sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Bức Tượng Quy Ra Tiền Là Bao Nhiêu?

Con gái Xuân đã thi đỗ đại học khoa Văn. Con gái Xuân vui thí ít mà Xuân vui thì nhiều. Bao nhiêu công sức đẻ con rồi nuôi con. Niềm vui cứ dâng tràn làm Xuân thao thức không ngủ được. Xuân nhớ như in mọi hình ảnh về con gái, từ lúc nó đỏ hỏn chui ra khỏi dạ mẹ. Cô đỡ túm cổ nó, giơ cho Xuân xem mặt. Xuân bỗng đau nhột tim khi nhìn thấy cái lợi của nó trước, tưởng con bị sứt môi. Thì ra không phải, con bé ra ngôi mặt, làm cái mặt nó hơi bị sưng, môi cong lên thành ra hở lợi. Đến ngày thứ ba thì con bé đã xinh xắn lắm rồi. Dãy dài các bà mẹ ngồi cho con bú ở nhà sơ sinh mà vẫn có những con mắt nhòm sang con bé, khen xinh quá!

Mười hai năm đi học của con bé không được hanh thông lắm. Hai mẹ con Xuân đã xác định, sức học của con thế nào thì sẽ theo trường đó, không a dua chạy vào trường điểm. Đơn giản vì nhà Xuân nghèo, vợ làm công chức, chồng làm nghệ sĩ. Chồng Xuân rất tài hoa. Chồng Xuân tạc tượng rất đẹp. Chồng Xuân đã tham gia nhiều cuộc triển lãm trong nước, ngoài nước, được báo chí và các nhà phê bình khen ngợi. Chỉ có điều “tiếng cả nhà thanh”, những bức tượng không có người mua. Nếu nói như các cụ xưa, đếm cua trong lỗ, đặt tiền cho những bức tượng thì tài sản nhà Xuân cũng khấm khá, có thể mua được nhà lầu xe hơi. Năm con gái Xuân thi vào cấp ba, còn thiếu nửa điểm thì được vào lớp chuyên Văn. Con gái Xuân buồn lắm. Xuân hiểu được nỗi buồn của con nhưng cũng chỉ biết thở dài. Có người làm cùng cơ quan bảo Xuân:

- Chị ngốc lắm, nửa điểm chạy dễ không ấy mà. Tôi quen chị vợ của hiệu trưởng trường này, để tôi nói cho. Chị cứ bảo thủ là làm hỏng tương lai của con đấy!

Xuân thấy người đó nói phải. Xuân sợ nhất là câu người ấy nói, chị cứ bảo thủ là làm hỏng tương lai của con. Xuân bèn nhờ người đó móc nối hộ. Quả nhiên hiệu trưởng trường đó đồng ý cho Xuân gặp mặt trình bày. Xuân gặp mặt, thấy thầy hiệu trưởng đạo mạo nên nói năng ấp úng. Sau một hồi nghe Xuân trình bày nguyện vọng, thầy hiệu trưởng bảo:

- Việc của con chị không khó. Chúng tôi chỉ cần hạ điểm chuẩn nửa điểm là con chị được vào. Nhưng cái khó là nhà chị cám ơn nhà trường được bao nhiêu?

Xuân bỗng phấn chấn nên giọng nói lưu loát hẳn:

- Thưa thầy, thế này ạ! Bố cháu là nhà điêu khắc rất có tiếng. Nhà cháu có rất nhiều tượng. Bố cháu vừa làm một bức tượng chim hạc cách điệu bằng đồng. Nhà thầy giáo chắc phải cao đẹp lắm ạ?

- Vâng vâng, nhà tôi cũng rộng rãi, mới xây, mới xây, cũng đẹp, cũng đẹp.

- Vậy thì để bức tượng đó trong nhà thì đẹp mà sang lắm ạ! Tối nay chúng tôi sẽ mang đến tặng thầy ạ!

- Này, tôi hỏi nhỏ một tí.

- Vâng ạ!

- Bức tượng đó trị giá bao nhiêu?

- Dạ. - Xuân lúng túng một lúc vì chưa nghĩ ra ngay. Bức tượng là nghệ thuật. Nghệ thuật thì vô giá. Nào ai đã đặt giá cho nó đâu. Nhưng quả là lúc này nó phải có giá chứ! Thôi thì cứ đặt cho nó giá rẻ rẻ vậy. Bức tượng đặt ở góc tường nhà Xuân. Xuân thích nó lắm nên đã nói với chồng: “Khi nào nhà mình giàu rồi, xây được nhà đẹp thì anh cho em bức tượng này, em để ở trong phòng ngủ của em.” Lạ thế! Ý nghĩ đẩu đâu lại chen vào cái lúc này. Xuân nhìn lên, bắt gặp ánh mắt của thầy hiệu trưởng đang nhìn xoáy, chờ câu trả lời. Xuân thở dài đánh sượt rồi nói bừa:

- Dạ thưa thầy, khoảng ba vé ạ!

- Thế à? Thế thì quy bức tượng ra thành tiền nhé!

Vậy là con Xuân đã không được học lớp chuyên Văn.

Trời ơi, thật may làm sao, Xuân đã không làm hỏng tương lai của con. Không phải do Xuân bảo thủ mà chỉ vì Xuân đã không quy được bức tượng thành tiền.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx