sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 744: Đánh Tan Mai Phục

Bóng đêm thâm trầm, tối nay không trăng, cách vài chục bước liền không nhìn rõ ai với ai, chính là thích hợp để mai phục.

Năm nghìn năm trăm tên kỵ sĩ Khiết Đan lặng lẽ bí mật mai phục ở Lạc Nhật hà, người cố nhiên không dám nói chuyện, ngựa cũng đều nắm chặt nhai đầu, tránh cho chúng nó đột nhiên ngửa mặt lên trời hí dài một tiếng bại lộ hành tung.

Năm nghìn năm trăm người, năm nghìn năm trăm con ngựa, mặc dù tiếng hít thở hội tụ đến cùng nhau, cũng là một cỗ tiếng gầm không thể ẩn núp, tuy nhiên tiếng nước sông ầm ầm che dấu điểm này tốt lắm, Chu quân nếu là tới gần chỗ này mới phát hiện bọn họ, khi đó đã không còn kịp rồi.

Người Khiết Đan đánh mai phục Chu quân, đã nếm qua rất nhiều ngon ngọt, nhân khẩu của bọn họ quá ít, không chịu nổi cùng Chu quân tiêu hao, loại chiến thuật này là thích hợp nhất đấy. Cho nên bọn họ thói quen lại muốn dùng phương pháp mai phục tiêu diệt Chu quân ở Thiên Kim Dã thành.

Một gã thống lĩnh lặng lẽ tiến đến trước mặt vị Thống soái Lạc Vụ Chỉnh của chi đại quân mai phục, thấp giọng nói:

- Đại đầu lĩnh, Chu quân còn không có động tĩnh, có thể hay không bọn họ không dám xuất Binh rồi?

Lạc Vụ Chỉnh thấy Chu quân chậm chạp không đến, đang có chút ảo não, nghe vậy nói:

- Đã canh ba, bọn họ một chút động tĩnh đều không có, ta xem thật sự là quá xem trọng bọn họ, tiên sư bà nhà nó chứ, chẳng lẽ ta ở Mã thành bày ra nhiều nhân mã như vậy, đem bọn họ dọa sợ? Ta chỉ phái mười ngàn nhân mã a, bọn họ không đến mức không dám xuất Binh đi.

Tôn Vạn Vinh Thống soái Khiết Đan đại quân ở phía đông Hạp Thạch cốc sau khi đánh Chu quân đại bại, toàn bộ chiến lược ý đồ của bọn họ bắt đầu phát sinh biến hóa. Trước đây bọn họ vẫn là chung quanh vì gia, lưu động tác chiến, căn bản không có tính toán cái gì lâu dài, nói khó nghe một chút, liền là một đám giặc cỏ không có rễ, mặc dù có thể tạm thời lấy được một ít thắng lợi, một lần suy sụp cũng rất dễ dàng tán loạn.

Sau khi Tôn Vạn Vinh ở phía đông Hạp Thạch cốc đánh cho chu quân đại bại, ngay cả Vương Hiếu Kiệt đều bỏ mình, bọn họ mới bắt đầu xác lập chiến lược, đối ngoại tiếp tục liên hợp Hề nhân, bắt tay vào làm chuẩn bị cùng Đột Quyết nghị minh. Đối nội thì bắt đầu thành lập địa phương căn cứ của mình.

Bọn họ bây giờ còn không có phái người đi Đột Quyết nghị minh, người Đột Quyết là một chủng tộc hùng mạnh, sẽ trở thành một đồng minh hùng mạnh, nhưng đồng thời cũng là một đồng minh nguy hiểm. Người Đột Quyết thay đổi thất thường. Chỉ mong kiếm lợi, so với người Khiết Đan càng không coi trọng trói buộc khế ước minh ước. Bọn họ cần trước hết an bài tốt hết thảy, thành lập địa bàn của mình, sẽ cùng người Đột Quyết nghị minh.

Bởi đó, chiếm lĩnh Mã thành và Thiên Kim dD thành liền biến thành một bước mấu chốt để bọn họ thành lập cứ điểm. Bọn họ vài lần tấn công Lư Long, Chu quân đều là theo phương hướng này phát binh giải Lư Long chi vây đấy, tuy nói hành động cứu viện lần lượt thất bại, làm cho bọn họ chiếm đại tiện nghi, nhưng bởi vậy mà phá hủy kế hoạch chiếm lĩnh lư long của bọn họ.

Hiện giờ chỉ có trước tiên đem này hai tòa thành trì đánh xuống, mới có thể giải quyết Lư Long, bởi vì chuyện này trọng yếu. Tôn Vạn Vinh mới có khả năng phái Lạc Vụ Chỉnh người đắc lực dưới tay hắn tự mình phụ trách việc này.

Lạc Vụ Chỉnh nhai lấy một cây cỏ khô, tại nguyên chỗ đi vòng vo hai vòng, làm ra quyết định:

- Chờ một chút, nếu Chu quân thật sự co đầu rút cổ không ra. Chúng ta đây liền xoay người đi công bắc thành Mã thành, nam bắc giáp công, trước đoạt được tòa thành trì này, mới tấn công Thiên Kim Dã.

Lạc Vụ Chỉnh vừa dứt lời, bọn lính đột nhiên một trận xôn xao, Lạc Vụ Chỉnh giận tím mặt, quát khẽ nói:

- Người nàovọng ngôn một câu, Sát! Ai dám cãi lời quân lệnh?

- Đại thống lĩnh, ngươi mau nhìn! Mau nhìn nơi đó!

Thủ hạ chính là không để ý tới hắn uy hiếp, mà là vội vàng vọt tới trước mặt, chỉ vào một phương hướng khiến hắn nhìn. Lạc Vụ Chỉnh vội vàng xoay người nhìn lại, chỉ thấy xa xa hỏa quang lóng lánh, ở trong bóng đêm, ánh lửa bởi vì xa xôi, còn nhìn không ra uy thế lớn cỡ nào, nhưng chính là bởi vì nó xa xôi, lại có thể thấy được hỏa thế to lớn.

Lạc Vụ Chỉnh cả kinh nói: Bình gia thung lũng! Bình gia thung lũng đã xảy ra chuyện!

Tên thống lĩnh bên cạnh kia ngạc nhiên mà nói:

- Chu quân bản lĩnh thật lớn, bọn họ làm sao biết lương thảo quân nhu của chúng ta đều ở kho đàng kia?

Lạc Vụ Chỉnh nói:

- Đây là địa bàn của Võ Chu, đích thị là có người thôn phu miền núi đem sự tình chúng ta tụ tập lương thực ở Bình gia thung lũng báo cho Chu quân!

Thống lĩnh kia vội la lên:

- Đại đầu lĩnh, vậy chúng ta làm sao bây giờ? Lương thảo nếu như bị đốt, mấy vạn binh mã của chúng ta có thể không chỗ an thân rồi.

Lạc Vụ Chỉnh ngửa mặt lên trời cười to:

- Ha ha ha ha, tập kích kho lúa của ta, liền có thể đánh bại ta sao? Ta ở Bình gia thung lũng lưu lại ba nghìn tinh binh, dựa vào địa thế khe núi hiểm yếu, binh mã của bọn họ có nhiều hơn nữa, một thời ba khắc cũng mơ tưởng đánh hạ! Ta khi phát Binh đi Mã thành, từng dặn nhân mã đóng giữ, nếu gặp địch tập kích, phóng hỏa cảnh báo, này đích thị là Chu quân đánh lén, bọn họ thả ra báo động!

Lạc Vụ Chỉnh kích động mà nói:

- Truyền lệnh, toàn thể lên ngựa, phi nước đại về Bình gia thung lũng, phải đem nhóm Chu quân tập kích hậu doanh của ta, đem bọn họ một lưới bắt hết!

Lạc Vụ Chỉnh ra lệnh một tiếng, Khiết Đan kỵ sĩ đều cởi bỏ đồ bịt đầu ngựa, cởi ra vải mềm bao vây vó ngựa, qua một lát thời gian liền chỉnh đốn sẵn sàng, trạm canh gác phía trước cưỡi mở đường, toàn quân xốc lại cây đuốc, đầy trời tinh quang, nhanh như điện chớp thẳng hướng Bình gia thung lũng mà đi.

- Mau! Mau! Nhanh lên nữa!

Lạc Vụ Chỉnh một bên giơ roi đánh ngựa, một bên lớn tiếng thúc giục binh lính của hắn.

Ban đêm cưỡi ngựa, muốn nhanh cũng không nhanh được nhiều lắm,may là phái trạm canh gác cưỡi ngựa tại phía trước dẫn đường, toàn quân lại xốc lại cây đuốc, chiếu sáng toàn bộ mặt đường, chiến mã mới có thể bình ổn sau phần tốc độ nhanh nhanh chóng đi tới, hơn hai mươi lý lộ trình, lấy tốc độ như vậy đi tới, đúng là với mã lực hao tổn kỳ thật cũng thật lớn, nhưng Lạc Vụ Chỉnh không dám trễ nải, hắn sợ lửa báo động tù và vừa truyền ra, Chu quân thấy đánh lén bị ngăn trở, liền quyết đoán lui bước, vì để tránh cho Chu quân trốn thoát, hắn còn cố ý đi vòng, theo Chu quân đường lui đi ngang.

- Rắc rắc phần phật...

Đại quân chính là vừa tiến lên, hai bên đường đại thụ đột nhiên một gốc cây tiếp một gốc cây ngã xuống, đem tán cây như cái ô khổng lồ hướng tới vô số kỵ sĩ giữa đường, lập tức tiếng giết nổi lên bốn phía, vô số mũi tên nhọn theo trong đêm đen bắn nhanh lại đây.

Mỗi cây đuốc chính là mục tiêu tốt nhất, ném bắn đấy, mũi tên nhọn bắn thẳng đến, chẳng sợ chính xác cũng không phải tốt như vậy, nhưng cách thức bao trùm bắn xuống đến, cũng tạo thành đại lượng sát thương.

- Không tốt, có mai phục! Mau, phân tán đến bên đường!

Lạc Vụ Chỉnh rút đao ra khỏi vỏ, lớn tiếng hét lớn.

Một câu chưa xong, trong bóng đêm một kị binh xông ra, tuấn mã cao lớn cường tráng dường như một cái âm hồn tự trong đêm đen xông tới, nhưng khí thế nó lôi cuốn lại linh hoạt, sắc bén vô cùng, tựa như một đầu cự thú rít gào, Mã Kiều lập tức ngồi ngay ngắn, cầm trong tay mã đao sáng như tuyết, trái bổ phải chém, giết vào đám người hỗn loạn.

- Giết a! Giết a!

Ngay sau đó vô số kỵ sĩ theo hai bên đường chen chúc mà đến, ngoại trừ kỵ binh còn có thật nhiều quân tốt, bọn họ hoặc một tay cầm lá chắn một tay cầm đao, chuyên chém đùi ngựa đâm bụng ngựa, hoặc giả cầm trong tay trường thương bát trượng, lợi dụng hiện trường hồn loạn, kỵ binh người Khiết Đan căn bản phát huy không ra ưu thế tốc độ, nương vào yểm hộ của hắc ám. Đem mũi thương sắc bén đâm hướng trong ngực người Khiết Đan.

Chu quân có không ít người trên người đều có được thương thế như vậy, có ít người thương thế còn chưa lành, nhưng một khi sát nhập trận địa của địch, bọn họ liền nhiệt huyết sôi trào. Sớm quên hết thảy. Chỉ nhớ rõ liều mạng vung lên vũ khí trong tay, nghe âm thanh vũ khí sắc bén đâm vào nhân thể. Nghe tiếng kêu thảm thiết của địch nhân, giết được càng hung hiểm hơn.

Bọn họ đều là người sống sót trong trận chiến ở Hoàng Chương cốc, bọn họ không có quên mình là như thế nào tìm được đường sống trong chỗ chết, không có quên chiến hữu bỏ mình. Bọn họ có khi là đồng hương hàng xóm nhập ngũ, có khi là quan hệ họ hàng mang cố thân hữu, có khi là đồng chí ngủ cùng một cái lều lớn cùng ăn cơm chung một nồi lớn.

Bọn họ đều chết ở trong Hoàng Chương cốc rồi, mà giờ khắc này, chính là thời điểm báo thù!

Chu quân từ trong bóng tối giết đi ra, tựa như một đám ma quỷ báo thù, không người Khiết Đan tức giận. Bọn họ không quên bổ sung một đao, người Khiết Đan có ý đồ chạy trốn, bọn họ không để ý nguy hiểm xông đi lên, dùng chiến mã đem bọn họ đụng ngã lăn. Không có người cưỡi ngựa cùng với thân bổ nhào vào dưới bụng ngựa, trảm đùi ngựa, thống bụng ngựa, tóm lại... Tất cả mọi người phải lưu lại, một người cũng không thể đi!

Tối nay, là một đêm thanh toán thù hận!

※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※

Khiết Đan đại tướng Hình Khai Nhĩ đứng trên chân núi, ngắm nhìn xa xa, lại nghiêng tai lắng nghe một trận, đại hỏa chợt nổi lên đã dần dần tắt, cách một đỉnh núi, đã xem không rõ lắm rồi, nhưng tiếng chém giết kia cũng tại lúc trong đêm yên tĩnh truyền đến rõ ràng, chẳng sợ cách một ngọn núi cũng rõ ràng có thể nhưng phân biệt.

- Sao lại thế này? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Hình Khai Nhĩ gấp đến độ ở xung quanh loạn chuyển, hắn mặc dù đã phái ra trinh sát, nhưng cách một đỉnh núi, nhìn mặc dù gần, nhưng phải xuống núi lên núi một vòng cũng không phải là chuyện đơn giản như vậy, lúc này hắn còn không có được hồi báo. Tuy nhiên, trong lòng của hắn đã mơ hồ đoán được cái gì, chỉ có điều hắn không muốn tin tưởng mà thôi.

Bọn họ gặp mai phục của Chu quân.

Tối nay, Hình Khai Nhĩ đang ở các trạm canh gác tuần tra, chợt phát hiện núi phía trước nổi lên đại hỏa.

Hình Khai Nhĩ ngay từ đầu cũng không lo lắng, hắn nghĩ đến chắc là đột nhiên có cháy, hơn nữa lửa này cũng không có khả năng đốt đến đây, nơi bọn họ lựa chọn để trữ lương thực, tự nhiên không chọn chỗ cây cối rậm rạp.

Này núi phương bắc cũng không phải nơi chốn đều do rừng cây bao trùm, nhất là vùng núi này, không cần nói là mùa đông, cho dù là xuân hạ, phía trước triền núi một mảnh cũng là tảng lớn màu đen nham thạch, chỉ có số ít cây nhỏ và cỏ dại tràn ngập ở giữa, hỏa thế là đốt không được.

Nhưng hắn lập tức liền cảm thấy không ổn, bởi vì Lạc đại đầu lĩnh từng đã phân phó, nếu có Chu quân tập kích núi, lấy khói lửa làm hiệu cảnh báo, hắn biết rằng tối nay Lạc Vụ Chỉnh đang mai phục chuẩn bị đánh cho Chu quân trở tay không kịp, nếu Lạc đại đầu lĩnh thấy ánh lửa, tưởng hắn cảnh báo, chẳng phải hỏng kế hoạch của đại đầu lĩnh.

Hình Khai Nhĩ lập tức phái người khoái mã đi nơi mai phục thông báo tình huống, đồng thời phái người leo đến triền núi bốc cháy kia xem xem tình hình, kết quả... người phái đi báo tin tức không biết đã tới chưa, người đi phía trước núi tìm kiếm tình hình vẫn không trở về, giờ phút này ngược lại vang lên hét hò không ngừng, sự tình không phải rất rõ ràng sao?

Vài cái tiểu đầu mục gấp đến độ xoa tay, đều mời chiến:

- Hình đầu lĩnh, này nhất định là Chu quân thiết kế, nhân mã chúng ta hồi viện trúng mai phục, Hình đầu lĩnh hẳn là lập tức tập kết binh mã tiến đến tiếp viện, Chu quân chỉ có nhất bộ Thiên Kim Dã thành, lường trước đến sẽ không quá nhiều, chúng ta ba nghìn quân, sẽ nảy sinh đại tác dụng!

Hình Khai Nhĩ còn đang do dự:

- Đại đầu lĩnh mệnh ta thủ lương thảo, đây là căn bản của đại quân chúng ta, nếu chẳng may có thất...

Tiểu cữu tử của Lạc Vụ Chỉnh không nghe, thốt nhiên mà ra, lớn tiếng chửi bậy.

- Có thất cái rắm! Này hai bên là vách núi, Chu quân có thể bò lên sao? Nếu chỉ đi lên ba năm người, có một chim dùng! Mà Chu quân nếu muốn tấn công cốc này, chi bằng trước qua núi phía trước kia, phía trước đang ác chiến, Chu quân đến sao? Ngươi chỉ cần lưu lại ba năm trăm người chăm sóc, những người khác tiến đến tiếp viện có gì không thể! Họ hình, hay là ngươi sợ chết?

Hình Khai Nhĩ tức giận đến mặt đỏ rần, quát to:

- Dương Mị, ngươi không cần cậy vào uy danh của Lạc đại đầu lĩnh, liền đối với ta không lớn không nhỏ đấy. Nơi này là ta Hình Khia Nhĩ phụ trách!

Chúng đầu mục vừa thấy, đều tiến lên khuyên giải, nhưng trong ngôn ngữ vẫn cho là nên chạy tới phía trước núi trợ giúp. Hình Khai Nhĩ bất đắc dĩ, đành phải phân phó nói:

- Lưu bốn trăm người trông coi lương thảo, những người khác do bản thống lĩnh suất lĩnh, lập tức đi phía trước núi trợ giúp!

Hình Khai Nhĩ quân lệnh vừa ra, ba nghìn tướng sĩ Khiết Đan lập tức công việc lu bù lên.

Lúc này, Dương Phàm vừa mới leo đến trên vách đá thẳng đứng của Bình gia thung lũng, gió núi gào thét, thổi trúng hắn tay áo phần phật lạnh phát run


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx