Hứa Tình Thâm bước vào phòng bệnh VIP. Trong phòng chỉ kê một chiếc giường bệnh, còn có một hộ lý.
Người bệnh đang nằm trên giường. Hộ lý thấy cô bước vào, vội vàng dừng lại công việc đang làm.
Hứa Tình Thâm bước tới mép giường, liếc nhìn hồ sơ bệnh án, biết người bệnh tên là Chu Vũ Mai. Hộ lý ở bên cạnh cẩn thận hỏi, " bác sĩ, vẫn chưa liên lạc được với người nhà của cô ấy sao? "
Cô gái nằm trên giường bệnh không tiện cử động, nhưng vẻ mặt tối xuống, nước mắt không nhịn được liền tuôn rơi.
" haizz, cũng thật là đáng thương nha, gặp chuyện không may đến bây giờ cũng chưa thấy một bóng người xuất hiện, chắc là sợ phải gánh tiền thuốc men rồi......"
Hứa Tình Thâm giơ tay sờ sờ túi, lấy ra một cây bút. Hộ lý cầm quần áo thay cho bệnh nhân đi ra ngoài toilet để giặt. Cô cúi người xuống cẩn thận kiểm tra, " giải phẫu rất thành công, cô đừng sợ. "
Trên đầu Chu Vũ Mai quấn băng gạc, hình như không muốn người khác đến gần. Hứa Tình Thâm nhìn chằm chằm khuôn mặt của cô ta, giọng nói tha thiết chân thành, " thật xin lỗi, hôm đó là tôi đụng vào cô. Cô cứ yên tâm ở đây dưỡng bệnh, chi phí điều trị cũng không cần phải lo lắng. "
Chu Vũ Mai rõ ràng trợn to đôi mắt, " cô? "
" thắng xe của tôi xảy ra vấn đề, đụng cô thành như vậy, thật sự vô cùng xin lỗi, chuyện sau này cô không cần quan tâm. Còn nữa, tôi là bác sĩ điều trị nội trú ở đây, tôi tên là Hứa Tình Thâm. "
Hộ lý giặt quần áo xong bước vào không bao lâu, Hứa Tình Thâm liền đi ra ngoài.
Chu Vũ Mai cong ngón tay lên nhẹ khều hộ lý, " có thể giúp tôi gọi điện thoại cho chồng của tôi được không? "
" hả? Lúc trước bệnh viện có liên lạc...... nhưng chồng cô không chịu ra mặt. "
" tôi cho cô số điện thoại của người khác, cô gọi giúp tôi đi. "
Hứa Tình Thâm quay trở lại phòng làm việc. Bệnh viện còn chưa sắp xếp cho cô chính thức tiếp nhận khám bệnh. Cô bước tới trước cửa sổ, trong lòng bỗng nhiên thả lỏng, cảm thấy cả người như đang bồng bềnh trên mây. Vì vậy mới nói, con người thật sự không nên làm trái với lương tâm của mình. Bình yên thanh thản mới là tốt nhất.
Buổi trưa, Tưởng Viễn Chu đang ngồi ở trước bàn ăn, ngón tay thon dài lật lật tài liệu. Lão Bạch vội vàng từ bên ngoài bước vào, " Tưởng tiên sinh, không xong rồi. "
Tưởng Viễn Chu cũng không thèm ngẩng đầu lên, đôi bả vai có lực được phủ bởi chiếc áo len Armani mới tinh, nếp nhăn giữa hai chân mày từ từ nhíu lại, sự chú ý của anh vẫn còn đang đặt trên xấp tài liệu kia, " la hét cái gì vậy? "
" bệnh viện bên kia xảy ra chuyện. "
Ánh mắt của Tưởng Viễn Chu hơi lạnh xuống, " xảy ra chuyện gì? "
" người nhà của Chu Vũ Mai xuất hiện, lúc này đang gây sự chặn Hứa tiểu thư ở trong phòng làm việc! "
" anh lặp lại lần nữa! "
Lão Bạch cũng không ngu tới mức thật sự đi mạo hiểm nhắc lại.
Tưởng Viễn Chu ném mạnh xấp tài liệu xuống mặt bàn, " thật đúng là lần đầu tiên nghe được câu chuyện cười như vậy. Cô ta lại thật sự chạy đến chỗ người ta để thừa nhận? "
" Tưởng tiên sinh, Hứa tiểu thư vừa nhìn chính là một người lương thiện. "
" anh đã quên cô ta có mục đích gì khi bước vào phòng của tôi rồi sao? "
Khuôn mặt của lão Bạch rất nghiêm túc, " thắng xe quả thật đã bị người ta động tay động chân, đây cũng không phải là một vụ tai nạn giao thông đơn giản. Lúc đó cô ấy còn có thể không khẩn trương sao? "
" anh đúng là càng ngày càng tiến bộ. " Tưởng Viễn Chu đứng dậy, " Tinh Cảng chưa bao giờ để xảy ra chuyện như vậy, bây giờ lại bị cô ta làm cho phá lệ rồi. "
" ngài vẫn nên đi xử lý đi, lỡ như người nhà của bệnh nhân gọi truyền thông tới......"
" sợ cái gì? Lời như thế mà người của nhà họ Tưởng cũng có thể nói ra được sao? "
Lão Bạch im lặng, không dám nói thêm một câu nào nữa.
Bệnh viện Tinh Cảng.
Đối mặt với bao nhiêu người đột nhiên xuất hiện như vậy, Hứa Tình Thâm thật đúng là chuẩn bị không kịp.
Người đàn ông cầm đầu khoảng bốn mươi tuổi, hai tay anh ta chống lên bàn làm việc, khuôn mặt tỏ ra hung hăng dữ tợn, " vợ của tôi là bị cô đụng phải đúng không? Bồi thường tiền đi! "
Sau lưng anh ta còn có mấy chục thân nhân già trẻ lớn bé, " đúng thế, tiền bồi thường, tiền thuốc men, tiền nghỉ việc, tiền chăm sóc ăn uống......"
Hứa Tình Thâm xua tay ý bảo bọn họ đừng kích động, " tôi biết rồi, tôi sẽ cùng công ty bảo hiểm......"
" chúng tôi mặc kệ những chuyện này. Cả nhà tôi đều dựa vào cô ấy, bây giờ nguồn kinh tế chính lại bị cắt đứt. Giải phẫu mở hộp sọ đó! Ai biết được có thể có di chứng về sau hay không. Sau này còn làm thế nào để kiếm tiền đây? "
" những việc này đều có thể thương lượng, chúng ta ngồi xuống từ từ nói chuyện được không? "
Trong đám đông ở đằng sau có một cô bé tầm mười sáu mười bảy tuổi bước ra, giọng nói bén nhọn, chỉ Hứa Tình Thâm nói, " ai biết được chị có thể chạy mất hay không? Lúc mẹ tôi làm giải phẫu, chị đang ở đâu? Chị gây tai nạn bỏ trốn có đúng không? "
" đúng thế, hung thủ giết người! "
Hứa Tình Thâm một hơi tắc nghẹn ở nơi cổ họng, lên không được xuống không xong, " các người nói tôi không có ở đó, vậy còn các người thì sao? Lúc tiến hành giải phẫu cần có người thân ký tên, lúc đó các người đang ở đâu? "
" cô còn dám mạnh miệng! " Người đàn ông trung niên xông tới, dứt khoát định túm lấy cổ áo của Hứa Tình Thâm.
Cô nhanh chóng lui về phía sau mấy bước. Lúc này, cửa lại bị đẩy ra lần nữa, bảo vệ bước vào bắt đầu áp chế người nhà. Đám thân nhân bị cưỡng ép kéo ra khỏi phòng làm việc. Họ hung hăng chống cự trên hành lang, khiến cho mọi người xúm lại vây xem.
Bọn họ ngăn chặn ở bên ngoài một hồi lâu, cuối cùng vẫn là bệnh viện ra mặt khuyên nhủ mới rời đi.
Lúc Hứa Tình Thâm bước ra khỏi phòng làm việc, trên hành lang vừa khéo có hai y tá đi ngang qua. Cô đứng ở cửa, thấy hai người kia đi được một đoạn, sau đó thì thầm với nhau mấy câu.
Đối với người khác mà nói, Hứa Tình Thâm vốn dĩ chỉ là một nhân viên chưa ký hợp đồng chính thức, ngày đầu tiên đi làm liền để xảy chuyện như vậy, nhất định không phải là một kẻ an phận làm việc.
Lúc này đã hơn một giờ chiều, cô đói đến mức bụng kêu ùng ục. Đi tới nhà ăn của bệnh viện, trong phòng chỉ có lác đác vài người.
Hứa Tình Thâm lấy một phần cơm rồi ngồi xuống bên cửa sổ. Mới vừa ăn được hai miếng, cô liền thấy một người khác đặt khay đồ ăn xuống mặt bàn.
Cô ngẩng đầu nhìn lên, một miệng cơm còn đang nghẹn trong cổ họng, cô vội vàng bưng chén lên nhấp một ngụm canh, sau đó chỉ chỉ người đàn ông ngồi đối diện, " tại sao anh lại ở đây? "
Tưởng Viễn Chu cầm đũa lên, vẻ mặt thản nhiên, " vậy cô cảm thấy tôi hẳn nên ở đâu? "
" hẳn phải nên ở nhà hàng cao cấp mới đúng. " Hứa Tình Thâm nói xong những lời này, cúi đầu xuống ăn như hổ đói.
Đúng vậy, phải so sánh như thế, chỉ bất quá so với hổ đói vẫn còn đỡ hơn một chút.
Trông dáng vẻ vô cùng đói khát của cô, Tưởng Viễn Chu mặc dù đang cầm đôi đũa, nhưng một miếng cũng không động, " tôi thật sự không nghĩ tới, cô còn có thể nuốt trôi được. "
" tại sao lại không thể? " Sau một hồi lâu, Hứa Tình Thâm mới nói ra câu thứ hai, " tôi cần phải lấp đầy bụng, mới có sức lực đi giải quyết chuyện khác. "
" cô cần gì phải thừa nhận người là do cô đụng chứ? Khoản chi phí thuốc men này, tôi không nghĩ sẽ trả cho cô đâu. "
" lương tâm bất an thôi, " Cô nhẹ nhún hai vai, " người dù sao cũng là do tôi đụng mà. "
" trước đây cô đã từng nói, làm bác sĩ sớm đã quen nhìn sự sống cái chết, lương tâm coi là cái gì chứ? "
Hứa Tình Thâm gắp một miếng thức ăn đưa đến khóe miệng, " vậy anh cứ coi như lương tâm của tôi trỗi dậy đi. "
Ăn cơm xong, cô có vẻ đã khôi phục lại sức chiến đấu tràn trề. Tưởng Viễn Chu đưa bình nước ở bên cạnh cho cô. Hứa Tình Thâm vặn nắp bình uống hai hớp.
" cô cứ như người không có việc gì ấy. "
Hứa Tình Thâm nghiêng người về phía trước, một tay chống cằm, ánh mắt lanh lợi sáng ngời, " đây đã là kết quả tốt nhất rồi. Chu Vũ Mai bình an thoát khỏi nguy hiểm, chuyện tiếp theo chính là tiền. Hơn nữa...... có thể sử dụng tiền để giải quyết vấn đề, tôi không sợ. "
Khoé miệng cô bất chợt cong siết lên, ẩn hiện lúm đồng tiền nhàn nhạt. Một chiếc áo blouse trắng đơn giản nhất khoác ở trên người cô, lại không thể nào che giấu được vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành đó.
Cô rất xinh đẹp, từ nhỏ đến lớn, đây cũng là ưu điểm không thể che giấu được của cô.
" Tình Thâm, Hứa Tình Thâm! " Ở cách đó không xa, một giọng nói quen thuộc đột ngột truyền tới.
Hứa Tình Thâm quay đầu nhìn lại, thấy Triệu Phương Hoa mang theo khuôn mặt lạnh lùng đang sải bước đi tới. Tưởng Viễn Chu rõ ràng trông thấy sự tránh né trong mắt Hứa Tình Thâm. Cô nhìn quanh bốn phía. Trong nhà ăn vẫn còn mấy người chưa rời đi. Bàn tay nhỏ bé đặt lên bàn siết chặt, sau đó cẩn thận thu lại, đặt trên đầu gối.
@by txiuqw4