Rạp Chiếu Phim Kinh DịHắc Sắc Hoả Chủngwww.
Q.10 - Chương 65 - Tôn Tích Kính
Đối với diễn viên rạp chiếu phim Địa Ngục mà nói, thân thể người chết không biết đã xem qua bao nhiêu lần, trên sinh lý không còn sinh ra cảm giác ghê tởm nữa. Bất quá vì kỹ xảo biểu diễn, 2 người vẫn liều mạng nôn khan vài cái.
Lấy chút điểm bảo mệnh đấy của Lâm Nhất Phàm, chết đi cũng thực là bình thường, phim kinh dị khó giải chính là tàn khốc như thế, ngay cả diễn viên hạng A còn phải dãy dụa cầu sinh, bọn họ vốn là loại diễn viên chân chạy lại càng không có bao nhiêu xác suất sống sót. Tuy rằng đã chết, bất quá dường như sự tồn tại của hắn còn chưa bị xóa bỏ, nhưng phỏng chừng qua 1 hồi nữa, Lâm Nhất Phàm sẽ biến mất trong trí nhớ của Hoàng Phủ Vô Kỵ. Nghĩ đến 1 điểm này, hắn cảm giác thật đáng buồn.
Về phần Bạch Vũ Sóc, hẳn đã được Hầu Tước cứu trở về rồi, không cần quá mức lo lắng. Chỉ là bởi vậy, Cao Sách lúc ấy đến cùng đã nhìn thấy thứ gì, chỉ sợ vẫn là 1 điều bí ẩn, chung quy khi Bạch Vũ Sóc quay trở về, không hề có ký ức.
“Nhất phàm... Nhất phàm đã chết rồi!” Hoàng Phủ Vô Kỵ biểu lộ cảm xúc thống khổ tuyệt vọng, dựa theo tình tiết phát triển, chỉ sợ nhân vật Giải Trác Hòa do hắn sắm vai cũng phải lên đường đi bán muối. Trong kịch bản gốc, hắn và Kim Thư Đông phát sinh tranh chấp, trong quá trình lăn xuống cầu thang, chỉ 1 mình Kim Thư Đông trở về năm 1997. Đương nhiên đã biết tình tiết phát triển như thế, tất nhiên không có khả năng diễn theo, song giữa hắn và Diệp Tưởng chỉ sợ không thể tránh khỏi phát sinh tranh chấp.
Điểm này, Diệp Tưởng và Hoàng Phủ Vô Kỵ đều đã có chuẩn bị tâm lý. Dù sao cho dù 2 người có sinh ra tranh chấp cũng không được sử dụng vật nguyền rủa, huống chi song phương còn cùng một trận doanh.
Ngay khi Hoàng Phủ Vô Kỵ đang than thở, Diệp Tưởng lại nhìn thấy, thịt nát và xương cốt bên trong hộp đã hoàn toàn biến mất.
Đến đây, Hoàng Phủ Vô Kỵ đã quên mất sự tồn tại của Nhất Phàm.
Không cần sinh ra tranh chấp với Hoàng Phủ Vô Kỵ cũng là chuyện tốt. Diệp Tưởng nhìn chăm chú vào tấm ảnh chụp học sinh lớp 6 năm nhất tại đảo Trường Nguyệt, nhất là gương mặt được giấu sau cồn đá.
Đem tất cả ảnh chụp bỏ lên người, xem xem sau khi quay về năm 1997, trên ảnh chụp có bao nhiêu người biến mất. Từ đó có thể đoán ra, lớp 6 năm nhất của năm 1985 đến tột cùng chết bao nhiêu người. Hay chỉ trừ Lý Vĩnh Quân, toàn bộ đều tử vong?
Vô luận thuộc về tình huống nào, Diệp Tưởng cũng cần nhiều tin tức và tư liệu hơn nữa. Hắn phải hảo hảo lợi dụng ưu thế trí nhớ không bị xóa đi của mình để thăm dò xem, rốt cuộc nhân quả trong thời không thác loạn này biến thành như thế nào, cuối cùng căn cứ vào đó để chỉnh hợp, phán đoán tương lai có khả năng phát sinh ra những gì. Chỉ có như thế mới có thể sinh tồn lâu dài trong bộ phim này. Hiện tại hắn rất rõ ràng, trí nhớ được bảo trì của mình là ưu thế lớn nhất, thậm chí ưu thế này còn siêu việt xa xa vật nguyền rủa và thể chất thợ săn ác ma, tuyệt đối cần phải lợi dụng thật khéo. Hơn nữa nguyên nhân vì có ưu thế này tồn tại, cho nên 2 đại cự đầu cũng phải đối thoại bình đẳng với hắn để lấy được tin tức. Cái này chính là ưu thế sinh tồn cực đại của hắn.
Kỳ thật... Diệp Tưởng có một việc rất đặc biệt để ý. Đó chính là lần đầu tiên bắt quỷ trong bộ phim này, lúc ấy hẳn là quá khứ rất xa xăm, hắn vốn đã dùng xiềng xích huyết tinh trói buộc con quỷ đó, nhưng lúc ấy phòng học dị độ mang tới cho hắn 1 loại sợ hãi cực đoan, vượt quá trạng thái hắn có thể chống đỡ, vì thế hắn không thể không lựa chọn buông tay.
Khi đó, chỉ sợ cũng là thời khắc sinh ra ngọn nguồn nguyền rủa! Chỉ là tình huống khi đó, chỉ có 2 vị ảnh đế mới có thể khiêu chiến được! Bằng không bộ phim này cũng không tuyển gần hết ảnh đế của 20 rạp chiếu phim vào!
Cái gì nên mang đều đã mang theo, Diệp Tưởng suy tư bản thân mình nên dùng biện pháp gì để trở về năm 1997 đây? Hắn là nhân vật chính, không có khả năng vĩnh viễn dừng lại ở năm 1985 này. Bất quá, Hoàng Phủ Vô Kỵ lại không giống, tình huống của hắn chỉ sợ không hề an toàn chút nào. Còn chưa qua 30 phút, trái tim của hắn chưa thể rời khỏi cơ thể.
Tiếp theo, hai người rời khỏi phòng học. Diệp Tưởng đi trước, Hoàng Phủ Vô Kỵ đi sau, song phương đều nâng cao tinh thần cảnh giác, tùy thời chờ đợi khủng bố hàng lâm.
“Phanh”!
Đúng lúc này, cánh cửa lớp 6 năm nhất ầm ầm 1 tiếng, đóng kín lại.
Diệp Tưởng cùng Hoàng Phủ Vô Kỵ đồng thời quay đầu lại, cảnh giới vạn phần nhìn về phía cánh cửa. Diệp Tưởng bước lên chắn trước mặt Hoàng Phủ Vô Kỵ, động tác này cũng lấy được chút hảo cảm của Hoàng Phủ Vô Kỵ.
Hành lang hẹp hòi lúc này trở nên cực kỳ âm trầm. Vừa nghĩ đến Lâm Nhất Phàm bị giết chết thật tàn nhẫn, thi thể lóc nát xương thịt bỏ vào trong hộp, đặt trong bục giảng khiến người khác không rét mà run.
Thế nhưng lúc này lại không hề xảy ra bất cứ điều gì?
Bỗng nhiên, Diệp Tưởng ý thức được cái gì đó, trong chớp mắt hắn nâng tay phải lên, Dạ Huyết nhanh chóng xuất hiện!
“Keng”!
Một người mang mặt nạ bạch sắc, tay cầm huyết trường đao, thân thể giống như Spiderman dán lên trần nhà. Thanh trường đao kia vung xuống, cùng Dạ Huyết va chạm!
Cư nhiên... Ở phía trên!
Diệp Tưởng không chút do dự, huyết tinh xiềng xích phóng ra, cùng dạ huyết đồng thời đâm tới người kia!
Cú đâm này, Dạ Huyết trực tiếp xuyên thấu thân thể đối phương, huyết tinh xiềng xích cũng tầng tầng bao vây lấy hắn, hắc động xuất hiện ngay trên trần nhà!
Dạ Huyết, huyết tinh xiềng xích song song phóng ra, lúc này Diệp Tưởng quả thật giống như thiên thần, khiến Hoàng Phủ Vô Kỵ không thể không cảm thán sự chênh lệch thực lực của song phương! Người này tương lai nhất định có thể trở thành ảnh đế!
Cuối cùng hắc động đem người kia hoàn toàn thôn phệ sau đó biến mất. Diệp Tưởng thu hồi huyết tinh xiềng xích, quả nhiên vé chuộc cái chết thu được không nhiều,170 tấm. Căn bản không bù lại được lần tổn thất trước đem cái bàn ném vào trong hắc động.
“Giải Trác Hòa, hiện tại chúng ta...”
Diệp Tưởng quay đầu lại, đang tính nói với Hoàng Phủ Vô Kỵ cái gì đó, lại nhìn thấy 1 màn không thể tưởng tượng nổi!
Chỉ thấy Hoàng Phủ Vô Kỵ đang mang mặt nạ bạch sắc, trong tay cầm thanh trường đao kia, nhắm ngay đầu Diệp Tưởng chém xuống, biến đầu hắn thành 2 nửa!
Diệp Tưởng dù có thế nào cũng không thể nghĩ được Hoàng Phủ Vô Kỵ đang là minh hữu, trong nháy mắt đã biến thành địch nhân!
Mặt nạ kia... chẳng lẽ là vật nguyền rủa?
Lấy thực lực hiện nay của Diệp Tưởng, cho dù đầu hắn có bị chém thành 4 cũng không thể chết được, rất nhanh sẽ tự động chữa trị. Thế nhưng tốc độ của Hoàng Phủ Vô Kỵ cực nhanh, liên tiếp chém xuống, biến thân thể Diệp Tưởng thành trái phải hai nửa! Tiện đà nắm lấy nửa bên phài thân thể Diệp Tưởng trực tiếp ném xuống lầu!
Thế nhưng, Diệp Tưởng sao lại ngồi chờ chết được?
Hắc dực nhanh chóng triển khai! Chẳng qua, hai nửa cánh phân biệt hiện ra tại 2 nửa thân thể. Nửa thân thể bên phải rất nhanh bay lên!
Huyết tinh xiềng xích nháy mắt quấn lấy thân thể Hoàng Phủ Vô Kỵ!
Hai nửa thân thể Diệp Tưởng tự động dính vào nhau, bộ dáng cực kỳ dọa người. Bất quá Diệp Tưởng sớm đã thành thói quen, nhục thể của hắn cho dù bị nổ thành mảnh nhỏ cũng không có gì, chỉ cần linh hồn còn tồn tại, nhục thân tùy thời đều có thể sống lại.
Nhưng Hoàng Phủ Vô Kỵ lại tiếp tục giơ trường đao lên, chém về phía Diệp Tưởng!
Ngay tại thời điểm Diệp Tưởng cầm Dạ Huyết chuẩn bị ngăn cản, Hoàng Phủ Vô Kỵ đột nhiên biến mất.
Ngay sau đó, huyết tinh xiềng xích thu trở về.
Lúc này, Diệp Tưởng đánh mắt qua phía thao đài, nhìn thấy 2 cây đại thụ đang đứng sừng sững.
Xem ra...
Hắn đã trở lại năm 1997.
Hiện tại hắn cảm thấy đủ mệt mỏi.
Hoàng Phủ Vô Kỵ cuối cùng vẫn là chết. Bất quá, tù binh Tôn Tích Kính vẫn là một chiến lợi phẩm rất lớn. Cho dù hiện tại nàng không thể nói, nhưng vẫn là 1 tình báo sống trọng yếu.
Thế nhưng, thời điểm Diệp Tưởng mở ra hắc động lại phát hiện, không thấy Tôn Tích Kính đâu cả!
Nàng... Đi nơi nào rồi?
Thời gian nhanh chóng trôi qua.
Ngày hôm sau cũng chính là thứ sáu.
Hầu Tước và Vũ Sóc về tới nhà.
Trước mắt, có thể xác nhận ký ức về Hoàng Phủ Vô Kỵ còn chưa có biến mất, tình huống của Giải Trác Hòa thuộc về loại mất tích, cùng loại với Hà Úy Nhiên. Bởi vì sự tình của Giải Trác Hòa làm trường học chấn động, phỏng chừng kế tiếp cha mẹ hắn sẽ báo cảnh sát.
Hoàng Phủ Vô Kỵ hẳn vẫn còn sống. Nhưng lúc này hắn đang ở đâu? Bất quá cao tầng 2 doanh không ai quan tâm tới sinh tử của Hoàng Phủ Vô Kỵ, chung quy tác dụng của hắn không lớn, có thể tự bảo vệ mạng sống đã là không tồi.
Vũ Sóc tính toán 2 ngày này trao đổi chút ý kiến với Hầu Tước, 2 người đều có chỉ số thông minh cực cao, cho nên trò chuyện có 1 loại cảm giác rất thông suốt. Đối với Hầu Tước, Bạch Vũ Sóc là nữ tử thứ 2 sau Sa La có thể ăn ý với ý nghĩ của hắn.
Cửa mở ra, Vũ Sóc bước vào nhà. Hôm nay cha mẹ 2 người về muộn, cơm chiều đã chuẩn bị trước. Hầu Tước và Vũ Sóc đều có thói quen xem tin tức sau bữa cơm, vừa lúc có thể xem tin tức và trao đổi 1 phen.
Thế nhưng...
Vũ Sóc lại ngạc nhiên nhìn trong phòng khách, Tôn Tích Kính đang ngồi đó, bất an nhìn nàng.
“Ngươi... Ngươi là ai? Ngươi vào đây bằng cách nào?”
Tôn Tích Kính nhìn Vũ Sóc trước mắt, 1 tay giơ lên chuỗi chìa khóa: “Chìa khóa ngôi nhà này con vẫn luôn bảo quản, vì con cảm giác sẽ có ngày dùng đến. Con giống như có thể ở lại thời đại này 1 thời gian ngắn, mụ mụ.”
“Ca ca, mau báo cảnh sát!”
Hầu Tước cũng gật đầu, chuẩn bị nhấc điện thoại lên, nhưng phía sau Tôn Tích Kính lại thốt ra 1 câu nói.
“Cữu cữu, con kỳ thật vẫn biết người thích Thẩm Đình Thanh a di, nhưng người luôn luôn không biểu hiện ra ngoài. Còn có... Người kỳ thật căn bản không hề muốn thi vào đại học kỹ thuật, chẳng qua bà ngoại kỳ vọng như vậy cho nên người mới không nói rõ. Thời điểm điền bảo bảng nguyện vọng đại học, người lừa bà ngoại viết thành học viện văn khoa, sáng tác mới là giấc mộng chân chính của người đi?”
Cánh tay đang nhấc ống nghe của Hầu Tước ngừng lại.
Những lời của Tôn Tích Kính hoàn toàn ăn khớp với nhân vật Tôn Di Tinh.
“Con... Từ tương lai đến, là nữ nhi của người, mụ mụ.” Tôn Tích Kính trịnh trọng đứng lên: “ Nếu không tin, con có thể đem dãy xổ số trúng thưởng tháng này nói cho 2 người, con vì điều này cố ý tìm những tờ báo cũ cữu cữu lưu lại cất đi, còn có những tin tức khác con có thể nói trước cho 2 người biết. ”
Cái này... “Có thể” gọi là tình báo không?
Vũ Sóc nghĩ như thế.
“Lúc này con xin tự giới thiệu, con tên Tôn Tích Kính.”
“Đây là danh tự mụ mụ đặt cho con.”
PS: Cuộc sống mẹ con cùng sinh hoạt bắt đầu... Đối với Bạch Vũ Sóc mà nói, ở cùng 1 nữ nhi bằng tuổi mình thật là áp lực như núi.
@by txiuqw4