sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 217: Đại Hội Đố Đèn

- Lý Dịch An!

Mọi người thấy nữ tử đang đứng bên cạnh thư đồng này thì đều kinh ngạc kêu lên một tiếng. Ở Hàm Đan này, có ai mà không biết kinh thành đệ nhất tài nữ Lý Dịch An? Nhưng không ngờ là nàng lại thân mật đứng bên cạnh một tiểu thư đồng. Chẳng lẽ là......... Chắc là không đâu, chắc là không, đại tài nữ sao có thể coi trọng một thư đồng nho nhỏ thế được.

Hứa công tử giật mình, nhất thời nghẹn họng. Lý tài nữ này sao lại đứng bên cạnh một thư đồng. Kỳ quái. Thật là quá kỳ quặc!

- Tránh ra!

Hạ Vũ Tình sao có thể cho phép kẻ khác ức hiếp người xấu của nàng được. Muốn ức hiếp hắn cũng chỉ có thể là nàng ức hiếp mà thôi. Khuôn mặt nàng lạnh lẽo như băng sương, đứng chặn trước người Hứa công tử, lạnh lùng nói.

Hứa công tử theo bản năng tránh ra nhường đường. "Hừ", Hạ Bình khẽ hừ một tiếng, kéo tay Đại tiểu thư bước đến bên cạnh Triệu Tử Văn.

Không phải là hoa thơm đánh cả bụi đấy chứ? Tất cả mọi người đều có cảm giác là Đại tiểu thư và tiểu thư đồng này này có biểu hiện vô cùng thân thiết với Triệu Tử Văn thì trong lòng không khỏi bực bội nhìn trân trối.

Hứa công tử đương nhiên là không so đo với nữ tử, chỉ trừng mắt nhìn Triệu Tử Văn, không phục và khiêu khích nói:

- Thư đồng, ngươi không phải là đi đoán đố đèn sao? Chúng ta vui đùa một chút xem thế nào. Ai thua thì người đó cởi trường sam chạy ba vòng quanh hoa viên.

Làm trò trước mặt tất cả các học sinh thư viện, mặc áo ngủ chạy ba vòng quanh hoa viên thì quả thật là không còn thể diện mà gặp ai nữa. Triệu Tử Văn thấy gã Hứa công tử này tự đến cửa tìm chết, nên cũng chả sợ gì, cười nói:

- Nếu Hứa công tử đã có nhã hứng như vậy, ta đây liền cùng đoán với ngươi xem sao.

Đại tiểu thư, Hạ Bình và Lý tài nữ đều tin tưởng thực lực của Triệu Tử Văn, đối phó với một kẻ ăn chơi trác táng thì chỉ là chuyện nhỏ, đều lạnh lùng liếc mắt nhìn Hứa công tử này một cái, thầm nghĩ: "Ngươi cứ chuẩn bị chạy ba vòng đi là vừa."

- Vị tiểu ca này, cứ lấy bất kỳ bốn cái đèn màu nào xuống cũng được.

Triệu Tử Văn thân mật nói với tiểu thư đồng kia.

Mọi người nghe xong đều cười khúc khích. Trên cây cổ thụ này cũng chỉ còn lại có bốn cái đèn, làm sao còn lấy bất kỳ ra được nữa.

- Bốn ư?

Thư đồng kia nhất thời ngạc nhiên, ngây ngẩn ra lặp lại.

Mọi người cười xong cũng lại ngẩn người ra. Đoán bốn cái đố đèn một lúc?

Triệu Tử Văn lại lơ đễnh. Đố đèn này chắc hẳn là do học sinh trong thư viện làm ra, chẳng có khó khăn gì, có đoán cả bốn cái cũng chẳng phải vấn đề gì to tát cả.

Hứa công tử đỏ mặt lên, cũng không dám cự tuyệt, tránh làm nâng cao chí khí của người khác mà diệt cả uy phong của mình, ra vẻ không sao cả, gật gật đầu.

Thư đồng của thư viện chỉ gỡ xuống bốn cái hoa đăng. Nếu như là hai người đố nhau, y cũng không thể đưa hết giấy cho bọn hắn xem được, chỉ cầm tờ giấy lên đọc:

- Đây là câu đố về bốn vật, đều là đoán vật hết. Đố thứ nhất là:

"Năng sử yêu ma đảm tẫn thôi,

thân như thúc bạch khí như lôi.

Nhất thanh chấn đắc nhân phương khủng,

hồi thủ tương khán dĩ hóa hôi."

(Dịch nghĩa: Có thể làm cho yêu ma sợ đến nỗi cuống lên. Thân như bó trong giải lụa, khí như sấm rền. Một tiếng kêu to chấn áp khiến người ta sợ hãi. Quay đầu nhìn lại đã thành tro).

Ngất mất, đây là cho ai đoán? Trẻ con chắc? Triệu Tử Văn nghe xong mà nhức đầu, không phải bởi vì đố đèn khó, mà là bởi vì quá mức đơn giản, bĩu môi nói:

- Ngươi đọc hết cả bốn cái đố đèn lên đi.

- A.

Thư đồng của thư viện gật đầu, đọc tiếp:

- Đố thứ hai là:

"Vi giai hạ nhi đồng ngưỡng diện thì,

thanh minh trang điểm tối kham nghi.

Du ti nhất đoạn hồn vô lực,

mạc hướng đông phong oán biệt ly."

(Nghĩa là: Để cho đứa bé ngẩng mặt xem, tô điểm thanh minh là phù hợp nhất, tơ nhện vừa đứt thì vô lực, chỉ biết trông vào gió hướng đông mà oán hận nỗi biệt ly.)

Câu đố thứ ba là:

"Thân tự đoan phương,

thể tự kiên ngạnh.

Tuy bất năng ngôn,

hữu ngôn tất ứng!"

(Nghĩa là: Bản thân rất đoan chính, cơ thể rất cứng rắn, mặc dù không thể nói, nhưng lại có thể biểu hiện được ngôn từ.)

Câu đố thứ tư là:

"Nam diện nhi tọa,

bắc diện nhi triêu.

Tượng ưu diệc ưu,

tượng hỉ diệc hỉ!"

(Nghĩa là: Ngồi ở phía Nam, lại hướng về phía Bắc. Lo cũng giống nhau, mà vui cũng giống nhau.)

Chỉ trong chớp mắt, Triệu Tử Văn đã nói với vẻ bất đắc dĩ:

- Sao mà cái nào cũng dễ hết vậy? Aizzz

- Đồ mặt dày!

Đại tiểu thư gắt gỏng. Đố đèn này không tính đến độ khó, mà cần là phải ở trong nửa khắc thời gian giải được hết ra cho nên cũng có chút khó khăn.

Triệu Tử Văn cười ha hả, nói với Đại tiểu thư:

- Nếu như ta đoán trúng hết thì nàng hôn ta một cái. Được không?

Đại tiểu thư khẽ gắt lên, hai má ửng hồng, muốn làm ra vẻ nghiêm trang trước mặt người khác khi ở cùng người xấu này thì vừa hồi hộp, lại vừa kích thích.

Hứa công tử đương nhiên là không tin, hừ mạnh một tiếng, nói:

- Hừ, đừng tưởng cứ làm trò như thế mà qua được.

Hứa công tử lại cúi đầu trầm tư, môi mấp máy hồi lâu. Đại tiểu thư thấy bộ dạng gã nóng lòng như sắp nói ra đến nơi thì quýnh lên, vội vàng đẩy đẩy Triệu Tử Văn, bảo:

- Tử Văn, mau đoán, ta......

Hai má Đại tiểu thư đỏ bừng, khuôn mặt xấu hổ, thẹn thùng vô hạn, nói lí nhí:

- Ta hôn chàng là được.

Triệu Tử Văn cười tủm tỉm, phất phất tay với thư đồng. Thư đồng vội vàng đưa cái mâm ra, Triệu Tử Văn viết vào tờ giấy tám chữ to.

Thoáng cái đã đoán được ra bốn cái đố đèn, mọi người đều cảm thấy vô cùng kỳ diệu, ai nấy đều tò mò nhìn lại, chỉ thấy trên mảnh giấy Tuyên Thành trắng trẻo viết "Bạo trúc (Pháo), Phong tranh (Diều), Nghiễn thai (Nghiên mực), Kính tử (Gương)"

Mọi người cân nhắc một chút, không cần xem đáp án cũng đã biết là thư đồng này giải rất chuẩn xác, không hề nhầm lẫn, không khỏi bội phục tài học của tiểu thư đồng, trên mặt đều hiện lên vẻ khâm phục.

Hứa công tử nhìn qua thấy hắn đoán đúng hoàn toàn thì sắc mặt thoắt cái chuyển thành màu xanh, lại thoắt cái trắng bợt. Chẳng lẽ thật sự cần phải cởi y bào chạy ba vòng trước mặt đông người như vậy sao?

- Hứa công tử, ngươi định không tuân thủ theo hứa hẹn đấy ư?

Triệu Tử Văn nhìn ánh mắt phức tạp của Hứa công tử, ha hả cười lạnh, nói.

Hứa công tử tức tối đến nỗi sắc mặt trắng bệch, khẽ cắn môi không nói một lời nào, do dự hồi lâu rồi lại hạ ống tay áo xuống, xoay người bước ra khỏi đại môn của thư viện. Mọi người đứng đó đều xầm xì, nói đúng là kẻ ngụy quân tử không có tài học, nói ra lời còn không biết giữ lời.

- Xem ra Hứa công tử về sau cũng chẳng có mặt mũi nào mà quay về Hàn Lâm Thư Viện nữa đâu.

Một vị công tử nhỏ giọng nói thầm một câu, rồi bọn họ cũng dần tản đi. Dù sao Hạ tiểu thư cũng đều lạnh lùng đối với bọn họ, việc gì mà phải tự làm mình mất vui ra?

Hạ Bình cau cái mũi nhỏ nhắn, nói:

- Hừ, đáng đời!

Lý tài nữ và Đại tiểu thư vẫn tương đối rộng lượng, giáo huấn một chút là được rồi, cũng không cần nói thêm gì nữa, đều hướng mắt nhìn về phía hắn.

- Đây đều là đố đèn của học sinh thư viện phải không? Chẳng có gì thú vị cả.

Triệu Tử Văn không ưa đám ngụy quân tử này, ngáp một cái rồi bảo.

"Đố đèn này quả thật là chẳng khó khăn gì, bảo sao Triệu đại ca cảm thấy không thú vị." Lý tài nữ thầm nghĩ rồi lại hé miệng cười nói:

- Đại ca, chúng ta đi vào trong hoa viên đi. Tần đại nhân và Tô đại nhân ra đố đèn ở đó, rất nhiều người vẫn chưa đoán được ra. Chúng ta qua đó xem xem sao đi.

- Hai lão đầu này cũng tới à?

Triệu Tử Văn không khỏi thầm nghĩ, "Hai lão đầu này trong bụng đầy kinh luân, ra đố đèn đương nhiên sẽ là khó lại càng thêm khó. Nếu ra đố mà người ta đoán ra được dễ dàng thì thật là phụ đại danh của bọn họ rồi."

Hạ Bình nghe thế thì mắt lại sáng lên, vui vẻ vỗ tay, nói:

Là Tần đại nhân và Tô đại nhân ra đố đèn ư? Thế chúng ta nhanh nhanh lên đi xem đi thôi.

- Đại tiểu thư, nàng đã hứa với ta một chuyện. Có phải là đến lúc nên thực hiện lời hứa rồi hay không?

Triệu Tử Văn xoa xoa tay, cười ha hả, nói.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx