Lý Đa Tộ quyết tâm thừa dịp thắng tiếp tục chiến, nâng cao sĩ khí Chu quân, khi niềm tin thắng lợi rót vào cho toàn bộ chiến trường Hà Bắc đang giảm sút sĩ khí, Võ Ý Tông mới suất lĩnh đại quân, khoan thai địa đuổi tới Triệu châu.
Võ Ý Tông lấy hai viên lão tướng quân Lâu Sư Đức và Sa Trá Trung Nghĩa làm tiên phong, đi trước xuất binh Hà Bắc, sau đó gã lấy lý do tiếp tục tập kết binh mã nên tốc vô cùng thong thả, đợi Lâu Sư Đức và Sa Trá Trung Nghĩa suất lĩnh quân tiên phong đầu nhập vào chiến trường Hà Bắc, lường trước lúc này không có nguy hiểm gì nữa mới phát binh.
Triệu châu trước đó đã bị người Khiết Đan tấn công, lại bị người Đột Quyết cướp sạch, hiện giờ trước mắt toàn bộ đều bị san bằng, trăm nghề trong thành điêu linh, nhất là người Đột Quyết trước khi rút lui đã chôn giết rất nhiều thiếu nam thiếu nữ bắt đi từ Triệu châu, vô số gia đình đau khổ mất con, bi thương không ngừng.
Hơn mười vạn đại quân của Võ Ý Tông, trùng trùng điệp điệp thẳng tiến đến Triệu châu, dân chúng Triệu châu nhìn thấy bọn họ đến, tuy rằng thần sắc đờ đẫn, nhưng trong lòng vẫn còn có chút an ủi đấy.
Tuy rằng đại quân triều đình đã tới chậm, dù gì vẫn còn tốt hơn so với không đến. Mặc kệ đã trải qua bao nhiêu thống khổ, cuối cùng cũng phải trôi qua. Hiện giờ có một đội binh mã khổng lồ của triều đình đóng quân như thế, Triệu châu cuối cùng thái bình rồi.
Võ Ý Tông dáng người ngắn nhỏ, lưng eo gấp khúc, một bộ áo giáp Minh quang mặc lên người, khí oai hùng không hiển lộ, ngược lại làm gã càng hiển xấu xí, đáng khinh.
Thứ sử phủ nha Triệu châu khi người Đột Quyết phá thành đã tự sát, rất nhiều quan viên hoặc tự sát hoặc bị giết, cũng có người bởi vì rời bỏ cương vị công tác bỏ thành chạy trốn không dám trở về nữa. Lúc này chờ ở trước phủ nha chỉ có một ít tiểu quan tiểu quan lại trước chiến sự đã trốn trong dân gian nên may mắn thoát khỏi.
Võ Ý Tông dáng người ngắn nhỏ, tuy rằng cưỡi ngựa cũng không cao, nhưng tới trước phủ nha rồi, cau lại bàn đạp, cái kia chân ngắn bất kể như thế nào cũng không đáp được mặt đất, Võ Ý Tông đỏ mặt lên, không kìm nổi quay sang thân binh mắng chửi:
- Đồ ngu, còn không mau tiếp bản tướng quân xuống ngựa!
Thân binh kia bước nhanh lại, quỳ một chân trên đất đỡ lấy Võ Ý Tông, để gã giẫm lên bắp đùi phải của mình, lúc này mới thuận lợi bước xuống.
Chúng quan lại Triệu châu vội vàng tiến nhanh tới đón chào, Võ Ý Tông kiêu căng ngạo mạn nói:
- Hà Bắc nạn trộm cướp hoành hành, Hoàng Đế Bệ Hạ lòng lo dân chúng Hà Bắc, nay phái bản tướng quân tiến đến tiêu diệt phỉ. Bản tướng quân hôm nay lĩnh binh tới Triệu châu, nghỉ ngơi và chỉnh đốn ở nơi này hai ngày rồi lập tức còn phải tiếp tục Bắc tiến, thẳng đến Doanh Châu, bình định cường đạo...
Chúng quan lại vội vàng tâng bốc phỉnh nịnh nói:
- Đại tướng quân một đường phong trần, thực là cực khổ rồi. Triệu châu có thể có được đội quân uy vu của Đại tướng, không bao giờ... sẽ bị cường đạo quấy rầy nữa. Được nghe Đại tướng quân tới, trên dưới Triệu châu vui mừng vô cùng, nay đặc biệt chuẩn bị rượu nhạt, tẩy trần cho Đại tướng quân. Đại tướng quân, mời!
Võ Ý Tông cười ngạo nghễ, vừa định bước đi vào phủ, một gã tiểu giáo vai cắm hồng kỳ trong quân phi ngựa tới, lăn xuống yên ngựa, quỳ một chân trên đất, ôm quyền kêu to:
- Báo! Đại tướng quân. Trạm canh gác tiền phương nhận được tin tức, một bộ Khiết Đan ước hơn bốn ngàn kỵ, đột nhiên xuất hiện tại khu vực địa phận Ký Châu, xin Đại tướng quân định đoạt!
Võ Ý Tông vô cùng bình tĩnh đứng lại, khinh thường nói:
- Chỉ là mấy ngàn quân giặc, một đám tôm tép nhãi nhép, trước mặt bản tướng quân mà cũng dám kiêu ngạo ư, hừ! Bản tướng quân quân tiên phong thẳng tiến, trong nháy mắt sẽ nghiền nát bọn họ tan thành tro bụi!... Ừ, Ký Châu ngụ tại nơi nào, cách ta Triệu châu có xa lắm không?
Không chờ Tư Mã trong quân giới thiệu tình hình, một quan lại Triệu châu liền vội vàng tiến lên, giải thích một hồi với Võ Ý Tông.
Võ Ý Tông vốn tưởng rằng có Lâu Sư Đức và Sa Trá Trung Nghĩa ở phía trước, người Khiết Đan và gã căn bản không thể tiếp xúc, lúc này vừa nghe Ký Châu cách Triệu châu tuy hai trăm dặm lộ trình, một ngày một đêm có thể đuổi tới, lập tức biến đổi sắc mặt, hoảng sợ kêu lên:
- Chỉ là mấy ngàn người Khiết Đan mà dám tập kích quấy rối Ký Châu sao? Đằng sau mấy ngàn thiết kỵ Khiết Đan chắc chắn có đại đội nhân mã. Truyền lệnh, tốc tốc lui binh về Tương Châu, thành lập khu vực phòng thủ!
Võ Ý Tông ra mệnh lệnh một tiếng, không chỉ quan lại Triệu châu ngây dại, mà ngay cả những tướng lĩnh bản bộ trong quân gã kia đều ngây ngốc:
- Chẳng qua là mấy ngàn Kỵ binh Khiết Đan xuất hiện, hơn nữa còn ở Ký Châu, vị Võ đại tướng quân này vừa mới suất lĩnh hơn mười vạn đại quân từ Hà bắc vào Triệu châu lại thối lui đến Hà Nam sao?
Hữu Báo Thao Vệ tướng quân Hà Già Mật làm phó Nguyên soái, bất an khuyên nhủ:
- Đại tướng quân, kỵ binh địch chỉ có mấy nghìn người, chúng ta có hơn mười vạn đại quân, cho dù (dùng người đè cũng đè chết bọn chúng, mạt tướng nghĩ đội Kỵ binh Khiết Đan này hẳn là còn không biết tin tức đại quân chúng ta đại quân đuổi tới, mới dám quấy rầy Ký Châu. Chúng ta phải nhanh chóng phái một đường binh mã đi tới Ký Châu, thừa dịp bất ngờ, đem tiêu diệt hết bọn chúng
Võ Ý Tông cả giận nói:
- Hồ đồ! Tào Nhân Sư, Vương Hiếu Kiệt, chính là bình thường kiêu ngạo, ngông cuồng giống như ngươi nên mới liên tiếp đại bại, tổn thất thê thảm và nghiêm trọng, khiến mặt mũi triều đình mất hết! Bản tướng quân dụng binh xưa nay vững vàng, cái chú ý đúng là thận trọng, sao có thể dâm lên vết xe đổ của bọn họ được!
Hà Già Mật nói:
- Vậy... Vậy chúng ta cứ trú đóng ở Triệu châu cũng được, nếu binh mã Khiết Đan đột kích, chúng ta nhiều binh mã như vậy cũng đủ để ngăn cản rồi!
Võ Ý Tông nói:
- Triệu châu bị Khiết Đan, Đột Quyết luân phiên tấn công, thành trì sớm rách mướp, không phải nơi thiện thủ!
Hành quân Tư mã Trương Nguyên Nhất ưỡn cái bụng lớn, tiến lên đề nghị:
- Đại tướng quân có được hơn mười vạn đại quân, sao mới chỉ nghe nói quân phản loạn có mấy ngàn chi chúng thường lui tới thì đã rút lui rồi, nào có đạo lý. Quân phản loạn không có đồ quân nhu, toàn bộ nhờ cướp bóc mà sống, nếu quân ta vườn không nhà trống, quân phản loạn dù đông gấp bội, cũng sẽ biết khó mà lui, Triệu châu tự nhiên sẽ không lâm vào kết quả bị bao vây, đợi khi quân địch lui bước, quân ta tiếp tục chỉ huy đuổi theo, có thể lấy được đại thắng.
Một câu mới nghe ngóng đã rút lui rồi của Trương Nguyên Nhất làm Võ Ý Tông đỏ mặt lên, phẫn nộ quát:
- Nếu trúng gian kế quân địch gian kế, chôn vùi bản bộ một trăm ngàn đại quân, tổn thất này, Trương Nguyên Nhất ngươi gánh chịu nổi sao? 'Nghịch lưu cáp mô, chớ có ra vẻ ở trước mặt bản tướng quân truyền quân lệnh ta, lập tức di chuyển quân đội đế Tương Châu bố trí phòng thủ, kẻ trái lệnh, trảm!
Trương Nguyên Nhất này tướng mạo xấu xí, bụng dài rộng, hai chân vừa thô lại ngắn, trên cổ thịt béo không nhìn tới cổ, hơn nữa đôi mắt lồi ra bên ngoài, nhìn tựa giống như một con cóc lớn, bởi vậy mà có tên hiệu như vậy. Võ Ý Tông buồn bực, cũng không quản lúc này đang ở trong quân, trực tiếp gọi ngoại hiệu của y, lập tức phẩy tay áo bỏ đi.
Võ Ý Tông vội vàng đi ra cửa phủ, lại bảo thân binh kia đệm gã lên lưng ngựa, đi thẳng, để lại một đám quan lại Triệu châu phủ và phần đông tướng lĩnh dưới tay Võ Ý Tông trợn mắt há hốc mồm mà đứng ở đằng kia.
- Này... Này này...
Trương Nguyên Nhất cả người run lên, không kìm nổi ngửa mặt lên trời đau buồn cười một tiếng, ngâm nói:
Trường cung đoản độ tiến
Thục mã lâm giai biên.
Khứ tặc thất bách lý
Ôi tường độc tự chiến
Hốt nhiên phùng trứ tặc
Kỵ trư chính nam thoán
Trương Nguyên Nhất là một người có tính tình khẳng khái, đối phương tuy là Võ thị Vương gia, đại tướng một phương, dưới sự xúc động phẫn nộ cũng không nhẫn nhịn được nữa làm một bài vè châm chọc.
Ý tứ của y nói là: Trong tay ngươi lấy chính là trường cung, bắn ra cũng là gần tiễn, ngựa Tứ Xuyên tuy rằng thấp bé, ngươi cũng phải tìm cái bậc thang mới có thể trèo lên được. Quân địch đã đi xa bảy trăm dặm xa. Ngươi lại vòng quanh tường thành của mình giả vờ giả vịt chiến đấu. Một khi thật sự gặp được quân địch, ngươi liền cưỡi heo chạy trốn về hướng hướng nam.
Đô Thống La Cửu buồn bực hỏi han:
- Vì sao là cưỡi heo mà không cưỡi ngựa?
Trương Nguyên Nhất cười lạnh nói:
- Vừa rồi nghe quân địch tới, sợ tới mức đái ỉa cả ra quần, mang theo heo (đọc gần giống từ phân: 豕) bỏ chạy rồi. Đâu còn lo lắng cưỡi ngựa?
Các tướng lĩnh vừa nghe, không kìm nổi cười vang. Hà Già Mật mặc dù cũng cáu giận Võ Ý Tông vô năng, lại cũng không thể để bọn họ nhục mạ chủ soái ngay trước mặt mình như thế, liền trầm mặt nói:
- Im miệng! Đàm tiếu như thế, còn thể thống gì!
La Cửu hỏi:
- Hà Tướng quân, chúng ta làm sao bây giờ?
Hà Già Mật nói:
- Còn có thể làm sao? Quân lệnh như núi, ai dám không theo? Đi thôi!
Hà Già Mật nổi giận đùng đùng đi ra ngoài, nhảy lên chiến mã liền đuổi theo Võ Ý Tông. Các tướng lĩnh thở dài thở ngắn một phen, cũng đi theo ra ngoài, chỉ để lại quan lại Triệu châu phủ đứng ở đằng kia, nhìn theo tướng quân cưỡi heo đi rồi, vẻ mặt toát lên vẻ không còn gì để nói.
Võ Ý Tông ngay từ đầu chỉ là sợ chiến mà tìm cớ rút lui, nói gã hoài nghi mấy ngàn thiết kỵ Khiết Đan chỉ là tiên phong, mặt sau còn có đại quân đi theo. Đợi khi gã chân chính rút lui, ngược lại càng nghĩ càng thấy hẳn là có chuyện như vậy rồi.
Võ Ý Tông nhớ tới chuyện toàn quân Tào Nhân Sư bị diệt, Vương Hiếu Kiệt bỏ mình tại chỗ, không khỏi hết hồn:
- Chủ lực Khiết Đan sao sẽ xuất hiện tại Ký Châu nữa chứ, hay là... Lâu Sư Đức và Sa Trá Trung Nghĩa cũng xong rồi? Nói như vậy, một khi người Khiết Đan giết tới, mạng ta xong rồi!
Vừa nghĩ như thế, Võ Ý Tông nhất thời biến sắc, đột nhiên ghìm chặt chiến mã nói:
- Người tới!
Đám người Hà Già Mật và Trương Nguyên Nhất đang ủ rũ theo sát ở phía sau gã, đột nhiên thấy gã ghìm ngựa dừng lại, không khỏi tinh thần rung lên, tưởng vị này Đại tướng quân cưỡi heo này quyết tâm đánh một trận, lại nghe Võ Ý Tông quát:
- Sao Đại quân tiến lên thong thả như vậy? Một khi quân địch giết tới, chúng ta sao có con đường sống! Truyền lệnh, vứt bỏ hết thảy đồ quân nhu, lấy tốc độ cao nhất hành quân, chạy tới Tương Châu!
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※
Võ Tắc Thiên nhận được tin tức Lý Đa Tộ thì vô cùng mừng rỡ.
Lý Đa Tộ lĩnh ba nghìn thủ quân của Bình Gia Ao, thiêu hủy lương thảo của bọn họ, tiêu diệt gần sáu ngàn phục binh Khiết Đan, lại lập tức di chuyển quân đội Mã Thành, ở dưới tình huống binh lực tương đương công thành đánh cho quân địch đại bại, đánh cho bọn họ chạy trối chết.
Đây là liên tiếp phái ra tứ lộ đại quân, Binh tiến Hà Bắc sau lấy được trận đầu đại thắng, Võ Tắc Thiên tự nhiên vui vẻ vô cùng.
Mà quan trọng hơn là, Lý Đa Tộ phá hủy chiến lược kế hoạch của người Khiết Đan, ý nghĩa này so với tiêu diệt một trăm ngàn đại quân quan trọng hơn, Võ Tắc Thiên lập tức thông lệnh ngợi khen, cũng hạ lệnh Võ Du Nghi giao ra binh quyền, tạm do Lý Đa Tộ tiết chế. Bà coi như đã nhìn thấu, chỉ một cháu trai, căn bản không thể mang binh đánh giặc được.
Không khí vui mừng chưa tiêu, bà lại nhận được tấu chương buộc tội của quan lại Triệu châu buộc tội Võ Ý Tông không đánh mà chạy, chẳng những chạy thoát, còn đem vứt bỏ một lượng lớn lương thảo, kết quả ngày hôm sau bị mấy ngàn người Khiết Đan một đường chạy tới nhặt được số lượt vật tự cực lớn, mà Triệu châu cũng lại lần nữa thất thủ, bởi vì hơn mười vạn đại quân triều đình bỏ thành mà chạy, đã tổn thương sâu sắc lòng dân quân Triệu châu quân, không ai thủ thành, bọn họ vì sao mà chiến? Làm gì tác chiến?
Lúc mấy ngàn kỵ binh Khiết Đan giết tới, lực lượng và vô số dân chúng còn sót lại trong thành đều ra khỏi thành, đều đi tìm tương lai riêng. Phong tấu chương buộc tội là do quan lại quyết tâm chết cùng thành Triệu châu mà viết một phong huyết thư!
Võ Tắc Thiên nhìn phong tấu chương này, nhắm hai mắt lại, qua hồi lâu, nước mắt dọc theo khóe mắt nhẹ nhàng chảy xuống...
Thượng Quan Uyển Nhi lo lắng nói:
- Thánh nhân?
Võ Tắc Thiên khổ sở nói:
- Thừa Ttự bị bệnh, Tam Tư cũng 'Bệnh' rồi, Du Nghi đóng thành không chiến, Ý Tông nghe ngóng rồi chuồn, một A Đẩu không hơn không kém! Tất cả đều là kẻ bất tài a! Trẫm... thật sự rất muốn nâng đỡ Võ thị, trẫm... thật sự rất muốn Võ Chu kế thừa, muôn đời thiên thu! Nhưng...
Võ Tắc Thiên môi run rẩy, hồi lâu mới bình tĩnh trở lại, khóe môi bật ra một nụ cười khổ tự giễu, dùng thanh âm có chút trống rỗng nỉ non:
- Có lẽ, trẫm... thật sự hẳn là trả lại cho Lý thị rồi. Trẫm... không có lựa chọn khác lựa chọn, không có lựa chọn khác lựa chọn a...
Giải thích: A Đấu; kẻ bất tài; đồ vô dụng; đồ hèn nhát (con Lưu Bị, thời Tam Quốc bên Trung Quốc, ví với kẻ bất tài)
@by txiuqw4