Ôn Vũ Phàm nhớ lại những lần trò chuyện của nàng với ««Hầu tước» lúc trước. Chung quy lại thì «Hầu tước»» cũng là diễn viên hạng 1,nên kinh nghiệm của y tuyệt đối không phải là thứ mà một diễn viên mới diễn có 2 bộ phim như Ôn Vũ Phàm có thể so sánh được. Cho nên, y cũng ít nhiều có hiểu biết về việc phân chia độ khó của phim kinh dị. Hơn nữa bởi vì «Hầu tước» đã tự mình trải qua tất cả cho nên cách giải thích của y cũng toàn diện hơn Vũ Sóc rất nhiều.
Trong phim kinh dị khó, quỷ hồn có xu hướng du tâm hóa, thậm chí chúng sẽ không chỉ tồn tại dưới hình thức linh thể đơn thuần.Trong những bộ phim đó, quỷ hồn khủng bố nhất là loại không có hình thể, hơn nữa còn hoàn toàn tồn tại dưới hình thức nguyền rủa.Chúng khống chế nguyền rủa, sau đó trở thành vật bị nguyền rủa loại ký sinh cực mạnh. Đến lúc đó, oán niệm có thể bám vào bất cứ thứ gì và trở nên vô định.Tiếng chuông điện thoại, bóng, thang máy,gương, thậm chí là trong cả giấc mơ của con người!
Đó mới là ác mộng chân chính.
Ôn Vũ Phàm rốt cuộc đã hiểu vì sao «Hầu tước» lại để nàng sử dụng giấc mơ bị nguyền rủa.Bời vì nó là cách tốt nhất để đối phó với quỷ hồn duy tâm.Trên cơ bản đó thì đó đã là nguyền rủa cao nhất mà diễn viên có thể điều khiển.Nếu tiến thêm một bước nữa sẽ khiến nguyền rủa phục hồi.Lúc đó sẽ chẳng khác gì tự mình tìm chết. Nàng tuy rằng có lòng muốn kéo oán linh của người đã chết vào trong mộng,nhưng vấn đề là nàng không tìm thấy bất cứ linh thể nào cả!
Đây tuyệt đối không thể nào là phim kinh dị tương đối khó được! Nếu phân tích những gì có trong kịch bản thì thi thể biến mất khi nằm trong linh cữu,hay nói cách khác quỷ hồn trong bộ phim kinh dị này vẫn cần có thực thể để hoạt động.Nhưng hiện tại nó lại trở thành loại quỷ hồn chỉ cần dựa vào oán niệm mà có thể tồn tại,thậm chí còn khó có thể hoàn toàn kéo nó kéo vào trong ác mộng, mà cho dù có thể kéo vào được thì đó cũng chỉ là 1 phần nguyền rủa được hình thành bởi oán niệm.Vũ Phàm chỉ có thể trị phần ngọn chứ chưa trị được phần gốc!
Ôn Vũ Phàm tỉnh lại. Trán nàng đầm đìa mồ hôi. Nàng đưa mắt nhìn xung quanh.Có vẻ như không ai chú ý tới nàng.Điều này khiến nàng có đôi chút yên tâm. Trương Hạo Thiên bây giờ giống như chim sợ cành cong.Hắn hiện tại cũng không cần phần thưởng gì mà chỉ cần giữ được mạng là được. Hoắc Thanh Lam thì hận đám người «Rạp chiếu phim địa ngục» tầng 10 đến thấu xương, cho nên hắn cũng sẽ không để ý tới chuyện quan sát người của «Rạp chiếu phim địa ngục» tầng 13 để tìm nhược điểm của họ.
Ôn Vũ Phàm tuy vẫn còn đôi chút bất an,nhưng nàng lập tức lấy mại bình tĩnh. Trong thời gian « sống » trong ác mộng, có rất nhiều lần nàng đã coi thế giới trong mơ chính là hiện thực.Những nguy hiểm mà nàng đã trải qua còn khủng bố hơn bây giờ cả trăm lần. Nói thật thì nàng thậm chí còn hoài nghi hiện tại có phải nàng cũng đang trải qua cơn ác mộng do «Hầu tước» sắp xếp giống như những lần trước hay không. Chuyện này không phải là không có khả năng, bởi vì những cơn ác mộng này thật sự rất thật, thật đến cùng cực.Càng về sau ký ức của nàng cũng trở nên hỗn loạn. Đương nhiên,dù là thực hay là mơ,nàng cũng coi như đang phải đối diện với hiện thực.
Lúc này, trong tầng 2 của khoang phổ thông.
- A Ninh, chú không sao chứ?
- Em không sao......
Diệp Tưởng lập tức phản ứng lại:
- Em sợ quá nên ngồi bệt xuống ghế ấy mà.Bóng đen vừa nãy là sao vậy anh?
Triệu Không Ảnh nhíu chặt lông mày. Tình hình trước mắt quả thực rất bất lợi.
Kỳ thật trước đó hắn cũng luôn cảm thấy rất khó hiểu.Cho dù thể chất linh môi của hắn bị suy yếu,nhưng hắn cũng không đến mức phải đi đóng vai nhân vật tép riu trong phim kinh dị tương đối khó chứ! Nhưng hiện tại hắn đã hiểu vì sao.Vừa rồi Không Ảnh cảm giác được một cỗ oán niệm cực kì mạnh! Hay nói cách khác, linh thể đã tồn tại ở dạng oán niệm!
Liên tiếp phán đoán sai lầm khiến Triệu Không Ảnh cảm thấy bị sỉ nhục. Từng bước đi từ diễn viên mới cho tới nay, hắn chưa hề bị sỉ nhục như vậy bao giờ.Hắn đã bao nhiêu lần thoát chết trong gang tấc trong phim kinh dị chứ? Những kẻ đối nghịch với hắn đều đã phải chết, xương cốt thì bị hút xuống dưới sàn của rạp chiếu phim! Triệu Không Ảnh hắn sau này sẽ trở thành chiến tướng số 1 dưới trướng của đại nhân An Nguyệt Hình! Hắn nhất định phải làm được điều đó! Để thực hiện mục tiêu đó, hắn có thể bất chấp mọi thủ đoạn!
[Con đường vong hồn ] thì không nói làm gì, giờ [ Chuyến bay mang số hiệu 444 ] lại cũng như vậy nốt!
Độ khó của bộ phim kinh dị này chỉ e đã chẳng kém gì những bộ phim kinh dị khó khác! Nguyên nhân vì sao khiến hiện tượng độ khó của phim kinh dị liên tiếp biến dị như vậy thì Triệu Không Ảnh thật sự không rõ!
Khác với Triệu Không Ảnh, Diệp Tưởng lại có cảm nhận vô cùng sâu sắc. Chung quy lại thì hắn cũng là «Thợ săn ác ma».Đẳng cấp của hắn cao hơn Triệu Không Ảnh chỉ biết mượn vật bị ác ma nguyền rủa này rất nhiều.Trong mắt hắn thì Triệu Không Ảnh cũng chỉ là “loài người hèn mọn ” mà thôi.
-A Ninh
Triệu Không Ảnh tiếp tục nói:
- Chúng ta đi thôi!
-Vâng..... thưa anh!
Việc tiếp tục tìm kiếm ở chỗ này trong mắt Triệu Không Ảnh cũng chẳng còn bao nhiêu ý nghĩa nữa.Sau khi trải qua chuyện vừa rồi,“Vương Kiếm” chắc chắc cũng không dám tiếp tục ở lại đây.Y chắc chắn muốn lập tức trở về tập trung với mọi người. Có điều Không Ảnh thực sự thất vọng vì không thể thử được « trình » của Diệp Tưởng.
Điều mà Diệp Tưởng suy nghĩ bây giờ chính là….
Vật bị nguyền rủa!
Chỉ cần còn chưa tới mức siêu khó thì vật bị nguyền rủa chắc chắn vẫn là nguyên nhân của oán niệm. Trong phim kinh dị không thể giải, cho dù vật bị nguyền rủa có bị hủy diệt thì diễn viên cũng không thể sớm quay xong bộ phim,nhưng trong phim kinh dị tương đối khó, chỉ cần tìm được vật bị nguyền rủa là diễn viên có thể giải quyết được vấn đề, khiến bộ phim đóng máy sớm!
Chỉ cần có thể tìm được vật bị nguyền rủa là bộ phim có thể sớm quay xong.Khi đó Diệp Tưởng cũng chẳng cần ở cùng với mấy tên nguy hiểm của «Rạp chiếu phim địa ngục» tầng 10 nữa, nhất là cái tên Triệu Không Ảnh này! Tuy rằng trong mắt của Diệp Tưởng, Không Ảnh vẫn chỉ là "động vật cấp thấp ", nhưng việc Không Ảnh có thể giết Diệp Tưởng là 1 sự thật không cần bàn cãi. Hơn nữa, sớm chấm dứt bộ phim này chừng nào thì khả năng thân phận «Thợ săn ác ma» bị lộ càng thấp chừng ấy.
Đúng lúc này, Diệp Tưởng bỗng nhiên nhận được tin tức của Triệu Không Ảnh trong kịch bản.
-Có phải mày là «Thợ săn ác ma» không?
Diệp Tưởng ngẩn ra.Đối phương tự nhiên lại hỏi thẳng hắn vấn đề này!
Triệu Không Ảnh lúc này nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Diệp Tưởng để quan sát nét mặt của hắn!
Triệu Không Ảnh thật sự không cam lòng với việc thất bại trong việc thử « trình » của Diệp Tưởng, mà đã vậy y còn khiến đối phương cảnh giác. Cho nên y mới cố ý dùng chiêu này. Nếu Diệp Tưởng không phải «Thợ săn ác ma», phản ứng đầu tiên của hắn chắc chắn sẽ là tỏ ra khó hiểu. Nhưng chỉ cần trong ánh mắt của Diệp Tưởng lộ ra vẻ thấp thỏm lo âu, thì hắn cực kỳ đáng ngờ! Triệu Không Ảnh cũng không phải cảnh sát, cho nên y cũng chẳng cần chứng cớ.Chỉ cần đối phương có vẻ đáng ngờ là y sẽ ra tay ngay! Y tin rằng Vương Kiếm và Vương Ninh nhất định có xung đột trong bộ phim này!
Có phải là «Thợ săn ác ma» hay không?
Tuy rằng không gian trong khoang máy bay lúc này khá âm u, chỉ có ánh trăng yếu ớt chiếu rọi,nhưng hai người đứng cách nhau khá gần nên Không Ảnh vẫn có thể thấy rõ nét mặt của Diệp Tưởng. Sau khi nhận được tin tức, Diệp Tưởng chỉ đi chậm lại một chút, đồng tử cũng hơi co lại, nhưng hắn lại không tỏ ra sợ hãi.
Diệp Tưởng đã chuẩn bị tốt tâm lý từ trước, và hắn cũng đã đoán trước các loại tình huống. Tuy rằng hắn không đoán được đối phương sẽ hỏi ngay mặt như vậy, nhưng Triệu Không Ảnh khi hỏi câu này chắc chắn y muốn quan sát phản ứng và vẻ mặt của hắn để tìm ra câu trả lời. Suy nghĩ này nhanh chóng được truyền tới trung khu thần kinh để xử lý. Tốc độ phản ứng thần kinh của Diệp Tưởng bây giờ nhanh hơn người bình thường nhiều lần, cho nên hắn có thể khống chế được sự biến hoá trên khuôn mặt, đồng thởi tỏ vẻ nghi hoặc.
Hắn rất nhanh gửi tin tức trả lời.
-Xin lỗi nhưng tôi chẳng hiểu anh đang nói gì cả!
Lý Duy Tư tuy rằng biết chuyện hắn là «Thợ săn ác ma», nhưng y không thể nào nói chuyện này cho người khác biết được. Cho nên theo lý mà nói thì người của «Rạp chiếu phim địa ngục» tầng 13 sẽ không biết đến sự tồn tại của «Thợ săn ác ma».
Cho nên Diệp Tưởng không thể trả lời “Tôi không phải là «Thợ săn ác ma»”! Nếu hắn trả lời như vậy thì chẳng khác nào hắn đang nói cho đối phương biết rằng hắn biết về khái niệm «Thợ săn ác ma»!
Đương nhiên, Triệu Không Ảnh cũng không phải kẻ ngu ngốc,nên hắn cũng không thể tin ngay vào câu trả lời của Diệp Tưởng. Hắn cũng đã cẩn thận phân tích qua lười của Mộc Lam.Hắn cũng cho rằng Diệp Tưởng rất đáng nghi. Giết được «Thợ săn ác ma» là 1 công lớn nên Triệu Không Ảnh không thể nào bỏ qua được.
- Anh,sao anh lại nhìn em chằm chằm như vậy?
Diệp Tưởng hỏi lại Triệu Không Ảnh. Triệu Không Ảnh lúc này mới ý thức được rằng hắn bây giờ còn phải đóng vai ông anh “Vương Kiếm” của Diệp Tưởng.
- Ồ...... Không có gì, chúng ta đi nhanh đi.
Diệp Tưởng nhìn chằm chằm vào bóng lưng Triệu Không Ảnh, trong lòng hắn thoáng xuất hiện ý muốn giết người. Cảm giác này giống như trong [ Tiêu bản Ác Ma ] khi hắn giết chết hai gã lưu manh vậy. Hắn phát hiện từ khi trở thành «Thợ săn ác ma», hắn càng ngày càng coi thường sinh mạng của con người, đâm ra hắn không có chút áp lực tâm lý nào khi giết người, cứ như hắn chỉ đang giết 1 con gà vậy.Với «Thợ săn ác ma» thì con người có khác gì gà vịt đâu?
Thế nhưng, hắn biết hiện tại vẫn chưa phải là lúc thích hợp để ra tay. Hắn cố gắng ức chế cỗ sát khí trong lòng mình. Hắn luôn nhắc nhở chính mình rằng hắn là Diệp Tưởng, chứ không phải bá tước Wallace! Nếu không làm vậy, hắn lo rằng mình cuối cùng cũng sẽ sa ngã!
Triệu Không Ảnh và Diệp Tưởng trở về khoang hạng nhất. Trong kịch bản ban đầu, Vương Kiếm và Ken đều bỏ mạng ở đó, cho nên không ai biết tình hình cụ thể ra sao.Nhưng hiện tại hai người lại bình yên trở về mà không mất 1 cọng lông nào trên người nên kịch bản chắc chắn sẽ thay đổi rất nhiều. Triệu Không Ảnh thì tốt rồi vì hắn thu được kha khá vé chuộc cái chết, nhưng Diệp Tưởng thì mất nhiều hơn được, bởi vì hắn đã liên tục thay đổi kịch bản nên đâm ra vé chuộc cái chết của hắn sẽ tiếp tục bị trừ cho đến khi màn thứ 3 kết thúc mới thôi. Cho nên hắn đành phải cố gắng càng nói ngắn gọn càng tốt để giảm bớt những lời nói không có trong kịch bản.
Ôn Vũ Phàm, Phó Tử Bân, Trương Hạo Thiên, Hoắc Thanh Lam ngạc nhiên nghe Triệu Không Ảnh và Diệp Tưởng kể lại chuyện mà bọn họ đã trải qua.
- A Ninh! Ý em là...... cái bóng đen kia chính là ba sao?
- Em không dám chắc chắn lắm.Có thể là chị dâu cũng nên!
Diệp Tưởng ngừng lại một hồi rối nói tiếp:
- Chuyện này thực sự quá ma quái rồi!
- Sao sau khi nghe chuyện này tôi cứ có cảm giác như có quỷ thật ấy nhỉ?
Mọi người đưa mặt nhìn nhau.Tuy ai cũng biết chắc chắn có quỷ,nhưng họ vẫn phải đóng cho giống 1 chút. Quá trình chuyển từ việc không tin có quỷ đến tin có quỷ là 1 quá trình bắt buộc trong mỗi 1 bộ phim kinh dị.Gần như tất cả mọi người đều phải tập làm quen với nó. Không nên xem nhẹ việc này vì khi nhân vật “tin ” rằng có quỷ thì hành động của bọn họ cũng có thể bớt đi rất nhiều trói buộc, khả năng gây ra NG cũng sẽ giảm bớt.
Đúng lúc này,lòng Ôn Vũ Phàm bỗng nhiên run lên! Nàng quay đầu lại sau đó nhắm mắt.
Trong ác mộng tầng 1, ý thức của nàng bắt đầu trải dài tới 1 vị trí nào đó trong phi cơ......
Nàng phát hiện một cảm giác oán hận cực kỳ khủng bố đang tập trung trên người nàng!
Quỷ hồn kia..... đang khoá kín lấy Ôn Vũ Phàm!
@by txiuqw4