Đêm đó tôi mơ một giấc mộng, từng bóng từng bóng người một lướt qua trước mặt tôi, kỳ quái, không biết biểu thị cho cái gì. Thế nhưng có một cảnh cứ lập đi lập lại, đó là một sân khấu Kinh kịch, dưới đài đen kịt một mảnh, không khí xung quanh lạnh như băng, lạnh tới nỗi có thể thở ra khói. Dưới đài sân khấu đen kịt nhấp nhô người, từng đám người lắc lư thì thầm to nhỏ với nhau. Tôi đứng bên cánh gà nhìn ra tấm màn che sân khấu trắng toát, trông như màn tang treo trong một buổi lễ truy điệu.
Trên sân khấu chỉ có một chút ánh sáng, tôi nhìn chằm chằm vào cô gái nọ ở trên sân khấu, mái tóc dài buộc cao sau đầu trông như một con rắn đen to lớn quằn quại xung quanh cơ thể cô ta.
Một cánh tay trắng bệch ướt nước mơn trớn trên mặt tôi, bên tai vang lên một giọng hát mơ hồ, ai oán sầu bi. Trong giấc mơ quái lạ này, tôi đã lăn lộn tròn một đêm.
Cả đêm không ngủ ngon, khi tỉnh dậy tôi vẫn cảm thấy đôi mắt mình cay xè nhức buốt, vừa phiền não cào cào tóc, lại phát hiện ra vài sợi tóc dài thượt rơi xuống từ đầu mình, lưng tôi lập tức lạnh đi, chợt nhớ tới chuyện đêm qua.
Tôi giật mình một cái, nhảy dựng lên khỏi giường, phát hiện Bạch Dực đang ngồi trên ghế vừa ăn sáng vừa xem báo. Nhìn dáng vẻ nhàn nhã của anh ta, tôi nghĩ chắc không có chuyện gì to tát vừa xảy ra, vì thế chỉ lầm bầm một hai câu rồi lại chui vào phòng tắm.
Tuy hôm qua sợ tới mức không dám bước chân lại vào đó nữa, nhưng con người lại không thể không vào WC a! Tôi thở dài, bước vào.
Có thể là do ác mộng cả đêm nên tinh thần tôi vẫn còn hơi mơ hồ, cầm lấy ly nước súc súc miệng, lại cầm bàn chải đánh răng cho vào miệng chải chải.
Chải răng xong, khi lấy bàn chải từ miệng ra, lại phát hiện trên bàn chải có mấy cọng tóc dài thượt! Tôi lập tức nhìn vào gương, há miệng ra kiểm tra, may quá, trong miệng không có tóc, nhưng lại phát hiện trên đầu đã mọc dài thêm một mớ tóc!
Tôi đấm một cái thật lực vào tấm gương, vội vàng lau sơ mặt rồi lao vội ra khỏi WC, nắm lấy Bạch Dực đang còn mải xem báo mà nói: “Còn chần chừ cái gì hả! Nhanh đi gặp Chu Linh, mau!!!” Mẹ nó, chỉ vì chuyện này không xảy ra với anh mà anh lại dám nhàn nhã thế à?! Đáng giận mà…
Chu Linh đúng là nhân tài mới của Học viện hí kịch, cho nên dù là cuối tuần thì cô ta vẫn có mặt ở trường khổ luyện. Trong học viện còn nhìn thấy nhiều nữ sinh mi thanh mục tú khác, có người đang tạo dáng tay Hoa Lan Chỉ[3] luyện giọng. Trong Kinh kịch quan trọng nhất là ánh mắt, bởi vì Kinh kịch lấy rất nhiều đề tài ở thời cổ, mà đối với những nhân vật trong những kịch bản thế này thì “thần vận”, cái hồn, còn quan trọng hơn dung mạo xinh đẹp bên ngoài nhiều. Ví dụ như Mai Lan Phương hay Trình Nghiễn Thu đại sư[4], ở dưới sân khấu họ có thể chỉ là những người rất bình thường, nếu không nói là không xinh đẹp gì. Nhưng chỉ cần đứng dưới ánh đèn sân khấu là họ nhanh chóng hóa thân hoàn toàn vào vai diễn, nghiễm nhiên trở thành hoàng hầu tương tướng, tài tử giai nhân.
Chúng tôi tiến vào khu dạy học. Chu Linh đứng trong đại sảnh nhìn thấy chúng tôi trước, vẻ mặt của cô ta lúc đó giống như vừa được giả thoát vậy. Cô ta thở phào một hơi, sau đó tiến về phía chúng tôi, tối hôm qua không trông rõ dung mạo của cô lắm, nhưng hôm nay trông kĩ mới biết, thực sự là một cô gái xinh đẹp, mái tóc ngắn hoạt bát, nhãn thần cực kỳ nhu hòa, gương mặt thập phần cổ điển, nhưng sắc mặt lại tái nhợt, giống như vẻ tiều tụy khi có bệnh.
Cô ta nhìn tôi nhíu nhíu mày, lại quay sang Bạch Dực: “Xin hỏi vị này là…?”
Bạch Dực gật đầu trả lời: “Là bạn của tôi, cũng bị tóc ‘quấn’ phải.”
Chu Linh nghe tới chữ “tóc”, sắc mặt lại càng thêm tái nhợt, trong mắt rõ ràng tràn đầy phẫn nộ cùng hoảng hốt.
Cô ta dừng một chút, sau đó thấp giọng nói: “Đến phòng hóa trang đi, ở đây nói không tiện.” Nói xong liền quay người lại đi trước, hiển nhiên là muốn dẫn đường cho chúng tôi.
Tôi đi phía sau cô ta, thấy cô ta vẫn dùng tay vuốt nhẹ bờ vai mình như đang vuốt một mái tóc tưởng tượng, trong khoảng khắc, tôi còn nghe từ trong mái tóc của Chu Linh phát ra tiếng sột soạt.
Chúng tôi tới phòng hóa trang, vì hôm nay là cuối tuần nên trong phòng không có ai. Gian phòng khá nhỏ hẹp, là loại phòng hóa trang nhỏ cùng lúc chỉ chứa được chừng ba bốn người. Một mặt tường xếp đầy gương, trước gương là một loạt bàn trang điểm xếp chỉnh tề đủ mọi mỹ phẩm hóa trang. Phía sau lưng là một vài tấm poster của những cô đào nổi danh trước đây, treo đã lâu nên có phần rách nát, một mặt tường treo đầy trang phục và đồ hóa trang Kinh kịch, từng bộ quần áo treo thẳng đứng trên tường cho người ta cảm giác như những thân thể đứng cứng ngắc, không nhúc nhích nhìn chằm chằm cuộc trò chuyện của chúng tôi.
Chu Linh nhìn bốn phía một lượt, thậm chí còn lật hết mớ trang phục lên kiểm tra để chắc là không có ai. Sau đó mới lấy lại bình tĩnh, quay lại nói với chúng tôi: “Tôi cảm giác có ai đó vẫn theo tôi, tôi biết nó ở ngay bên cạnh.” Bởi thường xuyên trang điểm kỹ để lên sân khấu nên chân mày của Chu Linh rất nhạt, gần như nhìn không thấy được, khi cô ta nhíu mày, có cảm giác như cả cái trán cũng nhíu cả vào với nhau.
Bạch Dực hỏi: “Vậy cô có nghĩ ra có vật gì hay người nào có khả năng làm hại cô không?”
Chu Linh ngẩng mặt lên, trong đôi mắt mà tôi vẫn tưởng là ôn hòa kia trong chớp mắt chợt lóe lên một tia độc địa rồi nhanh chóng biến mất. Cô ta cắn cắn môi trả lời: “Gần đây chúng tôi sắp diễn một vở kịch mới là ‘Trường môn oán’, hợp diễn với cô giáo Mai. Đương nhiên cô giáo sẽ là người đóng vai chính Trần A Kiều, nhưng trong đám học sinh sẽ chọn một người đóng một vai quan trọng khác là Vệ Tử Phu, tôi chính là người được chọn đóng vai Vệ Tử Phu.”
Cô lại phất mái tóc tưởng tượng, sau đó lắc lắc tay mình một cách bực tức rồi tiếp: “Kỳ thực trước kia giáo viên không biết phải chọn ai, vì ngoài tôi ra còn một người có tài hoa tương tự như tôi, cô ta, cô ta có một mái tóc vừa dài vừa đẹp, trước giờ chúng tôi thường gọi đùa cô ta là Vệ Tử Phu. Từ khi vở kịch ‘Trường môn oán’ được công bố, cô ta luôn nghĩ rằng chỉ có mình cô ta là xứng với vai Vệ Tử Phu.”
Tôi nhìn Chu Linh thật kỹ, tuy cô ta nói bằng một giọng thản nhiên, nhưng đã mang theo mười phần cảm giác ưu việt. Khi nhắc tới cô gái nọ, trong tóc của cô ta lại vang lên những tiếng sột soạt.
Bạch Dực thấp giọng ừ một tiếng, sau đó hỏi tiếp: “Cuối cùng vì sao giáo viên lại chọn cô?”
Chu Linh nhíu nhíu mày: “Vì cô ta xảy ra chuyện…cô ta không còn nữa…” Trong lúc nói câu này, Chu Linh nhìn lảng sang hướng khác, không nhìn thẳng vào Bạch Dực, cô ta dừng một chút, lại khoát khoát tay bực bội nói: “Chuyện của cô ta và tôi không có liên can gì ở đây cả. Cô ta chỉ là một người cố chấp thôi, thực ra từ đầu cô giáo đã quyết định để tôi diễn Vệ Tử Phu, vậy mà cô ta cứ sụt sùi cứ như thể tôi đã dùng thủ đoạn nào đó vậy. Người như thế quả thực không phù hợp với giới nghệ sĩ.”
Bạch Dực cười cười: “Nếu không có liên can gì tới cô thì sao cô phải lưu ý đến nó như vậy?”
Chu Linh trợn to mắt, nhìn có vẻ tức giận lẫn quẫn bách, nhưng rất nhanh đã điều chỉnh lại tâm tình mà mỉm cười với chúng tôi: “Quên đi, tôi nghe nói Bạch tiên sinh có thể giúp tôi giải quyết vấn đề này nên mới nhờ anh. Nhưng xem ra ngay cả anh cũng không có cách nào, thôi để tôi tiễn các anh về.”
Nhưng ngay khi Chu Linh xoay người lại, cô ta đột nhiên đưa hai tay lên ôm lấy cổ mình, mặt đỏ lên, đầu lưỡi lè ra ngoài, từ từ trượt người ngã xuống đất, hai mắt trợn ngược lên trắng dã.
Tôi và Bạch Dực giật bắn người, vội vàng chạy tới đỡ cô ta, nhưng khi chạm vào cổ cô ta, tôi nhận ra nó cứng lại một cách kỳ quái, hơn nữa còn nóng kinh người. Chu Linh lúc này nhìn như sắp tắt thở tới nơi.
Chúng tôi vừa định gọi xe cứu thương, thì đột nhiên từ vách tường nơi treo y phục vươn ra rất nhiều rất nhiều tóc, giống như một đám tảo biển có sinh mệnh vậy. Chúng tôi hốt hoảng nhìn xung quanh, phát hiện rất nhiều tóc cũng đang chui ra từ mọi ngóc ngách trong phòng.
Bạch Dực đột nhiên kéo mạnh tôi về phía sau, tôi mất đà lui lại, vòng tay đang giữ Chu Linh cũng lòng ra, ngược lại phải vội vàng đưa cả hai tay ôm lấy cánh tay Bạch Dực. Bởi vì trên đầu Chu Linh chợt…trồi lên một cái đầu người, trong tròng mắt không có con ngươi, nhưng hai hốc mắt trống rộng vẫn tỏa ra một cái nhìn vừa phẫn nộ vừa chế nhạo, đầu lưỡi của nó dài thượt, nhưng gương mặt lại cực kỳ nhỏ, hoàn toàn ẩn sâu trong đám tóc của Chu Linh.
Khuôn mặt nọ phát ra những tiếng rít xèo xèo, vẻ mặt chỉ có phẫn uất cùng oán hận, như quỷ dạ xoa dưới đáy địa ngục.
Bạch Dực nắm chặt lấy tôi, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nó, thấy nó chậm rãi há miệng, dùng một giọng khàn khàn mà gào lên: “Cùng chết…cùng chết với ta!!!”
Vừa nghe thấy giọng của nó thì da đầu tôi đã co lại đau đớn, giống như có người đang nắm tóc tôi mà rứt ra vậy, tôi vội vàng ôm chặt đầu rên rỉ. Bạch Dực mím chặt môi, căng thẳng nhìn khuôn mặt không chớp mắt, khuôn mặt cứ như một cái mặt nạ kinh khủng bao bằng da, vặn vẹo cau có.
Chu Linh thống khổ quay lại, nhưng cô ta không thể nhìn thấy khuôn mặt mà chỉ nghe tiếng của nó, trong mắt cô ta không còn chút ngạo mạn nào khi nãy mà chỉ còn vô hạn sợ hãi, cô ta muốn thoát ra ngoài, nhưng đám tóc đã cuốn chặt tay chân cô ta lại. Lúc này tôi mới chú ý phía sau cổ Chu Linh vươn ra một mái tóc dài vĩ đại, từng sợi tóc mọc ra từ chính lỗ chân lông của cô ta, nhìn Chu Linh bây giờ giống hệt như một con vượn lông dài bị chính bộ lông của mình quấn rối.
Chu Linh đau đớn kêu gào, nhưng âm thanh phát ra bị hô hấp ngắt quãng của cô ta làm cho nghẹn lại trong cuống họng, biến thành những tiếng rên rỉ nức nở.
Khuôn mặt quái dị nọ vặn vẹo quay lại. Tuy nó không có con ngươi, nhưng cảm giác bị hai hốc mắt trống rỗng nọ “nhìn” chằm chằm thật giống như bị thú dữ theo dõi trong đêm, khiến cả hai chúng tôi không dám thở mạnh một tiếng. Trong hai hốc mắt trống không kia chẳng có gì ngoài bóng tối vô hạn, nhưng vẫn cực kỳ điên cuồng âm u.
Chúng tôi bị đám tóc buộc lui về phía cửa ra vào, Chu Linh vẫn vùng vẫy muốn thoát ra, nhưng cô ta không còn sức nữa, đám tóc xung quanh cô ta đã siết chặt lại, thậm chí có một vài đám tóc còn vói vào miệng và mũi cô ta. Cuối cùng thì ngay cả những tiếng nức nở cũng thành khó khăn với Chu Linh, cô ta chỉ biết trân trối nhìn tôi và Bạch Dực, trong mắt tràn ngập cầu xin.
Còn tóc của tôi thì cứ như kim nhọn, từng cây từng cây đâm sâu vào não tôi, đau đến mức tôi tưởng mình sắp chết.
Khuôn mặt vặn vẹo những đường nét trên mặt nó thành một nụ cười méo mó, như thể muốn chế nhạo chúng tôi, nó phát ra giọng nói lào khào như đá sỏi: “Để lại sợi tóc của ta cho ta, các ngươi cút hết đi, ta chỉ muốn mạng của con tiện nhân này!!!”
Sau đó nó trừng mắt với tôi, da đầu tôi như bị xé rách đau thấu trời, thân thể cũng từ từ trượt xuống sàn. Bạch Dực lấy tay nâng tôi dậy, anh ta nhìn tôi, rồi lại nhìn sang Chu Linh.
Cả người Chu Linh đều là tóc, cô ta quỳ rạp trên mặt đất, khuôn mặt ma quái kia hiện lên sau gáy cô ta. Cô ta đã không còn động đậy được nữa, chỉ vô thức run rẩy đầu ngón tay. Dưới thân người cô ta là một vũng nước, cô ta đã không thể khống chế nổi bản thân nữa.
Nếu bây giờ chúng tôi bỏ chạy, Chu Linh chắc chắn phải chết ở đây. Tôi cắn răng dùng hết sức bình sinh đứng dậy, nuốt nuốt nước miếng, vỗ vỗ lên mu bàn tay Bạch Dực ra hiệu tôi còn có thể chống cự nổi, mau mau cứu Chu Linh.
Bạch Dực liếc nhìn tôi gật nhẹ đầu, anh ta đã hiểu ý tôi muốn nói. Khuôn mặt nọ lúc này đã vặn vào với nhau vì oán hận cực độ, nó điên cuồng phun tóc ra, gian phòng nhỏ xíu tràn ngập tóc đen kịt.
Tôi run run lên tiếng: “Ngươi…ngươi rốt cuộc có thù oán gì với Chu Linh?! Vì sao phải dằn vặt cô ta như vậy?”
Khuôn mặt xám trắng đột nhiên nhăn nhúm lại như một mảnh đất cằn nứt nẻ. Từ trong hốc mắt trống không của nó đột ngột tuôn ra những dòng máu đỏ tươi, rơi vào vạt áo trắng của Chu Linh nhìn càng chói mắt.
Nó phát ra những tiếng nức nở rít gào chói tai, dường như nó đang khóc, tiếng khóc giống như tiếng móng tay cào lên mặt bảng, nó nói: “Nó đáng chết! Tất cả những gì nó phải chịu bây giờ đều là tội nghiệt, là tội nghiệt!!!”
Nước mắt máu đỏ rực hòa cùng những mảng da bong tróc nứt nẻ của khuôn mặt trào ra khắp người Chu Linh, cô gái đã không còn động đậy nữa, ngoại trừ lồng ngực hơi phập phồng nói cho chúng tôi biết cô ta còn sống, nhưng cũng…không được bao lâu nữa.
Gương mặt huyết nhục không rõ kia tiếp lời: “Ta chính là người cùng cạnh tranh vai diễn với nó…nó đố kị với ta…nó biết nó căn bản không thắng nổi ta..ô ô ô…cho nên đêm đó, khi đám lưu manh tóm được ta, nó không đi cầu cứu, nó lạnh lùng nhìn ta bị đám súc sinh đó làm nhục…!!! Nó không cứu ta!!!”
Tóc bốn phía hung hăng siết chặt lấy Chu Linh như một đám mãng xà hung dữ, chúng tôi thậm chí có thể nghe tiếng xương cốt Chu Linh rạn ra.
Khuôn mặt quay sang chúng ta, vừa hung hăng vừa u oán, nó điên cuồng lay động đám tóc xung quanh, nó không nhìn thấy Chu Linh nhưng lại có thể khống chế cô ta. Nó tiếp lời, giọng thật trầm thấp: “Không phải mày đã nói nếu ta giao lại vai diễn đó ày, mày sẽ im lặng sao? Không phải mày đã nói chỉ cần ta buông tha sân khấu, mày sẽ không nói chuyện đó cho ai biết sao? Nhưng cuối cùng mày đã làm cái gì?! Mày vẫn nói với tất cả mọi người, mọi người, mọi người…cả cô giáo, cả bạn bè, cả cha mẹ ta…tất cả đều nhìn ta khinh bỉ như thể ta là một kẻ nhơ nhuốc dơ bẩn. Mà mày!!! Mày vẫn không biết xấu hổ đứng trên sân khấu lẽ ra thuộc về ta, mặc bộ trang phục lẽ ra ta được mặc!!!”
Cả hai chúng tôi đều sững sờ toát mồ hôi, thật không ngờ sự thực lại là như thế, nhưng nếu cứ thế này thì Chu Linh sẽ phải chết. Bạch Dực nắm chặt hai tay lại, anh ta lạnh lùng lên tiếng: “Vì thế ngươi mới dùng chính mái tóc của mình bện thành lời nguyền, dùng linh hồn của mình mà nguyền rủa Chu Linh!”
Khuôn mặt xoay về phía chúng tôi, nhìn chúng tôi chằm chằm một lúc, sau đó cười thật âm độc như thể nhớ tới một thành tích đáng tự hào của mình vậy: “Không sai, ta không thể sống tiếp nữa. Nhưng ta cũng không thể để con ả này thoải mái sống như vậy, đêm trước khi ta chết, ta đã nhổ từng sợi từng sợi tóc yêu quý của ta xuống, cùng với cả da cả thịt ta… hợp với huyết nhục của ta! Linh hồn của ta! Oán hận của ta!”
Đỉnh đầu Chu Linh đột nhiên chảy xuống rất nhiều máu, trên đầu tôi cũng bắt đầu chảy máu, máu chảy vào mắt tôi, đau đến mức chảy nước mắt.
Khuôn mặt khinh bỉ nói tiếp: “Ta dùng mái tóc của mình để làm thành một bộ tóc giả hoàn hảo nhất, trang sức cho nó những vật phẩm quý giá nhất. Ta dùng bưu kiện gửi tới cho nó, mà nó, con ả tham lam Chu Linh này, không chần chừ mà nhận ngay lấy! Nó nhận! Nó nhận! Nó nhận phải lời nguyền của ta!!!”
Nói xong, gương mặt phá lên cười điên dại, vừa cười vừa chảy huyết lệ ròng ròng.
Bạch Dực đạp lên đống tóc trên sàn mà tiến tới gần con quỷ, tôi muốn kéo anh ta lại, nhưng không còn đủ sức.
Gương mặt cảnh giác nhìn Bạch Dực, trong mắt đầy tàn bạo.
“Ngươi làm vậy có đáng không? Không thể luân hồi chuyển thế, chỉ có thể vĩnh viễn làm một con phát quỷ[5]!”
“Không có gì là đáng hay không đáng cả! Bởi vì ta hận! Ta hận! Ta chết cũng không thể để con ả này được sống yên thân!” Gương mặt điên cuồng nói, “Các ngươi mau cút, mau cút đi, để lại sợi tóc Chu Linh đã đưa cho các ngươi lại mà cút đi, tiểu tử này còn có thể giữ được mạng! Ta không có hứng thú giết các ngươi!”
Bạch Dực đột nhiên nhìn nó một cách hết sức bi ai, từ trong túi áo móc ra một sợi tóc, sợi tóc nọ lập tức điên cuồng nhúc nhích hướng về phía Chu Linh.
Sợi tóc quấn trên ngón tay Bạch Dực chặt tới nỗi cắt ngón tay anh ta một đường mảnh rướm máu, Bạch Dực nhìn gương mặt, hỏi: “Ngươi thực sự muốn làm ác quỷ Tu La sao?”
Gương mặt nhăn nhúm rơi rụng cả da thịt, tanh tưởi không gì sánh được, nó lay động đám tóc khổng lồ của mình. Bạch Dực nhìn Chu Linh, lại nhìn gương mặt, thở dài.
Tôi vội hét lên “Đừng!!!” nhưng anh ta chỉ quay đầu lại nhìn tôi, trong mắt tràn ngập bi thương. Trước giờ tôi chưa từng nhìn thấy vẻ mặt này của Bạch Dực, vì thế tôi cũng ngây người ra không cản anh ta được nữa. Bạch Dực cúi đầu rì rầm cái gì đó, sau đó chậm rãi buông lơi bàn tay đang nắm chặt sợi tóc của mình ra. Tôi lập tức lao tới, nhưng đã bị Bạch Dực ôm chặt lại.
Sợi tóc từ từ rơi xuống nền nhà, bùng lên thành một ngọn lửa xanh lam huyền hoặc, ngọn lửa bốc cao nhanh chóng, liếm sạch đám tóc xung quanh, sau đó lan nhanh tới bên người Chu Linh. Gương mặt phát ra một tiếng kêu bén nhọn thê lương, nó điên cuồng vặn vẹo, nhưng ngọn lửa càng lúc càng lớn. Đám tóc quanh đó cũng đã bị đốt rụi.
Tôi nghĩ rằng Chu Linh sẽ bị cháy theo đám tóc, nên vội vàng chạy tới tìm cách cứu hỏa, nhưng Bạch Dực lại ôm tôi kéo lại.
Tôi quát lên với anh ta: “Chu Linh cũng sẽ bị chết cháy mất!”
Anh ta chỉ lắc đầu: “Không, ngọn lửa nghiệp chướng này chỉ chuyên đốt ác quỷ thôi.”
Tôi sững người ra nhìn anh ta, Bạch Dực vẫn đỡ lấy tôi, ngọn lửa xanh lam vẫn thiêu đốt đám tóc trong phòng, tỏa ra một mùi hôi tanh tưởi như của thi thể. Gương mặt thảm thiết gào thét không hừng. Ngọn lửa bùng lên trên người Chu Linh, ánh lửa xanh lam chậm rãi nuốt chửng hết đám tóc trên đầu cô ta và cả gương mặt quỷ đáng sợ kia nữa.
Cuối cùng tôi cũng đã hiểu vì sao ánh mắt Bạch Dực khi nãy lại thê lương đến vậy, đó là vì ngọn lửa nghiệp chướng này sẽ hủy diệt gương mặt quỷ kia, nhưng đồng thời, cũng sẽ hủy diệt toàn bộ hồn phách của cô gái tội nghiệp nọ.
Đến phút cuối cùng khi gương mặt đã sắp bị ngọn lửa nuốt chửng, chợt nó điên dại gầm lên: “Ta sẽ không tha cho nó, nó sống, ta sẽ bám theo nó, lôi nó xuống địa ngục, ta thề với tất cả ác quỷ!!!”
Bạch Dực nhíu chặt mày, anh ta mím môi, không nói gì.
Tôi nhìn chằm chằm vào ngọn lửa xanh biếc đang dần dần thiêu đốt toàn bộ khung cảnh địa ngục trước mặt, gương mặt quỷ cuối cùng rống lên một tiếng, toàn bộ tóc trên người Chu Linh cũng bị đốt sạch.
Gương mặt nhìn chúng tôi oán hận, nhưng lửa đã bén tới nó, thiêu nó thành tro, trong không khí tản ra mùi than cháy, nhưng không có tro tàn.
Ngọn lửa chầm chậm lụi dần. Tất cả tóc đều bị nó đốt hết, gian phòng quay lại trạng thái bình thường như lúc đầu. Trên đầu tôi cũng không đau nữa, máu trên mặt cũng biến mất hết.
Chu Linh yếu ớt quỳ rạp người trên sàn, chân tay run lẩy bẩy.
Chúng tôi bình tĩnh lại, lập tức xông tới kiểm tra tình trạng của Chu Linh. Tôi nâng cô ta dậy, thấy trên đầu cô ta cũng không để lại tro bụi gì chứng tỏ một đám tóc vừa bị thiêu trên đó cả, cả người Chu Linh cũng không tổn hại gì, ngoại trừ một vết siết bầm xanh trên cổ.
Chu Linh chậm rãi hoàn hồn, mở mắt, sau đó ho dữ dội. Cô ta đẩy tôi ra, tự mình từ từ đi tới ghế ngồi xuống, tham lam hít thở một lúc, nhắm hai mắt lại, sau đó lại chậm rãi mở ra, rất lâu cũng không nói gì, chỉ ngây ngốc đờ ra nhìn bóng mình phản chiếu trong gương.
Chúng tôi không biết cô ta đang nghĩ gì, nhưng tất cả những gì chúng tôi và gương mặt đã nói với nhau, cô ta hẳn cũng đã nghe thấy.
Cuối cùng, cô ta mở miệng: “Vì nghệ thuật…ta có thể đánh đổi tất cả, có thể bán đứng tất cả…Cho nên ta không hối hận…”
Trong gương phản chiếu gương mặt tươi cười của Chu Linh, kỳ thực khi cười cô ta rất đẹp, nhưng lúc này tôi chỉ thấy nụ cười đó y hệt như của ác quỷ, băng lãnh, điên cuồng!
Bạch Dực nhìn Chu Linh, nhíu nhíu mày, tôi phát hiện hai tay anh ta siết chặt lại, anh ta cũng giống như tôi, chỉ biết bi ai bất đắc dĩ nhìn con người điên dại trước mặt.
Một lát sau Chu Linh quay đầu lại, hời hợt nói cảm ơn, rồi nhanh chóng đứng dậy bước ra khỏi phòng hóa trang. Nhưng tôi vẫn thấy sau gáy cô ta mơ hồ một khuôn mặt nào đó, mỉm cười quỷ dị mà điên cuồng. Chu Linh lại đưa tay phất đuôi tóc dài tưởng tượng.
“Vì cái gì, vì cái gì mà ngươi thà không được luân hồi, thà rơi vào Tu La, trở thành phát quỷ xấu xí cũng không chịu buông tay chứ?”
Tóc – End
[1] Mùng hai tháng hai Long Sĩ Đầu là một lễ hội lớn của Trung Quốc. Trong ngày này người ta cho rằng con rồng sau một mùa ngủ đông dài đã cất đầu thức giấc, chuẩn bị làm mưa tưới nước ùa màng. Ngoài ra ngày lễ này còn có ý nghĩa thiên văn học. Người Trung Quốc chia vòng tròn Hoàng đạo thành 28 khu, gọi là “nhị thập bát tú”, mỗi ngôi sao được gọi là một “túc” (vì mặt trăng mỗi ngày lại đi qua một sao, đến hết tháng thì vừa đủ một vòng, nên gọi là ‘Túc’), lại chia “nhị thập bát tú” vào bốn phía đông tây nam bắc, mỗi phía có bảy túc. Bảy túc ở phía Đông họp thành chòm sao Thương Long, tức “thanh long”, rồng xanh theo cách hiểu của người Trung Quốc. Vào mùa đông, cả bảy túc đều lặn mất. Nhưng đến đầu tháng hai, “giác túc” tức phần sừng của Thương Long hiện lên, nên dân gian gọi là “Long Sĩ Đầu” (rồng cất đầu). Vào mùa đông, người Trung Quốc không dám cắt tóc, chờ qua ngày Long Sĩ Đầu mới cắt tóc, nên An Tung nhà ta mới tự hỏi liệu hôm nay có phải ngày Long Sĩ Đầu không mà thiên hạ quan tâm tới tóc thế ^^ (cảm ơn Baidu yêu quý đã cho Lục Mịnh thông tin)
[2] Thanh y là vai đào chính trong Kinh kịch Trung Quốc. Những vai diễn “thanh y” trong Kinh kịch đều là những vai nữ chính, đoan trang, hiền thục, trong sáng…
[3] Hoa Lan Chỉ là tạo dáng tay dùng ngón cái và ngón giữa chập lại, ba ngón còn lại vươn dài, nhìn giống như bông hoa lan. Cách làm điệu bộ này hiện nay chỉ còn dùng trong nghệ thuật hí kịch.
[4] Mai Lan Phương và Trình Nghiễn Thu là hai trong số “Tứ đại danh đán” của nghệ thuật hí kịch Trung Quốc, hai người còn lại là Thượng Tiểu Vân và Tuân Tuệ Sinh.
[5]Phát quỷ: quỷ tóc
@by txiuqw4