sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Rất Yêu, Rất Yêu Em - Chương 226

Sau khi Cố Minh Thành gọi xong video, thêm vào đó hôm nay có buổi họp khiến cho anh có chút say sẫm mặt mày, sau đó, một mình từ phòng khách sạn thương vụ bước xuống lầu, bước ra ngoài phố.

Anh bước đi rất chậm.

Đúng lúc gần đó có một trường đại học.

Một cô gái nước ngoài trẻ tuổi, đang ôm lại cổ của người bạn trai đó, nhón chân lên, giống như đang thì thầm lời yêu, bộ dạng ngọt ngào nồng thắm.

Đã từng, cô cũng trẻ tuổi như vậy.

Đã quên vì sao hôm đó anh lại đi đến trường đại học tại Hải Thành, giống như có một khách hàng ở đó, bước ra từ công ty của khách hàng, không kịp phòng tránh, thì có một cô gái ôm lại cổ của anh.

Gương mặt rất quyến rũ, dưới đáy mắt thuần khiết bất lực đó, anh cũng thừa nhận anh cũng giống như những người đàn ông khác, nếu như gặp được một phụ nữ có gương mặt xấu xí, anh nhất định cũng sẽ đẩy ra thì bước đi.

Nhưng lại là cô.

Cũng bởi vì cô, anh bắt đầu từ khi đó đã miễn dịch với tất cả phụ nữ, không phân biệt xấu đẹp.

Cô đã uống say, say li bì, nói chuyện không có căn cứ, nói cô là học sinh của đại học Hải Thành, mẹ đang bệnh nặng, cô buồn phiền, nói là tốt nghiệp rồi không biết đi đâu tìm việc làm, quan hệ với cha lại không tốt, đã nói rất nhiều lời.

Anh muốn thoát ra bàn tay của cô, cô lại dùng sức như vũ phu vậy ôm lại anh, không cho anh đi, giống như anh là cây cỏ cứu mạng cuối cùng của cô vậy.

Đến cuối cùng, cô lớn tiếng khóc oà lên, nói là số mạng của cô sao lại khổ như vậy?

Thực sự, khi đó Cố Minh Thành rõ ràng không cảm thấy mạng cô có chỗ nào không tốt, gương mặt có thể thấy được mà, thượng đình dài mà nổi cao, vuông mà rộng thoáng, xem như thế nào cũng là tướng mạo vượng phụ, sao lại là số mạnh không tốt chứ?Người kinh doanh cũng biết xem tướng, cũng do đi tiếp khách cần đến.

Có thể vì ban đêm, có thể vì cô đã uống say, cũng có thể là sự việc đã phát triển đến bước này rồi, cô không còn cách để giải quyết, cho nên, mượn rượu giải sầu.

Dù cho Cố Minh Thành rất muốn đi, cô cũng không cho.

Có thể do cô gái tha thướt yêu kiều đáng yêu lại vô trợ đó đã quyến rũ được Cố Minh Thành, hay là anh đã bị cô thu hút.

Đều có, cũng không phải như vậy mà.

Từ khi đó, vận mệnh của cô đã bắt đầu dây dưa với Cố Minh Thành, không thể tách ra được.

Sự tươi mới của cô, chặt chẽ, kể cả sau đó sợ hãi bỏ chạy, đã cho Cố Minh Thành biết đây là lần đầu tiên của cô.

Khi đã tỉnh rượu, thấy xấu hổ rồi, đã trốn đi.

Trên tấm ga giường, có thứ gì đó mà cô đã rơi xuống.

Cố Minh Thành không khống chế được cảm xúc của mình đã cười lên.

Trước đây, bên cạnh anh cũng vây quanh không ít phụ nữ...

Nhưng mà, Cố Minh Thành đối với nhũng phụ nữ bên cạnh đó...

Đã nhắm trúng anh có tiền, nhắm trúng nhan sắc của anh cũng không ít, người khiến anh cảm thấy hứng thú... Một người cũng không có.

Nhưng đột nhiên thấy kỳ lạ có hứng thú với cô gái này, có thể vì trên đời này, con gái còn trong trắng được xem như là một động vật quý hiếm, có thể vì bóng dáng sợ hãi bỏ chạy của cô.

Ai biết được chứ?

Cô nói rồi cô là sinh viên của đại học Hải Thành, muốn điều tra cô chắc chắn cũng không khó, nhưng mà, sáng mai, anh có chuyện gấp, cần phải ra nước ngoài.

Vốn dĩ đang nghĩ, dù sao cũng là học sinh, cũng không trễ được mấy ngày, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.

Không ngờ đến, khi đó, cô đã là đại học năm thứ tư, mấy ngày nữa, thì sẽ tốt nghiệp, biến mất trong biển người mênh mông trong Hài Thành.

Đến khi Lục Chí Khiêm nói, “Phu nhân của tôi đến rồi, Khương Thục Đồng.”

Cố Minh Thành cũng không thể quên được sự chấn động trong giấy phút đó và cảm giác trong lòng.

Một cơn giận muốn từ trong miệng thoát ra, giấy phút đó, anh muốn quật ngã Lục Chí Khiêm xuống dưới sàn nhà.

Nhưng mà, là doanh nhân...

He, anh dù sao cũng là một doanh nhân có lòng dạ rất sâu xa, vui buồn cũng không để lộ trên mặt.

Không hề có người nhận ra sự bất thường của anh.

Sau đó, qua lại với Khương Thục Đồng, là anh cố tình lộ ra cho Lục Chí Khiêm xem...

Anh cảm thấy bản thân cũng rất ác độc đó!

Thời gian thoáng qua đã mấy năm rồi.

Chuyện đời như một giấc mơ mùa xuân không dấu tích.

Anh đã chìm đắm trong mộng nhiều năm nay, cô vẫn đi lại tự do.

Trải qua mấy năm nay, cô đã không còn lỗ mảng và không còn lo âu như năm xưa nữa.

Trên trán vẫn trong sáng như xưa, lột bỏ đi sự tươi trẻ, lộ ra một sắc đẹp siêu phàm.

Trong đột nhiên đặc biệt nhớ đến cô.

Không phải nhớ cô vì cô là mẹ của đứa con, chỉ vì muốn nhớ đến con người này của cô.

...

Chuyện Khương Thục Đồng không có xe, không cần lo lắng.

Bởi vì ngày Cố Minh Thành quay về, tài xế gọi điện thoại đã báo trước với cô, nói là anh đi đón chủ tịch, đến nhà của Khương Lịch Niên đón mẹ con họ.

Quả nhiên, vẫn là Cố Minh Thành suy nghĩ chu đáo.

Đi đến sân bay, tài xế không có vào trong, đứng đợi ở bên ngoài sân bay, có thể muốn giữ lại giây phút trùng phùng cho người họ.

Có thể Cố Minh Thành cố tình thu xếp, hoặc là tài xế bát diện linh lung.

Khương Thục Đồng không có hỏi.

Mới bước vào sân bay, thì nhìn thấy một người phụ nữ, vô cùng quen thuộc, nhưng mà quả nhiên Khương Thục Đồng không nhận ra người đó là ai.

Đến khi người đó gọi một tiếng “Khương Thục Đồng”.

Khương Thục Đông mới đột nhiên tỉnh ngộ, “Thư Yểu?”

Mấy năm không gặp, Thư Yểu thực sự đã từ thiếu nữ ngây thơ trở thành một phụ nữ nhà lành.

Sự thật thì Khương Thục Đồng và Thư Yểu không có nữa phần giao tình, hơn nữa có một chút ý như kẻ thù với nhau vậy.

Chuyện của Cố Thanh Nguyên, trong Hải Thành sớm đã xào xáo.

Dù sao năm xưa Thư Yểu cũng lừa gạt tiền của Cố Minh Thành, đương nhiên cũng quan tâm đến.

“Cô và Cố tổng chưa kết hôn sao?” Bộ dạng muốn xem chuyện cười của Thư Yểu nhìn vào Khương Thục Đồng.

Nhìn thấy Khương Thục Đồng dẫn theo đứa con, gương mặt lại có chút giống với Cố Minh Thành.

“Cô và anh sống chung rồi sao?” Thư Yểu lại hỏi.

Đối với chuyện của Cố Minh Thành, cô vô cùng hứng thú.

“Không liên quan đến cô.” Đây là chuyện riêng tư trong nội tâm của Khương Thục Đồng, khi không có người khiêu dậy ngọn lửa này, sẽ làm nổ tung Khương Thục Đồng.

Thư Yểu nhìn thấy biểu tình này của Khương Thục Đồng, thì trong lòng đã hiểu rõ, chắc chắn là chung sống với nhau rồi.

Cô nói, “Nhưng mà cô như vậy cũng tốt đấy chứ, con cũng có rồi, thì đã chiếm lấy vị trí đó, người phụ nữa khác không thể cướp anh đi!”

Nói xong thì quay đi!

Thư Yểu một chút cũng không nể tình đã bước đi, chỉ để lại Khương Thục Đồng đứng đó ngây người ra.

Thư Yểu là một người không có tiếp tục cuộc sống với Cố Minh Thành, cô vì sao phải đi lo nghĩ ý kiến của cô chứ?

Những lời của cô, vẫn là khiến trong lòng Khương Thục Đồng cảm thấy tức giận.

Khương Thục Đồng dẫn theo con đến cửa đón hành khách.

Khi Cố Minh Thành bước ra, đeo mắt kính đen, sắc mặt vội vàng, nhìn thấy Ken và Khương Thục Đồng đứng đó đợi anh, anh bước qua hướng của họ.

Sau khi qua đó đã bế Kên lên.

Bởi vì anh đang đeo kính đen, Khương Thục Đồng không biết anh đang nhìn nơi nào, có thể lúc nãy mới xuống máy bay luôn chăm chút nhìn vào con của bản thân thôi.

“Có nhớ cha không?Hả?”Cố Minh Thành bế con lên, tay kia kéo theo hành lý của bản thân.

“Ừ, rất nhớ rất nhớ.” Ken thành thật trả lời.

Bởi vì những bước đi của Cố Minh Thành quá lớn, cho nên, Khương Thục Đồng bị lạc phía sau anh, anh luôn nhìn vào phía trước, vì sao phải nói chuyện với người đang ở phía sau như Khương Thục Đồng chứ.

Khương Thục Đồng không nói gì.

“Còn em?Có nhớ anh không?” Cố Minh Thành lại hỏi.

Khương Thục Đồng nhìn xung quanh một vòng, cũng không nghĩ ra anh đang nói chuyện với ai, thì chắc chắn đang nói chuyện với bản thân, lúc này Ken đã trả lời rồi, không thể nào lại hỏi Ken nữa.

Nhưng cô phải trả lời như thế nào đây?Cô không thể ngờ được là Cố Minh Thành mới vừa xuống máy bay câu nói đầu tiên lại thẳng thắn lộ xương như vậy.

Úp mở mấy cái, mới nói, “Chiếc xe mấy năm trước anh tặng cho em chắc không lái được nữa, có thể đã hết bình sạc, hiện nay em đi đâu cũng thấy bất tiện, anh có thể sửa lại giúp em không?

Sắc mặt của Cố Minh Thành đen lên.

Về mặt này, phản ứng đầu óc của cô không hề chậm chạp, Diệp Thu nói cô không có tâm tư nhỏ đó là phán đoán sai lầm.

“Về nhà mới nói!” Lạnh lùng vứt xuông một câu.

Sau khi lên xe, Cố Minh Thành ôm lại đứa con ngồi phía sau ghế, Khương Thục Đồng thì ngồi kế bên ghế tài xế, nghĩ là anh ra nước ngoài một chuyến, người nhớ nhung nhất vẫn là con trai của anh thôi, Cố Minh Thành mang ra đồ chơi cho Ken, còn có một chai xịt trị hen suyễn rất cao cấp, đưa cho Khương Thục Đồng, nhờ cô cất giữ lại.

Khương Thục Đồng nhận lấy, không nói chuyện.

Hai cha con luôn trò chuyện đến khi về đến nhà, vẫn chưa nói xong, từ robot biến hình nói đến sự ra đời của hệ ngân hà.

Những thứ này, Khương Thục Đông hoàn toàn không có hứng thú, cho nên, thầy cô nói phụ huynh đôi bên đều phải trò chuyện với con là một cách nói chính xác.

Buổi tối, Cố Minh Thành giúp con tắm rửa, Khương Thục Đồng thì dỗ cho con ngủ.

Khi đôi mắt của Khương Thục Đồng sắp híp lại, thì nghe được tiếng gõ cửa.

Có thể là Cố Minh Thành, ở lại trong biệt thự giữa núi lâu như vậy, đây là lần đâu tiên anh gõ cửa phòng cô.

Khương Thục Đồng sợ đánh thức con, không có trả lời, trực tiếp đi đến mở cửa, đứng trước cửa phòng, đóng cửa lại và hỏi Cố Minh Thành, “Sao vậy?”

“Em qua đây một tí.”

Khương Thục Đồng cứ nghĩ anh đến Mỹ, có tin tức quan trọng phải nói với cô, vẻ mặt nghiêm túc theo anh đi đến phòng ngủ của anh.

Bởi vì, biểu tình của anh cũng rất nghiêm túc.

Vừa bước vào phòng, thì Khương Thục Đồng đã bị anh đè ngay phía sau cánh cửa, bắt đầu hôn cô.

Trong phòng của anh không có mở đèn, một màn u ám.

Trong màn đêm, trên mặt cửa Khương Thục Đồng bắt đầu nóng lên, tim đập đùng đùng.

Cô đột nhiên cảm thấy bản thân không biết phản ứng với nụ hôn của anh, đã bốn năm rồi không có hôn qua người nào, thấy rất xa lạ.

Lần này, tuy rằng anh cũng bá đạo, nhưng mà mang theo sự dịu dàng có thể thương lượng được.

Nhưng Khương Thục Đồng không rõ bị sao nữa.

Khương Thục Đồng luôn nghĩ quan hệ giữa họ là quan hệ người lạ sống chung một nhà, rất nhiều phụ nữ cũng có nói, sau khi có con, ly thân với chồng, không còn cảm giác, y như người thân vậy, hơn nữa có người làm tình với chồng còn có giảm giác như loạn luân vậy, Khương Thục Đồng đang từ từ tìm kiếm cảm giác của bốn năm trước, cô gắng thích ứng...

“Nhớ anh không?” Anh nói bên tai của Khương Thục Đồng.

Những lời yêu này, anh đã hơn bốn năm không nói bên tai của Khương Thục Đồng rồi, hơi thở nóng bổng bên tai của Khương Thục Đồng.

Hiện nay Khương Thục Đồng, cả người như trên đám mây vậy, nhẹ nhàng bay bỗng.

Rất lâu sau, cô nói một câu, “Không nhớ!”

Cố Minh Thành lạnh lùng hanh một tiếng, “Là làm em không đủ, cho nên mới không nhớ!”

Tiếp theo bế ngang Khương Thục Đồng lên, bước lên giường.

Nhẹ nhàng vò nắn, từ từ dò thám, đi sâu vào nhẹ nhàng rút ra.

Bốn năm nay, Khương Thục Đồng chỉ quan hệ có hai lần, cũng có khi đêm tối mơ mộng, khi đó sẽ đặt biệt nhớ đến khi anh trên giường.

Hai lần trước, là bị động, còn lần này, sự ngang ngược của anh đã giảm đi rất nhiều, hoàn toàn phối hợp với tiết tấu của Khương Thục Đồng.

Thân thể của Khương Thục đồng đang lắc lư, lên xuống, âm thanh từ trong cuống họng phát ra.

Cố Minh Thành hạ quyết tâm, muốn khiến Khương Thục Đồng mang thai lần hai.

Bởi vì chỉ có mang thai lần hai, cô mới không rời xa bản thân được!


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx