sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Sẽ để em yêu anh lần nữa (Tập 2) - Chương 18 - Phần 1

Chương 18

Quá khứ tội ác

Vĩnh Phong đang trong cơn ói, cảm thấy đầu óc quay cuồng, lồng ngực khó chịu. Một bàn tay nhẹ nhàng đến vỗ nhẹ vào lưng khiến cậu cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Chiếc khăn màu vàng thơm lừng được xếp ngay ngắn chìa trước mặt cậu. Vĩnh Phong đưa tay cầm lấy nhưng không chỉ chiếc khăn mà còn cả bàn tay nhỏ nhắn của người trước mặt. Nhưng Hiểu Đồng lập tức thu tay lại, cô quay người đi chỗ khác, không muốn nhìn vào ánh mắt của Vĩnh Phong. Bởi vì mỗi khi nhìn vào ánh mắt ấy thì cô luôn trở nên mềm yếu, không thể tự chủ.

Nhíu mày một cái, Vĩnh Phong giả vờ ho sặc sụa, Hiểu Đồng mắc bẫy ngay. Cô cứ tưởng Vĩnh Phong sau cơn ói bị khô cổ họng nên mới ho nhiều như thế, liền quay lại giúp Vĩnh Phong vuốt ngực ngăn cơn ho. Vĩnh Phong gian xảo đâu thể bỏ lỡ cơ hội ngàn năm có một này. Cậu nắm chặt tay Hiểu Đồng không buông. Hai người ở vào thế giằng co nhau, kẻ kéo người giữ. Vĩnh Phong nhìn gương mặt bực tức, đôi môi cong lên của Hiểu Đồng dễ thương đến nỗi cậu chỉ muốn hôn lên đó ngay tức khắc.

[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www. – gác nhỏ cho người yêu sách.]

Cười khẽ, chẳng cần tốn quá nhiều sức lực, Vĩnh Phong kéo nhẹ một cái, Hiểu Đồng đã nằm gọn trong vòng tay của cậu. Cậu siết thật chặt thân hình nhỏ nhắn trong vòng tay, gửi vào đó nỗi nhớ nhung vô hạn.

- Buông em ra! - Hiểu Đồng giận dữ nói.

- Không buông! - Vĩnh Phong ngang tàng nói.

- Anh đúng là đồ vô lại, xấu xa! - Hiểu Đồng mắng.

- Em đang nói là em yêu anh à? - Vĩnh Phong cười hỏi.

- Ai nói là yêu anh hồi nào chứ. - Hiểu Đồng trợn mắt bó tay trước kẻ ngang ngược này.

Vĩnh Phong gian manh giải thích, nụ cười đắc chí nở trên khóe môi quyến rũ.

- Em không nghe người ta nói sao: ”Đàn ông không xấu, phụ nữ không yêu.” Em mắng anh là đồ xấu xa tức là em nói em yêu anh còn gì. Trừ khi em không phải là con gái.

- Anh... - Hiểu Đồng cứng họng trước thái độ ngang ngược của Vĩnh Phong.

Một em bé đi qua nhìn thấy hai người ôm nhau thì khúc khích cười khiến Hiểu Đồng xấu hổ đỏ mặt. Nhưng Vĩnh Phong lại tỉnh bơ như không có gì, đúng là mặt dày vô liêm sỉ. Càng muốn thoát ra lại càng bị ôm chặt hơn, Hiểu Đồng gần như không thở được mà nụ cười đắc ý trên mặt ai kia nở mãi. Lát sau cô thở dài nói:

- Người ta nhìn kìa, anh mau buông em ra đi...

- Kệ họ. - Vĩnh Phong bĩu môi nói.

- Anh ôm chặt quá, em thở không nổi. - Cô đành phải dụ dỗ.

Đúng là có hiệu quả ngay, vòng tay được nới ra, Hiểu Đồng định nhân cơ hội thoát ra nào ngờ không dễ dàng như cô tưởng. Vòng tay vừa hé mở liền kẹp chặt, lần nữa Hiểu Đồng ngã nhào vào lòng Vĩnh Phong, môi cô vô tình chạm vào môi Vĩnh Phong lập tức bị cậu quấn lấy bám miết không tha.

Hiểu Đồng xấu hổ muốn chết, hôn nhau ở chốn đông người thế này thì... Hiểu Đồng hé răng cắn mạnh vào bờ môi đáng ghét của Vĩnh Phong, khiến cậu “Ui da” một tiếng rồi bỏ cô ra, đưa tay che miệng.

Bờ môi tứa ra một vệt đỏ nhừa nhựa, cảm thấy vị mằn mặn trên đầu lưỡi, Vĩnh Phong quệt lấy rồi đưa mắt nhìn, đau khổ nói:

- Hèn chi lại đau vậy!

Hiểu Đồng cảm thấy áy náy, vội nói:

- Không sao chứ? Em không nghĩ là sẽ chảy máu, xin lỗi anh!

Rút vội chiếc khăn giấy trong túi ra, cô đưa lên môi Vĩnh Phong chấm chấm vào vết máu.

- Á...

- Rát lắm sao? - Hiểu Đồng lo lắng nói. - Để em thổi cho anh nha?

Vĩnh Phong gật gật đầu đồng ý. Hiểu Đồng liền đưa mặt sát lại gần, hơi nhón gót lên thổi nhè nhẹ vào vết thương của Vĩnh Phong. Đột nhiên ngẩng đầu lên thấy ánh mắt ấm áp của Vĩnh Phong nhìn mình, bất giác Hiểu Đồng cảm thấy ngượng, cô hạ người xuống quay mặt đi chỗ khác. Không khí trở nên vô cùng gượng gạo.

- Anh có cái này muốn đưa cho em. - Vĩnh Phong đột ngột lên tiếng phá tan bầu không khí đó.

Hiểu Đồng ngơ ngác quay đầu lại nhìn Vĩnh Phong dò hỏi. Vĩnh Phong khẽ cười đưa tay vào túi quần lấy ra một chiếc hộp vuông nhỏ màu xanh rất đẹp đưa cho Hiểu Đồng.

Hiểu Đồng mở to hai mắt nhìn chằm chằm chiếc hộp một lát, sau đó khẽ đưa tay cầm.

- Mở ra xem đi! - Vĩnh Phong giục.

Hiểu Đồng mím môi từ từ kéo sợi dây nơ ra, rồi mở nắp. Ánh sáng lóe lên từ trong hộp, một sợi dây chuyền màu trắng sáng lấp lánh. Sợi dây rất quen thuộc, bất giác tim Hiểu Đồng đập mạnh. Cô nín thở đưa tay cầm lấy sợi dây, từ từ kéo ra khỏi chiếc hộp. Khi sợi dây chuyền ra khỏi chiếc hộp vuông thì một con cá heo nhỏ hiện ra. Đó chính là sợi dây mà ba đã tặng cô. Cô đã đưa sợi dây này cho bác tài xế taxi và rồi làm thất lạc số điện thoại của bác ấy trong vụ bắt cóc. Sau đó cô có đi tìm nhưng nghe nói bác ấy đã về quê rồi, chờ mãi vẫn không thể gặp được. Cô cứ nghĩ đã vĩnh viễn mất nó, vĩnh viễn mất đi kỷ vật duy nhất mà ba cô để lại.

Tự nhiên những giọt nước mắt vui mừng rơi trên mặt cô, Vĩnh Phong nhẹ nhàng dùng tay lau nước mắt cho cô. Cậu ôm chầm lấy cô an ủi. Hiểu Đồng nói trong nghẹn ngào:

- Cảm ơn anh! Em cứ tưởng là đã mất nó mãi mãi rồi. Làm sao anh biết mà...

Sự xúc động khiến Hiểu Đồng không thể nói tiếp. Vĩnh Phong vuốt ve mái tóc dài của Hiểu Đồng, nói:

- Lần trước anh thấy em cứ đến hãng taxi mãi, dò hỏi mới biết chuyện bác tài xế đó. Anh cho người xuống dưới quê tìm bác ấy, cũng may bác ấy vẫn còn giữ. Nghe nói là do mẹ bác ấy bị bệnh nên bác ấy phải về chăm sóc. Bác ấy cũng là người tốt, dù thiếu tiền mua thuốc cho mẹ nhưng bác ấy quyết không bán sợi dây chuyền của em.

- Vậy... - Hiểu Đồng ngẩng đầu nhìn Vĩnh Phong bâng khuâng.

Vĩnh Phong đặt lên trán Hiểu Đồng một nụ hôn nhẹ nhàng rồi nói:

- Đừng lo, anh đã thay em gửi cho bác ấy một số tiền để cảm ơn. Số tiền đó đủ để bác ấy lo viện phí cho mẹ.

- Cảm ơn anh! - Hiểu Đồng xúc động nói, cô vùi đầu vào ngực Vĩnh Phong, quên mất mình đang đứng nơi đông người.

Vĩnh Phong đẩy nhẹ Hiểu Đồng ra, cười nói:

- Còn một vật nữa...

Hiểu Đồng không hiểu, cô tròn mắt nhìn Vĩnh Phong, cậu bật cười, chỉ chỉ tay vào chiếc hộp. Hiểu Đồng nhìn vào, chỉ còn một miếng xốp nhỏ. Cô nhìn miếng xốp rồi lại nhìn Vĩnh Phong, cậu chỉ cười mà không nói gì.

Hiểu Đồng nhấc miếng xốp ra khỏi hộp...

“Cộp...”

Một vật gì đó tròn tròn rơi ra khỏi miếng xốp, lăn tròn trong chiếc hộp, xoay tròn. Sau vài cái tưng tưng tại chỗ, cuối cùng nó cũng yên vị. Hiểu Đồng nhìn kỹ.

Một chiếc nhẫn bằng gỗ, mặt nhẫn là hình một chú cá heo, được khắc bằng tay cực kỳ tỉ mỉ. Đột nhiên trong tâm trí Hiểu Đồng xuất hiện những vết thương nhỏ ở mấy đầu ngón tay của Vĩnh Phong. Cô nắm lấy tay Vĩnh Phong đưa lên quan sát để chứng thực. Cô thấy những vết thương tuy nhỏ nhưng lại rất nhiều, cô cảm thấy đau lòng.

- Là anh làm sao? - Cô xúc động ngẩng đầu hỏi, ánh mắt chứa chan bao điều muốn nói.

Vĩnh Phong khẽ cười rồi gật đầu, cậu thu bàn tay về, không muốn cô nhìn thấy những vết thương đó mà áy náy.

- Lúc đầu anh định đặt làm, nhưng rồi anh nghĩ nếu tự tay mình làm sẽ ý nghĩa hơn. Trước đây, anh trai anh có dạy anh, lâu rồi không làm cho nên mới...

- Anh đúng là ngốc! - Hiểu Đồng lườm cậu một cái rồi mắng.

- Có thích không? - Vĩnh Phong nâng cằm Hiểu Đồng lên nhìn vào đôi mắt u buồn của cô, say đắm hỏi.

Hiểu Đồng khẽ gật đầu.

- Để anh đeo cho em.

Vĩnh Phong dịu dàng nói, rồi cậu một tay cầm lấy chiếc nhẫn, một tay nâng bàn tay Hiểu Đồng lên, nhẹ nhàng đeo chiếc nhẫn vào ngón giữa. Cậu cảm nhận bàn tay Hiểu Đồng khẽ run lên vì xúc động.

- Hiểu Đồng đừng xa anh, có được không?

Hiểu Đồng bối rối trước lời đề nghị bất ngờ đó, cô đau khổ rút tay lại, quay mặt nói:

- Em... em đi xem Đình Ân và bé Đường.

Sự thất vọng thấy rõ trên gương mặt Vĩnh Phong, cậu thở dài rồi cố gắng lê bước theo chân Hiểu Đồng.

Hiểu Đồng bước vào toilet tìm kiếm Đình Ân và bé Đường, toilet vắng tanh không một bóng người. Cô đi từng phòng gõ cửa, gọi khẽ tên Đình Ân và bé Đường, thử mở từng cánh cửa toilet ra tìm nhưng không thấy bất kỳ ai. Còn một cái cửa cuối cùng, dù có chút thất vọng nhưng Hiểu Đồng nghĩ Đình Ân đưa bé Đường đi mua cái gì đó nên cô định quay ra. Nhưng dường như linh tính mách bảo cô quyết định mở nốt cánh cửa cuối cùng.

Cánh cửa hé mở một khoảng không im lặng, Hiểu Đồng phì cười bản thân ngốc nghếch, cô buông tay khỏi tay vặn cửa, vừa định xoay người bước ra thì một bàn chân xuất hiện khiến Hiểu Đồng cả kinh. Nhìn kỹ, cô nhận ra đó là chân của Đình Ân, đôi giày màu đỏ không lẫn đi đâu được.

Kinh hãi vô cùng, trái tim nhỏ bé của cô đập liên hồi, Hiểu Đồng vội đưa tay đẩy cánh cửa. Nhưng cánh cửa chỉ hé thêm được một chút rồi kẹt cứng. Biết là Đình Ân ngồi ngay chỗ đó, Hiểu Đồng không dám đẩy mạnh nữa, sợ sẽ làm đau Đình Ân. Cô khẽ gọi Đình Ân, tâm trạng hoang mang tột độ. Nhanh chóng len người vào khe hở nhỏ nhoi đó, gương mặt Đình Ân từ từ hiện ra trước mặt Hiểu Đồng.

Nhìn thấy gương mặt hơi tái và ngất lịm của Đình Ân, Hiểu Đồng kinh sợ đến hét gọi tên Đình Ân. Hiểu Đồng ngồi xuống lay gọi Đình Ân, gương mặt cô tái mét, hơi thở đứt quãng. Hiểu Đồng vội đưa tay lên cánh mũi Đình Ân, cô mừng rỡ khi thấy một hơi thở nhẹ phả ra trên tay mình. Đình Ân không sao cả, trái tim cô đang thắt lại bỗng dãn ra một cách nhẹ nhõm rồi đột nhiên thắt mạnh trở lại. Đình Ân ở đây còn bé Đường đâu, gương mặt Hiểu Đồng giờ đây không còn tái nữa mà đã trở nên tím mét. Đầu óc cô quay cuồng dữ dội, cứ như trái đất lộn vòng vòng.

“Cốc cốc...”

- Hiểu Đồng có chuyện gì vậy? - Giọng Vĩnh Phong lo lắng vang lên. Cậu hộc tốc chạy vào khi nghe tiếng hét của Hiểu Đồng.

Hiểu Đồng vội dùng hết sức kéo Đình Ân đứng lên rồi kéo cửa. Vĩnh Phong vừa thấy Hiểu Đồng dìu Đình Ân thì hoảng hốt hỏi:

- Đã xảy ra chuyện gì vậy?

- Em không biết, em vào đây thì đã thấy Đình Ân bị như vậy. - Hiểu Đồng yếu ớt trả lời.

- Còn bé Đường đâu? - Vĩnh Phong lo lắng hỏi khi nhìn vào trong mà không tìm thấy bóng dáng bé Đường đâu.

- Em không biết. - Hiểu Đồng mếu máo nói.

Vĩnh Phong vội đỡ Đình Ân cho Hiểu Đồng, cậu trấn an:

- Chúng ta ra bên ngoài rồi nói chuyện tiếp.

Hiểu Đồng vội gật đầu theo sau Vĩnh Phong đang bế Đình Ân.

Đặt Đình Ân nhẹ nhàng xuống ghế đá, Vĩnh Phong để đầu cô tựa vào vai Hiểu Đồng rồi khẽ lay Đình Ân, vỗ nhẹ vào má cô rồi gọi tên.

Khi cả hai định đưa Đình Ân đi cấp cứu vì lay mãi mà chưa thấy Đình Ân tỉnh lại thì mi mắt cô khẽ chớp.

- Đình Ân! Cậu tỉnh rồi! - Hiểu Đồng mừng rỡ reo lên.

Đầu óc còn mơ hồ sau cơn chấn động, nhìn gương mặt lo lắng của Hiểu Đồng, Đình Ân ngơ ngác hỏi:

- Đã xảy ra chuyện gì?

- Mình hỏi cậu mới đúng. - Hiểu Đồng mở to mắt nhìn Đình Ân, ngạc nhiên nói: - Cậu bị sao mà ngất xỉu trong toilet, bé Đường đâu?

Thần trí của Đình Ân vội trở về khi nghe Hiểu Đồng hỏi, cô giật mình nảy người lên, nói:

- Thôi đúng rồi! Mình bị ai đó chích điện từ sau lưng. - Nói xong Đình Ân không ngại vén vạt áo lên cho Hiểu Đồng xem hai vết đỏ vẫn còn đau rát ở lưng như một bằng chứng. - Trong lúc mơ hồ mình thấy có người chụp một chiếc khăn lên mặt bé Đường rồi mới lịm đi. Vậy là bé Đường bị người ta bắt cóc rồi.

Một tảng đá nặng ngàn cân dường như vừa rơi xuống người Hiểu Đồng, cô đưa tay lên miệng ngăn tiếng nấc. Bé Đường còn quan trọng hơn mạng sống của cô, là sinh mạng của mẹ cô giờ đây không biết đang ở phương trời nào. Cô biết ăn nói thế nào với mẹ đây.

- Mình xin lỗi, nếu như mình chăm sóc cho bé Đường cẩn thận hơn thì đâu có xảy ra chuyện gì. - Đình Ân hối hận nói.

- Đồ ngốc, cậu làm gì mà phải xin lỗi. Mình mừng là cậu không sao, lúc nãy khi thấy cậu ngất mình lo lắng vô cùng. - Hiểu Đồng vội vỗ về Đình Ân.

- Hiểu Đồng nói đúng đó. Em đừng tự trách mình nữa, điều cần thiết bây giờ là phải đi tìm bé Đường. Bây giờ em cùng Hiểu Đồng đi đến phòng phát thanh nói rõ sự việc rồi nhờ họ thông báo xem có ai đang giữ một bé gái ăn mặc giống bé Đường thì bắt giữ lại. Anh sẽ đánh xe đi tìm kiếm xung quanh xem thế nào, đề phòng hắn đã đưa bé Đường ra khỏi công viên này.

Hiểu Đồng và Đình Ân vội gật đầu. Cả ba liền chạy đi theo hai hướng.

Vĩnh Phong ra ngoài hỏi thăm và được bảo vệ xác nhận có thấy một gã đàn ông ẵm một bé gái trên tay đang say ngủ nhưng cứ nghĩ là con ông ta nên không hỏi gì, hắn đi một chiếc Ferrari bốn chỗ màu xám biển số... 234, người bảo vệ không nhớ rõ lắm, vừa đi chưa được bao lâu. Vĩnh Phong lập tức lên xe đuổi theo nhưng không thấy bóng dáng của chiếc Ferrari nào cả.

Tại cứ điểm của Thiên Minh.

Hiểu Đồng vừa bước vào đã thấy Thiên Minh, từ lần đó, cô không gặp anh ta. Cứ ngỡ trong lòng đã tha thứ, nay gặp lại mới biết là không phải. Hiểu Đồng vẫn rất ghét anh ta nên quay đầu định bỏ đi.

Vĩnh Phong đã nắm tay Hiểu Đồng, nói:

- Hiểu Đồng! Muốn tìm bé Đường thì phải đối mặt với Thiên Minh vì anh ấy có thể giúp chúng ta tìm lại bé Đường nhanh hơn. Lần trước cũng là nhờ anh ấy mới tìm được em.

Hiểu Đồng quay đầu lại gật đầu, rồi cùng Vĩnh Phong và Đình Ân bước đến bàn.

- Sao các cậu đến chậm vậy? - Thế Nam lo lắng hỏi.

- Tụi mình phải đi khai báo với cảnh sát. - Vĩnh Phong trả lời.

Thiên Minh nhìn Đình Ân, gương mặt dằn vặt đau khổ của cô làm cậu nhăn mày, quan tâm hỏi:

- Cô ấy sao vậy?

- Cô ấy bị người ta chích điện vào người nên ngất đi. Cô ấy đang tự trách mình vì để bé Đường bị bắt đi. - Vĩnh Phong thay Hiểu Đồng giải thích.

- Đồ ngốc, đó đâu phải là lỗi của em. - Đình Khiêm mắng.

- Đình Ân, đừng lo, chúng ta nhất định sẽ tìm được bé Đường bình an trở về. - Thiên Minh an ủi, ánh mắt cậu nhìn Đình Ân lóe lên một cảm xúc khó hiểu. Không hiểu tại sao tim cậu đau nhói khi nghe tin Đình Ân bị tấn công. Cậu tức giận nói: - Anh nhất định bắt bọn chúng phải trả giá! Rất may là em không sao.

- Phải đó, anh mừng là em không sao. - Thế Nam cũng lên tiếng an ủi.

Đột nhiên trái tim nhỏ bé đang thổn thức của Đình Ân cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Lời an ủi của Thế Nam quả nhiên rất hữu dụng, Đình Ân đã thôi khóc.

Vĩnh Phong thấy Đình Ân đã bắt đầu bình tĩnh liền hỏi:

- Em còn chút ấn tượng nào về bọn bắt cóc không?

Đình Ân nhăn mặt khổ sở cố nhớ lại hoàn cảnh lúc đó. Những hình ảnh mơ hồ từ từ hiện ra, rồi cảm giác nhức nhối ở đầu xuất hiện, Đình Ân vội lấy hai tay lên ôm đầu.

Thiên Minh đau lòng nói:

- Đừng nghĩ nữa... Anh sẽ cố gắng truy ra.

Đình Ân khoát tay nói:

- Em không sao... Em không nhớ rõ gương mặt của kẻ đã chích điện em nhưng em nhớ kẻ đã chụp thuốc mê bé Đường, khi hắn đưa tay lên, trên tay hắn có một hình xăm màu đỏ là... là lá bài rô...

- Chính là thằng khốn đó. - Quốc Bảo tức giận đứng lên hét.

- Lần trước chúng ta đã để hắn trốn thoát, cứ tưởng hắn sẽ biết sợ mà bỏ qua, không ngờ tên khốn đó lại giở trò tiếp... - Thế Nam cũng tức giận nói.

- Tên Năm Rô đó, lần trước bắt cóc Hiểu Đồng hắn cũng tham gia, tên đại ca nhờ hắn mà chạy thoát. Lần này cũng là do hắn bắt cóc bé Đường. Tên này không diệt thì chắc chắn sẽ để lại hậu quả khôn lường. - Thiên Minh căm giận nói.

Mọi người đều gật đầu đồng ý. Tên này nhất định phải bị loại bỏ trước nếu muốn đối phó với mấy kẻ kia.

Thiên Minh bấm điện thoại gọi cho một tên đàn em:

“Tụi bây đến gặp con bồ thằng Năm Rô, bất luận dùng bao nhiêu tiền hay bằng thủ đoạn nào miễn là phải tra cho được thằng Năm Rô ở đâu. Đi ngay lập tức cho anh, báo cáo tình hình càng sớm càng tốt, nhưng phải nhớ tai vách mạch rừng nghe chưa. Tụi nó mà bị đánh động là chúng ta sẽ bị mất tất cả tin tức...”

***

Ánh trăng mờ ảo đọng bên ngoài cửa sổ, không gian le lói xung quanh khiến cho căn nhà bỏ hoang càng nổi bật khi có một ánh sáng tỏa ra từ đó.

- Con bé sao rồi? - Tên đại ca nở nụ cười lạnh tóc gáy hỏi bọn đàn em.

- Dạ, đại ca, nó ngủ rồi. - Một tên đàn em khúm núm nói.

- Tụi bây dỗ nó ngủ à? - Tên đại ca lại hỏi.

- Dạ không! Tụi em chụp thuốc mê nó, chứ nó cứ khóc hoài, phiền phức lắm! - Tên đàn em phân trần.

Lão béo nãy giờ im lặng, bây giờ mới bắt đầu lên tiếng:

- Tụi bây chụp thuốc ít thôi, chụp nhiều quá nó trở thành ngớ ngẩn thì làm sao bán được. Người ta chỉ thích nuôi những đứa bé lanh lợi thôi!

- Phải! Phải! Anh Giang nói đúng lắm! - Tên đại ca cười khà khà nói, rồi quay qua bọn đàn em nghiêm mặt: - Tụi bây nghe chưa, cố mà dỗ nó.

- Dạ, đại ca! - Bọn đàn em vội vàng gật đầu.

- Lần này, cậu không mềm lòng chứ? - Tên đại ca quay mặt lại nhìn một thanh niên đang đứng trong góc phòng im hơi lặng tiếng nãy giờ.

- Cậu yên tâm. Thằng cháu của tôi đã hạ quyết tâm rồi, nó sẽ không vì một đứa con gái mà làm chúng ta cụt hứng đâu. - Lão béo cười hà hà nói thay.

Người thanh niên dáng gầy gầy, gương mặt đăm chiêu, ẩn sau cặp kính là ánh mắt căm thù, nắm tay cậu ta bóp chặt lại, nở nụ cười gian hiểm.

- Các người sẽ phải trả giá.

Tất cả mọi người đều lo lắng ngồi chờ đợi tin tức từ bọn đàn em của Thiên Minh. Hiểu Đồng mệt mỏi vì quá lo lắng cho bé Đường, cô dựa người vào vai Vĩnh Phong, cậu choàng tay qua vai cô vỗ về. Đình Ân cũng mệt mỏi ngả người lên vai Đình Khiêm.

Dìu Hiểu Đồng nằm xuống giường, Vĩnh Phong nhẹ nhàng lấy chăn đắp cho cô. Hiểu Đồng xua tay nói:

- Mặc kệ em, anh mau đi ăn với mọi người đi!

- Anh không ăn đâu. Anh muốn ở bên cạnh em, nhất là lúc này. - Vĩnh Phong giọng trầm trầm nói.

Câu nói này làm Hiểu Đồng vô cùng xúc động, trái tim đang đau khổ bỗng như được tiếp thêm một luồng khí mới. Cái này người ta thường bảo là: “Hoạn nạn mới biết chân tình”. Tình cảm của Vĩnh Phong dành cho cô, càng lúc càng khiến cho Hiểu Đồng khắc cốt ghi tâm.

Cô cố gắng cười, yếu ớt nói:

- Vậy anh đi lấy cái gì qua đây đi, em với anh cùng ăn.

- Ừm, anh đi liền. - Vĩnh Phong mừng rỡ nói rồi nhanh chóng đứng dậy bước ra ngoài. Không phải là cậu muốn ăn mà chỉ là cậu sợ Hiểu Đồng bị đói, cô sẽ bị kiệt sức mà ngã quỵ mất. Như vậy Vĩnh Phong sẽ đau lòng biết bao nhiêu.

Vĩnh Phong bê vào một khay nhỏ. Có một chén súp còn đang bốc khói, thêm vài món khác nữa. Cầm chén súp, thổi sơ qua, Vĩnh Phong đỡ Hiểu Đồng dậy rồi nói:

- Mau ăn đi, nó sẽ làm bao tử dễ chịu hơn.

Nói xong, Vĩnh Phong ân cần múc từng muỗng súp đưa lên miệng thổi rồi đút cho Hiểu Đồng. Cô chỉ ăn mấy muỗng rồi thôi, mặc cho Vĩnh Phong dỗ dành thế nào đi nữa. Nhưng cô bắt Vĩnh Phong phải ăn hết chỗ thức ăn còn lại nếu không cô sẽ chẳng chịu nằm nghỉ. Vĩnh Phong đành miễn cưỡng cố sức ăn hết, mặc dù chẳng thấy chút hương vị gì.

Đột nhiên điện thoại của Hiểu Đồng vang lên, cô vừa bắt máy thì có một điệu cười khả ố vang lên:

“Em gái cô đang trong tay bọn tôi. Nếu muốn chuộc lại thì hãy chuẩn bị một trăm tỷ.”

“Một trăm tỷ?” - Hiểu Đồng hét lên. - “Sao ông không đi cướp nhà băng luôn đi. Ông đã điều tra rõ trước khi ra tay chưa? Nhà tôi dù có làm cả đời cũng chưa chắc đào ra nổi một tỷ để đưa ông, chứ đừng nói là một trăm tỷ.” - Rồi giọng Hiểu Đồng chợt nhỏ lại, cô run rẩy van nài: “Xin ông hãy thả em gái tôi ra, nó chỉ là một đứa trẻ còn chưa biết gì cả. Xin ông hãy tha cho nó, đừng làm tổn thương nó. Xin hãy trả nó về với gia đình tôi!”

Nhưng giọng nói bên kia chợt cười phá lên:

“Tôi cũng biết mẹ con cô không có tiền. Nhưng có điều, cha của đứa em cô lại là người lắm tiền nhiều của. Cứ đến gặp ông ta mà đòi số tiền đó. Chắc chắn ông ta sẽ vui lòng bỏ ra số tiền đó để cứu mạng đứa con gái bé bỏng chưa biết mặt của mình.”

Trái tim Hiểu Đồng bỗng nhiên thót lại, cả người cô không ai xô đẩy mà chợt nghiêng ngả. Nếu không có bàn tay Vĩnh Phong đỡ chắc cô đã ngã xuống mép giường rồi. Bờ vai cô run rẩy trong vòng tay Vĩnh Phong, khiến cậu càng thêm đau xót. Đầu dây bên kia chắc chắn không phải ai khác mà là tên bắt cóc. Có điều cậu không nghe được người bên kia nói gì nên trong lòng cảm thấy sốt ruột vô cùng.

“Tôi không hiểu ông nói gì cả. Ba tôi đã mất từ lâu rồi.” - Hiểu Đồng thở không ra hơi, cố gắng nói từng chữ.

“Ha… ha… ha. Phải, ba cô mất từ lâu rồi, nhưng em gái cô vừa mới tròn năm tuổi.” - Đầu dây bên kia tiếp tục đọng lại tiếng cười man rợ.

“Tôi xin ông hãy tha cho chúng tôi, hãy tha cho em gái tôi. Quả thật số tiền đó quá lớn, tôi không thể nào đáp ứng được yêu cầu của ông.” - Nước mắt Hiểu Đồng rơi xuống, giọng cô khàn đục.

“Thôi được.” - Bên kia bắt đầu mềm yếu. “Tôi cũng là người biết thương hoa tiếc ngọc. Dù gì mục đích của bọn tôi không chỉ là tiền cho nên tôi sẽ giảm cho cô một ít. Chín mươi tỷ tiền mặt, có hơn không kém. Nếu thiếu đồng nào tôi sẽ lấy một bộ phận trên cơ thể em cô để bù vào. Mau chuẩn bị tiền đi, có tiền thì bọn tôi sẽ liên lạc tiếp.”

Nói xong hắn liền cúp máy, chiếc điện thoại trên tay Hiểu Đồng rơi xuống dưới đệm, lăn hai vòng rồi nằm im một chỗ. Cô lúc này chẳng khác nào một người chết, khắp người đều không có sức sống, tái nhợt và lạnh toát, dựa hẳn vào lòng Vĩnh Phong. Thấy Hiểu Đồng như vậy, Vĩnh Phong lo lắng, vội chộp lấy điện thoại của cô nói: “Alô!” Nhưng chỉ có những tiếng tút tút trả lời. Cậu bấm ngay nút gọi lại nhưng bên kia đã tắt máy. Ném điện thoại xuống đệm, cậu khẽ lay người Hiểu Đồng, gọi tên cô nhưng không có tiếng trả lời. Vĩnh Phong vội xoay người Hiểu Đồng lại, tiếp tục lay gọi cô nhưng đáp lời cậu chỉ có những giọt nước mắt trên gương mặt. Vĩnh Phong vội ôm chặt Hiểu Đồng vỗ về, dùng hơi ấm của mình để sưởi ấm cơ thể lạnh lẽo của cô, giọng cậu cũng lạc đi vì sợ hãi trước biểu hiện của cô, cậu biết bé Đường là tất cả đối với Hiểu Đồng.

- Hiểu Đồng, em nghe anh nói đi. Bọn anh chắc chắn sẽ tìm ra và giải thoát cho bé Đường an toàn. Em mau nói cho anh biết bọn chúng đã nói gì? Một trăm tỷ? Có phải bọn chúng đòi một trăm tỷ tiền chuộc không? Em đừng lo, anh nhất định sẽ gom đủ số tiền đó để chuộc bé Đường trở về. Em đừng có như vậy, anh sẽ đau lòng lắm!

Cằm Vĩnh Phong tựa vào đầu Hiểu Đồng, những giọt nước mắt của cậu bắt đầu rơi xuống gương mặt nhòe nước mắt của Hiểu Đồng, rồi hòa làm một.

Dù gương mặt đầy nước mắt, dù cơ thể gần như mất cảm giác nhưng Hiểu Đồng vẫn cảm nhận được những giọt nước mắt của Vĩnh Phong đọng trên mặt mình. Vĩnh Phong đang ôm chặt lấy cô, một chàng công tử lạnh lùng, luôn mang dáng vẻ bất cần đời, ngạo mạn, dường như chưa từng nếm trải đau khổ, một người luôn mạnh mẽ, chưa từng rơi một giọt nước mắt nào. Vậy mà bây giờ lại vì cô mà phải đau khổ, vì cô mà phải khóc. Bộ dạng anh trông đáng thương hơn cô gấp trăm lần.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx