cào trên lưng còn chưa đủ, em lại còn cào lên mặt anh , em để cho anh đi ra ngoài gặp người  thế nào đây , em để cho anh đi làm thế nào đây? Em…”

“Em không có tiền!”

Ta nhanh chóng cướp lời, ta đều đã biết các chiêu số của thằng nhãi này , động một tí là  mượn lý do anh ấy không đi làm được , bởi vậy mà công ty bị hao tổn để uy hiếp ta, tính gộp lại thì đều là đòi bồi thường tiền.

“Anh biết em không có tiền, em còn nợ anh hai vạn chín ngàn bát đồng , đến bây giờ còn chưa trả đâu . Như vậy đi, em tính toán xem tiền lương trong mấy ngày tĩnh dưỡng , còn có tiền thuốc men gì đó , Tô Nhuận chúng ta lập tiếp cái giấy nợ trừ dần từ tiền lương của em đi . Em thấy thế nào?” Khi anh ấy nói những lời này thế nhưng mặt không đỏ tim không gia tốc, dáng vẻ  đứng đắn như thế lại nói ra những lời không biết xấu hổ như thế .

Tiền lương một ngày của anh ấy là bao nhiêu ? Tiền thuốc men lại là bao nhiêu ? Đối với kẻ học toán không tốt như ta mà nói thì đây quả thực là vấn đề khó nhằn hơn cả tận thế 2012.

An công tử nhìn ta vò đầu bứt tai lại nói nhanh , “Anh sẽ chiết khấu bớt cho em, coi như em nợ một vạn vậy .”

Ta tiếp tục vò đầu bứt tai, rốt cuộc là bao nhiêu tiền a ? Thật là một vạn sao , anh ấy không lừa ta đấy chứ ?

“Em không thích anh chiết khấu cho em sao ? Vậy thì quên đi, không giảm nữa . Tiền lương của anh là sáu vạn đồng , vết thương trên mặt đây anh cảm thấy không  nửa tháng là sẽ không khỏi hẳn , Tô Nhuận, bây giờ em tính thế nào?”

“Giấy đâu? Giấy đâu? Em muốn ký tên a , ai nói không ký a, An công tử anh xem anh này, thực quá khách khí!” Ta cười đấm anh ấy một cái , ta thực hối hận, vì sao không học một chút võ công linh tinh như hóa cốt miên chưởng gì đó , để cho ta hóa cốt thằng nhãi này, cho anh ấy hết mỗi ngày đuổi theo ta đòi tiền!

Viết xong giấy nợ , An công tử  cất kỹ rồi cười tủm tỉm nhìn ta.

Cái dạng này của chúng ta làm cho ta cảm thấy vô cùng kỳ quái, rõ ràng là ta bị thiệt , sao vẫn còn phải cho anh ấy tiền? Rốt cuộc nghề nghiệp của anh ấy là cái gì  , sao thủ đoạn moi tiền lại thuần thục như thế ?

“Hiện tại nói chuyện tương lai đi.” Anh ấy nói.

Ta cắn chăn, u oán nói: “Còn có vấn đề gì nữa ?”

“Anh là người có tư tưởng rất bảo thủ , không biết em có phải cũng là người bảo thủ hay không .”

“Đương nhiên là!” Mấy ngày trước bà đây vẫn còn là xử nữ cơ đấy !

Anh ấy nhíu mày, “Một khi đã như vậy, anh cho rằng chuyện này nếu đã xảy ra, nhất định cần phải có cách giải quyết triệt để .”

“Anh yên tâm đi, ra khỏi cánh cửa này chúng ta liền làm bộ như không quen biết, coi như chưa có gì phát sinh cả.”

“Có mang theo chứng minh thư không ?”

Ta lắc đầu.

Anh ấy tiếp tục nhíu mày, “Vậy thì hôm nay không thể đi lĩnh giấy chứng nhận rồi , đáng tiếc thật , anh đều đã chuẩn bị tốt chín đồng tiền rồi .”

“Mố (tiếng Hàn)?” Ta trợn mắt há miệng, suýt nữa liền thì rơi mất con ngươi ra ngoài  , anh ấy bị trúng tà à?

“Cảm giác có tiền nhưng lại không có nơi để tiêu thực khó chịu , nếu không, em về nhà lấy, anh chờ em nhé?” Anh ấy tiến thêm một bước bức bách.

Ta nhanh chóng lắc đầu, “An công tử , chúng ta có phải là quá nhanh hay không ?”

“Nhanh ư ?” Anh ấy có chút kích động, “Thế này mà còn nhanh? Tô Nhuận vậy em tính để cho anh chờ tới khi nào? Bắt đầu từ lần đầu tiên ăn bánh đậu xanh nhà em , ước chừng đã một năm rồi , em còn muốn anh chờ tới khi nào hả ?”

Ta bắt đầu hắc tuyến, “Anh đòi bám dính lấy em đấy à ?”

“Anh cảm thấy việc cấp bách bây giờ là mua vé bổ sung trước để ngồi thuyền hợp pháp , em cảm thấy thế nào hả?” Anh ấy hỏi ta, nhưng là ánh mắt  kia tuyệt đối không giống như là đang trưng cầu ý kiến của ta .

Ta lui về phía sau, lui về phía sau, lại lui về phía sau tiếp , cơ hồ sẽ rớt xuống giường luôn , lần này An công tử hoàn toàn làm ta mơ hồ , đây là chuyện gì vậy , hết thảy mọi chuyện phát sinh quá mức đột suất , ta đều không kịp phán đoán tính chân thật . Anh ấy đây là muốn kết hôn với ta sao ? Đường Duy Cầm là thanh mai trúc mã của ta mà cũng không lấy ta , dựa vào cái gì mà anh ấy lấy ta? Đường Duy Cầm nói nếu phải ở bên ta cả đời thì toàn thế giới đều là một màu đen tối , vậy vì sao An công tử lại muốn lấy ta, anh ấy không sợ đen tối sao?

Anh ấy thấy ta lờ đờ , nửa ngày cũng không nói được gì, anh ấy vỗ vỗ bả vai của ta , “Để anh đi nói chuyện với cha mẹ em.”

“Không được !” Ta vội vàng kéo anh ấy , vạn nhất để cho những người bảo thủ như ba mẹ ta biết, con gái của bọn họ trong lúc hồ đồ đẫ lên giường cùng người ta , vẫn là không hợp pháp , không có vé tàu , vậy thì còn không lột da ta chắc ?

“Vậy em nói phải làm sao bây giờ?”

“Em… Em…” Bà đây mà biết thì đã chẳng phải ngồi đây mà nghe nhà anh kêu đến hét đi ! Làm sao bây giờ? Bước về phía trước là chết , bước về phía sau là nửa chết nửa sống, An công tử là quyết tâm muốn chỉnh ta , làm sao ta có thể ngồi chờ chết được ? Vì giải quyết vấn đề trước mắt đành phải tung đòn sát thủ , đây là điều mà đồng chí Kỷ Hoài đã dạy ta từ nhỏ , nước mắt là vũ khí có tác dụng nhất , bởi vì trước kia Đường Duy Cầm rất nhu nhược, ta không có biện pháp giả vờ nhu nhược trước mặt cậu ấy  , cho nên vẫn chưa bao giờ thử nghiệm qua .

Ta liếc mắt nhìn thân thể An công tử  một cái , có vẻ cường tráng hơn Đường Duy Cầm một ít, như vậy hẳn là không thành vấn đề . Hít sâu một hơi , véo đùi một cái ,  một giây sau liền hai mắt đẫm lệ nhào vào trong lòng anh ấy , khóc hô: “Anh nghĩ rằng em muốn như vậy sao? Đã xảy ra chuyện như vậy anh bảo em phải làm sao bây giờ? Em cũng rất khổ sở , lòng em đau quá, em biết không thể để như vậy được , nhưng là chuyện đã xảy ra, anh bảo em phải làm sao bây giờ a? Em vốn nghĩ, giả ngu cho qua thì mọi vấn đề sẽ được giải quyết , sẽ không mang đến bất cứ điều phức tạp gì cho anh , nhưng là… Em đau quá, đau quá a! Xuất thân như em căn bản không xứng với người có thân phận như anh , chúng ta là người trong hai thế giới khác nhau , em thật sự rất khổ sở , anh hãy quên em đi, em không muốn anh thấy em khổ sở, bi thương hãy để em lưu lại cho chính mình, còn tình cảm xin anh hãy mang đi, từ nay về sau không còn gì nữa…”

Nói thật, ngay cả chính bản thân ta đều muốn ói ra, nhưng là giương mắt nhìn An công tử, anh ấy thế nhưng còn rất hưởng thụ , dùng một đôi tay tội ác vuốt ve tấm lưng của ta , anh ấy nói, “Em đừng khổ sở, cũng đừng bi thương, anh không phải người không chịu trách nhiệm như vậy , chúng ta đi lĩnh giấychứng nhận thôi! Em nợ anh nhiều tiền như vậy , không có khả năng hoàn trả thì phải làm sao bây giờ? Anh cần phải có cái bảo đảm a! Ba mẹ em đã sớm đồng ý cho chúng ta ở bên nhau  , ba mẹ anh cũng sẽ không phản đối, quyết định như vậy đi , mặc quần áo rồi về nhà ăn cơm.”

Anh ấy nói xong, buông ra kẻ đang khiếp sợ kinh ngạc đến mức ngu si như ta, cứ như vậy mà công khai rời đi trước mặt ta, bước vào phòng tắm, ta nhìn dáng người hoàn mỹ của anh ấy lại một lần nữa văng máu mũi lên .

Giấy tiếp theo , ánh mắt ta quét một vòng, cái phòng tắm kia hóa ra là thủy tinh . Cái hình dáng mông lung mờ mờ ảo ảo trong kia , ôi trời ơi , ta rong huyết mất !


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx