sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Hàng Xóm

Vợ chồng Tần vừa đi xe máy về đến cổng đã thấy ông hàng xóm dắt con chạy thốc từ trong nhà ra, đứng chắn trước mặt:

- Cô chú lâu lắm rồi mới về. Cho tôi vào nhà chơi tí.

Chồng Tần có vẻ khó chịu ra mặt, đứng nói chuyện vu vơ với ông hàng xóm khác. Tần không muốn nhưng vẫn phải mở cổng để ông hàng xóm dắt con vào nhà chơi. Vừa vào đến sân, ông hàng xóm đã sà ngay đến gốc khế rồi ngửa cổ lên khen:

- Khế năm nay lắm quả quá! Cho tôi hái mấy quả nhé!

Không muốn nhưng Tần vẫn phải đồng ý:

- Vâng, anh cứ hái đi!

Ông hàng xóm để đứa con gái nhỏ đứng dưới gốc khế rồi leo tót lên cây. Lại còn réo to, gọi tên vợ:

- Lèo ơi, sang lấy khế.

Cô vợ tên Lèo te tái chạy sang với cái nón trên tay. Thế là chồng hái, vợ đón, đến lưng nón rồi mà vẫn ngửa nón ra hứng.

Tần đứng dưới gốc cây, xót hết cả ruột. Khế chả phải là loại quả ái ố mỹ miều gì. Nhưng nghĩ đến công chăm sóc cây khế để cho nó thoát chết, rồi ra quả, rồi để người ta leo tót lên cây hái thế kia thì xót quá! Vợ chồng Tần ở phố chật hẹp mới mua căn nhà ngoại ô rộng rãi để thứ Bảy, Chủ nhật về hưởng chút không khí thoáng đãng, ít bị ô nhiễm khói bụi của ô tô, xe máy. Căn nhà ngói ba gian, có mảnh vườn nhỏ trước mặt, trong mảnh vườn nhỏ đó có cây cau và cây khế ngọt. Cây khế ngọt bị sâu đục thân đã chết mất mấy cành. Còn có hai cành, vợ chồng Tần phải ngồi hàng giờ để tìm cho ra con sâu đang đục trong thân cây. Thì ra con sâu đó đang lẩn dưới lớp đất dưới gốc cây. Chồng Tần cưa những cành đã chết. Tần mua mấy gói phân vi sinh, bón quanh gốc. Lại còn bón cho cả cây cau. Cây cau già cao đến hơn sáu mét. Chồng Tần cười bảo vợ:

- Cau điếc rồi, bón phân làm gì cho phí.

Ấy vậy mà ra Giêng, khi mưa phùn đổ xuống thì cây khế trổ đầy hoa. Những nụ hoa khế đỏ bé li ti chẳng đem lại cảm giác gì. Cây cau già không điếc. Một cái mo cau rơi bộp xuống sân. Tần ngước nhìn lên, ô kìa, hoa cau đang bung ra ngon ngái. Giờ thì cau đã chín, khế đã chín. Cau chín cau rụng, khế chín khế rụng. Vợ chồng Tần chỉ đứng ngắm những chùm khế rồi ngửa hẳn cổ để ngắm chùm cau, cho no mắt. Khế với cau quá rẻ để nghĩ đến việc thu hoạch chúng. Cứ để chúng trên cây mà ngắm đã là một vụ bội thu rồi.

Cái loại hàng xóm… Tần nén tiếng thở dài.

- Thôi anh ơi, đừng hái nữa để lần sau, nhiều quá không ăn hết.

Nghe tiếng vợ nói, ông hàng xóm mới nhảy xuống khỏi cây khế. Tưởng ông hàng xóm sẽ theo vợ và nón khế về ngay, ai ngờ ông vẫn ở lại. Ông ngửa cổ nhìn lên cây cau. Ông bảo Tần:

- Cau chín rồi. Để cau chín là vứt. Cho tôi buồng cau nhá!

Tần vội chối:

- Cây cao thế, ai leo lên mà hái được.

- Cô cứ cho tôi, để tôi hái cho.

Tần lờ đi, không trả lời.

Ông hàng xóm đến bên thềm nhà ngồi xuống. Tần loanh quanh không mở cửa. Tần đã nhận được tín hiệu từ chồng, không được mở cửa. Ông hàng xóm bỗng đần mặt rồi cứ ngửa cổ lên cây cau nhìn. Tần tức lộn ruột, muốn xả một câu cho bõ tức nhưng nhịn được. Ông hàng xóm nói:

- Cây cau này tôi trồng từ lúc vợ chồng tôi cưới nhau. Ở với nhau hai mươi năm, nó chẳng ra quả lần nào. Cứ bảo nó là cau điếc. Thế mà cô chú về ở, nó lại ra quả. Cô cho tôi vào thăm nhà một tí, được không?

Tần ngẩn người, không biết phải làm gì. Ông hàng xóm nói tiếp:

- Cái lúc đói không có gì ăn mà vợ chồng còn vượt qua được. Giờ đã có nhà xây rồi lại bỏ nhau. Khi tôi xây cái nhà này, tôi đã tính toán cả đấy. Cái vườn này, cái sân này bày được đến năm mươi mâm cỗ đấy. Chết cũng chả phải khiêng ra nhà xác.

Tần ngẩn người, chả biết đầu cua tai nheo câu chuyện thế nào.

- Đi! Cô cho tôi vào thăm nhà tí. Mấy năm nay tôi có được bước chân vào nhà đâu.

Tần ra bảo chồng:

- Ông hàng xóm bảo cho vào thăm nhà tí. Nhà này trước của ông ấy.

Chồng Tần bảo:

- Nhà nào của ông ấy? Mình mua của bà Nhân cơ mà.

Một ông hàng xóm nữa đang đứng cạnh chồng Tần, nghe câu chuyện, cả cười:

- Đúng là nhà của bà Nhân, bà Nhân trước kia là vợ của ông này. Dăm năm trước bỏ nhau. Bà Nhân ở cái nhà bán cho cô chú đây, còn ông này ở mảnh đất bên cạnh. Ông này lấy vợ khác rồi lại đưa nhau về đây ở. Bà Nhân không chịu được hàng xóm là chồng cũ nên mới bán nhà cho cô chú. Nghe thủng câu chuyện chưa?

Chồng Tần gào lên:

- Rắc rối, rắc rối. Thôi đi về! Tưởng về quê thì ít chuyện đau đầu. Đau đầu quá, đau đầu quá!

Ông hàng xóm nghe tiếng chồng Tần gào lên thì đứng dậy. Ở bên nhà, vợ ông - cô Lèo - cũng đang gào lên:

- Ông còn ngơ ngẩn gì bên đấy, tiếc người hay tiếc của? Của thì của người ta rồi, người thì còn kia kìa, có tiếc thì đến mà rước về.

Ông hàng xóm lật đật đi về.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx