Rạp Chiếu Phim Kinh DịHắc Sắc Hoả Chủngwww.
Q.5 - Chương 29 - Phong Ấn Bị Giải Trừ
Lúc đó, Vũ Sóc và Tuyết Tùng dẫn theo Tề Tình Tình và Đổng Ỷ Lam, cũng đã tới gần chân núi...
Lần này Vũ Sóc cố ý lựa chọn một con đường khác để xuống núi. Hơn nữa, dọc theo đường đi,Vũ Sóc càng cẩn thận hơn lúc trước rất nhiều. Nàng vẫn chú ý tới hoàn cảnh xung quanh. Chỉ cần bọn họ tới vùng phụ cận của “Quỷ Ngục quán”, quỷ cốt của Thành Tuyết Tùng sẽ có cơ hội phát huy sức mạnh.
Hiện tại, bọn họ đang diễn thêm một lần những tình tiết đã xảy ra.
Lần này sẽ thế nào đây?
Tương đối mà nói, Thành Tuyết Tùng không biết chuyện đã xảy ra. Tính ra thì nàng cũng là người rất có kinh nghiệm, cộng thêm có Vũ Sóc ở bên cạnh nên nàng cũng lớn gan hơn nhiều. Tính cách của nàng xưa nay vốn rất cao ngạo, cho nên khi làm việc nàng vẫn có xu hướng thích độc lai độc vãng, không thích hoà nhập vào đoàn thể. Nhưng không thể phủ nhận Thành Tuyết Tùng cũng là thành viên có sức chiến đấu đáng nể của “Rạp chiếu phim địa ngục” tầng 13.
Vũ Sóc cũng cân nhắc rất kỹ mới vời nàng đi theo.
Bọn họ cứ đi...Ánh trăng cũng dần trở nên yếu đi.
Lúc này, ở “Quỷ Đầu quán”.
Phương Lãnh cũng đã trở về.
Anh ta vô cùng cảnh giác vào lúc này.
Sau khi hai “vợ chồng” của Diệp Tưởng và Ôn Vũ Phàm đi ra mở cửa cho anh ta, anh ta nói [câu thoại này có sẵn trong kịch bản]:
- Xin lỗi anh chị, em về muộn quá.
Phương Lãnh vừa rồi đi dạo bên ngoài một vòng rồi mới trở về. Nhân vật chính Ngụy Minh cảm thấy vô cùng bất an với cái “nhà” mà hắn đã từng ở đó.
- Nếu chú không trở về quá muộn thì còn tốt hơn.
Diệp Tưởng không nói thêm gì.
Màn thứ ba cũng sắp kết thúc. Chẳng ai biết đám người Vũ Sóc, Thành Tuyết Tùng sống hay chết. Bọn họ chỉ có thể cầu nguyện sẽ không có điều gì bất hạnh xảy ra.
Tạm thời, Diệp Tưởng còn chưa nói chuyện về bức tường cho Phương Lãnh biết bởi vì có lẽ Nguỵ Minh biết được một chút nội tình. Nếu Diệp Tưởng nói chuyện này cho Phương Lãnh, anh ta làm sao có thể trả lời được chứ?
Sau khi bước vào phòng, Phương Lãnh nhìn những tấm gương được treo khắp phòng một lúc rồi mới nói:
- Anh, chị dâu! Hai người ngủ trước đi!
- Ừ!
Đừng đùa chứ?
Ai dám ngủ?
Diệp Tưởng tuyệt đối sẽ không ngủ. Hắn muốn để cho Ôn Vũ Phàm ngủ trước, còn hắn sẽ phụ trách việc gác đêm. Dù sao sau khi biết chuyện bản thân “Quỷ Đầu quán” này cũng có chuyện bị ma quỷ phá phách, hắn làm sao có thể yên tâm ngủ ngon ở đây?
Trong phòng ngủ, hắn kéo chăn đắp cho Ôn Vũ Phàm và Ngụy Lỵ Lỵ, sau đó tới ngồi trên ghế. Phương Lãnh vẫn ngồi ở phòng đọc sách phía đối diện.
Chẳng ai biết được sẽ xảy ra những chuyện gì sau đó.
Kỳ thật Diệp Tưởng cũng rất muốn biết, khi trời sáng, quỷ hồn ở bên trong vách tường đó có xuất hiện hay không. Nhưng là hắn cũng phải bảo vệ cho Vũ Phàm.
Hắn đang chờ đợi sau khi màn thứ ba chấm dứt để xem sau khi kịch bản được sửa đổi, hắn có thể nhìn thấy cơ hội để xoay chuyển cục diện hay không. Đương nhiên, khi đó hắn cũng chẳng biết mấy cô gái sống hay chết. Đương nhiên, có mảnh gương quỷ trong tay Tề Tình Tình và quỷ cốt của Thành Tuyết Tùng thì có lẽ tình hình sẽ không đến nỗi nào.
Thời gian chầm chậm trôi qua.
Hắn đang chờ điện thoại. Nếu thật sự có chuyện gì xảy ra, Vũ Sóc chắc chắn sẽ gọi điện tới “Quỷ Đầu quán”.
Mười rưỡi tối. Màn thứ ba cũng kết thúc.
Cùng lúc đó, kịch bản của màn thứ ba được truyền vào trong óc của Diệp Tưởng. Cùng lúc đó, từng tấm gương trong đại sảnh ở lầu một của “Quỷ Đầu quán” bắt đầu xuất hiện một bóng đen.
Bóng đen này cũng không phải là người mà đó là một bóng đen bao trùm toàn bộ tấm gương. Sau một hồi, tấm gương đã hoàn toàn bị bóng đen che kín.
Bóng đen dần dần tràn ra xung quanh, khiến những tấm gương ở cạnh đó cũng biến thành những tấm gương đen ngòm, hơn nữa nó còn có xu thế lan tới lầu hai.
Trong phòng ngủ của Diệp Tưởng và Ôn Vũ Phàm cũng có treo mấy tấm gương. Hiện tại mấy tấm gương trong phòng ngủ của họ cũng trở nên đen ngòm!
Diệp Tưởng còn chưa kịp đọc kịch bản màn thứ bốn thì hắn đã nhìn thấy có một nhúm đen đen xuất hiện trên gương, sau đó một hồi thì tấm gương trở nên đen xì.
Một loại khí tức đặc thù đầy vẻ tà ác xuất hiện. Diệp Tưởng chợt đứng dậy, rồi lập tức đi gọi Ôn Vũ Phàm và Ngụy Lỵ Lỵ tỉnh dậy!
Trước đầu giường của “vợ chồng” họ cũng có bày một bàn trang điểm, trên đó có một tấm gương rất lớn. Tấm gương đó giờ cũng trở nên đen ngòm.
- Yên Vũ, Yên Vũ!
Vũ Phàm vốn cũng chẳng ngủ sâu lắm nên nàng lập tức choàng tỉnh.
- Sao, sao vậy anh?
Nàng hiện tại cũng ý thức được có lẽ đã có chuyện gì đó xảy ra rồi. Với một người không có vật bị nguyền rủa như nàng thì tình cảnh lúc này vô cùng tồi tệ.
- Gương đã bị nhuộm đen rồi!
Diệp Tưởng lúc này cũng gấp gáp đọc ra lời thoại mới xuất hiện trong đầu:
- ‘Phong ấn’ trong “Quỷ đầu quán” đã bị phá giải!
Phong ấn là cái gì? Bởi vì thời gian quá ngắn nên Diệp Tưởng cũng chỉ mới đọc qua kịch bản màn thứ bốn. Nhưng hắn nghĩ hiện tại chắc chắn bọn họ có thể tiếp xúc được với một số nội dung quan trọng.
Cùng lúc này, nhân vật chính Phương Lãnh cùng nhìn thấy một tấm gương bị bóng đen bao phủ.
Ngay khi nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt của Phương Lãnh trở nên vô cùng kinh hoàng và sợ hãi!
Trên thực tế, cho dù có một con lệ quỷ hoặc cương thi đứng ngay trước mặt mình, Phương Lãnh cũng tuyệt đối sẽ không biến sắc. Nhưng ở trong kịch bản, những tấm gương bị biến đen có vẻ như là một chuyện gì đó vô cùng đáng sợ với Ngụy Minh!
- Sao...Sao lại thế này!
Cùng lúc đó, đèn trong phòng đọc sách cũng phụt tắt. Nhưng chuyện này với Phương Lãnh mà nói cũng chỉ là chuyện cỏn con. Anh ta lập tức rời khỏi thư phòng, khi đó Diệp Tưởng dẫn theo Ôn Vũ Phàm đang ôm « con gái » đi ra.
- Mau!
Phương Lãnh khẩn trương nói:
- Mau rời khỏi « Quỷ Đầu quán »!
Không gian càng lúc càng tối tăm. Phương Lãnh thậm chí còn chẳng nhìn rõ bộ dạng của Diệp Tưởng và Ôn Vũ Phàm như thế nào. Khi y vừa nói ra câu này, Diệp Tưởng và Ôn Vũ Phàm cũng không thấy trả lời.
- Anh, anh làm sao vậy?
Trong bóng đêm, y chỉ lờ mờ nhìn thấy bóng dáng của Diệp Tưởng mà thôi. Khi Phương Lãnh xông lên, y chẳng thấy gì cả. Tất cả chỉ là màn đêm tối tăm
Mọi thứ trở nên vô cùng xa lạ.
Phương Lãnh lập tức xông tới phòng ngủ nằm ở đối diện. Không gian cũng chỉ là một màn đêm tối tăm. Khi y lấy ra chiếc điện thoại di động, điện thoại cũng không hiểu sao bị tắt nguồn!
Căn phòng càng trở nên tối tăm hơn bao giờ hết.
Hắn lập tức rời khỏi phòng, sau đó đóng cửa lại!
Sau đó Phương Lãnh nhìn xung quanh. Hắn phát hiện phòng ốc bốc lên mùi ẩm mốc. Hành lang trước mặt cũng tựu nhiên bị kéo dài ra. Không ai biết hành lanh này dẫn tới đâu nữa! Hơn nữa khi đặt chân lên sàn nhà, sàn nhà phát ra những tiếng « cọt kẹt cọt kẹt » giống như nó được làm bằng gỗ và lâu rồi chưa ai tới sửa chữa nó!
Phương Lãnh cũng còn may. Hắn tốt xấu gì cũng là nhân vật chính, nên tình tiết còn đang tập trung trên người hắn. Nhưng tình hình của Diệp Tưởng tệ hơn nhiều. Sau khi y dẫn Ôn Vũ Phàm và « con gái » rời khỏi phòng ngủ, y nhìn thấy Phương Lãnh lao ra khỏi phòng đọc sách. Nhưng rất nhanh, màn đêm u ám trước mắt đã bao phủ lấy Phương Lãnh.
Diệp Tưởng nhanh chóng liếc nhìn kịch bản. Hắn hoảng sợ khi phát hiện ra phân cảnh mà hắn xuất hiện đã kết thúc. Từ giờ trở đi cho đến khi màn thứ bốn kết thúc là giai đoạn kịch bản bị bỏ trống!
Hắn hoàn toàn không biết sẽ phát sinh chuyện gì trong màn thứ bốn này!
Tình trạng của Ôn Vũ Phàm cũng giống y hệt như Diệp Tưởng! Nàng cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra sau này!
Tình thế của hai người lúc này phải nói là nguy hiểm và tồi tệ vô cùng! Không thể đoán trước được tình tiết, kịch bản cũng bị bỏ trống. Điều đó có nghĩa là chuyện gì cũng có thể xảy ra! Hơn nữa bọn họ còn không có linh môi sư ở bên cạnh... Diệp Tưởng cũng chẳng biết được Phương Lãnh sẽ gặp phải những chuyện gì! Nhưng Phương Lãnh dù sao cũng là nhân vật chính, cho nên y chắc chắn sẽ không dễ chết. Nhưng Diệp Tưởng thì khác. Ngoài mặt thì Diệp Tưởng đang là « anh trai » của Ngụy Minh, nhưng hắn dù sao cũng không phải là nhân vật chính, vợ hắn lại càng không phải là nhân vật quan trọng gì cho cam...
Có thể sống sót hay không là một vấn đề vô cùng cấp bách lúc này!
Diệp Tưởng cố gắng khiến bản thân trở nên bình tĩnh. Cho dù là như vậy cũng không có nghĩa là cục diện phải chết mười mươi. Nếu có thể sống sót, vé chuộc cái chết thưởng cho nhiều thế nào chưa cần nói, bọn họ còn có thể thăm dò bí mật về « Ngũ Quỷ quán ». Nơi này không phải thế giới của [ Gia tộc Nitemare ] nên bọn họ vẫn còn hy vọng sống sót! Huống chi, hoàn cảnh nguy hiểm cũng là môi trường cần thiết để Diệp Tưởng trau dồi năng lực quỷ sai!
Ranh giới giữa sống và chết là môi trường quan cần thiết để tập luyện!
Tuy rất tàn khốc, nhưng hắn không còn cách nào khác!
Diệp Tưởng nắm chặt tay của Ôn Vũ Phàm. Hiện tại nàng vô cùng yếu ớt, chỉ cần một quỷ hồn yếu nhất thôi cũng có thể giết chết nàng. Cho nên, Diệp Tưởng không thể để nàng rời khỏi mình lúc này. Tuy rằng Vũ Sóc không ở bên cạnh, hắn cũng chẳng cảm giác được vị trí của quỷ hồn, nhưng không có nghĩa là Diệp Tưởng đã bó tay chịu trói. Hắn chỉ cần tìm chỗ nào hẹp, khả năng bắt quỷ thành công sẽ tăng lên không ít. Hắn tuyệt không tin mình sẽ dễ chết như vậy!
Tiếp đó hắn nắm tay Ôn Vũ Phàm chạy tới vị trí trong trí nhớ của hắn mà cầu thang nằm ở đó.
Khi đi, hắn cũng có cảm giác giống y chang như Phương Lãnh. Chỉ một điểm này đã không khó đoán ra. Không lẽ đây là một không gian khác?
Sau khi gương bị đen đi thì chuyện này xảy ra. Ngụy Liễm thì nói một câu “Phong ấn đã bị phá giải”.
« Quỷ Đầu quán » quả nhiên cũng có quỷ! Nơi mà hai người đang đứng không lẽ là hang ổ của ác linh?
Diệp Tưởng và Ôn Vũ Phàm giống như trở lại với thời khắc lực bất tòng tâm khi bọn họ tham gia đóng[ Xe khách khủng bố]. Bọn họ không biết quỷ hồn sẽ xuất hiện khi nào, cũng không biết mình sẽ gặp phải chuyện gì. Chỉ có một điều khác biệt duy nhất là bây giờ Diệp Tưởng đã có chút năng lực bảo mệnh chứ không giống như trước kia chỉ biết trốn chạy.
Sau khi đi một hồi, họ rốt cục đã tới cầu thang. Diệp Tưởng không dám chắc sẽ có cầu thang ở đây, nhưng không ngờ lại có thật. Nhưng khi bước trên bậc thang, những âm thanh « cóc két » vẫn phát ra.
Nhưng Diệp Tưởng và Ôn Vũ Phàm đều không nói không rằng. Dù sao bọn họ cũng không biết cặp vợ chồng Ngụy Liễm và Phùng Yên Vũ biết được bao nhiêu. Phân cảnh của hai người thật ra đã kết thúc từ lâu.
Nếu cứ đi tiếp như vậy chỉ e bọn họ sẽ chẳng thể rời khỏi » Quỷ Đầu quán ». Nhưng, Diệp Tưởng cũng không còn sự lựa chọn nào khác.
Bọn họ theo cầu thang đi tới lầu một.
Không gian trở nên vô cùng trống trải, mùi ẩm ướt và mốc meo trong không khí khiến người cảm thấy vô cùng khó chịu. Ác linh giống như có thể nhảy bổ ra từ trong bóng đêm bất cứ lúc nào.
Đây là đâu?
Đột nhiên có một tiếng động kỳ quái truyền tới, giống như có một thứ gì đó đang ngọ nguậy. Khi cẩn thận lắng nghe, Diệp Tưởng phát hiện...
Âm thanh kia giống như động vật ở trong quả trứng đang ngọ nguậy tìm cách phá vỡ vỏ trứng!
Có thứ gì đó trong bóng đêm muốn thoát ra ngoài sao?
Diệp Tưởng từ từ tới gần nơi phát ra âm thanh đó. Các cụ có câu « Tiên hạ thủ vi cường »(Kẻ ra tay trước giành được lợi thế). Xiềng xích bắt quỷ đã được chuẩn bị sẵn sàng có thể phóng ra bất cứ lúc nào.
@by txiuqw4