sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 32 : Do Dự - Phần 2

Ban công lầu 2. Tôi ở nơi đó tìm được Hồ Khiên Dư.

Tôi xuyên qua phòng nghỉ ngoài hành lang, đến cuối cùng, từ khe hở nơi đó nhìn về phía trước, thấy bóng dáng Hồ Khiên Dư. Hắn mặc lễ phục màu trắng, rất dễ dàng nhìn thấy.

Hắn ở bên ngoài ban công.

Tôi đang chuẩn bị lên lầu, Hồ Khiên Dư đột nhiên tung đến một cái gì đó, lóe sáng xẹt qua trước mắt tôi, cuối cùng rơi trên mặt đất, phát ra một tiếng thanh thúy.

Tôi cúi đầu nhìn, thì ra là một chiếc nhẫn đính hôn. Tôi suy nghĩ, không thèm để ý đến chiếc nhẫn bị chú rể vô tình vứt bỏ này, bước nhanh lên lầu.

Kéo cửa thủy tinh, đi vào. Hắn không nghe thấy động tĩnh, đưa lưng về phía tôi, cúi đầu.

"Hồ Khiên Dư."

Tôi gọi hắn.

Bả vai hắn run lên một chút, quay đầu, nhìn tôi tự nói: "Không thể nào..." Sau đó, sững sờ đứng một chỗ.

Tôi bước đến gần hắn.

"David Yang là ai?"

Ánh mắt vừa cứng đờ khi tôi xuất hiện của hắn, lúc này chấn động mạnh, vẻ mặt hắn mờ đi, một lúc sau đứng trước mặt tôi lại là bộ dáng mà tôi quen thuộc, Hồ Khiên Dư lãnh ngạo.

Tôi mặc kệ hắn lúc này nghĩ gì, tôi chỉ muốn biết điều tôi đang băn khoăn, còn lại, tôi không cần. Dừng một chút tôi tiếp tục nói: "Trương Hoài Niên là ai?"

Hắn nãy giờ không nói gì, tôi hỏi điều này, hắn lại ngay cả tôi cũng không thèm nhìn.

"Trương Hoài Niên, cùng anh và Hồ Hân có quan hệ gì? Cùng ba mẹ tôi lại là quan hệ gì?"

Hắn dừng một chút, đột nhiên cười nhạo: "Cô vẫn như trước tự đánh giá cao chính mình."

Nói xong, không chút lưu luyến bỏ qua tôi, đi về phía cầu thang.

Tôi đuổi theo, nắm lấy cánh tay hắn.

Trước kia, vô số lần hắn cố gắng giữ tôi lại, bây giờ, đến lượt tôi giữ hắn. Những người ở Hồ gia vốn đã đáng nghi, lúc này còn có Trương Hoài Niên, lại thêm Thác Ni... Nhất định Hồ Khiên Dư biết gì đó. Hắn là hy vọng duy nhất bây giờ tôi có được.

Thật châm chọc. Tôi vất vả thoát khỏi hắn, hiện tại lại tự dẫn xác đến thế này.

Không, lúc này, tôi không chỉ tự đem mình, còn muốn đem cả đứa bé trong bụng này làm tiền đặt cược.

Hắn tránh, tay tôi càng giữ chặt.

Trước mặt chính là cầu thang, nếu như tôi để cho hắn xuống lầu, cái chờ đợi tôi chính là như trước, hoàn toàn không biết gì cả.

Lúc này, cách đó không xa, gác chuông vang lên 11 tiếng.

Chỉ còn 10' nữa là bắt đầu lễ thành hôn.

Trong tiếng chuông, giọng Hồ Khiên Dư lạnh lùng không mang theo một chút cảm xúc: "Buông ra."

"......"

"Tôi nói lại lần nữa, buông!"

Tôi gắt gao cắn răng, mùi máu tươi xộc vào khoang miệng: "Hồ Khiên Dư, anh nói cho tôi biết. Tôi có đứa bé..."

Tôi chưa kịp nói xong, Hồ Khiên Dư vung mạnh tay, tôi dù có cố thế nào cũng không địch nổi hắn. Tôi chao đảo, lao về phía trước, theo bản năng nắm chặt lấy tay vịn cầu thang, nhưng lúc này đầu óc choáng váng, tay tôi nắm không được...

Hồ Khiên Dư cũng không hề tiến đến đỡ tôi.

Dưới chân mất thăng bằng, tôi ngã xuống.

Giây tiếp theo, âu phục màu trắng chói mắt trên người Hồ Khiên Dư lóe lên đâm vào mắt tôi.

Trời đất rung chuyển, cảm giác đau đớn kịch liệt xâm nhập vào cơ thể, xuyên qua từng lỗ chân lông.

Sau đó, trước mắt tôi nhanh chóng đen lại. Một giây trước khi bị bóng tối nuốt vào, tôi nhìn thấy vẻ mặt kinh hoàng của Hồ Khiên Dư.

Khi tỉnh lại, tôi ở trên xe cứu thương, bên tai có tiếng còi cấp cứu kêu gào.

Bốn phía chói lọi, thấy tôi tỉnh, nhân viên ý tế tiến đến tháo ống hô hấp, hỏi tên tôi xem tôi đã tỉnh hay chưa.

Cả người tôi cố định, không thể nhúc nhích. Toàn thân đau đớn như tất cả các dây thần kinh bị người khác hung hăng bóp lấy.

Tôi nghĩ đến đứa bé, tay không tự giác sờ lên bụng, lập tức cảm giác đau đớn xét qua cổ tay truyền đến. Hắn là gãy xương.

Tôi muốn quay đầu hỏi nhân viên y tế, lập tức bả vai bị đè lấy: "Xương sườn của cô bị gẫy, đừng lộn xộn kéo xương đâm vào nội tạng."

Nhân viên y tế vẫn như trước vẫn nói chuyện, duy trì sự tỉnh táo cho tôi, nhưng âm thanh này dần dần cách tôi ngày càng xa.

Rất nhanh, một lần nữa tôi lại lâm vào bóng tối.

Tôi đau, mỗi chỗ đều đau đến tê dại.

Nhưng tôi vẫn chưa tỉnh lại, bị chìm vào trong mộng. Ở đó, tôi nghe thấy tiếng trẻ sơ sinh khóc, khóc đến tâm tê phế liệt.

Còn có giọng nói của đàn ông, giọng nói đó như con thú bị ép đến đường cùng, gào lên: "Cứu cô ấy, xin các người cứu cô ấy, cứu lấy cô ấy..."

Lại mơ thấy ba tôi.

Ông ấy trông vẫn như hồi 30 tuổi, người phụ nữ ở bên cạnh, hẳn là người mẹ mà tôi chưa bao giờ gặp mặt. Bà ấy cùng tôi, có nét rất giống.

Bà ấy vẫy vẫy, ý bảo tôi đi đến. Tôi rất muốn đi, đáng tiếc, phía sau tôi có người hung ác cảnh cáo:

"VIVI... VIVI... Không, không... Lâm Vi Linh! Không cho phép em chết! Có nghe hay không!! Nếu em chết, anh sẽ mang Hồ Khiên Dư... không, mang cả Hồ gia... Toàn bộ Hồ gia... chôn cùng!!!"

Tôi muốn mỉm cười đi đến phía cha mẹ, nhưng âm thanh dai dẳng này một tiếng lại một tiếng, giữ lấy tôi không cho phép tôi bước tiếp.

Tôi bàng hoàng mở mắt.

Lúc này, tôi đang nằm trên giường bệnh, đập vào mắt mà cả một vùng màu trắng, bên tai là tiếng máy hô hấp, cũng tiếng của máy điện tâm đồ vọng lại.

Phòng chăm sóc đặc biệt.

Tường đối diện là một lớp thủy tinh trong suốt, cách đó không xa, tôi nhìn thấy Hồ Khiên Dư.

Thấy tôi tỉnh, mặt Hồ Khiên Dư mừng rỡ, ở trước mặt tôi phóng đại, lại phóng đại.........

Rất nhanh, bác sĩ đến làm kiểm tra cho tôi.

Banh mí mắt, xem đồng tử, kiểm tra chỗ đau.

Tỉnh lại có nghĩa đã vượt qua thời kì nguy hiểm, bác sĩ tiêm cho tôi một mũi giảm đau, một lần nữa tôi rơi vào giấc ngủ.

Tuy rằng bị thương rất nặng, nhưng tôi không chết. Đứa bé không giữ được.

Tên ma vương thiếu chút nữa cướp đi sinh mạng tôi, hắn một lần nữa lại đi vào. Lúc này, không phải cách một tấm thủy tinh. Hắn đứng bên cạnh giường.

Lúc tôi vừa tỉnh, Hồ Khiên Dư râu ria xồm xoàm, khuôn mặt tiều tụy, mặc một âu phục màu trắng đầy máu. Bây giờ, hắn không giống như lúc ấy. Tuy rằng mắt đầy tơ máu, nhưng bộ quần áo đã được thay.

Cả người màu đen, bên ngoài là quần áo vô trùng.

Là tôi nói bác sĩ để cho hắn vào.

Hắn là người đầu tiên sau khi tôi tình yêu cầu đc gặp.

"Anh hẳn là biết mục đích tôi muốn gặp anh." Giọng tôi khàn khàn, nói chuyện đứt quãng, nhưng tôi biết, hắn nghe nhất định hiểu được.

Hắn không nói lời nào.

Tiến lên từng bước, cầm tay của tôi.

Hắn quỳ gối nơi đó, tư thế như đang xám hối.

"Thực xin lỗi......"

Tôi nói một câu mất rất nhiều sức, nghỉ thật lâu mới có thể tiếp tục: "Vẫn không muốn nói cho tôi biết?"

Lúc này hắn đã một lần nữa đứng dậy, nhìn tôi, trong mắt chỉ có đau lòng.

Tôi quay đầu đi chỗ khác, sự thương tiếc hắn dành cho tôi, không đáng một đồng.

Tôi nghe thấy hắn thở dài, giọng nói rất trầm, rất trầm: "Hận anh sao?"

Tôi quay lại nhìn hắn, cười một cái.

Nụ cười của tôi đã cho hắn đáp án.

Hồ Khiên Dư sờ trán tôi, nơi đó có một vết thương, là va vào cạnh cầu thang.

Giọng nói hắn dịu dàng: "Anh không muốn nói, chỉ sợ em hận anh."

"Anh không nói, tôi đối với anh, hận... không giảm."

"Trương Hoài Niên... là người sinh ra anh..."

Hồ Khiên Dư rốt cuộc đã nói ra miệng.

Dường như hắn tuyệt vọng, hai mắt trống rỗng, lại vẫn nhìn tôi.

Tôi rất bình tĩnh nhận đáp án này. Nhưng là vẫn nghi ngờ như trước.

Hồ Khiên Dư tựa hồ khó có thể mở miệng, tôi nhìn thấy tay hắn ở bên người, nắm chặt thành quyền.

"Mẹ anh yêu ông ta. Vì ông ta không tiếc cùng ba anh... là cùng người ba trên danh nghĩa của anh đoạn tuyệt."

Hồ Hân? Trương Hoài Niên? Ngoại tình?

Tôi cố gắng làm cho mình bình thĩnh. Tôi nghe được là chuyện buồn cười đến cỡ nào!

Bọn họ quan hệ ghê tởm như vậy, thế nhưng lại dính dáng đến ba mẹ tôi! Tôi càng cảm thấy ghê tởm!

"Nhưng Trương Hoài Niên cũng không cưới mẹ anh. Đến cuối cùng, anh theo mẹ, lấy họ Hồ."

Hồ Khiên Dư thoạt nhìn có bao nhiêu cô đơn.

Tôi đồng tình nhìn Hồ Khiên Dư, cho đến khi hắn nóng lên.

Hắn tức giận, tuy trên mặt không có một chút dao động, nhưng tay hắn dường như muốn bóp nát xương mình.

Tôi thu hồi ánh mắt: "Trương Hoài Niên là David Yang?"

Hắn gật đầu: "Tuy ông ta chưa bao giờ thừa nhận. Nhưng từ những tư liệu anh điều tra được đều liên quan đến ông ấy."

"Anh nói ông ta đem Hằng Thịnh cho anh, lại không chịu thừa nhận mình là David Yang?"

"Người tặng cổ phần công ty cho anh, thân phận nặc danh. Nhưng đem lợi ích giao cho con trai mình không có gì không được."

"Coi như ông ta không làm mẹ con anh thất vọng."

An ủi của tôi dường như có hiệu quả. Bộ mặt hắn biến dạng, không rõ lắm, nhưng tôi nhận thấy.

Đây đúng là điều tôi muốn. Hắn làm cho tôi đau đến tâm tê phế liệt, vì sao tôi phải làm cho hắn thoải mái?

Tôi nghiêm mặt: "Hợp đồng chuyển giao kia là anh sai Lý Mục Thần để tôi thấy, có phải không?"

Đã hỏi đến tử huyệt, ánh mắt Hồ Khiên Dư kinh ngạc nhìn về phía tôi.

Tôi bật cười.

Hắn cho tôi là con ngốc để hắn trêu đùa?

Khi đó tôi còn nhiều chuyện cần xử lý, không bận tâm nhiều như vậy, hắn thực sự cho rằng tôi không biết?

Trầm mặc hồi lâu, dường như hắn đã quyết định nói thẳng: "Đó là chuyện ngoài ý muốn."

Hắn cười khổ, "Anh tình nguyện để em cả đời không biết bí mật này."

"Một khi đã như vậy tại sao về sau anh còn muốn đưa tôi đi xem một lần?"

"Anh sai người làm một bản hợp đồng khác, muốn đánh tan nghi ngờ của em. Cũng không ngờ được, có sơ suất, đến tay em, vẫn là hợp đồng thật. Này xem như..." hắn dừng một chút, "... hậu quả may mắn."

"Anh để cho ai sửa hợp đồng?"

"Người râu ria. Anh đã giải quyết dứt khóat."

"Nói cho tôi biết."

"Diêu Khiêm Mặc."

Tôi cắn răng.

Diêu Khiêm Mặc?

Quả nhiên không thể tin.

Hồ Khiên Dư nhíu mày, "Không cần cười như vậy."

Trong giọng nói hỗn loạn tiếng thở dài.

Hắn nói như vậy, tôi cười càng sâu.

Hắn đau đớn, con ngươi run mạnh lên, quay mặt qua chỗ khác.

"Anh đã giải quyết Diêu Khiêm Mặc? Nhưng anh ta vẫn là luật sư đại diện của Hằng Thịnh."

Hồ Khiên Dư điều chỉnh nét mặt, bình tĩnh quay đầu, nhìn tôi: "Tuy rằng anh ra vẫn làm, nhưng những hạng mục quan trọng không còn qua tay nữa. Quyền hạn đã sớm không còn, để Diêu Khiêm Mặc bên cạnh... thực ra là sợ anh ta có hành động gì thì có thể phòng bị trước."

Giọng nói hắn cũng đã tạm thời khôi phục sự lạnh lùng.

Đây mới là Hồ Khiên Dư tôi biết.

Khi tàn khốc, lúc dịu dàng, biểu hiện tất cả là giả dối.

Một người âm hiểm như vậy tôi còn nhiều lời để làm gì?

Nói như vậy, tất cả hợp đồng Diêu Khiêm Mặc giao cho tôi đều là giả. Diêu Khiêm Mặc mất công đem tôi vào một ma trận dối trá nữa, rốt cuộc vì cái gì?

Nếu Diêu Khiêm Mặc không phải là người của Hồ Khiên Dư, càng không có ý giúp tôi, vậy anh ta rốt cuộc làm việc cho ai?

Trương Hoài Niên? Hay là Thác Ni?

"Thác Ni thì sao? Anh biết gì về ông ta?"

Rõ ràng Hồ Khiên Dư sửng sốt, mày nhíu lại, dường như là tự hỏi, lại dường như là không muốn trả lời câu hỏi của tôi

Tôi cố hết sức hít sâu một hơi lấy khí, rồi từ từ thở ra, sau đó tiếp tục: "Nói cách khác, anh phái Lộ Tây đi thông đồng với ông ta, ngoài việc có liên quan đến lợi ích của Hằng Thịnh, còn có mục đích gì?"

Nhìn bên ngoài một chút quan hệ với Hồ gia Thác Ni cũng không có, nhưng lại có thể cùng Hồ Hân, Trương Hoài Niên đi tảo mộ ba mẹ tôi.

Chứng tỏ ba người này, quan hệ không phải bình thường.

Quan hệ cá nhân sâu sắc, ở mặt ngoài lại làm bộ không quen biết chút nào, trong đó nhất định có ẩn tình.

Trương Hoài Niên là David Yang? Vậy Thác Ni là ai?

Thác Ni có quan hệ chặt chẽ với ba mẹ tôi như vậy, giữa họ còn có ân oán gì?

"Em nói vậy là có ý gì?" Hắn khẽ nhếch mày, ánh mắt tan rã, "Phái Lộ Tây làm gì? Thông đồng? Nói vậy là sao?"

"Có ý gì? A..." Tôi bật cười thành tiếng.

Hồ Khiên Dư, người này giả ngu giỏi lắm, hoặc là hắn thực sự không biết ẩn tình trong đó... Dù sao tôi cũng đã biết được những thứ mình muốn biết.

Hắn bảo vệ Lộ Tây như vậy, tôi chỉ thấy dối trá.

Về Thác Ni sau này tôi có thể chậm rãi điều tra.

Tôi chỗng tay tự mình ngồi dậy. Động tác ảnh hưởng đến miệng vết thương, mồ hôi lạnh trên trán thấm ra.

Hồ Khiên Dư cuống quýt khom người, đỡ lấy tôi.

Tôi giơ một cánh tay, để trong ngực hắn.

Giờ phút này, khoảng cách tôi cùng hắn rất gần.

Có lẽ ý thức được động tác ám muội, Hồ Khiên Dư muốn tránh, cánh tay của hắn động vào miệng viết thương của tôi, đau đến không thở được.

Hắn bất động.

Tôi là bệnh nhân bị thương nặng, Hồ Khiên Dư coi như là còn chút lương tâm.

Miệng của tôi nhẹ nhàng tiến sát vành tai hắn.

Tôi nói chuyện không thể to tiếng, rất nhẹ rất nhẹ.

"Anh nói cho tôi một bí mật, để báo đáp, tôi cũng nói cho anh một bí mật..."

Giọng nói của tôi, mềm mại lại yếu ớt, lưng Hồ Khiên Dư cứng ngắc, trên mặt không có biết tình.

Tôi cười một cái, tiếp tục: "Bí mật là nơi này..."

Tôi dắt cánh tay Hồ Khiên Dư, hắn tránh, nhưng cuối cùng thuận theo, tùy tôi kéo tay hắn đặt lên bụng mình.

Bây giờ, bụng của tôi bằng phẳng. Bên trong, từng có một sinh mệnh.

Là tự tay Hồ Khiên Dư phá hủy.

"Con của chúng ta, từng ở bên trong. Là anh bóp chết nó."

Nghe vậy, cơ thể Hồ Khiên Dư chấn động mạnh.

Sau đó, hắn đẩy mạnh tôi ra.

Động đến miệng vết thương, tôi đau, hốc mắt nóng dần, vô ý thức rơi lệ nhưng cũng không ngăn cản tôi xem biểu tình khiếp sợ trên mặt Hồ Khiên Dư lúc này.

Bàng hoàng, phẫn hận – hắn nhìn tôi.

Tôi cười: "Lý Mục Thần, anh ta chưa bao giờ chạm vào tôi..."

"Hồ Khiên Dư, nhìn xem anh có bao nhiêu tàn nhẫn! Anh ngay cả con mình cũng không buông tha..."

Tôi tiếp tục.

Tôi cũng không ngờ mấy câu đó của mình có thể dễ dàng hạ gục người đàn ông vẫn cao cao tại thượng không ai bì nổi này.

Tôi nhìn Hồ Khiên Dư lui từng bước về phía sau, cho đến khi sát vào tường, không còn đường lui.

Hắn tựa vào tường, thoạt nhìn so với người vừa một chuyến trở về từ quỷ môn quan như tôi còn tiều tụy hơn.

Hồ Khiên Dư như vậy thật buồn cười.

Tôi ngã vào trên giường, nhìn trần nhà trắng bệch, điên cuồng bật cười.

"Ha ha ha...... Ha ha ha ha ha ha......"

Lý Mục Thần từ Châu Âu về Singapore thăm tôi.

Gặp Lý Mục Thần, tôi rất xấu hổ.

Không thể nói gì mà ngụy biện.

Anh ta đau lòng nhìn tôi.

Không giống với Hồ Khiên Dư giả mù sa mưa, tôi biết bây giờ, người đàn ông trước mặt này thực sự đau lòng vì tôi.

Hiện tại tôi rất khó nhìn. Bệnh nhân lôi thôi, tinh thần suy sụp... Không thể gặp người.

Anh ta vuốt mặt tôi, động tác dịu dàng: "Hồ Khiên Dư bảo anh trở về thăm em."

Tôi có chút kinh ngạc.

Anh ta rút tay, lui về phía sau vài bước nhìn: "Vi Linh, em đem mình biến thành bộ dáng này, vui lắm sao?"

Tôi không thể trả lời anh ta.

Lý Mục Thần lấy chiếc ghế dựa, ngồi bên giường bệnh: "Những người hận em thì vui vẻ. Những người quan tâm thì đau khổ. Vì tranh đoạt lợi ích, thành em bây giờ, mất nhiều hơn được."

"Anh thì sao? Hận em? Hay là quan tâm em?"

Anh ta không thẳng thắn trả lời, chỉ nói: "Anh đã biết tất cả. Buông tay được không? Anh đưa em đi Châu Âu điều dưỡng. Dã tâm nhỏ đi một chút, bản thân anh có thể nuôi em rất tốt."

"Bây giờ đi, em không cam lòng." Tôi nhắm mắt lại.

"Muốn anh chờ đợi?" tiếng cười lại truyền đến, "Không, hay em lại cho anh một câu nói dối?"

Lý Mục Thần là nhắc nhở tôi đã từng nói dối cùng lợi dụng anh ta.

"Xin lỗi!" Tôi chỉ có thể nói vậy.

"Thực ra, em đối với anh coi như là nhân từ, ít nhất, em cũng không làm cho anh trở nên giống Hồ Khiên Dư."

Tôi khó hiểu: "Hắn thế nào?"

"Em quan tâm?"

"Em muốn nhìn xem khi nào thì hắn rơi vào địa ngục." Tôi cắn cắn môi nói.

Nhưng nói xong, tôi liền nghi ngờ chính mình: Địa ngục? Tôi cũng làm nhiều chuyện như vậy có phải hay không tôi sẽ cùng Hồ Khiên Dư rơi xuống địa ngục?

"Anh ta không có gì. Chỉ là công việc có chút bận rộn. Đã có người cầm cổ phần của em, chính thức tiến vào ban quản trị Hằng Thịnh."

"Vậy tốt lắm!"

"Em cách mục tiêu của mình ngày càng gần, anh nên nói một câu: Chúc mừng, phải không?"

Tôi muốn cười, nhưng cười không nổi, mặt cứng lại, hơi cong cong khóe miệng: "Chính xác. Anh nên chúc mừng em."

"Hôn lễ của Hồ Khiên Dư cùng Lộ Tây, ấn định lại vào ngày mùng 1 tháng sau."

Tôi chậm rãi mở mắt, nghe xong lời Lý Mục Thần, nhất thời không có phản ứng gì.

Hồi lâu mới mở miệng: "Anh sẽ đến dự?"

Tôi giương mắt hỏi Lý Mục Thần.

Anh ta gật đầu.

"Tốt lắm, đến lúc đó, cho em gửi lời chúc phúc. Chúc bọn họ: Vĩnh kết đồng tâm."

Anh ta trầm mặc, một lát sau, bất đắc dĩ nói: "Vi Linh, không cần cười như vậy."

Tôi đưa tay sờ khóe miệng.

"So với khóc tốt hơn nhiều. Em đau."

"Đau lòng?"

"Không, vì sao em phải đau lòng?"

Tôi tiếp tục cười.

Thật vất vả mới có thể cười, sao có thể dễ dàng dừng lại?

"Có đôi khi anh cảm thấy, tuy rằng em không thủ đoạn như Hồ Khiên Dư, nhưng là, em có một trái tim so với hắn còn cứng rắn gấp trăm lần." Anh ta thở dài.

"Cái này xem như là khích lệ?"

"Nếu 'tàn nhẫn' được coi là khích lệ, vậy thì anh thực sự đang khen em."

Nghe xong câu này, tôi cười không nổi.

Vết thương của tôi nghiêm trọng, nhưng cũng may khả năng phục hồi rất nhanh, nửa tháng sau, xuất viện. Bác sỹ kiểm tra những vết thương trên người, kinh ngạc nói: "Sự phục hồi của cô vượt quá khả năng tưởng tượng của tôi."

Tôi nghe vậy cười một cái, nghĩ rằng: Chỉ mong lòng tôi cũng có thể phục hồi nhanh như vậy.

Trong lúc nằm viện, Hồ Khiên Dư cùng Lộ Tây đã hoàn thành hôn lễ. Toàn bộ Singapore đều bị đám cưới long trọng này khuấy đảo.

Lúc nghe tin tức này, tôi không phủ nhận, trái tim tôi trong nháy mắt đau đớn.

May mà sự đau đớn đó chỉ duy trì trong một giây.

Như vậy tốt lắm, tôi tự nói với chính mình.

Đón tôi xuất viện là trợ lý.

Lý Mục Thần muốn ở Singapore chăm sóc tôi nhưng tôi từ chối. Nguyên nhân là tôi vừa ra viện sẽ trở về Hongkong, không ở lại Singapore nhiều.

Trước khi tôi xuất viện một ngày, Lý Mục Thần nói, anh ta đã đặt xong vé máy bay, ngày kia sẽ trở về Châu Âu.

Trợ lý giúp tôi lái xe, tôi ngồi trong, lấy điện thoại gọi cho Thác Ni.

Lần này, điện thoại rất nhanh có người tiếp.

Trước cuộc gọi này tôi đã suy nghĩ cẩn thận, cũng đã có kế hoạch.

Đối với chuyện Thác Ni, David Yang tạm thời tôi coi như không biết. Bởi trước mắt, trình độ của Thác Ni tôi còn chưa thể với tới.

Đối phó với ông ta, tôi phải cân nhắc. Trực tiếp xung đột, đối với tôi nhất định không có lợi.

Tôi chỉ nói với Thác Ni, muốn điều Lý Mục Thần đến Hongkong giúp tôi.

Thác Ni không có cách nào cự tuyệt, chỉ nói đề nghị này để ông ta suy nghĩ.

"Lâm tiểu thư, bây giờ nhiệm vụ của cô là nghỉ ngơi dưỡng bệnh. Tạm thời tôi sẽ mời Bành Sùng Liêm tiếp quản công việc của cô."

Ông ta nói như vậy làm tôi khó tránh nổi kinh ngạc. Nguyên bản tôi nghĩ Thác Ni không biết tôi bị thương lần này. Tin tức tôi nằm viện vẫn phong tỏa đối với bên ngoài, bởi, tất cả những gì phát sinh trong thời gian vừa qua, đối với tôi là một sự sỉ nhục.

"Cảm ơn đã quan tâm, nhưng tôi đã xuất viện, công việc của tôi tạm thời không cần làm phiền Bành tiên sinh."

"Phụ nữ không nên cố chấp." Giọng Thác Ni mang chút bất đắc dĩ.

"Có nhân viên chịu khó như vậy, cấp trên ngài nên vui vẻ mới đúng."

"Tôi đã kí quyết định cho cô nghỉ 1 tháng. Dưỡng bệnh cho tốt, một tháng sáu tiếp tục vì Hoàn Cầu bước vào trận đánh ác liệt cũng không muộn."

Tôi không đáp lời.

"Tôi cũng là người cố chấp. Quyết định của tôi không thể thay đổi." Ông ta kiên định nói.

Tôi cẩn thận suy nghĩ, Nghỉ ngơi một tháng, ý kiến này cũng không tồi.

Nhìn xem tôi dùng một tháng này làm cho Hằng Thịnh điên đảo đến mức nào?

Hồ Hân nhất định biết tất cả, đến lúc đó, lấy cái giá tôi tàn phá Hằng Thịnh đi đổi lấy những bí mật bà ta biết, xem bà ta lấy đường nào cự tuyệt?

Tôi đặt phòng ở khách sạn, bảo trợ lý quay đầu. Sau đó, dựa xuống ghế, dần dần trôi vào giấc ngủ.

Bệnh nặng mới khỏi, tôi dễ dàng mệt rã rời, cả quãng đường ngủ không biết gì.

Lúc tỉnh lại là trợ lý đánh thức tôi.

Cô ta vẫn chưa đặt phòng khách sạn mà chở tôi đến một khu chung cư cao cấp. Xe đã dừng, tôi dụi dụi mắt nhập nhèm buồn ngủ, nhìn ngoài cửa sổ.

Một lát sau, tôi nghiêng đầu nhìn về phía trợ lý, đợi cô ta giải thích.

"Đây là phòng của Lý tiên sinh. Vừa rồi Lý tiên sinh gọi điện thoại đến, em đã đem chuyện chị ở lại Singapore tĩnh dưỡng nói, Lý tiên sinh..."

Giọng tôi sắc lạnh: "Ai cho cô tự ý quyết định?"

Cô ấy cụp mắt cúi đầu: "Xin lỗi."

Tôi thở dài, xuống xe.

Đến phòng, có người hầu ra mở cửa. Không phải là nhà trọ bình thường, mà là một phòng ở cao cấp,

Tôi quay đầu nhìn trợ lý, cằm chỉ chỉ người hầu kia: "Lý tiên sinh mời đến?"

Trợ lý chưa kịp trả lời, người đó đã lên tiếng trước: "Lý tiên sinh mời tôi đến chăm sóc, nấu ăn cho Lâm tiểu thư."

Lý Mục Thần làm như vậy khiến tôi có cảm giác chịu ơn. Suy nghĩ, cuối cùng quyết định, tiền lương cho người hầu tôi sẽ tự mình trả, tiền thuê nhà mỗi tháng đúng hạn cũng sẽ gửi vào tài khoản của anh ta.

Đảo qua mỉm cười nhìn người hầu, tôi cố gắng bỏ qua một chút khác thường len lỏi trong óc, đến phòng khách.

Ở ngoài liếc nhìn vào, tôi lại bắt đầu nghi ngờ: gian phòng này ngó qua liền biết đã sớm được chuẩn bị.

Mà rõ ràng, nửa giờ trước Lý Mục Thần mới biết tôi không trở về Hongkong.

Trong chốc lát, tôi xoay người, người hầu kia nguyên bản vẫn đứng ngoài cửa, không biết khi nào đã nhẹ nhàng đứng ở phía sau tôi. Tôi vừa quay đầu lại, đã thấy tầm mắt cô ta chằm chằm nhìn mình.

Tôi mơ hồ có cảm giác bị giám sát không yên ở trong lòng.

Tôi nhếch mắt nhìn cô ta, cô ta thấy ánh mắt tôi dừng lại liền mất tự nhiên cúi xuống: "Tôi giúp cô mang hành lý vào!" Nói xong, cười đỡ lấy đồ.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx