sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Sẽ để em yêu anh lần nữa (Tập 2) - Chương 18 - Phần 7

Lần trước, Vĩnh Phong dùng kế chật vật mới trói được tên này bằng sợi dây lưng của mình, lần này hắn ta học được một bài học rồi nên hắn ta không cho cậu có cơ hội nghỉ ngơi cũng như có thể tháo dây lưng nữa. Hắn ta liên tiếp lao ra đánh đấm Vĩnh Phong. Vĩnh Phong chật vật né đòn. Thế Nam cũng ghìm cơn đau lại, lao đến đạp cho hắn ta một cú từ phía sau khiến hắn chúi húi, xém chút té dập mặt. Cả hai cùng nhào tới đánh ngã hắn ta, nhưng với sức khỏe như trâu, hắn ta đâu dễ bị cả hai hạ gục. Bàn tay nắm chìa khóa vẫn bóp chặt, không cách nào mở ra được. Cuối cùng hắn ta cũng có thể đứng dậy, quay lưng tức giận nhìn Vĩnh Phong và Thế Nam đang bắt đầu thở dốc, những cuộc chiến đã làm hao tổn sức lực của hai người.

Cả hai gập người thở dốc nhìn nhau, Thế Nam gật đầu ra hiệu cho Vĩnh Phong. Thế Nam nhanh chóng lao đến chụp lấy cánh tay có sức mạnh ghê gớm của hắn ta giữ chặt. Còn Vĩnh Phong cong hai đầu ngón tay trỏ và giữa lại tấn công vào nách của hắn ta. Cậu đấm liền mấy cái thật mạnh vào nách, bộ phận nhạy cảm của hắn ta, hắn ta liền quằn quại kêu la, cố thoát khỏi sự kìm chặt của Thế Nam, đồng thời bàn tay nắm chặt chìa khóa vô tình thả lỏng và rơi xuống đất cái phịch. Vĩnh Phong nhân lúc này đấm cho hắn ta một cú vào bụng ứ hự. Hắn ngã phịch xuống đất.

Thế Nam liền cúi người xuống nhặt chìa khóa lên rồi ném cho Vĩnh Phong, hất đầu về phía chiếc xe ra lệnh:

- Đi đi! Mau lên, thời gian sắp hết rồi.

- Cẩn thận! - Vĩnh Phong e ngại nói.

Thế Nam gật đầu, Vĩnh Phong mới quay lưng chạy thiệt nhanh đến bên chiếc mô tô chờ sẵn. Tra chìa khóa vào và phóng đi theo con đường thẳng tiến ra bờ sông, chỉ còn lại Thế Nam một mình đối đầu với tên rôbô. Thế Nam nhìn tên rôbô đang hậm hực tức giận vì bị cướp mất chìa khóa thì khẽ cười.

- Bây giờ chỉ còn lại hai chúng ta đấu với nhau. Để xem lần trước bạn tôi đã làm cách nào để thắng anh bạn. - Thế Nam giả vờ đưa tay sờ cằm suy nghĩ, sau đó khẽ cười đưa tay rút dây lưng ra. Tên rôbô thấy vậy thì cười khinh bỉ:

- Mày nghĩ, tao ngu ngốc đến độ để cho tụi bây đánh bại chỉ bằng một cách à?

Thế Nam chỉ nhã nhặn cười nói:

- Hình như vậy.

Chỉ ba chữ đơn giản nhưng hàm chứa sự khinh thường rõ rệt, tên này vừa nghe Thế Nam nói xong thì lửa giận bốc lên trên cái đầu trọc có một vết sẹo lõm, vết tích của sợi dây Vĩnh Phong để lại. Một dấu ấn khó phai nhòa như nhắc nhở hắn ta, càng khiến hắn điên tiết hơn nữa. Hắn ta lao đầu nhảy vào Thế Nam như một con trâu điên bị chọc tiết.

Nhưng Thế Nam ngay từ đầu hoàn toàn không muốn đối đầu trực tiếp với hắn ta. Sức lực của cậu đang yếu dần, cộng với vết thương đang hành hạ, cậu chọn cách đánh vòng. Tức là chọc tức cho tên này lao vào cậu ra sức đánh đấm. Còn cậu chỉ nhàn nhã đứng im đợi hắn ta lao đến như điên rồi từ từ lùi lại né tránh. Hắn ta tấn công bên phải cậu né qua bên trái, hắn ta tấn công bên trái, cậu né qua bên phải. Cứ từ từ chậm rãi một cách bình tĩnh như thế khiến hắn ta càng điên máu hơn, cố gắng tấn công cậu nhiều hơn.

Mỗi khi hắn ta tung một đòn cậu né tránh một đòn mà hoàn toàn không có ý đánh trả. Còn cố ý xoay vòng vòng sợi dây lưng trong tay như con rắn uốn lượn trước mặt hắn ta, mỗi khi hắn ta nhìn cậu bằng con mắt hằn học thì cậu lại nhe răng nhún vai cười chọc tức một cách lãng tử. Cho đến khi hắn ta hồng hộc thở như con chó khát nước, khom người chống tay vào đầu gối thở một cách khó khăn, mồ hôi đầm đìa chảy cả vào mắt hắn khiến mắt hắn cay xè.

Hắn vừa đưa tay dụi mặt thì sợi dây lưng trên tay Thế Nam đã đánh vào người hắn một cái đau điếng. Tuy vết thương không chảy máu nhưng cũng khiến cho cái chỗ bị đánh trúng nhức nhối đến độ hắn gần như không thể cử động. Hắn tức tối lại bắt đầu lao vào Thế Nam lần nữa. Thế Nam làm điệu bộ như xin mời khiến cơn giận của hắn ta càng dữ dội. Cứ thế hắn ta xả hết sức trâu của mình ra cho đến khi kiệt sức, lúc này Thế Nam mới bắt đầu phản công, vừa quất, vừa đấm vừa đá cho hắn ta một trận cho đến khi hắn ta ngã xuống. Cậu liền tung ra một cú đấm quyết định vào mặt hắn ta khiến hắn ta lịm luôn không có cơ ngóc đầu dậy.

Thế Nam hừ mũi, quẹt những giọt mồ hô trên trán nhìn cái kẻ chỉ có sức mạnh mà không hề có đầu óc nằm dưới chân mình cười nhạt.

- Sao hả! Bây giờ thì nhà ngươi đã thấy mình là đồ ngốc chưa, dùng cách cũ vẫn có thể hạ gục ngươi.

Nhưng chính vào lúc Thế Nam đang đắc chí thì từ sau lưng cậu, cái tên đàn em lúc nãy đã bắn vào bánh xe của Vĩnh Phong cầm một thanh gỗ từ từ tiến lại gần. Tên này nãy giờ vẫn âm thầm quan sát mà không tham gia vào trận chiến bởi lẽ tên rôbô không muốn hắn can dự vào. Nhưng bây giờ tên rôbô này đã bị một tên có dáng vẻ thư sinh như Thế Nam hạ gục một cách nhục nhã, hắn đành phải lao vào mà cách nhanh nhất là đánh lén.

Khi hắn ta sắp đến gần Thế Nam, thanh gỗ trong tay hắn ta giơ lên cao chuẩn bị hạ xuống thì một bóng người nhỏ nhắn đã lao ra ôm chầm lấy lưng của Thế Nam, hứng chịu một gậy vô cùng mạnh vào sau lưng. Bàn tay bám chặt vào lưng Thế Nam khẽ kêu lên một tiếng rồi gục xuống. Là… Đình Ân.

Thế Nam quay người lại, nhìn thấy Đình Ân gục xuống đất, gương mặt xinh đẹp đầy đau đớn thì căm phẫn nhìn tên đã gây ra tội kia bằng ánh mắt giết người. Không một phút chần chừ cậu lao đến hạ đọ ván hắn ta một cách không thương tiếc. Chưa bao giờ cậu mất bình tĩnh như thế này. Lồng ngực căng cứng, trái tim đầy nhức nhối, cậu cúi xuống ôm lấy Đình Ân khẽ gọi tên cô nhưng Đình Ân đã không thể nào nghe được tiếng gọi dịu dàng đó nữa.

Vĩnh Phong cuối cùng vẫn chạy đến bờ sông, đón chờ cậu là rất nhiều tên thân hình vạm vỡ với vẻ mặt đầy sát khí.

- Tao cứ tưởng mày sẽ đến muộn chứ, vẫn còn được bảy phút. Giỏi lắm! - Tên đại ca vỗ tay cười đểu nói. - Nhưng rất tiếc, mày chỉ có thể đến một mình, trong khi bọn tao ở đây lại có đến năm người.

- Hiểu Đồng đâu? - Vĩnh Phong không để ý đến lời chế nhạo của hắn ta mà chỉ muốn biết tin tức của Hiểu Đồng.

- Quả thật mày yêu con bé ấy lắm! Nhưng tao khuyên mày một câu, đàn ông không nên xem trọng quá đàn bà như thế...

- Chỉ có những thằng bất lương như mày mới không biết quý trọng là gì, một khi mày đã quý trọng ai thì dù là mất đi sinh mạng mày cũng thấy là thích đáng. - Vĩnh Phong cướp lời mắng.

- Tao đã có ý tốt muốn khuyên nhủ mày mà mày không nghe thì thôi! Nói cho mày biết, con nhỏ đang ở trên chiếc xe kia. - Tên đại ca vừa nói vừa chỉ tay vào chiếc xe đằng xa.

Vĩnh Phong nhìn theo thì chẳng thấy Hiểu Đồng đâu, chỉ thấy chiếc xe đang chạy với vận tốc rất chậm như thể em bé tập đi về phía bờ sông, khoảng cách vẫn còn khá xa.

- Thấy rồi chứ! - Tên đại ca nhếch mắt cười. - Bây giờ muốn cứu nó mày phải đánh gục hết tất cả bọn tao trong thời gian ngắn nhất nếu không con bé và chiếc xe sẽ cùng nhau đi thăm hà bá dưới sông.

Hắn ta vừa nói xong thì Vĩnh Phong đã lao ra đánh không hề nghĩ ngợi thêm một chút nào nữa. Hắn ta chưa kịp chuẩn bị thì đã ăn một nắm đấm ngã nhào xuống, mồm chứa đầy một ngụm máu. Hắn phun máu ra, tức giận ra lệnh:

- Đánh chết mẹ nó cho tao!

Bọn đàn em cũng liền lao vào đánh Vĩnh Phong. Lần này, sức Vĩnh Phong đã yếu, còn bọn này đều là một lũ trâu bò, cậu chỉ có thời gian né đòn chứ chẳng có cơ hội phản đòn, còn bị trúng nhiều đấm vào người. Trong lúc căng thẳng như thế này, đáng lẽ phải tập trung tinh thần lo đối phó mấy tên này, nhưng Vĩnh Phong lại chỉ chú ý đến chiếc xe đang từ từ tiến đến gần bờ sông cho nên càng bị ăn đòn nhiều hơn.

May mắn thay, ngay lúc đó, một đoàn xe đã chạy đến bao quanh lấy bọn chúng, nhanh chóng tham gia vào cuộc chiến. Thiên Minh là người chạy đến đấm mấy đấm vào tên đại ca khiến hắn ngã xuống, rồi đỡ Vĩnh Phong kéo cậu ra khỏi cuộc chiến.

Nhưng Vĩnh Phong đã vùng ra khỏi tay Thiên Minh, giật lấy một cây gậy gỗ trên tay một đàn em của Thiên Minh lao như điên đến bên chiếc xe. Tên đại ca vừa lấy lại tinh thần thấy vậy vội móc cây súng ra chĩa vào Vĩnh Phong bắn đùng một phát. Chẳng biết phát súng ấy thế nào nhưng Thiên Minh đã lao đến đá văng khẩu súng trong tay hắn, ngăn không cho hắn ta nổ phát thứ hai, rồi cậu đá thêm một phát vào mặt tên đại ca, khiến hắn ta gục luôn không nhúc nhích.

Tiếng súng nổ vang trời, khiến mọi người quay đầu nhìn theo nơi phát ra tiếng súng.

Hiểu Đồng cũng bị tiếng súng đánh thức, cô giật mình ngồi dậy, thấy tay mình bị trói ra sau, chiếc xe thì đang tiến đến con sông trước mặt. Cô hoảng hốt ngồi dậy xoay lưng tìm cách mở cửa thoát ra trước khi chiếc xe lao xuống dòng sông lạnh ngắt kia. Nhưng cửa xe đã bị khóa chặt, không cách nào mở ra. Hiểu Đồng dùng chân đạp đạp vào cánh cửa một cách hoảng loạn nhưng tất cả đều vô ích. Rồi gương mặt Vĩnh Phong hiện ra bên cạnh chiếc xe, miệng gọi tên Hiểu Đồng.

Hiểu Đồng cũng vừa khóc vừa gọi tên Vĩnh Phong. Cậu cố mở cánh cửa rất nhiều lần nhưng không được, liền dùng cây gậy gỗ trên tay đập mạnh vào cánh cửa kính nhưng nó quá chắc, vẫn chẳng suy chuyển gì. Cậu tiếp tục vừa chạy theo chiếc xe vừa đập nhưng khi chiếc kính vừa hiện ra những vết nứt thì chiếc xe đã lao xuống bờ sông và chuẩn bị chìm. Không một giây suy nghĩ, Vĩnh Phong lao theo chiếc xe xuống sông. Lần theo dấu kính bị nứt mà tiếp tục đập. Hiểu Đồng vừa khóc vừa lắc đầu bảo cậu ngừng lại, cô không muốn cậu vì mình mà phí công như vậy, lỡ như cậu có chuyện gì thì thà rằng cô chết còn hơn.

Vĩnh Phong nín thở không ngừng đập vào cửa kính, đến khi không khí bắt đầu cạn, buồng phổi bắt đầu không chịu được áp lực của nước, thì tấm kính bể ra. Nụ cười mừng rỡ hiện ra trên nét mặt Vĩnh Phong, cậu đưa tay vào kéo Hiểu Đồng ra khỏi xe, cả hai cùng trồi lên khỏi mặt nước.

Cuối cùng cả hai cũng leo được lên trên bờ, Vĩnh Phong tháo dây trói cho Hiểu Đồng rồi ôm chặt cô vào lòng. Hiểu Đồng cũng mừng rỡ ôm chặt lấy cậu, bàn tay cô quấn ngay vùng eo của cậu. Nhưng đột nhiên Vĩnh Phong rời khỏi bàn tay Hiểu Đồng ngã xuống. Một thứ chất nhờn nhờn đỏ thẫm xuất hiện trên bàn tay Hiểu Đồng, cô kinh hoàng nhìn lên người Vĩnh Phong.

Nơi vùng eo của cậu đã dính dầy máu và nó vẫn đang tiếp tục chảy ra, Hiểu Đồng khuỵu xuống lay người cậu, yếu ớt gọi tên Vĩnh Phong:

- Vĩnh Phong! Anh sao rồi, trả lời em đi?

Vĩnh Phong không trả lời, đôi mắt lim dim muốn khép lại. Nước mắt Hiểu Đồng rơi không ngừng, toàn thân run rẩy, cô mấp máy môi:

- Vĩnh Phong! Anh đừng xảy ra chuyện gì hết. Hứa với em đi... Em đi kêu người đến cứu anh.

Hiểu Đồng nói xong định đứng dậy đi tìm người thì Vĩnh Phong đã nắm chặt lấy tay cô không buông, thều thào:

- Đừng đi! Anh sẽ không buông tay em ra nữa đâu...

Vừa nói xong thì đôi mắt cậu nhắm lại, lịm dần. Hiểu Đồng nức nở khóc thét lên, rồi không chịu đựng được, cô ngã lên người cậu ngất theo.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx