sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 1159: Kỵ Phong

Lý Trì Doanh chắp tay trước ngực để thụ lộc, không nhìn thấy Dương Phàm nhưng Kim Tiên Công chúa thì lại nhìn thấy hắn.

Kim Tiên Công chúa đã xuất gia, pháp hiệu là Vô Thượng Đạo có chung một sư phụ với Lý Trì Doanh. Hai người bọn họ vừa là chị em ruột, nay lại trở thành sư tỉ muội. Hôm nay Kim Tiên đi cùng sư phụ Huyền Trang chân nhân đến đây để truyền lộc cho em mình, nhìn thấy Dương Phàm đang đứng ở đó, Kim Tiên Công chúa vô cùng kinh ngạc, nói nhỏ với Lý Trì Doanh:

- Thập nương, sao Dương Phàm lại tới đây.

- Dương Phàm tới rồi sao?

Lý Trì Doanh thấy mừng rỡ trong lòng, nói với Kim Tiên Công chúa:

- Là do muội mời Dương Phàm tới.

Nói đoạn bèn vội vàng nhìn xuống dưới đài, chỉ cần nhìn một cái là có thể nhận ra Dương Phàm đang đứng ở đó. Ngay lập tức trên gương mặt của Ngọc Chân xuất hiện một nụ cười mãn nguyện, Dương Phàm cũng mỉm cười, khẽ cúi đầu chào nàng.

Kim Tiên Công chúa khẽ lắc đầu, thấp giọng trách cứ:

- Ni cô nhà ngươi thật là không hiểu chuyện, lần này muội đã rước họa cho Dương Đại tướng quân rồi.

Lý Trì Doanh kinh ngạc nói:

- Sao lại vậy?

Kim Tiên Công chúa nói:

- Ta và muội lần lượt xuất gia, nhất quyết không chịu hòa thân đã khiến cho Hoàng thượng cảm thấy vô cùng mất mặt. Muội thử nhìn xem hôm nay ngoài Thái Bình cô cô ra thì còn có một Hoàng thân quốc thích nào đến tham gia buổi lễ hay không. Ai mà không biết sợ Hoàng đế cơ chứ. Muội lại mời Dương Đại tướng quân tới tham gia, Hoàng đế biết chuyện lẽ nào lại không oán hận hắn?

- A! Hỏng rồi!

Ngọc Chân Công chúa tuy thông minh nhanh nhẹn nhưng rút cuộc thì cũng chỉ là một thiếu nữ ngây thơ trong sáng mà thôi. Đối với những chuyện như thế này nàng ấy sao có thể hiểu hết được cặn kẽ sự tình, lúc này Ngọc Chân Công chúa mới biết lời mời của bản thân mình đối với Dương Phàm mà nói thì là một sự mạo hiểm chính trị lớn vô cùng. Chính vì sự tham gia buổi lễ lần này mà Dương Phàm sẽ đắc tội với người có quyền lực nhất trong thiên hạ: Hoàng đế!

Nhưng Dương Phàm vẫn không một chút do dự mà nhận lời, ngài ấy quả thật đã đến.

Nghĩ tới đây, trong lòng Lý Trì Doanh cảm thấy kích động, khẽ liếc nhìn Dương Phàm thêm một cái nữa. Không hiểu vì sao, Lý Trì Doanh đột nhiện có cảm giác muốn khóc.

Trên Điện Diên Gia, Lý Hiển đã không còn tức giận thêm được nữa. Kim Tiên xuất gia, Ngọc Chân cũng xuất gia, vậy Tương Vương chỉ còn một đứa con gái nhỏ là Hoắc Quốc. Cứ điệu bộ này thì xem chừng nếu như bị ép buộc thêm nữa thì Hoắc Quốc cũng rất có thể cũng sẽ xuất gia, lúc đó người trong thiên hạ sẽ nhìn nhận ông ta như thế nào đây?

Lý Hiển có thể đoán được rằng, nếu như ông ta chỉ định cho Hoắc Quốc đi hòa thân, Hoắc Quốc nhất định sẽ ngay lập tức bắt chước theo hai người chị của nó muốn xuất gia nhập đạo. Hơn nữa căn cứ theo tình hình trước mắt mà nói, thì Lý Đán, cha của bọn chúng, sẽ không hề phản đối, mặt khác rất có khả năng tất cả những điều này đều là chủ ý của hắn. Nghĩ tới đây, Lý Hiển chợt cảm thấy thất bại thảm hại. Tuy ông ta là Hoàng đế những rút cuộc thì cũng chẳng thể nào có thể muốn gì được nấy.

Vi Hậu bình tĩnh nói:

- Chuyện này không thể tiếp tục như thế này được nữa, cần phải chọn một nữ nhi Tông thất khác vậy.

Lý Hiển nghiến răng nói, giọng điệu lạnh lùng:

- Ta không cam tâm...

Vi Hậu nói:

- Phu Quân, mọi chuyện đã rõ ràng như vậy, lần này Tương Vương nhất quyết muốn chống lại người. Nếu như Bệ hạ tiếp tục chỉ định Hoắc Quốc, thì cũng chẳng qua lại thêm một lần chịu nhục, hà tất phải làm vậy? Hơn nữa việc đó còn có thể sẽ khiến cho người trong thiên hạ bất bình chửi rủa.

Nhìn thấy điệu bộ không cam tâm của Lý Hiển, Vi Hậu khẽ thở dài nói:

- Không cam tâm thì bây giờ cũng đành phải nhịn thôi, nay người cũng nhận ra rằng huynh đệ này của người không phải nghe lời an phận đến như vậy phải không? Chúng ta vẫn còn nhiều cơ hội để trừng trị hắn, không nhất thiết phải là bây giờ.

Lý Hiển mắc bệnh tim, tức giận một hồi khiến cho y khó thở đến nỗi màu môi chuyển sang tím ngắt, tức ngực khó thở vô cùng. Y ôm lấy ngực mà hít thở hồng hộc, một lúc mới có thể dần dần trở lại bình thường rồi mới miễn cường nói:

- Đành vậy, cứ làm theo như ý của nương tử. Vậy nàng thử xem xem có nữ nhi tông thất nào phù hợp bèn phong làm Công chúa rồi gả cho Thổ Phiên, sớm làm cho xong chuyện.

Vừa mới nói tới đây thì có một tiểu thị vệ bước vào, bẩm báo với Lý Hiển và Vi Hậu:

- Thánh nhân, Nương nương, An Nhạc Công chúa điện hạ và Phò mã cầu kiến.

Vi Hậu nói:

- Cho truyền vào.

Một thoáng sau, An Nhạc Công chúa và Võ Diên Tú từ bên ngoài bước vào, nhìn thấy Lý Hiển và Vi Hậu, An Nhạc bèn hi hi cười chào hỏi:

- Phụ thân, mẫu thân.

Nhìn thấy thần sắc của Lý Hiển có vẻ không được vui vẻ, An Nhạc Công chúa lè lưỡi, nắm lấy cánh tay của Vi Hậu mà nói nhỏ:

- Mẫu thân, sao phụ thân trông có vẻ như không được vui vậy, ai đã khiến cho người nổi giận vậy?

Võ Diên Tú hướng về phía Lý Hiển và Vi Hậu hành lễ, ngay ngắn cẩn thận đứng sang một bên.

Vi Hậu cười nhạt một tiếng rồi nói:

- Chẳng phải là vì chuyện Thập nương của Tương Vương phủ muốn xuất gia hay sao, chuyện này khiến cho phụ thân của con bị mất hết thể diện, vui được mới là lạ đó.

An Nhạc Công chúa nghe thấy vậy bèn phẫn nộ nói:

- Trong chuyện này Tương Vương quả thật là có phần được đà lấn tới, cũng là do phụ thân nhân đức mới nhường nhịn hắn như vậy. Nhưng Tương Vương phạm thượng không coi Hoàng đế ra gì, chuyện như vậy làm gì có người nào không biết? Lần này Thập nương xuất gia, Hoàng thân quốc thích ngoài Thái Bình cô cô ra thì chẳng có một ai đến tham gia. Điều đó chính là công đạo nhân tâm, thể hiện thái độ của thiên hạ. Phụ thân người cũng đừng tức giận nữa.

Vi Hậu nhìn Lý Hiển một cái rồi nói:

- Thái Bình đến tham dự đương nhiên là chuyện đương nhiên, người ta là muội muội của Tương Vương, cũng là muội muội của phụ thân con. Chỉ có điều tình cảm của Thái Bình đối với Tương Vương tốt hơn với phụ thân của con nhiều.

An Nhạc đảo mắt một cái đột nhiên nói:

- Đúng rồi, trên đường đến đây con nhìn thấy Phụ quốc Đại tướng quân Dương Phàm cũng đến tham dự lễ xuất gia của Thập nương. Hi hi, trong đám văn võ bá quan trên triều chỉ có mỗi một mình hắn đến tham gia thì phải? Vị Đại tướng quân này quả là không thèm coi trọng Hoàng đế.

Lý Hiển nghe thấy vậy bèn đột nhiên nổi giận, trầm giọng nói:

- Dương Phàm quả thật đã đến tham dự buổi lễ?

An Nhạc chớp chớp mắt nói:

- Đúng vậy, chính mắt con đã nhìn thấy, chẳng lẽ lại còn có thể là giả.

Kể từ lần gặp gỡ trên đường lần trước, một lần nữa phải chịu sự ghẻ lạnh của Dương Phàm, những sự sỉ nhục và tức giận bị kìm nèn trong lòng cuối cùng cũng phát ra. Ả biết rõ rằng bất kể là dùng biện pháp gì cũng không thể nào khiến cho Dương Phàm thần phục dưới gót chân của mình, sau khi những hoang tưởng của ả bị tan vỡ, An Nhạc trở nên vô cùng hận Dương Phàm. Nay ả đã nắm được điểm yếu của Dương Phàm đương nhiên sẽ nhân cơ hội này mà làm hại hắn.

Võ Diên Tú, kẻ đang đứng nghêm chỉnh bên cạnh, đột nhiên mỉm cười nói:

- Phụ quốc Đại tướng quân làm như vậy đương nhiên là có những lý do riêng. Chưa cần nói đến chuyện Đại tướng quân đã liên tiếp lập được trong hai lần Thần Long chính biến và Thái tử mưu phản, không dễ dàng ảnh hưởng gì được đến hắn. Chỉ cần nói đến Vạn Kỵ, năm xưa chỉ là một Bách Kỵ nhỏ nhoi, nhưng dưới sự chỉ huy của Dương Đại tướng quân đã trở thành Thiên Kỵ rồi thành Vạn Kỵ. Nay Đại tướng quân đã không còn ở trong quân đội nữa những những thiết tướng chủ chốt do một tay hắn huấn luyện thì vẫn còn kính trọng và phục tùng hắn.

Nghe tới đây thì sắc mặt của Lý Hiển trở nên càng thâm hiểm hơn, có một chút sát khí thoảng qua trên gương mặt ác độc của ông ta.

※※※※※※※※※※※※※※※※�� �※※※※※※※※

Trên Pháp đàn, Lý Trì Doanh nhận lấy Bát Lộc Tam Động Tử Văn Linh Thư cùng với Ngũ Lão Chân Ấn, Trượng Bát Uy Thần Sách. Tất cả những thứ đó đều là những Mật Pháp thần kỳ thượng thừa nhất đối với Đạo gia thời đó. Theo cách nói của Đạo gia thì Công chúa phải được truyền đạo bởi Sùng Huyền chân nhân, được chính pháp bởi ba vị chân nhân đắc đạo, nhận những linh bảo này, ngay lập tức sẽ tăng bốn cấp Tiên cấp, được coi như là Nữ tu đắc đạo rồi.

Sau khi hoàn thành lễ Thụ lộc phối bùa, Lý Trì Doanh khoác lên người áo Bát Bảo Đạo, cùng với sư phụ và sư tỷ đi xuống. Lúc đi ngang qua chỗ Dương Phàm, Lý Trì Doanh đột nhiên dừng lại trịnh trọng cúi đầu hành lễ với hắn. Dương Phàm thấy vậy bèn nhanh chóng đáp lễ, Lý Trì Doanh nghịch ngợm cười một cái với hắn rồi lại nhìn phụ thân, huynh trưởng và các tỉ muội của mình một lần nữa rồi mới đi theo Sùng Huyền đạo nhân ra xe.

Bởi vì Ngọc Chân Công chúa xuất gia nên Tông Chính Tự lại phải nhanh chóng sắp xếp một tòa Đạo quan, đổi tên thành Ngọc Trân Quan xem đó như là nơi để cho nàng ấy tu hành.

Dương Phàm nhìn gương mặt ngây thơ tươi cười của Chọc Trân mà trong lòng đột nhiên cảm thấy chua xót. Đó chỉ là một cô nương mới có 16 tuổi thôi, xem chừng còn chưa biết đến ý nghĩa thật sự của việc xuất gia tu hành là gì, từ nay trở về sau, tuổi thanh xuân của nàng ấy đành chôn vùi trong Đạo quan.

Dương Phàm thở dài một cái, buồn bã hành lễ cúi chào Tương Vương và Thái Bình Công chúa rồi sải bước ra đi. Tương Vương cảm thấy vô cùng kinh ngạc khi Dương Phàm xuất hiện trong buổi lễ ngày hôm nay, đồng thời cũng cảm thấy vô cùng cảm động, nhìn thấy Dương Phàm hành lễ như vậy thì vội vàng trịnh trọng đáp lễ. Thái Bình Công chúa nói nhỏ vài câu với Tương Vương rồi cũng vội vã đuổi theo Dương Phàm.

- Nhị Lang!

Dương Phàm nghe thấy tiếng gọi thì bèn ngay tức khắc dừng bước, đợi Thái Bình Công chúa đi đến bên cạnh mình rồi cùng bước đi.

Thái Bình Công chúa nói:

- Hôm nay sao Nhị Lang lại đến tham dự Lễ Nhập đạo của Thập nương?

Dương Phàm nói:

- Vài hôm trước ở trong phủ ta vô tình nhìn thấy một sợi dây treo đung đưa dưới cây bên ngoài nhà lại cho rằng có người tự sát nên mới vội vàng nhảy qua để cứu. Quả không ngờ đó lại là Ngọc Chân Công chúa đang ngồi trên xích đu trong phủ của huynh trưởng nàng ấy, chỉ là hiểu lầm thôi. Lúc ta rời đi thì Ngọc Chân Công chúa đột nhiên lại nói rằng nàng ấy chuẩn bị xuất gia, mời ta đến tham dự nên ta đến thôi.

Thái Bình Công chúa giận dữ nói:

- Một đứa nhóc con không biết nặng nhẹ là gì, chàng cũng không biết hơn thiệt là gì sao? Chàng có biết sự xuất hiện của chàng ngày hôm nay có ý nghĩa như thế nào đối với Hoàng đế không?

Dương Phàm bình tĩnh nói:

- Đương nhiên là ta biết rồ, chẳng phải chỉ là mất đi Thánh ân hay sao? Kỳ thực ta khi ta cố gắng hết sức để minh oan cho cái chết của Thái tử thì cũng là lúc mất đi Thánh ân rồi, nay ta đã lui về ở ẩn tại gia, Bệ hạ làm được gì nữa, muốn giết ta hay sao?

Thái Bình Công chúa kinh ngạc nhìn hắn, mặt biến sắc nói:

- Nhị Lang, chàng có biết mình đang nói gì không?

Dương Phàm dừng lại, quay người nhìn chẳm chằm Thái Bình nói:

- Đương nhiên, nàng nhìn ta giống như đang uống rượu sao?

Thái Bình Công chúa vội vàng nhìn ngó hai bên, tiến gần đến Dương Phàm thấp giọng nói:

- Nhị Lang, chàng rút cuộc là có ý gì?

Dương Phàm ngẩng đầu nhìn lên trời, bầu trời âm u, mặt trời bị những vầng mây đen che mất chi để lộ ra một chút ánh sáng nhỏ nhoi, hoàn toàn mất đi uy lực chiếu rọi mặt đất của mình. Dương Phàm trầm ngâm một lát rồi thấp giọng nói:

- Nàng nói đi, mặt trời mà bị mây đen che mất nếu như nó lại xuất hiện ra một lần nữa thì có còn là vầng mặt trời như ban đầu hay không?

Thái Bình Công chúa nói:

- Đương nhiên là...

Dương Phàm mỉm cười nói:

- Đúng không? Vậy nàng nói bạch mã có phải là ngựa không?

Thái Bình ngạc nhiên, Dương Phàm cười lớn rồi sải bước đi.

Thái Bình Công chúa nhìn theo bóng dáng đã khuất xa của Dương Phàm, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó mà sắc mặt chợt thay đổi.

※※※※※※※※※※※※※※※※�� �※※※※※※※※※

An Nhạc Công chúa và Võ Diên Tú ra sức bới móc tội lỗi của Dương Phàm trước mắt Hoàng đế, rồi cứ nài nỉ Lý Hiển cho bọn chúng vào trong Nội khố để xin bảo vật. Vốn là trước đây hai hôm vị sủng thần Tông Sở Khách của Vi Hậu mở đại tiệc tiếp đón bạn bè, đã đem những bức thư pháp của hai cha con Vương Hi Chi và Vương Hiến Chi mà y khổ tâm thu thập làm thành một bức bình phòng mười hai cánh, khoe khoang với mọi người.

Báu vật quý báu như vậy quả là rất hiếm gặp, Võ Diên Tú được nhìn thấy thì thấy trong lòng rạo rực, về đến phủ bèn nói chuyện đó với An Nhạc. An Nhạc vô cùng thích được người khác ngưỡng mộ, nghĩ đến những bảo vật trong Nội khố không biết chừng sẽ có được món đồ nào đó có thể đè bẹp được danh tiếng của Sở Khách nên đã cùng với Võ Diên Tú nhập cung.

Lý Hiển vô cùng cưng chiều đứa con gái này, không thể nào từ chối được yêu cầu của ả chỉ đành nói:

- Được rồi được rồi, con cùng với phò mã vào Nội khố mà xem có thích thứ gì thì cứ lấy.

An Nhạc vui mừng nói:

- Đa tạ Phụ thân, phụ thân quả là tốt nhất với Khỏa Nhi.

Lý Hiển cười nói:

- Con nha đầu này, phụ thân không cưng con thì còn cưng ai nữa.

An Nhạc đạt được mục đích của mình, mừng rỡ cáo từ phụ thân và mẫu thân, kéo Võ Diên Tú xông đến Nội khố. Lần này ả ta đến đó để dập tắt Tông Sở Khách, đến Nội khố chỉ nhăm nhe tìm kiếm trong đống thư pháp bảo bối, chỉ một phần tư canh giờ sau đã chọn được hơn hai mươi bức thư pháp chân tích của hai cha con Vương Hi Chi và Vương Hí Chi. Trong đó có một bức quý giá nhất là chân tích “Lan Đình Tự”

Có được bảo bối như vậy ả ta tự phụ là có thể đè bẹp được Tông Sở Khách, hai vợ chồng bọn chúng mừng rỡ rời khỏi cung.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx