sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Quyết Ý Đi Cùng Anh - Chương 09-01

Chương 9: Bản tính vô tâm

“Lục Quyển Nhĩ, Lục Quyển Nhĩ phòng 415 có người tìm, có ở đấy hay không?”

Còn chưa kịp cởi áo khoác ngoài ra, đã lại nghe thấy giọng của dì quản lý ký túc vang lên trên loa.

“Có, sẽ xuống ngay!” Quyển Nhĩ vội vàng tr lời.

Hà Bố đang ngồi bên bàn nghe tiếng Anh, đột nhiên rút tai nghe ra. “Này người bận rộn, lúc về giúp mình mua cái bánh bao nhé, sao cứ bắt đầu học là lại đói tới kiệt sức thế không biết?”. Câu sau hoàn toàn do cô ấy tự mình cảm nhận, bởi vì ngay sau đó đã đeo tai nghe lên tiếp tục bài nghe TOEFL của mình.

Quyển Nhĩ đưa tay ra hiệu “không vấn đề”, rồi quay người chạy xuống lầu.

Theo trực giác của cô thì Cao Mạc đã đi rồi lại quay lại, không biết có chuyện gì quên chưa nói.

Quyển Nhĩ chạy xuống dưới lầu, nhìn vào chỗ hai người vừa chia tay mà không thấy Cao Mạc đâu, đang ngơ ngác nhìn xung quanh thì vai bị một bàn tay đặt xuống nặng trịch, “Lục Quyển Nhĩ, bị anh bắt được rồi nhé!”.

Phản ứng của Quyển Nhĩ cũng không chậm, cô không quay đầu lại, chỉ có điều lùi lại phía sau vài bước, nhắm đúng chân của anh ta mà giẫm lên, đợi người nào đó phải tự tìm cách cứu mình, cô mới từ từ quay người lại, “Bắt được em thì làm gì, em đâu có nợ anh tiền”.

Đinh Mùi nhảy sang bên cạnh bồn hoa, lập tức ngồi xuống cứu vãn hình tượng của mình, “Không nợ tiền phải không? Không nợ tiền sao lại tránh mặt?”.

“Anh cũng đang tránh em!”

“Anh nói này em gái, anh là vì ai chứ! Vừa nhìn thấy người đẹp có hẹn, anh phải vội vàng tàng hình ngay.” Đinh Mùi ba hoa nói. Tuy nhiên anh ta cũng thừa nhận là mình đã quá căng thẳng, có gì thì cứ thẳng thắn qua gặp rồi nói, cần làm gì thì cứ làm. Giờ anh ta bỗng dưng lén lút như kẻ ăn trộm, chẳng ra dáng đại trượng phu gì cả.

Quyển Nhĩ phì cười, “Biết mình có khiếm khuyết rồi phải không?”.

“Đúng thế, vì vậy anh tới để cầu cạnh em đây?” Đinh Mùi không để ý đến việc Quyển Nhĩ trêu mình, còn rất thoải mái phụ họa lại. “Đừng cầu cạnh em, em không biết thuật tàng hình” Quyển Nhĩ nghe thấy anh tới nhờ giúp đỡ, vội vàng chối đây đẩy. Anh ta mà đã nhờ thì chẳng có gì dễ dàng cả.

“Lục Quyển Nhĩ, giúp anh đi, chỉ là một tờ báo tường thôi, làm xong, anh mời, địa điểm tùy em chọn.”

Hiện tại Đinh Mùi đang làm thư ký cho Hội sinh viên của trường, vốn những việc như thế này có thể tìm Ban tuyên truyền để phối hợp cùng làm, nhưng hai bên lúc đó lại phải sắp xếp xong thời gian, còn phải bàn bạc chi tiết, người bên đó đưa sang không cố định, khiến Đinh Mùi cảm thấy rất bất tiện. Còn Lục Quyển Nhĩ luôn hiểu ý của anh, thành phẩm làm ra cũng rất hợp ý của anh. Tờ báo tường lần trước, cô thiết kế chữ to màu vàng trên nền giấy đen, khi đưa ra công bố, có rất nhiều mẩu quảng cáo nhỏ thi nhau dán lên, nhìn vô cùng bắt mắt.">

Vì vậy, lần này anh tới tìm Lục Quyển Nhĩ, mặc dù biết mười phần thì đến tám, chín phần sẽ bị cấm cửa không tiếp.

Đinh Mùi thấy cánh tay biểu thị sự từ chối của Quyển Nhĩ lại định đưa lên, vội vàng nói luôn, “Mình cứ nói rõ với nhau luôn đi, nếu anh có chỗ nào đắc tội với em, giờ sẽ tạ lỗi ngay ở đây. Việc hôm nay anh nhờ gấp lắm rồi, nếu em không giúp, bị chậm trễ thì anh chỉ có nước tự dán chính mình lên thôi. Em hãy thương xót kẻ một lòng vì việc công, luôn tận tụy, sắp chết đến nơi này đi.”

Đinh Mùi đã nói tới nước này rồi, Quyển Nhĩ cũng thấy không thể ra mặt từ chối mãi nữa. Cô biết hôm nay mặc dù Đinh Mùi nói những lời rất mềm mỏng, nhưng thực tế thì rất cứng rắn. Anh ta biết rõ Quyển Nhĩ không nỡ từ chối, cô có thời gian nói chuyện phiếm với bạn trai dưới sân mà lại không có thời gian giúp anh chút việc chính đáng sao?

“Đã mấy giờ rồi, lúc này mới đi chọn giấy, thiết kế, lúc làm xong chắc phải tới nửa đêm mất!” Quyển Nhĩ nhượng bộ, đề cập tới tình hình thực tế. Bàn trong phòng không lớn, không thể mang về để làm.

“Tối nay em cứ giúp anh viết một tờ để dán trước, phần còn lại để mai làm.”

Lần này Lục Quyển Nhĩ tròn mắt há miệng thật sự, thế này là thế nào, ý cô muốn nói là một tờ thôi. Nói qua nói lại một hồi, anh ta còn muốn làm vài tờ nữa.

“Em là máy phô tô hay sao? Anh còn muốn em phải viết bao nhiêu tờ nữa?”

“Ít nhất cũng phải sáu tờ, khu giảng đường, ký túc, nhà ăn, thư viện, còn phải lựa chọn chỗ để dán. Em có thể tự do sáng tạo, không cần tờ nào cũng giống tờ nào.”

“Vậy thì để ngày mai rồi làm cả thể đi.” Ở

phòng Hội sinh viên có một cái bàn rất to,

có thể cùng lúc trải nhiều tờ giấy, tha hồ tác nghiệp.

“Tối nay làm xong một tờ đi, khẩn cấp lắm rồi.” Khẩn cấp hay không chỉ mình anh ta nói là được chắc. Đinh Mùi cũng nhận thấy tối nay tâm trạng của Quyển Nhĩ rấ t tốt, vì thế mới sống chết nằn nì bằng được, chưa kéo được cô xuống nước thì quyết không tha.

Kể cũng lạ, Quyển Nhĩ nhìn vào mắt Đinh Mùi, liền không thể lời từ chối, đành tìm lý do khác, “Em đã nhận lời là sẽ mua giúp Hà Bố bánh bao…”.

“Đi thôi, đi thôi, tí nữa quay về anh mời cả phòng em đi ăn.” Đinh Mùi nói xong liền đẩy Quyển Nhĩ đi.

“Chữ anh cũng đẹp đấy chứ, sao không tự mình viết?” Quyển Nhĩ đẩy anh ta ra, hỏi bừa một câu.

“Anh sợ họ phát hiện ra anh là con người toàn diện, sẽ càng không tha cho anh.” Thấy Quyển Nhĩ trừng mắt, Đinh Mùi vui vẻ nói tiếp, “Em Lục Quyển Nhĩ ơi, anh có một đề nghị thế này, gặp lúc con trai ba hoa khoác lác, ánh mắt của em, haizz, nên nhìn thẳng về hướng này, đúng rồi…” Anh ta dẫn dắt Quyển Nhĩ nhìn thẳng vào mặt mình, “Chính là chỗ này, sau đó tỏ vẻ vô cùng thán phục, chứ đừng bao giờ trợn ngược mắt lên như thế”.

Quyển Nhĩ nhanh chóng tiếp thu đáp lại, “Em nhớ rồi, lần sau sẽ nghe anh bốc phét lên tận trời luôn”.

Một câu nói mà khiến Đinh Mùi phải lảo đảo mất một lúc. “Một vài ngày không gặp, khả năng đối đáp của em lên tay thật đấy!”.

“Haizz, đóng cửa luyện công đây”. Đinh Mùi nhắc tới việc hai người không gặp nhau, khiến Quyển Nhĩ nhớ tới La Tư Dịch, trong lòng tự nhiên thấy bất bình thay cho bạn, giọng nói cũng lạnh lùng hơn.

Đinh Mùi không thể đoán ra duyên cớ sâu xa bên trong, Quyển Nhĩ ngày nào cũng sóng đôi cùng La Tư Dịch đi ra đi vào, thân thiết như một vậy. Chuyện giữa anh và La Tư Dịch, anh chưa từng nhắc tới, là vì anh nghĩ người ta là con gái mà còn không có ý định nói, mình là con trai cũng không nên lắm điều làm gì. Gần đây mặc dù không biết La Tư Dịch đã nói những gì với Quyển Nhĩ, nhưng đột nhiên cô đoạn tuyệt không qua lại với anh nữa mà cứ dính chặt lấy La Tư Dịch như hình với bóng. Anh cũng suy nghĩ, nhưng không lên tiếng giải thích. Tình bạn, phải có duyên và hợp nhau. Anh đã bày tỏ hết thiện ý của mình, nếu Lục Quyển Nhĩ vẫn còn vì cái này cái kia mà quyết định vạch ranh giới với anh, thì cũng chẳng có cách nào. Đinh Mùi nghĩ tới đây, ý tốt muốn lấy lòng Quyển Nhĩ đã bị sự tự cao tự đại của anh làm nhạt đi, nên cũng không nói gì thêm nữa.

Hai người không ai nói gì, lặng lẽ bước đi trên đường, Quyển Nhĩ nhanh chóng cảm thấy không thoải mái. Hôm nay gặp Cao Mạc, bị kích động mạnh, cô rất muốn nói điều gì đó. Vì vậy biết rõ là không nên hỏi, biết rõ người ta không mong mình hỏi, cô vẫn không kìm được, “Đinh Mùi, Tiểu La tốt như vậy, sao anh không chịu suy nghĩ một chút chứ?”.

Quả nhiên Đinh Mùi nhíu mày, “Sao, cô muốn một tờ báo tường đổi lấy một câu hỏi không?”.

“Được!”. Quyển Nhĩ cũng rất thoải mái, thực sự cô rất quý La Tư Dịch, vô tư cho rằng mọi người cũng giống như cô. Dù sao Đinh Mùi cũng không có kết quả gì với Diêu Sênh, vậy thì chẳng phải cũng nên cho Tiểu La một cơ hội hay sao? Nhưng hai người bọn họ lại luôn tỏ ra xa lạ như không hề quen biết, chỉ cần họ cư xử với nhau như những người bạn thôi, thì cô đã không nghĩ tới những chuyện đó. Nhưng họ lại cố ý vờ như không quen biết nhau, bên trong nhất định là có điều gì đó đặc biệt, nói không chừng vẫn có thể cứu vãn được thì sao? Cô không dám nói ra, chỉ là cảm thấy như vậy thôi.

“Cô ấy là người quá nghiêm túc.” Đinh Mùi chỉ nói một câu, không nói gì thêm nữa. Quyển Nhĩ càng thêm hoài nghi, lẽ nào nghiêm túc không tốt, không phải là vì thích nên mới thế sao? Nếu không coi người kia là gì thì ai tự nhiên lại nghiêm túc chứ? Phải rất lâu sau, Quyển Nhĩ mới hiểu, cái gì không thích người quá nghiêm túc của Đinh Mùi là muốn chỉ điều gì. Sự nghiêm túc và kiên quyết của anh, không áp dụng vào phương diện tình cảm, vì vậy bất kỳ người nào đối với anh như vậy, đều khiến anh cảm thấy áp lực, cảm thấy mệt mỏi. Anh thích cảm giác người khác vì có anh mà vui vẻ, hạnh phúc, chứ không thích cảm giác người khác vì anh mà đau buồn, khóc lóc. Đối với bạn bè thì thế nào cũng được, nghĩa khí được đặt lên hàng đầu, bị kề dao vào sườn cũng không sao, huống hồ là chia sẻ chút tâm tư. Nhưng đối với một nửa của mình, anh lại rất để ý tới điểm này. Cũng không thể phê phán hay chê trách anh ích

kỷ, anh là người như vậy, anh cho rằng ở bên nhau là vì cảm thấy vui vẻ, vì thế hai người đều có nghĩa vụ tự động điều chỉnh lại tâm trạng của mình. Đối với những người mà luôn có phản ứng mạnh mẽ với

từng câu nói, từng hành động của anh, mà

lại là những phản ứng không tốt, thì anh đều

xin miễn thứ cho kẻ hèn mọn này.

“Sẽ có lúc anh phải hối hận.” Quyển Nhĩ tức tối nói. Gặp phải người không biết nhìn hàng, còn cố giới thiệu để đẩy hàng đi chẳng phải là mất giá hay sao, cô cũng không nói thêm nữa.

“Không còn câu hỏi nào nữa sao?” Đinh Mùi tỏ ra rất hoan nghênh khi được điều tra, “Cứ hỏi thêm vài câu nữa đi, anh có thể cho em ghi nợ”.

“Hết rồi.”

“Rồi sẽ có lúc em muốn hỏi.” Đinh Mùi nói với giọng đầy tự tin.

Vừa rồi còn chưa kịp trừng mắt với anh ta, giờ thì trố mắt rồi. Người này chưa biết tốt ở đâu, nhưng đúng là rất biết cách điều khiển được tâm trạng của người khác, đối mặt với anh, sóng lòng cuộn dâng là điều tất nhiên.

Một tờ, hai tờ cho tới vô số tờ, một khi đã bắt đầu thì coi như Lục Quyển Nhĩ không có cách nào rút lui. Nhằm đạt được hiệu quả tuyên truyền cao nhất, đôi khi cô còn bị yêu cầu phải tham gia họp lớp với bọn họ. Lục Quyển Nhĩ thường xuyên kháng nghị, nhưng mười lần thì chín lần vô hiệu. Lần có hiệu lực duy nhất, lại tận mắt chứng kiến Đinh Mùi múa bút như rồng bay phượng múa, viết những nét chữ to đùng chẳng nhìn ra là thể loại gì, khiến Quyển Nhĩ cảm thấy mất mặt ghê gớm.

“Chữ của anh cũng đẹp đấy chứ, sao không thể viết cho nghiêm túc một chút? Còn nữa, khi em bận, anh tới Ban tuyên truyền mà tìm người giúp. Khương Lam lớp em cũng ở trong Ban tuyên truyền, viết còn đẹp hơn em nhiều.” Lục Quyển Nhĩ vừa viết vừa nói, hiếm lắm mới có dịp anh ấy chịu ngoan ngoãn ở lại với cô. Những lần trước, sau khi bàn giao công việc lại cho cô, kiểm tra chắc chắn không có thiếu sót nào nữa là anh ta biến mất tăm mất tích.

“Những chữ đó anh học ở lớp thư pháp bút sắt cấp tốc, kết cấu, rồi lên xuống thế nào đều theo mẫu, không thể sánh với các em luyện tập thường xuyên đâu”.

Đối với vấn đề của Ban tuyên truyền, anh ta chần chừ mãi mới chịu tiết lộ. Rõ ràng đều là công việc chung, nhưng mỗi lần cần thì y rằng anh phải đến nài xin người, một người đến là được, nhưng mỗi lần đều cử đến một đám, khiến mọi thứ càng thêm rắc rối.

Vì vậy anh thà đi cầu cạnh nhờ vả Lục Quyển Nhĩ, chất lượng và tiến độ đảm bảo thì khỏi phải nói, lại còn không đưa ra bất kỳ yêu cầu nào, thuần túy là giúp đỡ.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx