Tiếp đó, gông bắt quỷ và xiềng xích lại « chui » vào trong người của Diệp Tưởng!
Lý Tín Lăng cũng phải hít một hơi lạnh khi nhìn thấy cảnh này!
Không thể nào!
Đây có còn là quỷ sai sao? Quỷ sai có thể giam cầm quỷ hồn, nhưng làm sao có thể hút gông bắt quỷ đang giam cầm quỷ hồn vào trong người chứ? Ngay cả việc cấy ghép quỷ hồn cũng không phải làm như vậy!
Diệp Tưởng rơi vào trong một mảng ký ức hỗn độn.
- Mình...... mình đang ở đâu đây?
Diệp Tưởng hiện tại phát hiện hắn đang mặc trên người một bộ trang phục thời Trung Cổ của Châu Âu ngồi trên một chiếc xe ngựa. Cảnh tượng bên ngoài xe ngựa là cảnh tượng điển hình của Châu Âu thời Trung Cổ. Những công trình kiến trúc và giáo đường của phương Tây ở hai bên đường khiến hắn cảm thấy rất kinh ngạc.
Dưới chân hắn là một cái rương đen ngòm.
- Conte!
(Thưa Bá tước!)
Xe ngựa rốt cuộc dừng lại.
- Cosa c'è che non va?
(Có chuyện gì vậy?)
Diệp Tưởng mở miệng.
Nhưng hắn không nói câu này bằng tiếng Trung mà bằng Tiếng Italia!
Cùng lúc đó......
«Rạp chiếu phim địa ngục » tầng 10.
An Nguyệt Hình đang ngồi trong bóng tối trong phòng y.
Đúng lúc này, y mở mắt. Đôi mắt y nhìn xuyên qua các tầng không giang cách trở. Giống như y đã nhìn thấy Diệp Tưởng trong thế giới [ Tiêu bản ác ma ]!
Ngay sau đó, hắn lập tức đứng lên.
Sau đó trong phòng không còn ai cả.
Hiện tại Mộc Lam và Lý Mẫn Hà đang ngồi ăn chung một bàn trong nhà ăn. Đột nhiên, hắn cảm giác được sau lưng truyền tới cảm giác lạnh lẽo bèn vội vàng nói:
- Đại.....
Nhưng còn chưa kịp nói gì thì y đã phun ra một búng máu! Sau đó y ngã lăn ra đất. Khuôn mặt đẹp trai của y cũng trở nên nhắn nhúm lại vì đau đớn!
Lý Mẫn Hà kinh ngạc nhìn qua đó.
An Nguyệt Hình đang đứng ở đó.
Nhưng Lý Mẫn Hà lại phát hiện, hắn rõ ràng đang đứng ở đó, nhưng nàng lại cảm giác chỗ đó chẳng có ai cả. Cảm giác vừa mâu thuẫn lại vừa quái dị!
Tiếp đó, khi Mộc Lam cố gắng ngẩng đầu lên thì y nhìn thấy bóng dáng của An Nguyệt Hình!
- Đại...... Đại nhân...... Không biết thuộc hạ đã làm sai chuyện gì......
Lúc này, những diễn viên còn lại cũng đưa mắt nhìn qua đó. Trong đó có cả Grandier, Triệu Không Ảnh, và Hoắc Thanh Lam. Nhưng trong mắt họ lại không nhìn thấy An Nguyệt Hình! Bọn họ chỉ nhìn thấy Mộc Lam có vẻ đau đớn té lăn ra đất!
- Tổ tiên đại nhân!
Grandier lập tức nửa đứng nửa quỳ nửa hành lễ nói:
- Tổ tiên đại nhân, là người sao?
Lúc này, một bóng đen lập tức chắn trước mặt của Mộc Lam. Đó là Y Mông!
An Nguyệt Hình chậm rãi đi tới trước mặt của Mộc Lam. Quần áo trên người của Y Mông rơi xuống đất, còn bên trong đó thì chẳng có gì!
Lý Mẫn Hà hiện tại không dám nhìn mặt của An Nguyệt Hình!
- Đại...... Đại nhân......
Lý Mẫn Hà phát hiện mình không thể động đậy!
- Mộc Lam.
An Nguyệt Hình cúi đầu quan sát y rồi nói:
- Ngươi khiến ta thật thất vọng.
- Đại nhân! Y Mông không nên ngăn cản ngài! Mong ngày bỏ qua cho Y Mông!
Mộc Lam quỳ trên mặt đất. Y không ngừng dập đầu.
- Xuất hiện diễn viên sẽ uy hiếp tới sự sống lại của ‘ta’.
An Nguyệt Hình nói với một giọng không mang chút tình cảm nào:
- Trong một bộ phim kinh dị nào đó, diễn viên này đang trưởng thành. Không để loại diễn viên này tồn tại chính là nhiệm vụ của ngươi.
- Dạ đại nhân! Thuộc hạ đã hiểu!
- Thu thập vật bị nguyền rủa để ‘ta’ sống lại cùng với việc loại trừ tất cả những nhân tố gây bất lợi cho quá trình này chính là công tác của ngươi. Đây là cái giá cho việc ta ban cho ngươi tấm thân bất tử.
- Dạ......
Mộc Lam vẫn quỳ sát đất. Trước mặt An Nguyệt Hình hắn căn bản là không dám ngẩng đầu lên.
Lúc này, tất cả những diễn viên ở xung quanh đã hiểu là An Nguyệt Hình đang ở đó.
Hoắc Thanh Lam hận Mộc Lam thấu xương nên hắn đương nhiên cũng chẳng thấy thương cảm gì cho đối phương cả. Nhưng hắn không rõ vì sao Mẫn Hà lại ở bên y? Lúc này vì lo cho Mẫn Hà nên hắn định xông tới. Nhưng nhìn kết cục của Y Mông, hắn sợ tới mức hồn phi phách tán!
Vị “Đại nhân” mà hắn không nhìn thấy còn đáng sợ hơn cả Triệu Không Ảnh!
Hắn lúc này chẳng những không dám đi qua mà hắn còn vô thức lùi lại mấy bước. Hắn muốn mở miệng nhắc nhở Mẫn Hà chạy đi nhưng hắn lại không dám nói ra.
Lúc này, Mộc Lam gượng đứng dậy, Mẫn Hà tới đỡ hắn lên. Mộc Lam nhìn Grandier rồi nói:
- Đại nhân có lệnh, ngoại trừ Grandier và Mẫn Hà ra, tất cả mọi người đều phải rời đi.
Sao?
Hoắc Thanh Lam kinh ngạc há hốc mồm. Nhìn thấy kết cục của Y Mông, hắn thật sự rất sợ. Hắn sợ Mẫn Hà thật sự sẽ chết ở trong này! Nhưng hắn làm gì được?
Lúc này hắn cắn môi, dù có lời muốn nói nhưng hắn lại không nói ra lời. Hắn không thể làm gì cho Mẫn Hà.
Cuối cùng, chân hắn như nhũn ra. Hắn nhắm mắt lại khi phải đưa ra lựa chọn khiến hắn đau lòng. Hắn lê tấm thân của hắn rời khỏi nhà ăn. Hắn chỉ hy vọng, Mẫn Hà sẽ không sao.
Khi đi ra ngoài, Danzer cầm chai rượu lên nốc một ngụm. Cửa nhà ăn tự động đóng sập lại!
- Bọn họ có sao không?
Hoắc Thanh Lam nhìn Danzer. Dựa theo sự quan sát của hắn thì tên bợm rượu này là người dễ nói chuyện nhất.
- Không biết.
Danzer ợ một hơi, sau đó lại nốc thêm một ngụm Vodka rồi trả lời bằng một giọng lè nhè:
- Nói thật thì chúng ta thường không mấy khi được trông thấy đại nhân.
- Mẫn Hà có sao không? Không phải địa vị của nàng rất quan trọng sao?
Danzer phà một hơi ngập ngụa mùi rượu rồi nói:
- Nếu cậu lo lắng thì sao không ở lại đó?
- Anh say rồi Danzer.
Triệu Không Ảnh lạnh lùng châm chọc:
- Tên này lúc trước không phải đã từng sợ đái ra quần sao? Hắn làm sao có gan dám làm thế?
Lúc này Triệu Không Ảnh đã khôi phục lại bộ dạng giống như quỷ hút máu lúc trước.
Trong lòng của Hoắc Thanh Lam như nhỏ máu. Hắn nhìn cánh cửa đã đóng lại kia rồi bỗng nhiên quỳ xuống đất, nước mắt tứa ra như mưa. Ngày xưa, hắn và Mẫn Hà đã từng quen biết, gặp nhau rồi yêu nhau, từng cảnh tượng loé lên trong đầu hắn......
Trong thế giới của [ Tiêu bản ác ma ]......
Biến hoá dị thường của Diệp Tưởng khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc.
- «Hầu tước»!
Shirley lập tức gửi tin tức cho «Hầu tước»:
- Mau ra tay đi! Diệp Tưởng này có lẽ là người của trận doanh Đọa Tinh rồi! Nếu không làm sau y lại quái dị như vậy? «Rạp chiếu phim đại ngục» tầng 13 chỉ e định trở thành kẻ thù của chúng ta!
Mạc Niệm Sinh coi như bình tĩnh. Hắn gửi tin:
- «Hầu tước». Cứ quan sát thêm một lúc thì thoả đáng hơn. Không nên vội vàng ra tay. Người này có thể là một quỷ sai đặc biệt. Chúng ta nghiên cứu sự tiến hoá của quỷ sai cũng đã rất lâu nhưng chưa có thu hoạch gì. Diệp Tưởng này rất đáng để chúng ta quan sát thêm một hồi.
«Hầu tước» cũng không trả lời mà tập trung linh giác phủ kín người của Diệp Tưởng.
Hiện tại khí tức tử vong trên người của Diệp Tưởng vượt xa những linh thể bình thường. Đừng nói là những cô hồn dã quỷ mà cho dù là lệ quỷ nghìn năm cũng phải « hít khói»!
Lúc này trong đầu của Diệp Tưởng xuất hiện thêm rất nhiều cảnh tượng.
- Conte!
(Bá Tước!)
Trong một dinh thự xa hoa tráng lệ, trước mắt của Diệp Tưởng là một đám bồi bàn và người hầu.
- Nei prossimi giorni farò una cosa molto importante. Nessuno mi può disturbare!
(Mấy ngày này ta có chuyện vô cùng quan trọng phải làm. Bất cứ ai cũng không được phép tới làm phiền ta!)
- d'accordo!
(Vâng!)
Diệp Tưởng hiện tại không thể khống chế được cơ thể mình. Hắn ngạc nhiên nhìn tất cả mọi chuyện xảy ra.
Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
Tiếp đó, hắn đi vào trong một căn phòng.
Đó là một căn phòng rất rộng. Trong phòng có rất nhiều đầu sách. Toàn bộ đều có liên quan đến tôn giáo.
Cái hòm đen kia đang đặt trong phòng. Trên hòm có ba ổ khoá. Chỉ có mình hắn có chìa khoá.
Diệp Tưởng đi tới cái hòm đen đó. Hắn đúng lúc đi ngang qua một cái gương. Trong chớp mắt, hắn nhìn thấy mình trong gương là một người đàn ông tóc vàng mắt xanh người nước ngoài!
Không thể nào?
Đây là một đoạn ký ức mà Diệp Tưởng không hề có. Nhưng hắn lại nhìn thấy rất rõ hình dạng của bản thân trong gương. Sau đó, hắn đi tới trước cái hòm đó rồi lấy ra chìa khoá và mở hòm ra.
Hiện tại, Diệp Tưởng cười rất dữ tợn khiến Shirley chuẩn bị lấy vật bị nguyền rủa ra đến nơi! Nhưng Mạc Niệm Sinh đã kịp cản nàng lại. Mạc Niệm Sinh đã « cấy » một phân thân quỷ ảnh vào trong bóng của Diệp Tưởng, mà y còn chưa thu hồi nó, nên y có thể cảm giác được trạng thái của Diệp Tưởng. Nếu không phải quỷ ảnh còn đang cooldown thì hắn có thể dùng phân thân quỷ ảnh để giết chết Diệp Tưởng.
«Hầu tước» tiếp tục quan sát Diệp Tưởng. Nói thực tuy rằng cảm ứng báo cho y biết rất nguy hiểm, nhưng y vẫn chưa có linh cảm về tử vong nào. Trung cấp linh môi sư chỉ biết trước tử vong của bản thân có một giây còn cao cấp linh môi sư lại có thể linh cảm được tử vòn tới trước ít nhất là mấy phút đồng hồ. Hay nói cách khác nếu không có linh cảm tử vong thì y cũng không phải chết. Đương nhiên, loại linh cảm này không còn mấy tin cậy trong phim kinh dị không thể phá giải nhưng ít nhất trong bộ phim kinh dị khó này, « Hầu tước » cảm thấy mình có thể tham khảo được linh cảm này.
Bởi vậy, trước mắt cách làm của « Hầu tước » vẫn là quan sát. Tiếp đó y dặn Mạc Niệm Sinh và Shirley “đợi lệnh”. Mệnh lệnh của «Hầu tước» là tuyệt đối. Nếu bọn họ trực tiếp kháng lệnh thì cho dù bọn họ có thể sống trở về, bọn họ cũng không thể tránh được sự trừng phạt [ Không ai muốn thử những hình phạt của Kim Cực Thọ cả]. « Hầu tước » cũng yêu cầu Lý Tín Lăng không nên tấn công Diệp Tưởng lúc này. Đương nhiên, mệnh lệnh này không mang tính cưỡng chế mà chỉ nói rõ lợi hại. Lý Tín Lăng cũng không phải đồ ngu nên đương nhiên hắn cũng hiểu ý của «Hầu tước».
Danh hiệu của « Bất tử Tu La » Lý Tín Lăng hắn không phải để trưng cho đẹp. Hắn còn chưa để vào mắt “người kia”, huống chi chỉ là một diễn viên tôm tép còn chưa có danh tiếng gì như Diệp Tưởng?
Lúc này, Diệp Tưởng bỗng nhiên ngẩng đầu lên rồi nhìn về phía họ!
Khi Diệp Tưởng ngẩng đầu, ánh mắt của hắn xuyên qua vô số những vách ngăn không gian truyền thẳng tới......
An Nguyệt Hình của « Rạp chiếu phim địa ngục » tầng 10!
@by txiuqw4