sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Sẽ để em yêu anh lần nữa (Tập 1) - Chương 10 - Phần 2

Sáng hôm sau, những bài viết về cô có khắp mọi nơi trên trang web của trường. Mọi rắc rối bắt đầu kéo đến. Hiểu Đồng vốn thích cuộc sống yên lặng, từ trước đến giờ cô như một cái bóng, đến và đi lặng lẽ nhưng bây giờ đi đến đâu cô cũng bị soi mói, ngay cả các giáo viên cũng nhìn cô với ánh mắt khác.

Đầu tiên là những lời công kích không hay trên trang web của trường.

"Lọ lem gặp được hoàng tử."

"Cóc ghẻ hóa phượng hoàng."

Nhưng có những người ác miệng hơn thì nói.

"Tôi xấu xí quê mùa thì sao nào, chẳng phải hotboy cũng phải thích tôi đó sao."

"Chinh phục hotboy cũng không khó đâu chỉ cần bạn giả bộ ngây thơ là được."

"Cần gì phải xinh đẹp chỉ cần lẳng lơ là được."

...

Đình Ân tức giận khi đọc được những lời đó, cô cằn nhằn nói với Hiểu Đồng.

- Tại sao cậu lại có thể bình thản trước những lời như vậy chứ?

- Mặc kệ họ đi, nói chán rồi thì thôi!

- Cậu thật là... ít nhất cũng phải nổi giận một lần chứ?

- Nổi nóng thì có được gì đâu.

- Cậu cứ như vậy nên càng bị họ ức hiếp.

Đình Ân vùng vằn bỏ đi, Hiểu Đồng chỉ còn biết nhìn theo lắc đầu.

Tuy Hiểu Đồng không quan tâm đến những chuyện này nhưng cũng thấy trong lòng có chút bất an. Những ngày tháng bình yên của cô đã không còn nữa.

Những cô gái ganh ghét tìm cách gây khó dễ cho cô ở mọi nơi khi họ gặp nhau. Nghiêm trọng nhất là việc hành hạ cô ở căng tin.

Ở căng tin, Hiểu Đồng là một người phục vụ, cô phải chịu sự sai khiến của họ, nhưng khi có mặt Vĩnh Phong và các bạn của anh thì họ lại tỏ ra vô cùng dễ thương.

Có một cô sinh viên cùng khóa, học cách lớp Hiểu Đồng hai phòng, tên là Mai Phương. Hiểu Đồng vẫn thường thấy cô ấy chạy đến dãy nhà A. Cô ấy là một trong các cô gái theo đuổi Vĩnh Phong cũng là một thiên kim tiểu thư giàu có. Cô ta bày tỏ thái độ ghét Hiểu Đồng ra mặt, thường hay gây khó dễ cho Hiểu Đồng nhưng Hiểu Đồng toàn bỏ qua.

Vĩnh Phong lúc nào cũng xuất hiện bên cạnh Hiểu Đồng như một cái bóng. Còn Thế Nam thì quan tâm theo dõi cô từ xa. Hai chàng trai, hai phương thức bày tỏ khác nhau. Người thì nóng bỏng, người thì nhẹ nhàng.

Anh chàng Đại Bình cũng đeo bám theo cô, cuối cùng anh lại là bức bình phong để cô lẩn tránh Vĩnh Phong.

- Á!

Hiểu Đồng đang bê một tô súp nóng đi đến bàn của Mai Phương, cô ta và hai cô bạn gái lén lút nháy mắt với nhau khi Hiểu Đồng bước tới. Bạn của Phương Mai giả đò đứng dậy vô tình hất đổ cả tô súp nóng vào người Hiểu Đồng.

Hiểu Đồng hứng nguyên một tô súp nóng hổi, cảm thấy cả thân người bỏng rát như muốn bốc cháy.

Đại Bình đang ngồi gần đó liền cầm ly nước cam có đá của cậu tưới lên người Hiểu Đồng, cô cảm giác cái nóng đã dịu lại nhưng cảm giác bỏng rát vẫn còn.

Mọi người xung quanh đều đổ mắt về phía họ. Đại Bình lo lắng hỏi:

- Cậu có sao không?

Mặt Hiểu Đồng vẫn còn nét đau đớn nhưng cô mỉm cười trấn an Đại Bình.

- Mình ổn rồi, cám ơn cậu, may mà có ly nước của cậu.

Đại Bình nhìn chiếc áo dính đầy súp của Hiểu Đồng khuyên:

- Áo cậu dơ hết rồi. Mau lau đi nếu không nó bám vào khó lau được.

- Không sao lát mình đi thay đồ. Để mình dọn dẹp chỗ này đã. - Nói rồi Hiểu Đồng lấy cái khăn dưới bàn ngồi xuống lau lại sàn nhà. Mai Phương và các bạn của cô làm như không có chuyện gì xảy ra, vẫn bình thản nói chuyện với nhau.

Đại Bình nhìn các cô ấy với ánh mắt căm giận. Hiểu Đồng khum cả người xuống lau sàn. Một tay chống xuống sàn, một tay lau dọn nhưng cô chưa dọn dẹp xong thì một gót giày giẫm thật mạnh vào bàn tay đang chống dưới sàn.

- Á!

Một lần nữa, Hiểu Đồng phải hét lên. Nhưng cảm giác đau đớn này còn gấp trăm lần khi bị đổ tô súp vào người. Gót giày quá nhọn, không giống như lần trước bị giẫm ở chân, phải qua phần da giày rồi mới đến chân cô. Lần này không có gì bảo vệ bàn tay của cô cả. Nó trơ trọi nằm im dưới gót giày, bị đâm sâu đến chảy máu.

Hiểu Đồng đau đớn rút tay lại, cô ngước mắt nhìn lên thủ phạm. Mai Phương nhìn cô với nụ cười đắc chí. Đại Bình tức giận nói:

- Các cô thật quá đáng.

Hiểu Đồng nắm chặt cánh tay đang chảy máu của mình, bàn tay dường như không cử động được nữa, cô kéo Đại Bình đi ra chỗ khác.

- Thôi bỏ đi. Mặc kệ họ.

- Mình đưa cậu đi băng bó?

Đại Bình dìu Hiểu Đồng đi đến phòng y tế. Sau khi băng bó xong, cô tạm biệt Đại Bình đi vào toilet thay đồ. Cũng may Hiểu Đồng luôn mang theo một bộ đồ để thay đổi rồi đi làm luôn.

Khi cô vừa từ phòng thay đồ ra thì thấy Vĩnh Phong đã đứng đó từ bao giờ. Cánh cửa phòng toilet đã đóng chặt. Hiểu Đồng ngạc nhiên nhìn Vĩnh Phong hỏi:

- Sao anh lại ở đây? Đây là toilet nữ mà!

Nhưng Vĩnh Phong không nói gì cả bước đến đẩy Hiểu Đồng vào tường, anh đưa tay lên trước ngực cô. Bất ngờ, không hiểu anh định làm gì, Hiểu Đồng đưa tay lên giữ chặt cổ áo mình. Bàn tay vừa được băng bó xong. Cử động quá nhanh và mạnh khiến cô cảm thấy đau nhói.

Hiểu Đồng nhìn thấy ánh mắt Vĩnh Phong vừa đau đớn vừa tức giận như một ngọn lửa đang bùng cháy. Cả người cô như bị tê liệt. Cậu đưa tay cầm bàn tay đang băng bó của cô rồi kéo ra khỏi áo. Từ từ cởi từng nút áo của cô, cho đến khi một vệt đỏ xuất hiện giữa làm da trắng nõn trên ngực cô.

Vĩnh Phong cảm thấy đau nhói như thể ai đó đang bóp nghẹt tim cậu, cảm giác những vết thương kia như hiện diện trên người cậu. Thà người đau là cậu, cảm giác sẽ dễ chịu hơn. Cậu đấm mạnh tay vào bức tường sau lưng cô rồi tức giận bỏ đi. Bỏ lại Hiểu Đồng vẫn còn cảm giác bị tê liệt đang dựa vào tường. Hiểu Đồng cài lại nút áo định đi ra, cô chợt thấy bức tường sau lưng cô có vài vệt máu đỏ.

Vài ngày sau, Mai Phương bị cho thôi học, gia đình cô ta bị phá sản. Hai người bạn của cô ta cũng cùng cảnh ngộ. Cả trường đồn ầm ĩ tin này. Những cô gái hay bắt nạt Hiểu Đồng giờ đây e dè nhìn cô sợ sệt.

Hiểu Đồng không thích cảm giác này nhưng dù sao cũng tốt, cô không còn bị ai làm phiền nữa. Đình Ân thì cảm thấy hả hê lắm.

- Cho đáng đời cô ta.

Nhưng Hiểu Đồng lại không thấy vui chút nào. Đuổi học cô ta thì được nhưng làm cho cả nhà họ bị phá sản thì quả thật không nên. Hơn ai hết cô hiểu cuộc sống sau khi bị phá sản như thế nào.

Hiểu Đồng vừa từ giảng đường bước ra đã thấy Vĩnh Phong đứng chờ. Cậu đứng dựa người vào tường, hai tay đút vào túi, mái tóc bồng bềnh trông thật quyến rũ. Vừa thấy Hiểu Đồng, Vĩnh Phong dịu dàng hỏi:

- Em đã hết đau chưa? Có uống thuốc không?

Cậu đã mua cho Hiểu Đồng rất nhiều thuốc, có lẽ phải dùng đến mấy năm.

Hiểu Đồng lặng lẽ gật đầu.

- Đi theo anh!

Nói rồi, Vĩnh Phong nắm tay cô kéo đi. Hôm nay cậu không đi mô tô mà đi một chiếc BMW màu vàng rực rỡ. Nhẹ nhàng giúp Hiểu Đồng thắt dây an toàn, cậu cho xe khởi động. Chiếc xe lướt nhẹ êm đến một nhà hàng năm sao.

Các bạn của Vĩnh Phong đã đến đông đủ. Thế Nam cũng có ở đó. Vĩnh Phong kêu rất nhiều món ngon, anh nhìn Hiểu Đồng giục:

- Em mau ăn hết đi, dạo này em ốm quá! - Rồi cậu quay sang nói chuyện vui vẻ với mọi người. Thỉnh thoảng gắp thêm đồ ăn cho Hiểu Đồng.

Thế Nam nhìn Hiểu Đồng quan tâm:

- Em bớt đau chưa?

Hiểu Đồng nhỏ nhẹ gật đầu.

Tất cả trò chuyện rất vui vẻ, chỉ có Hiểu Đồng im lặng lắng nghe. Cô cũng không biết nói gì, càng không muốn tham gia. Câu chuyện của họ xoay quanh đủ thứ chuyện từ đua mô tô đến chuyện tán gái. Hiểu Đồng nghe tới hai từ mô tô thì thấy khó chịu. Nó làm cho cô nhớ tới cái chết của ba mình.

Bọn họ còn hút thuốc khiến cô ho lên mấy cái. Vĩnh Phong phải nhắc họ tắt đi. Mùi rượu càng lúc càng nồng. Hiểu Đồng thấy sây xẩm mặt mày. Tuy rằng từng làm việc trong quán bar đầy mùi rượu nhưng Hiểu Đồng chưa ở gần rượu như thế này. Nó làm cô muốn ói. Đột nhiên Quốc Bảo nói:

- Vui cho cô nàng Mai Phương là hôm đó em đi ngang qua căng tin. Cô ta đúng là lớn gan nên mới dám đụng vào người của anh Phong.

...

Hiểu Đồng thấy khó chịu, mặc dù họ làm vậy là vì cô nhưng đó chỉ là một vết thương nhỏ còn những người kia phải trả một vết thương quá lớn.

Hiểu Đồng chỉ muốn đi khỏi đây. Điện thoại của Hiểu Đồng vang lên - là Đại Bình.

Thật ra điện thoại đối với Hiểu Đồng là một thứ xa xỉ. Nhưng vì mẹ cô đang nằm ở bệnh viện, bé Đường cũng nhờ người trông coi nên cần điện thoại để tiện cho việc liên lạc. Đại Bình nói gì đó qua điện thoại, Hiểu Đồng gật đầu nói:

"Đại Bình cậu chờ mình một chút, mình qua đó liền."

Hiểu Đồng toan đứng dậy thì đã bị Vĩnh Phong nắm chặt tay. Cậu nhìn cô ra lệnh:

- Không được đi!

Hiểu Đồng vốn dĩ muốn rời khỏi đây nên đẩy tay Vĩnh Phong ra:

- Anh là gì của tôi mà ngăn cấm tôi?

- Em... - Vĩnh Phong nhìn Hiểu Đồng ánh mắt ai oán.

- Vĩnh Phong, anh nghe đây, có ba loại người em ghét nhất: Một là những người hút thuốc, hai là những kẻ uống rượu, ba là những kẻ thích đua xe. Cả ba loại người em ghét nhất anh đều hội tụ đủ. Vì vậy giữa em và anh không thể nào có quan hệ gì cả. Em mãi mãi sẽ không yêu anh đâu. - Nói rồi Hiểu Đồng đứng dậy bước ra cửa.

Vĩnh Phong khuôn mặt cực kì tức giận hét lớn:

- Mễ Hiểu Đồng, em nghĩ em là ai?

Nhưng Hiểu Đồng đã mở cửa và bước ra ngoài đóng sầm cửa lại.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx