Chương 7: Thể nghiệm cuộc sống
Sáng sớm, Triển Chiêu cảm giác có thứ lông xù gì đó đang ủi ủi vào cổ mình, xoay mặt lại nhìn thì thấy Tiểu bạch sư không biết từ lúc nào đã leo lên giường, đang ra sức cọ cọ vào anh.
“Sớm a, Seaman.” Triển Chiêu nhéo nhéo lỗ tai của nói, nhìn đồng hồ trên tường đã điểm bảy rưỡi, chỗ nằm của Bạch Ngọc Đường bên cạnh cũng trống không, đại khái đã rời giường đi làm điểm tâm rồi.
Triển Chiêu đứng lên, lại thấy Lisbon đang nằm úp sấp bên giường liền hỏi, “Lisbon, sao mày cũng ngủ ở đây vậy?”
Lisbon lắc lắc cái bờm khổng lồ, rồi nằm úp xuống tiếp tục ngủ.
Triển Chiêu rời giường rửa mặt, rồi xuống lầu, thì thấy Bạch Ngọc Đường cùng Bạch Trì đang ở trong bếp làm bữa sáng, Triệu Trinh đang nằm trên sô pha ngủ bù, Bạch Cẩm Đường ngồi bên bàn ăn đọc báo, cặp song sinh đang xem tin tức buổi sáng.
“Miêu Nhi.” Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu đi xuống, thì đưa cho anh một phần điểm tâm rồi nói, “Ăn xong phải đến cảnh cục, nghe nói Công Tôn có phát hiện không nhỏ.”
“Ừ.” Triển Chiêu gật đầu, ngồi xuống ăn bữa sáng, trong chốc lát có phần không thích ứng với chuyện đột nhiên có đông người như vậy, sinh hoạt trở nên rất náo nhiệt.
Bạch Ngọc Đường lái xe chở Triển Chiêu cùng Bạch Trì tới cảnh cục, Bạch Ngọc Đường đem xe vào ga ra, Triển Chiêu và Bạch Trì đi vào cửa chính.
Vừa tới nơi thì thấy cảnh vệ trực cửa đang cùng một người có tướng sinh viên đang nói chuyện với nhau.
Sinh viên này mặc áo len màu đen, tóc tai mất trật tự, cầm trên tay một cái ba lô, nói muốn báo án.
Cảnh sát bảo cậu ta đưa túi để quét hình, từ lần xuất hiện bom tập kích trước đây, túi ra vào cảnh cục đều phải qua kiểm tra, người lạ muốn vào còn phải đưa chứng minh nhân dân ra.
“Tôi là bạn cùng phòng của Lưu Tung, tôi biết cậu ấy chết như thế nào!” Nam sinh này tâm tình tựa hồ có chút kích động.
Triển Chiêu cùng Bạch Trì vừa vặn đi qua, vừa nghe đến đây, hai người liền liếc nhau —— Lưu Tung, chính là sinh viên lần trước nổ súng loạn xạ rồi lăn ra chết, thi thể của hắn vẫn không có người đến nhận, sau đó phải dán thông cáo, trường học lúc này mới gọi điện xác nhận, ngày đó có hai lão sư đến nhận dạng thi thể, quả thực đó chính là Lưu Tung.
Triển Chiêu đứng lại, xoay mặt nhìn nam sinh kia, hỏi, “Cậu là… bạn học của Lưu Tung?”
“Đúng vậy.” Nam sinh này gật đầu, “Tôi biết cậu ấy chết như thế nào, tôi biết hung thủ là ai!”
Vị cảnh vệ cửa thấy Triển Chiêu liền nói, “Tiến sĩ Triển, tôi nói cậu ta đưa túi đi kiểm tra một chút, cậu ta không đồng ý.”
“Vì sao?” Triển Chiêu khó hiểu.
“Tôi nếu chịu kiểm tra… Các anh, không được bắt tôi, thứ này không phải của tôi, là của Lưu Tung.” Nam sinh nói.
Đoạn đối thoại này thu hút không ít người trong cảnh cục, lúc này, Bạch Ngọc Đường cũng đậu xong xe đang đi tới, “Làm sao vậy?”
Triển Chiêu nói nam sinh này nhận được Lưu Tung, còn nói biết được nguyên nhân cái chết của hắn, bất quá không chịu qua kiểm tra, nói sợ bị bắt.
“Bị bắt?” Bạch Ngọc Đường nhìn túi của cậu ta một chút rồi nói, “Tôi là cảnh sát phụ trách điều tra vụ án của Lưu Tung, có vật chứng gì cứ giao cho tôi.”
Nam sinh nhìn xung quanh một chút, cảnh vệ gật đầu với cậu ta, “Đây là đội trưởng SCI, có vấn đề gì cậu cứ nói.”
Nam sinh do dự một chút, rồi đưa tay giao cái túi cho cho Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường tiếp nhận mở ra, vừa nhìn thì nhíu mày… đưa cho Triển Chiêu cùng Bạch Trì nhìn thoáng qua, hai người cũng há hốc miệng.
“Theo bọn tôi vào trong.” Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu ra hiệu cho nam sinh cùng nhau vào, nam sinh nọ gật đầu, người cảnh vệ dùng thiết bị dò kim loại kiểm tra cậu ta một chút, phát hiện trên người không có vật gì nguy hiểm mới để cậu ta tiến vào.
“Cậu tên gì?” Triển Chiêu hỏi, “Học ở trường nào?”
“Tôi là Quách Thành, ở viện y khoa Nam Thành.” Nam sinh trả lời, “Lưu Tung là bạn học của tôi. Cũng là bạn cùng phòng.”
“Không ở ký túc xá sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Phải.” Nam sinh lắc đầu, nói, “Chúng tôi đều là người địa phương, không được ở đó, mà gần trường có cho thuê một căn nhà hai phòng một sảnh nên chúng tôi cùng thuê.”
Triển Chiêu gật đầu hỏi, “Vì sao bọn tôi không liên lạc được với cha mẹ Lưu Tung?”
“Cha mẹ cậu ấy đều chết cả rồi.” Quách Thành nói, “Hai năm trước tai nạn xe rồi chết.”
Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu nhìn nhau, đều gật đầu.
Cửa thang máy mở, vừa tới cửa phòng làm việc SCI thì thấy tất cả mọi người đều có mặt.
Bạch Ngọc Đường ý bảo mọi người chờ một chút mới họp, rồi chính mình cùng Triển Chiêu mang theo Quách Thành đi qua căn phòng bên cạnh, bảo Quách Thành ngồi xuống.
Tất cả mọi người trong SCI đều hiếu kỳ vây trước cửa sổ nhìn vào, hỏi Bạch Trì, tiểu tử này là ai a?
Đồng thời, Bạch Ngọc Đường mở cái túi, từ bên trong lấy ra bốn cái bình thủy tinh. Bốn chiếc bình này, đều là loại phòng thí nghiệm hay dùng để đựng tiêu bản, trong bình đựng đầy Formalin. Bên trong bình thứ nhất, có sáu con mắt, to tròn với những đường tĩnh mạch nhỏ li ti. Bên trong bình thứ hai, là một khối tóc lớn như tảo biển. Trong bình thứ ba, là sáu cái tai. Và trong bình thứ tư, là một đống ngón tay.
“Thứ này từ đâu tới?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Tìm được trong một ngăn tủ nhỏ của Lưu Tung.” Quách Thành thành thật trả lời.
Triển Chiêu đưa ra một cây bút, nói với cậu ta, “Đem địa chỉ nhà các cậu viết vào đây, bọn tôi phái người qua điều tra.”
“Được.” Quách Thành thành thành thật thật đem địa chỉ viết xuống, còn đưa ra một cái chìa khóa, Triển Chiêu gọi người mang mấy cái bình đến phòng giám định trước.
“Cậu biết lai lịch của mấy thứ này không?” Triển Chiêu hỏi.
Quách Thành gật đầu, “Có, tôi có xem qua tiểu thuyết cậu ấy viết.”
“Tiểu thuyết?” Bạch Ngọc Đường khó hiểu.
“Kể lại một chút a.” Triển Chiêu nói.
“Vâng.” Quách Thành gật đầu, “Lưu Tung bình thường rất si mê tiểu thuyết trinh thám, từ nhiều năm trước đã bắt đầu đóng góp một ít cho tạp chí trinh thám, bởi vì cậu ấy có kiến thức y khoa chuyên ngành, nên có thể viết ra tương đối giống, cũng khá đặc sắc, vài năm gần đây cũng có chút danh tiếng, tiền kiếm được cũng không ít, còn có nhà xuất bản muốn đặt bản thảo của cậu ấy… Cho nên cậu ấy mới đi thuê một căn nhà trọ riêng, bắt đầu chăm chú viết tiểu thuyết, còn sẵn sàng bỏ nghiệp bác sĩ để đi viết văn. Tôi cùng cậu ta chơi rất thân nên mới ở cùng, coi như là độc giả đầu tiên của cậu ấy, cậu ấy viết được chút nào liền đưa cho tôi xem đầu tiên.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường gật đầu, hỏi, “Bút danh của hắn là gì?”
“À, là Xác Chết Mỉm Cười.” Quách Thành trả lời.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau —— lại có liên quan đến cái mặt nạ xấu xí quái đản kia.
“Lưu Tung cậu ấy đối với độc vật vô cùng hứng thú, tiểu thuyết trinh thám cũng đa phần đề cập đến cái này.” Quách Thành tiếp tục nói, “Mấy hôm trước, cậu ấy cho ra một bản thảo mới.”
Nói xong, Quách Thành từ trong túi lấy ra một xấp giấy đưa cho Triển Chiêu bọn họ.
Triển Chiêu tiếp nhận vội lật ra xem, nói: “Miêu tả lại việc hung thủ làm sao có thể giết chết mười hai người vô tội, đồng thời lưu lại nét mỉm cười trên thi thể… Cùng án kiện của chúng ta giống nhau như đúc.”
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Là bắt chước theo nội dung tiểu thuyết mà gây án sao?”
Quách Thành nói, “Bản thảo này còn chưa có hoàn thành… Tôi lúc đó nghe xong chỉ thấy lối suy nghĩ của cậu ấy có chút đặc biệt, lúc xuất bản rồi hẳn sẽ rất nổi tiếng, thế nhưng, Lưu Tung sau khi viết xong, tâm tình có chút không khống chế được.”
“Tâm tình không khống chế được?” Triển Chiêu hiếu kỳ hỏi, “Vì sao viết đến mức không khống chế được?”
“Tình tiết suy luận rất tốt, dù sao ý tưởng luôn luôn là sở trường của cậu ấy.” Quách Thành nói, “Bất quá khó khăn nhất chính là chi tiết cảnh giết người, miêu tả ra sao, cách viết của cậu ấy, theo cậu ấy nói thì là rất giả.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu hỏi, “Sau đó sao?”
“Đợt đó cậu ấy rất phiền muộn, cả ngày xem phim kịnh dị, còn nói nếu như có thể giết chết vài người thật, có cảm giác một chút thì quá tốt.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nhíu mày.
Bên ngoài, Công Tôn lảo đảo đi ra nghe được câu này liền ngáp một cái nói, “Ngu ngốc.”
“A?” Bạch Trì khó hiểu hỏi Công Tôn, “Công Tôn, ai ngốc?”
“Anh nói cái tên viết sách kia.” Công Tôn cười nói, “Hắn là người học y, đối với chuyện miêu tả tình tiết giết người, tuyệt đối so với người bình thường có cảm giác chân thực hơn, còn việc hắn muốn có được cảm giác chân thực tuyệt đối thì không cần thiết a. Bởi vì ngoại trừ kẻ đã chân chính giết người qua, những độc giả khác hoàn toàn không thể nhìn ra nó không thật.”
“A, ra thế.” Tất cả mọi người đều thấy có lý.
“Hơn nữa, cảnh giết người so với cảnh giết heo tuyệt đối không khác gì lắm, cũng có phản kháng, có kêu gào, có máu me, có tắt thở, có cái gì hay mà phải tả?” Công Tôn hời hợt nói, “Tiểu thuyết cuốn hút người đọc là ở không gian tưởng tượng của nó, ngay cả tiểu thuyết hiện thực cũng có tồn tại một phần không thực bên trong, quá mức chân thực gì đó sẽ không có gì hấp dẫn hết, vì giết người cùng giết heo cảm giác tuyệt đối là như nhau.”
Mọi người cười gượng… Ví dụ của Công Tôn cũng quá mức dũng mãnh a.
“Sau đó, khoảng hai tháng sau, tâm tình Lưu Tung đột nhiên tăng vọt.” Quách Thành nói, “Cậu ấy nói đã thể nghiệm được cảm giác giết người, rất chân thực, sau đó tâm tình cũng trở nên tốt hẳn.”
“Hắn không nói với cậu đã thể nghiệm cảm giác đó thế nào sao?” Triển Chiêu hỏi, “Còn có, bản thân hắn có gì biến hóa không?”
“Nhìn không ra a.” Quách Thành nói, “Lưu Tung tuy rằng khó ở chung, thế nhưng bản tính vẫn là một người rộng rãi, cho nên tôi cũng không để ý, chỉ là cậu ấy bình thường sớm đi tối về, sau đó tôi có nghe được tin cậu ấy chết, còn nghe được chuyện mấy thi thể phát hiện được ở Nam Thành, thấy có chút kỳ hoặc… Cho nên đã nghĩ, có thể đã thực sự xảy ra chuyện gì đó không, tôi mới vào phòng giúp cậu ấy sắp xếp quần áo đồ đạc này nọ, sau đó ngay bên trong ngăn tủ của cậu ấy, tìm được mấy thứ này.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường gật đầu, hỏi, “Cậu nói cậu biết hung thủ là ai?”
“Đúng vậy.” Quách Thành gật đầu, nhỏ giọng nói, “Tôi biết, Lưu Tung nói cậu ấy có một cố vấn, sẽ cung cấp cho cậu ấy tư liệu để sáng tác.”
“Cố vấn?” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường giật mình, “Là người thế nào?”
“Không biết, tôi chỉ thấy bọn họ bình thường hay chat với nhau.” Quách Thành đem QQ Lưu Tung thường dùng giao cho Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường.
Hỏi thêm một ít tình huống về Lưu Tung, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường gọi cảnh viên đến đưa cậu ta tới phòng nghỉ chờ, mọi người quyết định dời cuộc họp lại, trước tiên đi đến nhà Lưu Tung, kiểm tra đồ dùng cá nhân của hắn một chút, xem có thể tìm ra chút đầu mối nào cho vụ án này không.
Liễu Thanh cùng Trầm Trọng Nguyên đem bản kiểm điểm nộp cho Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường sửng sốt một chút, hình như đã quên phéng chuyện này rồi. Anh cũng không để ý xem trong đó viết những gì đã đem mọi người trước hết tập trung lại, vội vã đến tìm Công Tôn, đại thể muốn nghe một chút về kết quả khám nghiệm của Công Tôn.
“Ai, nói như vậy, Lưu Tung rất có thể đã tham gia vào vụ giết người này?” Triệu Hổ hỏi.
“Thế nhưng mấy ngón tay trong bụng hắn là của ai a?” Bạch Trì hỏi.
“ừm… Lẩu thập cẩm sao?” Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, “Miêu Nhi, một sinh viên bình thuờng xuất phát từ tâm lý gì mà đi làm loại chuyện này?”
“Này rất khó nói.” Triển Chiêu nói, “Bất quá loại phương thức giết người này có chút tính chất tập luyện, nhằm thể nghiệm cảm giác tồn tại.”
“Thể nghiệm cuộc sống sao?” Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Để sáng tác? Hay để luyện tập kỹ năng nào đó?”
“Nói chung phải đến xem nhà Lưu Tung trước đã.” Triển Chiêu nhíu mày nói, “Cảm giác án tử lần này rất phức tạp.”
“Ừ.” Bạch Ngọc Đường gật đầu, nói với Tương Bình, “Tương Bình, điều tra vị cố vấn kia xem là thân phận gì.”
“Vâng.” Tương bình gật đầu, bắt đầu tìm đọc lịch sử trò chuyện của Lưu Tung, mà Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu, mang theo những người còn lại chạy đến nơi Lưu Tung ở.
@by txiuqw4