sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Rạp Chiếu Phim Kinh Dị - Quyển 10 - Chương 49 - Tuyết Trắng

Rạp Chiếu Phim Kinh DịHắc Sắc Hoả Chủngwww.

Q.10 - Chương 49 - Tuyết Trắng

Tảng sáng.

Ngày đông sáng sớm âm u, không có bao nhiêu ánh nắng mặt trời chiếu vào trường trung học Quảng Nguyệt.

Diễn viên / các học sinh đều tỉnh lại, nghênh đón 1 buổi sáng mới trong thời kỳ kịch bản an toàn.

Hai đại trận doanh bởi chuyện tình đêm qua, sinh ra không ít tranh cãi, cho dù là người của đọa tinh doanh cũng oán thầm không thôi, nhưng không ai dám nói ra mặt. Đương nhiên, người bên khu ma đều góp lời với những diễn viên hạng A, hy vọng bọn họ đảm bảo hạn độ sinh tồn thấp nhất cho mình, bằng không, loại hợp tác này căn bản không có ý nghĩa.

Mà Hầu Tước hôm qua lập uy, Mộc Lam cũng đã thông báo lên đại nhân.

Hầu Tước ý tứ rất rõ ràng, hắn muốn Đọa Tinh doanh đưa ra 1 cái công đạo!

Nay biểu hiện thực lực của Hầu Tước đã vượt ngoài sở liệu, không thể khinh thường. Huống chi không riêng hắn, đám người Nam Cung Tiểu Tăng, Lý Tín Lăng cũng yêu cầu đọa tinh doanh đưa ra 1 cái công đạo. Bằng không, chẳng phải là bọn hắn là người dễ khi dễ?

Cao tầng song phương trải qua một phen cò kè mặc cả, cuối cùng thương nghị quyết định, kế tiếp có gặp phải công kích của quỷ hồn thì Đọa Tinh doanh sẽ phát ra chiến lực, người của khu ma doanh như vậy có thể tiết kiệm rất nhiều vé chuộc cái chết.

Mộc Lam biết, lần này, người phía dưới nhất định sẽ dậy tiếng oán than. Vì cái gì trách nhiệm của An Nguyệt Hình lại muốn toàn thể diễn viên Đọa Tinh doanh phụ trách? Bất quá Mộc Lam rất rõ ràng, “An Nguyệt Hình” Trên bản chất đã là Ác Ma. Đối với Ác Ma mà nói, nhân loại bất quá thuần túy chỉ là vật phẩm tiêu hao, cho dù toàn bộ diễn viên rạp chiếu phim thứ 10 chết đi, hắn cũng tuyệt đối không để ý. Chỉ cần hắn tồn tại, tùy thời đều có thể cuồn cuộn không ngừng sáng tạo ra diễn viên mới.

Không, đối với hắn mà nói, bọn họ không phải diễn viên, không phải cấp dưới, mà là... Nô lệ. Không có bản thân. Không có tự do, chỉ có thể dựa theo ý chỉ của hắn mà sinh tồn. Chỉ thế thôi.

Chỉ thế thôi...

Thời điểm Vũ Sóc tỉnh lại, tình huống thoạt nhìn không quá tệ. Nếu không phải có Hầu Tước, nàng có lẽ thật sự đã chết. Diệp Tưởng đối với Hầu Tước một phương diện rất cảm kích, một phương diện... Hắn lại cảm giác, cứu Vũ Sóc hẳn là trách nhiệm hắn phải làm, nhưng hắn chưa đủ cường đại, cho nên chỉ có thể để Hầu Tước tới làm.

“Ngươi không sao chứ?”

Khi lên lớp, Diệp Tưởng khá thân thiết hỏi thăm Vũ Sóc.

“Vẫn tốt, lúc đó có thể do học hành quá độ thôi.”

“Về sau học hành cũng nên kết hợp với giải lao.”

Vũ Sóc thoạt nhìn thực sự không có việc gì. Nhưng những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian đó, nàng không hề có chút ký ức nào. Điều này cũng ý nghĩa, manh mối nắm được vẫn bằng 0, chẳng có chút tiến triển.

Ngày hôm nay không phát sinh chuyện gì. Chuyện về Hà Úy Nhiên vẫn như trước không thu thêm được chút tin tức nào.

Nhưng vào lúc này...

“Uy uy, các ngươi xem... Tuyết rơi!”

“Thật sự a... Tuyết rơi!”

Không ít người chạy tới cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Chỉ thấy những bông tuyết trắng như lông ngỗng bay lả tả khắp trời. Một phen này ngược lại lau đi vài phần âm trầm trong lòng các diễn viên.

“Tuyết rơi...”

Nhìn thấy tuyết rơi, trong lòng Vũ Sóc xẹt qua 1 tia vui mừng.

“Trận tuyết này chỉ hy vọng có thể càng lớn càng tốt.”

Thời đại này vì không có di động cùng internet, ở trong trường căn bản không xem được dự báo thời tiết. Bất quá Vũ Sóc hôm nay sau khi về sẽ xem thông tin tiếp theo về trận mưa tuyết này trên TV và dự báo thời tiết.

“Vì cái gì?” Diệp Tưởng không rõ vì sao nàng lại nói như vậy, hơn nữa còn là dùng tin nhắn nói chuyện với hắn.

“Trận tuyết này, đối với chúng ta mà nói chính là phúc âm đó.”

Phúc Âm? Vì sao lại nói như vậy?

Trong nháy mắt, Diệp Tưởng đột nhiên tỉnh ngộ! Hắn nhớ tới cơn mưa lớn vài ngày trước`.

“Đúng rồi, là tuyết! Đoạn thời gian chúng ta xuyên qua tương lai kia không hề có tuyết đọng!”

Với mật độ tuyết đang rơi xuống, phỏng chừng không bao lâu trường trung học Quảng Nguyệt sẽ biến thành 1 thế giới màu trắng.

Thời điểm tan học, mọi học sinh đều tụ tập bên ngoài ngắm tuyết. Cái gọi là thụy tuyết triệu phong niên, một hồi tuyết lớn cũng làm tâm tình người ta thư sướng đi nhiều, tựa hồ hết thảy trong thiên địa chỉ còn lại 1 sắc trắng.

Mộc Lam lúc này đứng cách Diệp Tưởng không xa, cũng dựa vào lan can xem tuyết. Hắn từ nhỏ sinh sống tại thị trấn Kim Tuyền, thời điểm mùa đông tới cũng có tuyết rơi xuống. Trẻ em nông thôn bình thường không có bao nhiêu tiết mục giải trí, cho nên thời điểm tuyết rơi là lúc bọn chúng vui vẻ nhất, tha hồ ném tuyết, đắp người tuyết. Lúc đó cha mẹ hắn vẫn còn cùng hắn chơi đùa, ký ức đến nay hãy còn mới mẻ. Chỉ tiếc, hết thảy không có khả năng trở lại.

Hắn đưa tay ra phía trước, 1 bông tuyết phiêu phiêu rơi vào lòng bàn tay, rất nhanh tan ra thành vệt nước. Hắn không khỏi tự giễu: Cho dù ta là 1 tín đồ của ác ma, nhưng thời điểm tuyết rơi vào tay ra cũng không vì thế mà ô nhiễm, vẫn trong trắng như thế. Nhưng linh hồn hắn lại vô cùng dơ bẩn. Hắn ngồi nhìn những diễn viên khác cường bạo dâm dục người mới, lợi dụng cha mẹ Tây Môn Khả Lệ khống chế nàng. Kỳ thật những chuyện đó nào có khác những gì tên cừu nhân đã làm với mẫu thân?

Trên thực tế, dựa theo bản tâm của Mộc Lam, hắn không muốn làm ra loại hành vị hạ tiện, lấy cha mẹ để uy hiếp người khác. Năm đó hắn vì mẫu thân báo thù mà đi trên con đường không có lối về, trong lòng tự nhiên rất bài xích hành động này. Bằng không lúc trước hắn sớm đã biết thân phận của phụ thân Bạch Vũ Sóc, từ đó có thể uy hiếp vũ Sóc gia nhập đọa tinh trận doanh, nhưng hắn không có làm. Đây là điểm mấu chốt hắn phải giữ vững. Cũng vì nguyên nhân này mà Diệp Tinh Vẫn lúc trước sắm vai nhi tử cực kỳ có hiếu, làm hắn cảm giác Diệp Tinh Vẫn không phải đang diễn mà là tình cảm thực sự, vì thế mới không tiếc mà bồi dưỡng hắn. Lúc trước, Mẫn Hà gọi hắn là “A Lam” giống hệt như cách mẫu thân gọi hắn, hắn mới lựa chọn cứu nàng. Bởi vậy có thể thấy, hắn đối với tình cảm phụ tử cực kỳ sâu sắc. Thế nhưng hiện tại đã không giống như thời đại An Nguyệt Hình uỷ quyền cho hắn, An Nguyệt Hình vì muốn Tây Môn Khả Lệ gia nhập mà muốn hắn phải tự mình làm việc này. Về phần Bạch Vũ Sóc, bởi vì nàng nhất định sắm vai Irna, cho nên người thân của nàng chưa bị đụng đến, để tới thời khắc mấu chốt có thể làm con bài chưa lật, nói không chừng sinh ra kỳ hiệu. Nhưng dù hắn có không thích, thì mệnh lệnh của An Nguyệt Hình chung quy hắn không thể không làm.

Hắn siết chặt lòng bàn tay, đem cánh tay rút về. Nói đến cùng, hắn đã không có tư cách đắm chìm trong mầu sắc thanh khiết này. Vừa quay người lại, hắn nhìn thấy Mẫn Hà đang đứng cạnh Vũ Sóc. Nàng cũng thò tay ra đón lấy những bông tuyết trắng, lần đầu tiên nàng nở nụ cười.

Cũng là lần đầu tiên Mộc Lam nhìn thấy Mẫn Hà cười. Mà đối với Mẫn Hà, đây cũng là lần đầu tiên nàng chân chính nhìn thấy tuyết. Đối với người luôn chìm đắm trong bóng tối như nàng mà nói, tuyết thuần trắng chính là thứ mà nàng luôn hướng tới. Khoảnh khắc đó là lần thứ nhất mà nàng tươi cười nở rộ như thế, Mộc Lam đem giây phút đó ghi vào trong đầu. Chỉ cần là ký ức của hắn, mặc kệ trôi qua bao lâu, hắn vẫn có thể lần nữa lật ra xem. Cho dù là chi tiết nhỏ nhất, cũng có thể khắc ghi chặt chẽ.

Hắn sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ giây phút này.

Trận tuyết hoàn toàn không có dấu hiệu dừng lại. Đến buổi chiều tan học, tuyết đã tích lại 1 tầng thật dày, toàn bộ trường trung học Quảng Nguyệt bị bao trùm bởi 1 sắc trắng.

Học sinh hưng phấn chạy ra ngoài, cảnh tuyết cũng đem không khí khủng bố trong trường xua tan đi không ít.

Chỉ là không biết nó có thể kéo dài bao lâu?

Ngoài cổng trường, học sinh tụ tập tốp 5 tốp 3. Mà vì tuyết rơi nhiều cho nên đi đường khá khó khăn, không lâu sau, trong giầy của Diệp Tưởng đã hoàn toàn ướt sũng.

Hắn đi tới trạm xe bus đứng chờ. Lúc này hắn chú ý, bên kia Vũ Sóc có 1 đám người vây quanh, toàn bộ đều là diễn viên khu ma doanh.

“Ân, hôm nay tuyết lớn như vậy, có muốn tới nhà ta chơi 1 hồi?”

Vũ Sóc đưa ra đề nghị này, trên thực tế là mượn cơ hội tụ tập những diễn viên hạng A của phương khu ma lại.

Nam Cung Tiểu Tăng, Lý Tín Lăng, Tây Môn Khả Lệ, Seo Jun Sang, Hoàng Phủ Vô Kỵ, Lý Mĩ Gia, Sa La, vài người này đều đứng đó.

“Hảo a, chúng ta cùng tới nhà Di Hoa đi!” Lý Mĩ Gia là người thứ nhất lộ ra vẻ vui sướng.

“Có thể chứ? Ca ca?” Vũ Sóc nhìn về phía Hầu Tước.

“Đương nhiên không thành vấn đề.” Hầu Tước cũng đồng ý.

Lúc này, bọn họ đã đến gần Diệp Tưởng. Vũ Sóc lập tức mượn cơ hội chạy tới bên cạnh Diệp Tưởng.

“Kim Thư Đông, ngươi cũng cùng đi đi?”

“Ân, ta sao?”

“Ngày hôm qua cũng rất cảm ơn ngươi đã đi cùng ca ca tìm ta. Ngươi hôm nay cũng tới nhà ta đi, tuyết lớn như vậy ngươi đi về 1 mình cũng có chút phiền toái, nhà ta chỉ cách nơi này 2 trạm dừng, rất nhanh sẽ tới, khi nào tuyết ngừng thì các ngươi về.”

Diệp Tưởng nhìn Vũ Sóc và Hầu Tước phía sau nàng, gật đầu, nói: “Vậy được.”

Đây có thể coi như buổi tụ hội của những diễn viên hạng A.

“Bất quá, Đình Thanh đâu?” Lý Mĩ Gia đột nhiên hỏi: “Di Hoa, các ngươi không phải luôn ở chung 1 chỗ sao?”

“Nàng có chuyện đi trước rồi, nếu không, ta cũng mời nàng tới nhà ta.”

Cái gì là “Có chuyện đi trước ”, hiển nhiên là vì chuyện ngày hôm qua dẫn đến lòng tin vốn đã yếu ớt giữa 2 trận doanh ngày càng thêm suy yếu.

Nhà huynh muội Tôn gia quả thực không xa trường học. Dọc theo đường đi mọi người đều nói nói cười cười, nhưng không có đề tài nào Diệp Tưởng chen lọt, đây cũng là do tính cách của Kim Thư Đông. Kim Thư Đông là 1 trạch nam chính hiệu, đối với thế giới bên ngoài không có bao nhiêu hứng thú. [ xuất phát từ thiết lập nhân vật Kim Thư Đông].

Thời điểm tới Tôn gia, mọi người đem tuyết trên dù vẩy xuống [ bởi vì ký túc xá trong trường có đồ dùng hàng ngày của bọn hắn, cho nên mọi người đều tới đó lấy ô của mình], sau đó mới bước vào nhà Vũ Sóc.

“Cha mẹ ngươi đều không ở nhà sao?” Lý Tín Lăng lên tiếng hỏi.

“Ân, bọn họ đều là người làm ăn, lúc này tương đối bận rộn.”

Mọi người thay giày, đi dép lê tiến vào phòng khách.

Ta đi gọt hoa quả, các ngươi ngồi trước đi.”

Vũ Sóc vào nhà bếp, Sa La lập tức bước theo nói: “Để ta giúp ngươi.”

Những người khác sau khi ngồi xuống, có người nhìn chăm chú khắp phòng, có người đi lại đánh giá. Mọi người đều tận lực sắm vai học sinh 1 cách tốt nhất, không hề có vẻ âm trầm và thành thục của diễn viên hạng A.

Tuyết càng rơi càng lớn.

Lý Mẫn Hà đang cầm dù đi trên cầu, phía dưới nước sông toàn rác rưởi hôi thối giờ này cũng bị 1 lớp tuyết trắng bao trùm.

Trong thế giới đầy băng tuyết này, Mẫn Hà nhớ trước kia có nhiều người từng đề cập tới, nhưng lúc này nàng mới chính mắt nhìn thấy.

Có thể nhìn thấy... Thật tốt...

Mà cách nàng không xa, có 2 người đang đứng.

Là Mạc Niệm Sinh và Miyazaki Meiko. Hai người đó không tới nhà Hầu mà tới nơi này, vì bọn hắn có nhiệm vụ. Hai người bọn hắn cũng đi cùng đường với Lý Mẫn Hà.

“Ân, kia không phải Thẩm Đình Thanh sao?” Meiko chỉ về phía Lý Mẫn Hà cách đó không xa.

Đối với nữ nhân này, Meiko hận thấu xương. Lúc trước, nàng và đám người tiểu tăng vất vả lắm mới lấy được bản notebook trong [ Ác Ma tiêu bản ], nhưng vì nàng ta mà việc sắp thành lại bại!

Lúc này, 1 chiếc xe máy vì tuyết trơn không điểu khiển được tay lái, lao về phía Lý Mẫn Hà. Lý Mẫn Hà đang nhìn tuyết, lúc ý thức được thì đã không kịp tránh. Tuy rằng là kí chủ ác ma, nhưng nàng không thể vì thế mà giết chết tài xế xe máy này.

Một bàn tay giữ chặt lấy Mẫn Hà, tiện đà ôm nàng vào lòng. Xe máy phóng sát qua người nàng, ngã xuống đất.

Mẫn Hà ngẩng đầu, lại nhìn thấy Mộc Lam. Hắn đang cầm dù, che chắn cho nàng những bông tuyết đang rơi lả tả trên đầu.

“Ngươi không sao chứ?”

Giờ khắc này, Mộc Lam cảm giác, trái tim mình đập thật nhanh.

Tuyết... chung quy vẫn luôn trắng nõn. Cho dù là Ác Ma cũng không thể lây dính sự tinh thuần của nó sao?

Có thể sao?[ chưa xong còn tiếp...]


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx