sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 477 : Tộc Trưởng Tộc Thổ Cao Sơn (3)

Ánh sáng trong mắt Hi Thụy lóe lên, ngữ khí ôn hòa một ít, nói:

- Thực xin lỗi Lô Tư tù trưởng, là tôi quản giáo không tốt, tôi thay mặt Bá Ca xin lỗi ngài.

Bá Ca lớn tiếng thét lên:

- Xin lỗi làm gì, tộc trưởng...

Hắn vừa nói đến đây, lại nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Hi Thụy nhìn qua, nửa câu sau nuốt ngược trở về. Ngượng ngùng đem ánh mắt nhìn qua chỗ khác.

Lô U ngồi trên lưng cự thú âm thanh lạnh lùng nói:

- Xin lỗi là được sao? Chẳng lẽ trong Tộc Thổ Cao Sơn chúng ta, giết người chỉ cần xin lỗi là xong sao? Hi Thụy tộc trưởng, ngài không thể xử lý qua loa như vậy.

Hi Thụy gật gật đầu, nói:

- Chuyện này tôi nhất định sẽ cho bộ lạc Lô Tư một lời giải thích. Nhưng mà, Lô Tư tù trưởng, hôm nay là Hỏa Tiết một năm một lần của Tộc Thổ, tôi không hy vọng vì xung đột của các người làm ảnh hưởng hào khí của mọi người. Anh cứ việc yên tâm, tôi nhất định xử lý Bá Ca, nhưng mà, đợi tới khi Hỏa Tiết chấm dứt thì xử lý, ngài thấy thế nào?

Lô Tư nhìn qua Hi Thụy, ánh mắt của hắn có chút lập lòe lạnh băng nhìn qua Hi Thụy, hừ một tiếng, nói:

- Anh là tộc trưởng, anh nói thế nào thì thế đó đi, nhưng mà, chỗ này tôi tới trước, tôi phải đóng quân ở đây.

Hi Thụy gật gật đầu, nói:

- Đó là đương nhiên. Bá Ca, anh lập tức quay về nhà cho tôi, không có lệnh của tôi, không cho phép anh rời nhà một bước, Hỏa Tiết buổi tối hôm nay, anh không cần tham gia đâu.

- Cái gì? Tộc trưởng, ngài nói...

Hiển nhiên Bá Ca không thể hiểu thái độ của Hi Thụy, nhìn qua hắn, trong mắt tràn ngập thần sắc không dám tin.

Âm thanh Hi Thụy lạnh lùng nói:

- Như thế nào? Anh không nghe hiểu lời tôi nói sao?

Bờ môi Bá Ca rung lên, dường như còn muốn nói gì, nhưng cuối cùng không có nói ra, oán hận hất cây thương trong tay lên, khu động con hắc hổ dưới thân, chạy qua một hướng khác của thung lũng.

Hi Thụy nhìn qua Đồ Tiết, có chút áy náy nói:

- Đồ Tiết đại ca. Thật xấu hổ, chỉ có thể mời tộc nhân của anh đổi địa phương khác thôi.

Đồ Tiết cười cười, nói:

- Hi Thụy, anh nói gì vậy, chúng ta là huynh đệ nhiều năm, còn cần khách sáo như vậy sao? Đi thôi, phải nhờ tộc trưởng an bài tốt rồi.

Hi Thụy gật gật đầu. Sau đó gật đầu với cha con Lô Tư, lúc này mới dẫn theo Đồ Tiết đi về một hướng khác.

Rời khỏi nơi đóng quân của bộ lạc Lô Tư. Đồ Tiết hạ giọng nói:

- Hi Thụy, anh xử lý Bá Ca như vậy có quá nghiêm khắc hay không. Không cho hắn tham gia Hỏa Tiết, điều này có chút hơi quá a. Dù sao, đây là khuất phục lớn nhất với chiến sĩ.

Hi Thụy lắc đầu, nói:

- Đồ Tiết đại ca, anh còn không biết. Tiểu tử Bá Ca này mấy năm nay gây cho tôi không ít chuyện, nếu lần này không nghiêm trị hắn. Chẳng những Lô Tư còn làm ồn ào, Bá Ca cũng càng không kiêng nể cái gì. Tuy hắn là chiến sĩ xuất sắc nhất, nhưng làm việc quá xúc động. Không thể giúp gì cho tôi cả, hy vọng hắn hấp thu giáo huấn lần này. Đáng tiếc đại ca bây giờ là tù trưởng bộ lạc, nếu không, có anh bên cạnh tôi, tôi không cần mệt nhọc như vậy. Tôi cấm Bá Ca tham gia, Hỏa Tiết hôm nay phi thường trọng yếu. Tôi không hy vọng vì xúc động của hắn mà xảy ra chuyện.

Đồ Tiết thở dài một tiếng, nói:

- Hi Thụy, sắc mặt anh không được tốt lắm, vẫn là vì chuyện con của anh sao?

Vẻ thống khổ trên mặt Hi Thụy chợt lóe lên, hắn nhíu mày, thản nhiên nói:

- Tôi chỉ có một đứa con.

Đồ Tiết gật gật đầu. Nói:

- Tôi hiểu, Hi Thụy, anh yên tâm, bất luận thời điểm gì tôi cũng đưng bên cạnh anh, hung thủ nhất định gặp báo ứng.

Sắc mặt Hi Thụy buông lỏng một chút, khẽ thở dài:

- Hiện tại cũng chỉ có đại ca anh là người tôi tín nhiệm nhất.

Ánh mắt Đồ Tiết khẽ động, tự vỗ trán của mình một cái, nói:

- Anh nhìn tôi, tôi có chuyện cần nói, quên giới thiệu anh một người bạn.

Vừa nói, hắn dừng bước lại, nhìn qua Tề Nhạc sau lưng.

Hi Thụy cũng đồng thời xoay người lại, kỳ thật vừa rồi hắn đã chú ý Tề Nhạc. Nhưng bởi vì nói chuyện với Đồ Tiết, còn không kịp hỏi thăm.

- Vị tiểu huynh đệ này là anh hùng đánh bại Bá Ca sao?

Tề Nhạc mỉm cười, nói:

- Ngài khỏe chứ, tộc trưởng Hi Thụy tôn kính, hai chữ anh hùng không dám nhận.

Trên mặt Hi Thụy xuất hiện nụ cười.

- Tiểu huynh đệ không cần khiêm tốn, tuy Bá Ca lỗ mãng, nhưng vẫn có vài phần bổn sự, anh có thể dễ dàng đánh bại hắn, hai chữ anh hùng này, anh nhận không có sai đâu. Đi thôi, tôi đã dàn xếp chỗ cho bộ lạc Đồ Tiết đại ca rồi, sau đó các vị tới chỗ của tôi, chúng ta tâm sự.

Dù sao Hi Thụy cũng là tộc trưởng Tộc Thổ Cao Sơn, có hắn an bài, không lâu sau, bộ lạc Đồ Tiết cũng có chỗ khác. Tuy vị trí không tốt như địa phương bị bộ lạc Lô Tư cưỡng chiếm, nhưng cũng là vị trí không tệ, hiển nhiên vị Hi Thụy tộc trưởng này đã sớm có chuẩn bị.

Một nam nhân được toàn bộ Tộc Thổ Cao Sơn tôn kính, xuất phát từ tôn kính, Tề Nhạc cũng không có mang theo Văn Đình cùng Tuyết Nữ đi tới chỗ của Hi Thụy. Dặn dò hai nữ hai câu, lúc này mới đi theo Đồ Tiết, Hi Thụy, đi vào phía đông thung lũng, đi vào một huyệt động rộng lớn.

Huyệt động này so với những huyệt động Tề Nhạc nhìn thấy còn lớn hơn, độ cao chí ít chừng hai mươi mét, rộng hơn ba mươi mét, cửa ra vào có mười tên Tộc Thổ Cao Sơn thủ vệ. Nhìn thấy Hi Thụy trở về, đồng thời cung kính hành lễ với hắn.

Hi Thụy vừa đi vào đã giải thích với Tề Nhạc:

- Nơi này là nơi tôi xử lý chuyện của bộ tộc, phàm là đại sự của bộ tộc, hoặc là thời điểm các tù trưởng tụ hợp, đều tiến hành ở đây, mời vào.

Tiến vào trong động, Tề Nhạc lập tức nhìn thấy cảnh tượng kỳ dị, đây là một huyệt động thiên nhiên, trong huyệt động, thậm chí có rất nhiều thạch nhủ, dài có thể đạt ba bốn mét, ngắn cũng hơn một mét, dưới ánh sáng chiếu vào, lóe ra hào quang màu ngà sữa, tuy chỉ có một hào quang, nhưng làm cho người ta có cảm giác hoa mắt.

Hi Thụy dẫn hai người vào sâu trong huyệt động, nơi này có một khối nham thạch cực lớn, nham thạch không cao, chỉ cao chừng một mét, nhưng lại phi thường rộng lớn, chung quanh nham thạch, đặt hơn năm mươi cái ghế làm bằng đá.

Hi Thụy tìm một ghế đá ngồi xuống, đồng thời làm thủ thế mời Tề Nhạc và Đồ Tiết.

Đồ Tiết cũng không khách khí, lôi kéo Tề Nhạc ngồi xuống, hướng Hi Thụy nói:

- Huynh đệ, ở đây không có người ngoài, không cần gọi tôi là tộc trưởng.

Hi Thụy mỉm cười, nói:

- Đồ Tiết đại ca, anh nói cái gì vậy, chúng ta vốn là huynh đệ mà.

Đồ Tiết cười nói:

- Đúng vậy a! Lần này tôi trừ việc tới tham gia Hỏa Tiết ra, cũng có chuyện của Tề Nhạc huynh đệ này. Chắc hẳn Bá Ca đã nói cho anh nghe rồi, Tề Nhạc huynh đệ tới từ một dân tộc nhỏ, gọi là dân tộc Khựa. Hắn ra ngoài du lịch, hơn nữa tìm kiếm di tích của thần. Anh biết được nhiều chuyện hơn tôi, không biết có tin tức gì không, hoặc là, anh có thể trợ giúp gì không?


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx