Xe cứu thương và xe cứu hoả gần như là đồng thời cùng chạy tới hiện trường vụ tai nạn xe cộ.
Cảnh sát giao thông cũng đã ra quân, bắt đầu điều khiển xe cộ lưu thông, nhường đường cho đội ngũ cứu viện ở đằng sau.
Thê thảm nhất, không có gì khác hơn ngoài việc bị đè dưới xe buýt. Hứa Tình Thâm đứng trong gió rét thổi phần phật, đã không còn cảm giác được lạnh lẽo nữa. Lần đầu tiên cô trải qua trường hợp như vậy, tuy có thể gặp nguy hiểm mà không bị rối loạn, nhưng đây cũng đã chạm đến ranh giới chống đỡ cuối cùng của cô rồi.
Nhân viên y tế của bệnh viện Tinh Cảng lục tục kéo nhau vào trợ giúp. Nhân viên cứu hộ đập vỡ kính cửa sổ xe buýt, đưa từng người bị thương ra ngoài.
Được giao vào trong tay Hứa Tình Thâm, là một bé trai năm sáu tuổi, bên sườn phải bị một mảnh thuỷ tinh cắm vào.
Điều tệ hại nhất chính là, thằng bé đã lâm vào hôn mê.
Mà còn chuyện cực kỳ hỏng bét là, có một ông bố so với bé còn bị thương nặng hơn đang đợi cấp cứu.
Hứa Tình Thâm ôm bé trai từ trong kẽ hở của rào chắn lách ra ngoài. Cô có ở lại đây cũng vô ích, bệnh viện bên kia còn cần người.
Chiếc xe của Tưởng Viễn Chu đang đậu ở cách đó không xa, những chiếc xe ở đằng sau đang được kéo ra dần dần. Hứa Tình Thâm thấy Tưởng Viễn Chu cúp điện thoại, cô vội vàng chạy tới, " trở về Tinh Cảng đi, đứa bé này cần được chữa trị ngay lập tức. "
" được, đi thôi. "
Tưởng Viễn Chu giúp cô kéo cánh cửa xe đã bị biến dạng ra. Lúc de xe ra ngoài, ánh mắt của Hứa Tình Thâm không khỏi rơi về phía trước, " cũng không biết người thân của đứa bé này......"
Nửa câu sau, lại nghẹn ở nơi cổ họng, làm thế nào cũng không nói ra được.
Đi tới Tinh Cảng, đầu tiên Hứa Tình Thâm chạy ngay vào phòng phẫu thuật. Sau đó, những người bị thương nặng cũng lần lượt được đưa vào Tinh Cảng.
Sau khi từ phòng giải phẫu bước ra ngoài, Hứa Tình Thâm cũng không nhìn thấy Tưởng Viễn Chu nữa. Toàn bộ Tinh Cảng tựa như biến thành một chiến khu dự phòng.
Buổi trưa, Hứa Tình Thâm ngay cả một hớp nước cũng chưa được uống. Người bị thương mới đã được đưa tới cửa, cô sải bước tiến tới, " tình huống thế nào? "
" gan bị dập nát, bệnh nhân xuất hiện triệu chứng nôn ra máu. "
" đưa vào phòng giải phẫu. "
" chờ một chút......" Người đàn ông trung niên ở bên cạnh bất chợt xông tới, dùng sức kéo tay của Hứa Tình Thâm, " vợ tôi đang mang thai, nếu làm giải phẫu, đứa bé......"
" bây giờ đã là tình huống gì rồi. " Hứa Tình Thâm cất giọng khàn khàn, hướng về phía người đàn ông nói, " bảo vệ tính mạng quan trọng hơn! "
" không thể không có đứa bé. Chúng tôi đã chờ đợi gần hai mươi năm, mới chờ được tới một cơ hội này đấy. "
Lòng Hứa Tình Thâm nóng như lửa đốt, " ngài đừng như vậy, nhìn trên phim chụp, các cơ quan nội tạng khác cũng đã bị tổn thương......"
" không được! " Người đàn ông xông tới ôm lấy vợ đang nằm trên giường bệnh, " nhất định còn có cách khác, bệnh viện này của các người không được, chúng tôi muốn chuyển viện! "
" bác sĩ Hứa! " Ở cách đó không xa, y tá đẩy một chiếc giường có người bị thương đang nằm chạy tới đây, " mới vừa đưa tới, tình huống hết sức nguy cấp, xuất huyết nặng. "
" đưa vào phòng giải phẫu ——" Hứa Tình Thâm quay đầu lại liếc nhìn thai phụ đang nằm trên giường bệnh. Cô dặn dò y tá ở bên cạnh, " mau chóng liên hệ với khoa phụ sản, cố gắng hết sức khuyên họ làm giải phẫu, không thể kéo dài. "
" dạ. "
Hứa Tình Thâm không kịp lo lắng nhiều như vậy, làm trễ nải một giây là có thể mất đi một tính mạng.
Chính bản thân cô cũng không nhớ rõ, đến tột cùng cô đã ở trong phòng giải phẫu bao lâu. Lúc cô bước ra lần nữa, ngay cả sức lực đi bộ cũng sắp không còn. Cô đỡ vách tường bước về phía trước. Y tá đưa nước và bánh quy tới, cô vội vã ăn vài miếng.
Mãi cho đến lúc chạng vạng, Hứa Tình Thâm mới hoàn thành ca giải phẫu cuối cùng.
Thân nhân người bị nạn nắm tay của cô, liên tục nói cảm ơn, nhưng Hứa Tình Thâm đã không còn sức lực nói thêm một chữ nào nữa.
Cô tê liệt ngồi bệt xuống đất, dựa lưng vào vách tường nghỉ ngơi một lát.
Một hồi lâu sau, cô mới cảm giác được sự lạnh lẽo. Hứa Tình Thâm đứng dậy đi về phía trước, đột nhiên nghe thấy ở cách đó không xa có tiếng gào khóc vô cùng bi thương truyền tới.
Cô tăng nhanh bước chân chạy về phía trước, nhìn thấy bóng lưng của một người đàn ông đang nằm bò trên giường bệnh. Hứa Tình Thâm chỉ cảm thấy tay chân mình bắt đầu lạnh lẽo. Tầm mắt cô lướt qua người đàn ông, dừng lại trên khuôn mặt của thai phụ kia.
" mau, mau cứu mạng vợ tôi, cô ấy còn có thể cứu được, tôi không cần đứa bé nữa, cứu mạng ——"
Chai nước suối trong tay bị Hứa Tình Thâm siết chặt đến mức móp méo phát ra tiếng vang chói tai. Cô sải bước tiến lên trước, đột ngột lôi kéo bả vai người đàn ông, " anh ——"
Đối phương lảo đảo đứng không vững. Sau khi nhìn rõ Hứa Tình Thâm, người đàn ông đột nhiên quỳ sụp xuống, " bác sĩ, cứu mạng đi, vợ tôi không thể xảy ra chuyện được! "
Y tá ở bên cạnh bước tới gần Hứa Tình Thâm, kéo kéo ống tay áo của cô, " vô dụng thôi, hôm nay người bị thương trong bệnh viện quá nhiều, anh ta lại không chịu hợp tác. "
Hứa Tình Thâm khó tin nhìn về phía người phụ nữ đang nằm trên giường bệnh. Trên màn hình theo dõi biểu hiện đứa bé đã không còn, cô cúi người xuống đẩy người đàn ông to con kia ra, hướng về phía y tá nói, " cấp cứu! "
Kết quả, thật ra cũng chẳng thể thay đổi được gì.
Người đàn ông quỳ gối ở bên ngoài phòng giải phẫu, không ngừng dập đầu, trán cũng bị dập đến mức chảy máu.
Lúc Hứa Tình Thâm bước ra, người đàn ông lập tức bò dậy, nôn nóng muốn hỏi, rồi lại sợ nghe được kết quả xấu nhất, " bác, bác sĩ......"
Hứa Tình Thâm tháo khẩu trang xuống, tay phải nắm lại thật chặt, sau đó lắc đầu.
" không ——" Người đàn ông ôm đầu khóc rống lên.
Cô cố gắng nén nhịn sự chua xót nơi chóp mũi đang dâng lên, nhấc bước chân cứng đờ lên đi về phía trước, trên mặt không có chút cảm xúc dư thừa để có thể phát tiết. Hứa Tình Thâm quay trở lại phòng khám, đóng sầm cửa lại, dựa người vào cánh cửa đứng yên trong nháy mắt, nước mắt không biết đã chảy xuống từ bao giờ.
Lão Bạch đi tới phòng làm việc của Tưởng Viễn Chu. Người đàn ông đang đứng trước cửa sổ. Trong phòng chỉ bật một chiếc đèn bàn, thế nhưng ngoài cửa sổ lại rất sáng sủa. Ánh sáng xuyên qua gò má của Tưởng Viễn Chu chiếu thẳng vào mặt.
Tinh Cảng hôm nay, đã để vuột mất bao nhiêu mạng người rồi?
Lão Bạch bước tới bên cạnh Tưởng Viễn Chu, " Tưởng tiên sinh. "
Tưởng Viễn Chu không hề trả lời. Lão Bạch nói tiếp, " Vạn tiểu thư và Phương Thịnh đi tới Mai Lĩnh Loan, mà nơi đó lại là khu rừng núi, rất hẻo lánh khó đi. Có cần phải sai người chạy tới đó ngăn chặn lại không? Hay ngài tự mình đi qua đó một chuyến? "
Tưởng Viễn Chu cảm thấy mệt mỏi, hai ngón tay nhẹ nhàng day day giữa hai chân mày.
Anh tựa như chợt nhớ tới chuyện gì đó, đột nhiên hỏi một câu, " Hứa Tình Thâm đâu? "
" Hứa tiểu thư ở bên kia cũng không tốt hơn là mấy. Người nhà bệnh nhân không chịu hợp tác, Hứa tiểu thư...... không thể cứu được tính mạng của bệnh nhân. "
Tưởng Viễn Chu nâng mắt lên nhìn về phía trước, " cô ấy đang ở đâu? "
" tự giam mình trong phòng khám. "
Hai tay Tưởng Viễn Chu chống lên bệ cửa sổ, nhìn một lát, sau đó xoay người lại.
Lão Bạch nhìn anh, " ngài muốn đi Mai Lĩnh Loan sao? "
" không đi. "
" Tưởng tiên sinh, " Lão Bạch thấy anh rảo bước về phía trước, vội vàng theo sát phía sau, " Phương Thịnh này hình như là có ý đồ sắp xếp muốn ở cùng với Vạn tiểu thư. Mai Lĩnh Loan bên kia không có người của chúng ta. Chuyện bệnh viện tôi có thể trông coi giúp ngài. Vạn tiểu thư cô ấy......"
@by txiuqw4