sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Q.8 - Chương 18: Hắc Ám Vô Tận

Hơi nóng bốc lên từ ly cà phê khiến cho căn phòng lạnh lẽo cũng có phần được sưởi ấm.

Hoắc Thanh Lam và Lý Mẫn Hà ngồi đối diện nhau. Cặp tình nhân này hiện tại rốt cuộc đã có thể đối thoại thẳng thắn một lần.

Tình yêu của bọn họ đã trải qua không ít sóng gió. Nên biết rằng chuyện tình cảm của Hoắc Thanh Lam và Mẫn Hà bị cả nhà hắn phản đối. Hắn là một giáo sư, công việc có thể nói là rất ổn định, thu nhập cũng không thấp. Nếu hắn tới nộp hồ sơ ở trung tâm môi giới hôn nhân thì điều kiện của hắn cũng khá ổn. Cho nên cha mẹ hắn căn bản không thể chấp nhận việc hắn cưới một cô gái mù làm vợ. Bọn họ đâu có thể nhẫn tâm nhìn con trai mình phải sống một cuộc sống vất vả do còn phải quan tâm tới một cô gái mù chứ?

Nhưng Mẫn Hà lại vô cùng kiên cường. Nàng tự học thêm chữ nổi sau những giờ học ở lớp dành cho người mù, sau đó tìm được công việc nhờ sự giới thiệu của hiệp hội người mù. Thế nhưng, người mù muốn thích nghi với cuộc sống xã hội là chuyện rất khó khăn! Tuy vậy Mẫn Hà vẫn cắn răng tiếp tục kiên trì. Nàng vẫn luôn lạc quan vào cuộc sông và chưa hề có ý định bỏ cuộc chỉ vì nàng không nhìn thấy gì. Rất nhiều người cảm thấy rất tiếc nuối cho Mẫn Hà. Nếu nàng không bị mù thì dù có nhìn ở góc độ nào thì nàng cũng là một cô gái hoàn hảo: tính cách kiên cường, hiền lành và dịu dàng, hơn nữa mọi người đều công nhận nàng rất đẹp.

Thanh Lam khi mới gặp Mẫn Hà cũng bị choáng ngợp. Hắn bước vào trong thế giới tăm tối của Mẫn Hà và dốc hết toàn lực để giúp nàng. Hắn cảm nhận được ý chí kiên cường của Mẫn Hà và điều đó đã khiến hắn cảm động. Sự xuất hiện của hắn với Mẫn Hà giống như một tia sáng trong thế giới tăm tối. Tình yêu của hắn dành cho nàng cũng khiến Mẫn Hà càng có lòng can đảm để tiếp tục khiêu chiến với cuộc đời. Hai người thề nhất định sẽ kiên cường sống tiếp. Cho dù Mẫn Hà cả đời này cũng không thể sáng mắt trở lại thì nàng cũng muốn nắm tay Thanh Lam sống hết cuộc đời.

Thế nhưng...... mọi chuyện đã thay đổi.

Tâm nguyện của Mẫn Hà cuối cùng cũng được thực hiện. Thế nhưng sau khi đôi mắt của nàng sáng lại, thứ mà nàng được chứng kiến chỉ là những tội ác xấu xa và bẩn thỉu nhất khiến nàng cảm thấy cuộc sống của nàng lúc này còn không bằng với khi nàng vẫn còn mù cả hai mắt. Ít ra lúc đó nàng sống với tất cả hy vọng. Còn hiện tại nàng phải làm việc trái lương tâm sau khi đã bán mình cho « Ác ma ». Cuộc sống của nàng bây giờ còn hắc ám hơn trước kia.

Khi trở thành vật chủ của Ác ma địa vị cao, Lý Mẫn Hà thật ra vẫn giữ được ý thức. Nàng cảm giác được linh hồn nàng vào thời điểm đó đã bị vấy bẩn. Nàng bị kéo vào trong bóng tối vô tận và vĩnh hằng. Linh hồn của nàng vĩnh viễn không còn thuộc về nàng nữa. Đó là một bóng tối còn hắc ám hơn cả những gì mà nàng phải trải qua khi nàng bị mù. Trở thành vật chủ của Ác Ma chứng tỏ linh hồn của nàng nghiêng về phần hắc ám. Điều này chẳng phải là vì nàng quanh năm suốt tháng sống trong bóng tối hay sao? Nàng không nhìn được ánh sáng nên trong nội tâm của nàng thật ra đã nghiêng về phía bóng tối hay sao?

Hiện tại, nói gì cũng đã muộn đều không còn ý nghĩa. Nàng đã không còn có thể thực hiện lời hứa của nàng với A Lam, khi mà nàng đồng ý với hắn sẽ kiên cường sống sót. Từ nay về sau, nàng sẽ phải tiếp tục bán đứng bản thân để sống sót. Tuy rằng nàng luôn miệng nói tuyệt đối sẽ không giết chết người vô tội nhưng ai dám cam đoan chuyện tương lai đây? Việc nàng dùng lực lượng của ác ma để thu hồi quyển sổ tay của Nitemare cũng đồng nghĩa với việc chính tay nàng thúc đẩy quá trình sống lại của ác ma. Đôi tay nàng đã được định sẵn sẽ nhuốm máu của vô số người vô tội.

Nàng đã không còn là Lý Mẫn Hà của ngày xưa. Nàng chắc chắn sẽ sa chân vào bóng tối vĩnh hằng.

- A Lam! Chúng ta không thể trở về được nữa đâu.

Mẫn Hà nói một cách khó hiểu:

- Chúng ta không thể ở cùng nhau nữa.

- Em vẫn còn trách anh sao? Em trách anh khi đó đã bỏ lại em sao? Kể cả việc khi đó trong phòng ăn, anh cũng tránh đi...... Nhưng anh cũng không biết phải làm sao! Anh đấu không lại họ. Anh cũng biết mình rất yếu đuối cho nên anh......

- Anh không hề sai, A Lam! Kỳ thật em cũng không khác gì anh cả. Em biết rõ đám người ở nơi này đều là ác ma, nhưng vì mạng sống của bản thân, em chỉ còn cách làm bạn với họ, làm những chuyện giống như họ. Linh hồn của em đã không còn thuộc về em nữa rồi! Em đã bán nó cho « Ác ma ».

- Không phải là vì vị đại nhân kia sau?

Nói đến đây Hoắc Thanh Lam vẫn không dấu được sự sợ hãi khi đưa mắt nhìn ra cửa lớn. Y hạ giọng nói:

- Mẫn Hà! Em hãy nghe anh nói! Anh nhất định sẽ leo lên. Cho dù phải làm chuyện gì thì anh cũng phải bò lên trên để biến thành diễn viên hạng một! Anh nhất định phải lấy được vật bị nguyền rủa của riêng mình. Anh nghe nói vật bị nguyền rủa loại ký sinh là mạnh nhất. Anh nhất định phải trở nên mạng hơn trong phim kinh dị để bảo vệ mình cũng như bảo vệ em! Đến lúc đó chuyện như vậy sẽ không xảy ra nữa. Anh sẽ cố gom đủ vé chuộc cái chết để dẫn em trở về với thế giới hiện thực!

- Anh còn chưa hiểu sao?

Mẫn Hà nói với giọng bi thương:

- Em đã nói rồi! Hiện tại em đã bán linh hồn của mình cho ác ma! Bởi vì linh hồn của em nghiêng về phía hắc ám. Điều này có nghĩa cho tới lúc chết, không phải, cho dù cả sau khi chết, em cũng không thoát được sự thao túng và khống chế của Nitemare. Anh nói anh muốn leo lên trên sao? Anh muốn giống như bọn họ sao? Diệt trừ những người chống đối, trở nên tàn nhẫn vô tình? Như vậy cuối cùng thì anh và em cũng biến thành ác ma chẳng khác gì họ cả. Chúng ta có thể sống trong yên lành trong những ngày sau không?

- Mẫn Hà…

- Anh hãy quên em đi. Từ nay về sau, anh không cần phải làm bất cứ chuyện gì cho em cả. Anh hãy sống vì mình. Anh hãy nghĩ cách kiếm đủ 10.000 tấm vé chuộc cái chết và hãy rời khỏi chỗ này. Anh chưa bán linh hồn mình cho ác ma giống như em nên chỉ cần anh tích đủ vé chuộc cái chết, anh có thể vĩnh viễn rời khỏi địa ngục này! Em sẽ giúp anh. Chỉ xin anh đừng quan tâm tới em nữa.

- Mẫn Hà!

-Về sau em chỉ có thể sống tiếp thế này thôi.Trước kia em cảm thấy mình rất bất hạnh khi phải sống trong cảnh mù loà, nhưng hiện tại em mới ý thức được việc là một người mù còn hơn chán vạn cuộc sống hiện nay. Khi đó, em chỉ cần nghĩ tiếp tục sống một cách kiên cường là em có thể sống một cách đàng hoàng hơn bất cứ ai. Nhưng hiện tại em đã không còn có thể sống theo ý của mình nữa rồi. Em đã được định sẵn phải sống trong thế giới địa ngục này. Có một ngày em chắc chắn sẽ bị báo ứng.

- Sẽ không đâu Mẫn Hà! Em làm sao lại thuộc về địa ngục này chứ! Không thể nào!

Hoắc Thanh Lam vươn tay nắm lấy tay của Mẫn Hà! Nhưng đúng lúc này, hắn đột nhiên phát hiện hắn được nhận thêm 2000 tấm vé chuộc cái chết! Nàng chuyển cho hắn tất cả số vé chuộc cái chết mà Trương Hạo Thiên chuyển cho nàng để làm « quà xin lỗi »! Mục đích của nàng vô cùng rõ ràng!

Mẫn Hà chầm chậm rụt tay về rồi đứng dậy.

- Điều nên nói em đã nói cả rồi! Chúng ta chia tay thôi A Lam.

Nàng xoay người rời khỏi phòng.

- Đừng mà Mẫn Hà! Số tiền này anh không thể nhận được!

Khi hắn lao ra khỏi phòng, Y Mông cản hắn lại! Cuối cùng Hoắc Thanh Lam chỉ đành giương mắt nhìn hình ảnh của Mẫn Hà dần dần biến mất trước mắt hắn.

Hắn ngã khụy xuống đất. Hắn cảm thấy trước mắt là một màn đêm tối tăm. Mẫn Hà và hắn đã vĩnh viễn là người của hai thế giới khác xa nhau. Lúc này hắn vô cùng oán hận An Nguyệt Hình và Mộc Lam! Chính vì bọn họ mà Mẫn Hà mới trở thành như vậy! Hắn thật sự hận không thể giết chết bọn họ! Không chỉ bọn họ, hắn cũng muốn giết hết đám người Triệu Không Ảnh, Trương Hạo Thiên!

Sau khi đi ra khỏi phòng nghỉ công cộng, trên đường đi, Mẫn Hà bỗng nhiên nói với Y Mông:

- Anh có biết không Y Mông! Thật ra có một việc khiến tôi cảm thấy rất may mắn sau khi đôi mắt mình sáng lại.

Y Mông không đáp lời.

- Anh có lẽ không biết nên nói gì đúng không? Không sao, anh chỉ cần nghe là được. Điều duy nhất mà tôi cảm thấy may mắn chính là việc có thể nhìn thấy diện mạo của A Lam. Anh ấy…rất bảnh trai!

Nước mắt ứa ra từ cặp mắt ác ma trắng dã kia sau đó rơi xuống đất.

Hoắc Thanh Lam vẫn nằm yên trên sàn nhà. Đã một hồi lâu mà hắn cũng chưa đứng dậy.

Đúng lúc này hắn bỗng nhiên cảm giác được có một bàn chân đá mạnh vào ngực hắn khiến người hắn bắn ra ngoài!

- Sao chỗ này tự nhiên lại có một người nằm chết ở đây thế này? Làm đại gia đây hết cả hứng uống rượu!

Lúc này trong lòng Hoắc Thanh Lam đang vô cùng căm uất. Hắn nhìn thấy « Tửu quỷ » Danzer đang cầm một chai rượu tu ừng ực. Mùi rượu nồng nặc khiến người ta phải buồn nôn.

- Tên khốn này!

Hoắc Thanh Lam lúc này đã mấy đi lý trí. Hắn xông tới định tọng cho Danzer một quyền. Hắn hoàn toàn đã quên kẻ trước mắt không thể trêu vào. Hắn chỉ muốn giết đám người này. Hắn không thể chịu nổi cuộc sống vật vờ chỉ có xác mà không có hồn nữa!

Ngay sau đó, một cái cánh tay lông lá bóp chặt lấy cổ hắn sau đó nhấc hắn lên cao.

- Grandier!

Miệng của Danzer nồng nặc mùi rượu.

- Cậu nói nếu bẻ đầu tên này xuống làm đồ nhắm rượu chắc cũng không tệ chứ hả?

- Việc gì phải so đo với một kẻ thất tình!

Lúc này, Grandier hông đeo theo cây kiếm Tây Dương nhanh nhẹn đi tới từ phía sau của Danzer. Y nhìn Hoắc Thanh Lam đang bị Danzer bóp cổ rồi nói:

- Huống chi còn bị một cô gái xinh đẹp như vậy từ chối nên chắc hẳn y cảm thấy khó chịu lắm.

- Nói vậy thì y bị thế này là do đàn bà à? Thế thì chán thật. Nhưng nhìn thằng khốn này chẳng vừa mắt chút nào cả! Cái đầu thì cứ để tạm đấy cũng được! Lấy một cánh tay của y thế nào?

- Dùng tay y để làm đồ nhắm rượu à? Cậu không sợ sẽ khiến rượu bị chua à?

- Ừ cũng phải!

Tiếp đó Danzer lên gối vào bụng củaHoắc Thanh Lam khiến người hắn bay vèo ra ngoài rồi va phải một cái ghế, khiến y ngã lăn ra đất. Ngay cả kính cũng bị vỡ.

Grandier đi tới sau đó kéo ghế ngồi xuống, nhìn Hoắc Thanh Lam đang nằm rạp trên mặt đất rồi nói với giọng rất vui vẻ:

- Không phải chiều nay ngươi phải tham gia quay một bộ phim mới sao? Sao không đi chuẩn bị đi? Loại diễn viên mới như ngươi nếu không có vật nguyền rủa mà đi đóng trong phim kinh dị thì chắc chắn sẽ phải chết. Hay là ngươi không có tiền mượn vật bị nguyền rủa?

- Ha ha!

Denzel lại tu một ngụm lớn rồi nói:

- Người như hắn có đ*o ai ượn? À đúng rồi hắn có thể hỏi mượn bạn gái hắn mà!

Grandier nhìn chăm chú vào Hoắc Thanh Lam đang nằm xõng xoài trên mặt đất giống như một đống thịt rồi nói:

- Ngươi cảm thấy mình nằm ở đây 100 năm thì bạn gái ngươi sẽ trở về bên ngươi sao? Nếu không muốn sống thì cứ nói một tiếng.

Đột nhiên một ánh sáng lạnh lẽo loé lên. Cây kiếm Tây Dương chĩa thẳng vào cổ của Hoắc Thanh Lam!

- Với trạng thái thế này mà để ngươi tham gia đóng phim thì rạp chiếu phim chúng ta sẽ bị tổn thất rất lớn vì những NG ngớ ngẩn của ngươi.

Sắc mặt của Grandier trở nên rất lạnh lẽo! Gia chủ đương nhiệm của gia tộc Nitemare, thủ lĩnh của giáo đoàn Đọa Tinh rốt cuộc đã thể hiện ra bộ mặt thật của hắn!


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx