sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Rất Yêu, Rất Yêu Em - Chương 176

Đầu của Khương Thục Đồng nghiêng sang một bên, nước mắt rơi xuống gối nằm.

Một đôi tay, mang theo hơi ấm, chạm vào trên mặt đang phát nóng của cô.

Khương Thục Đồng giận dỗi, đánh đôi tay đó ra.

“Giận rồi sao?” Cố Minh Thành của ngày hôm nay, giống như không có thịnh nộ như ngày hôm qua, tuy nhiên tâm trạng vẫn chưa được tốt lắm.

Cố Minh Thành nằm ngửa bên cạnh cô, bắt đầu hôn cô, sờ vào mái tóc mềm mượt của cô, lần này, anh rất dịu dàng.

Chính vì sự dịu dạng chí mạng này của anh, khiến cho Khương Thục Đồng thay đổi và sự ấm áp nồng nàn đó không thể tách rời được.

Khương Thục Đồng cảm thấy, phụ nữ thực sự rất đê tiện, chỉ cần người đàn ông của mình có một cử cử chỉ nhỏ nhẹ, toàn bộ áo giáp đều sẽ buông xuống hết, cam chịu thua trận, muốn lập tức lọt vào trong vòng tay của anh.

Mấy ngày trước cô đã xem được một tin tức, chính là tần xuất phụ nữ phạm tội vì đàn ông đã tăng cao, sau đó đến cuối cùng lại cam chịu thế tội vì người đàn ông đó, điều này khiến Khương Thục Đồng cảm thấy kinh ngạc.

Khi đó cô còn làm một thí dụ, thí dụ Cố Minh Thành không phải là chủ tịch của tập đoàn Minh Thành, mà anh là một tôi phạm nguy hiểm, Khương Thục Đồng sẽ vì anh mà làm những chuyện bao che, những chuyện thế tội hay không?

Cô cẩn thận phân tích tính cách của bản thân, đáp án là:Có đó.

Cho nên, tuy rằng đêm hôm qua cô ấm ức thế kia, cảm thấy anh có lỗi với cô.

Nhưng mà, sáng hôm nay, anh chỉ mới nịnh bợ, Khương Thục Đồng đã có chút dịu lại.

Bản tính trời sinh của phụ nữ, hay là nói, là bản tính của cô.

...

Cố Minh Thành đang kéo màn cửa sổ ra, nhưng mà thời tiết bên ngoài rất u ám, giống như đang là chiều tối vậy, vẫn còn đang mưa.

Cố Minh Thành hôn trên môi của Khương Thục Đồng, cổ, và quả dâu tây nhô lên, tay của anh chạm đến khu rừng rậm của Khương Thục Đồng, Khương Thục Đồng vẫn còn cảm nhận được sự đau đớn của hôm qua, cô kép lại đôi chân, tay của Cố Minh Thành bị kẹp giữa hai chân của cô, nhưng mà tay của anh không chịu yên phận, luôn cử động.

“Chỗ này còn đau không?” Anh lại bắt đầu trêu ghẹo Khương Thục Đồng, ánh mắt nhìn thẳng vào Khương Thục Đồng.

Động tác này khiến cho Khương Thục Đồng mặt đỏ tim đập, anh xưa nay có bản lãnh đó.

Cô nhìn vào anh, anh cũng nhìn cô.

Cười với nhau.

Trong nụ cười của Khương Thục Đồng mang theo nước mắt, cuối cùng cũng đợi được giây phút này.

Hôm nay trời nhiều mây, giống như đã bước đến tận gốc của thế giới vậy, Cố Minh Thành nhìn vào cô.

Trăm ngàn ánh sáng dịu dàng xuyên qua họ, Cố Minh Thành nắm lại tay của Khương Thục Đồng, trán của anh kê trên trán của Khương Thục Đồng, “Anh có điểm nào tốt hơn anh?”

Khương Thục Đồng híp nhỏ lại đôi mắt từ từ suy nghĩ lại, hôm qua chắc anh đã nhìn thấy, không thôi, hôm qua cũng không có bộ dạng thú tính đại phát như vậy, theo đúng thời gian, anh cũng không thể nào về sớm như vậy.

“Anh là thầy giáo đại học, đương nhiên tốt hơn anh rồi!” Khương Thục Đồng giống như còn đang giận hành vi đêm qua của anh, làm cho cô khóc hết cả đêm, hiên nay đôi mắt của cô vẫn còn sưng đỏ.

“Ồ?Vậy sao?” Đầu của Cố Minh Thành đang dũi vào chỗ dịu dàng thơm ngát của Khương Thục Đồng, sức mạnh rất lớn.

Khương Thục Đồng biết anh hay ghen tuông, liền không nói gì hết.

Hôm nay trời mưa, thời tiết không tốt, anh không có đi làm, Khương Thục Đồng hiện nay vẫn chưa có việc gì, cũng ở lại trong nhà.

Đây là lần đầu tiên hai người ở lại trong ngôi nhà này, từ một giờ sáng bắt đầu, đã cùng nhau ở chung.

Cố Minh Thành ngồi trên ghế sofa hút thuốc, dù sao, chuyện của mẹ anh, vẫn chưa giải quyết, ngày mai sẽ đến Canada, đây là một phần lo âu rất lớn trong lòng anh.

Khương Thục Đồng mặc xong quần áo, bước qua đó, giật qua điếu thuốc của anh, không cho anh hút.

Anh liền ôm Khương Thục Đồng ngồi trên đùi của anh, dùng chiếc cằm của anh chà xát trên khuôn mặt mịn màng của Khương Thục Đồng, họ rất lâu đã không có, những giây phút như thế này, giống như Khương Thục Đồng hiện nay là người thân duy nhất của anh vậy.

“Ngày mai anh sẽ về Canada một chuyến.” Cố Minh Thành chà xát trên khuôn mặt của Khương Thục Đồng, đôi mắt híp lại, giọng nói khàn khàn.

“Chuyện của mẹ anh, anh biết rồi sao?” Khương Thục Đồng hỏi, hèn gì tâm trạng hôm qua của anh không tốt, luôn hút thuốc.

Đôi tay của Cố Minh Thành vòng lại Khương Thục Đồng, nhắm lại đôi mắt, không nói chuyện.

Những ngón tay của Khương Thục Đồng xuyên vào đầu tóc của anh, cô cảm thấy những khoảnh khắc như vậy tốt đẹp biết bao, họ đã rất lâu rất lâu không như vậy rồi.

Tâm trạng anh không tốt, Khương Thục Đồng ở lại nhà với anh.

Nấu cơm, làm vệ sinh, giúp anh ủi áo.

Cố Minh Thành ngồi trên ghế sofa.

Cố Minh Thành thích nhìn Khương Thục Đồng với vẻ mặt như phụ nữ nhà lành, nhu nhu nhược nhược, không nhiều lời, chỉ yên tĩnh ở đó làm việc, quay lưng lại ủi áo cho anh, chiếc eo thon của cô, mái tóc dài, đã tăng thêm sức tưởng tượng vô hạn cho Cố Minh Thành.

Vốn dĩ tâm tư muốn cãi một trận với Cố Thanh Nguyên, nhưng mà vì nhìn thấy Khương Thục Đồng, toàn bộ đã hoá thành nước.

Anh bước đến phía trước, từ phía sau ôm lại Khương Thục Đồng.

“Ủi trúng anh đó.” Chiếc bàn ủi trên tay của Khương Thục Đồng rất nóng.

Cố Minh Thành đã từ phía sau cởi ra dây thắt lưng của Khương Thục Đồng.

Khương Thục Đồng bị giật mình, cô quay người lại, “Đừng mà, Minh Thành!”

Cố Minh Thành ôm lại cả con người của cô, sát vào tường, đôi chân đỡ lại cô.

Tư thế này Khương Thục Đồng chưa từng thử qua, nhưng mà, cô nhìn thấy Cố Minh Thành rất hưng phấn, cho nên, chỉ có thể chặt chẽ bụm môi lại, xấu hổ, sáng sớm nay cô chỉ có chút muốn sốt, hiện nay đã khỏe hơn rồi.

Hai người lần đầu tiên ở nhà, đã thử hết toàn toàn bộ tư thế và toàn bộ điểm trong nhà, bao gồm phòng khách, phòng bếp, ghế sofa, ban công, bếp lò, bàn ăn, trên giường...

Đây là ngày cả đời Khương Thục Đồng cũng không thể quên được.

Cố Minh Thành cũng rất thích thú.

Khi tình cảm sâu nặng, đã ngây ngất quên đi chính mình, anh thích như vậy!

Sáng sớm mai Cố Minh Thành đã lên máy bay, anh hôn lại Khương Thục Đồng, Khương Thục Đồng nói lái xe chở anh đi, anh nói, không cần, tài xế đang đợi ở dưới lầu, muốn Khương Thục Đồng đi chung với anh.

Khương Thục Đồng đồng ý, cô đứng dậy mặc lại quần áo, theo anh xuống dưới lầu, trước khi lên xe, hai người lại hôn nhau, ngàn lần không nở, trước đây, trong trái tim của anh có cô, trong trái tim của cô cũng có anh.

Vì những chuyện hiểu lầm và long đong, khiến cho Khương Thục Đồng không muốn ở bên anh nữa, nhưng mà chỉ cần bước lên giường của anh, tâm tư của cô sẽ toàn bộ thay đổi, những người trên đời, không có ai có thể sánh với Cố Minh Thành, cô say mê trong sự dịu dàng của anh, say mê những mùi thuốc lá trên khắp cơ thể của anh.

Cùng anh bên nhau, toàn bộ lý trí và bối rối đều tiêu tan như mây khói.

Anh hoàn toàn khác với Từ Mậu Thận, anh đã giao cho Khương Thục Đồng cảm giác an toàn, Khương Thục Đồng cảm thấy, theo anh, cũng đã không còn là chính mình, thì là... Người phụ nữ của anh.

Loại suy nghĩ này, khiến trong lòng của Khương Thục Đồng có chút ngọt ngào, nhưng mà anh phải đi rồi.

Trước đây quan hệ giữa cô và Cố Minh Thành mờ ám không rõ ràng, hiện nay không phải đã rõ ràng rồi sao?

Tuy rằng anh không nói, nhưng cô biết.

Trên xe, hai người cũng không nhịn được quấn quýt lấy nhau, Cố Minh Thành luôn quay đầu qua hôn cô, nhẹ tay nắn vào thắt lưng của cô, không háo sắc lắm, rất chiều chuộng.

Đến sân bay, Khương Thục Đồng tiễn anh đến khu vực hải quan, nhón chân lên hôn anh.

Bên cạnh anh, Khương Thục Đồng lại bắt đầu tìm được cảm giác như một cô gái bé nhỏ vậy, anh đứng phía sau Khương Thục Đồng, hai người vẫn còn rất nhiều rất nhiều chuyện chưa làm, dù sao cũng chỉ mới bên nhau một ngày.

Khương Thục Đồng cũng có thể cảm thấy, bản thân sớm đã là phụ nữ của anh.

Anh nhéo vào khuôn mặt xinh xắn của Khương Thục Đồng, hỏi một câu, “Còn giận anh không?”

“Không giận nữa!”

“Không giận thì sau này giúp anh sinh con nha!” Nói xong câu này, Cố Minh Thành bước vào trong khu vực hải quan.

Trong lòng Khương Thục Đồng, sự đau khổ tột cùng, cảm xúc sinh ly tử biệt, càng ngày càng sâu nặng.

Tình trạng của bản thân, anh không phải không biết được, sao giúp anh sinh con đây?

Khương Thục Đồng mõi mắt trờ trông không còn nhìn thấy hình dáng của anh, mới quay về Quốc Tế Phong Thành.

Không phải cô không muốn về nhà của Khương Lịch Niên, mà là cô nhớ nhung mùi vị của Cố Minh Thành.

Mùi thuốc lá, mùi hương của đàn ông, mùi vị trong vòng tay của anh.

Đêm qua cô trên giường của anh, Khương Thục Đồng lại bước lên giường của anh, bộ dạng tưởng tượng anh đang ôm lại bản thân, bộ dạng bá đạo không có tình cảm của anh... Trên mặt từ từ đỏ lên, bên cạnh là chiếc gối của anh.

Khương Thục Đồng cảm thấy bản thân không phải là một người phụ nữ tốt, mỗi một lần bị anh ép buộc, trái tim của cô lại mềm lòng một lần, càng tiếp cận hơn với anh, toàn bộ sự tức giận và oán giận đều tiêu tan, giống như sự chờ đợi của cô chẳng qua chỉ là muốn cùng Cố Minh Thành xảy ra một lần quan hệ tổn thương gân cốt về thể xác vậy.

Khương Thục Đồng nằm trên giường, đôi mắt híp lại, thực sự như vậy, mỗi lần với anh đều là tổn thương gân cốt, cả đời không thể quên được.

Cô không phải là một người có tính tình hoạt bát, cô cũng có những khuyết điểm và chút bệnh nhỏ của các thiếu nữ, nũng nịu, muốn được người khác nịnh bợ, mỗi lần anh nịnh bợ, nhưng nhiều nhất chỉ là, là mỗi lần đều dùng vật cương cứng của anh thẳng tiến vào bông hoa trái tim của cô, khiến cho cô sảng khoái và quên mất chính mình, kích thích đến muốn cùng người đàn ông này mãi mãi bên nhau.

Giống như cô mỗi lần nổi nóng, chẳng qua chỉ là chờ đợi anh đối xử với bản thân một lần như vậy.

Tuy rằng mỗi lần khi muốn xảy ra, Khương Thục Đồng đều tức giận chống cự, nhưng sau đó nghĩ lại, muốn xảy ra chuyện gì, nơi sâu thẳm trong lòng, cô là biết được, hơn nữa, cô không chống cự, cô thậm chí còn mong xảy ra những chuyện này.

Cứ như chuyện Cố Minh Thành muốn cô vậy, tuy rằng khi đó cô khó mà chịu đựng, nhưng mà sau đó nghĩ lại, cô lại cảm thấy bản thân ngọt ngào như một phụ nữ bé nhỏ vậy.

Khương Thục Đồng nhớ lại vẻ mặt lạnh lùng tuấn tú của anh, sức mạnh thắt lưng của anh, thân dưới của anh...

Trong thấp thoáng Khương Thục Đồng cảm thấy tim đập mặt đỏ.

Cô lăng người qua, hửi những mùi hương trên gối của Cố Minh Thành, tưởng tượng vẻ mặt khi anh đang ngủ.

Vốn dĩ cũng cảm giác được như cả đời sẽ không thể nào cùng anh bên nhau, nhưng mà hiện nay, cứ như đang nằm mơ vậy, quay lại bên cạnh cô, Khương Thục Đồng hiện nay, nằm sấp trên giường, tay đang đè trên gối nằm của anh, một người đã chiếm hết vị trí của hai người.

Khương Thục Đồng không phát hiện trên người cô có một sức quyến rũ đậm đà, Cố Minh Thành sớm đã phát hiện, chỉ là chưa từng nói với cô, có khi, một trạng thái nào đó, người ngoài nhìn vào thấy rất sang trọng, nhưng nếu như nói cho đương sự biết, đương sự sẽ cố tình hay là không ý thức đi thay đổi, vậy không được tự nhiên rồi.

Cũng giống như Khương Thục Đồng phát hiện nhiều điểm tốt của Cố Minh Thành vậy, Cố Minh Thành cũng phát hiện trên người của cô có khí chất khác với những phụ nữ khác và mùi hương thuộc về cô, đó là một mùi hương trên cơ thể trong sáng như hoa lan vậy, không phải nước hoa, là bản thân cô tỏa ra, mùi hương trên cơ thể này, khiến Cố Minh Thành say đắm bên trong, cảm giác như cả đời này cũng chỉ ở lại bên trong mùi hương của người phụ nữ này.

Anh không thể thoát ra được.

Cố Minh Thành mới vừa rời khỏi, Khương Thục Đồng đã bắt đầu nhớ anh, cảm thấy toàn thân trống vắng muốn chết, cảm giác bản thân đã không còn là một người nguyên vẹn, chỉ có cùng người như Cố Minh Thành hợp lại, cô mới được nguyên vẹn.

Cô là một nữa dấu ngoặc, anh là dấu ngoặc còn lại, chỉ có hợp lại với nhau, mới thành hình tròn.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx