sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Mời Ăn

Ngờ làm cái nghề luôn được lắm kẻ cầu cạnh. Một lần, về Q. công tác, Ngờ gặp một doanh nghiệp lớn đang làm ăn phát đạt như diều gặp gió. Vậy nhưng vẫn biết cài số lùi để nhỡ gặp vận xui. Bằng chứng là việc đến cầu thân với Ngờ. Ngờ cũng không cành cao cành thấp, cành la cành bổng, chắc là do thân cận với các quan to nên học được phong cách gần gũi với dân. Cái việc Ngờ gần gũi với dân đã được đền đáp ngay. Chỉ một tuần sau, doanh nghiệp đang làm ăn phát đạt đã sai tay chân mang quà đến biếu Ngờ, toàn những sơn hào đắt khét nơi thị thành. Tay chân của doanh nghiệp đang làm ăn phát đạt là kẻ thức thời, mượn ngay cái việc mang quà đến biếu để cầu thân với Ngờ. Ngờ cũng chẳng cành cao cành thấp.

Một hôm, Ngờ đi công tác, gần về đến nhà thì kẻ tay chân gọi điện mời Ngờ đi ăn tối. Ngờ đang chán cái mặt mụ vợ, mặt cứ sưng vù như bị ong đất đốt nếu Ngờ đi công tác về mà không có phong bì hoặc quà. Ngờ đồng ý luôn. Ngờ lại còn nảy ra ý hay. Đó là chẳng vội về thành phố, toàn những món ăn quen, mà tấp ngay vào xóm núi. Lại còn gọi điện cho mấy người quen đã từng mời Ngờ ăn mấy bận. Thì cũng phải trả nợ miệng chứ, chả lẽ cứ vác cái mồm đi ăn chạc uống gỡ mãi. Kẻ tay chân bắt taxi lên xóm núi.

Bữa ăn rôm rả. Bia bật bôm bốp. Tất cả các món ăn của nhà hàng đều được đưa lên. Xong tiệc, kẻ tay chân còn bảo nhà hàng làm năm con gà chạy bộ, cho vào năm cái túi để mang về làm quà. Ngờ vui như Tết. Có túi quà, mặt mụ vợ lại xí xớn hơn hớn. Đêm nằm, cái đít lại chổng vào lòng chồng.

Năm ngày sau, bỗng có số điện thoại lạ gọi vào máy của Ngờ. Ngờ nhấc máy. Phía đầu máy xưng danh là nhà hàng xóm núi. Ngờ nhớ ra ngay vì con gà của nhà hàng được vợ Ngờ tấm tắc khen đến ba ngày. Giọng Ngờ vui vẻ:

- A, nhà hàng Hoa Móng Trâu đấy a. Gà ngon lắm nhớ! Lần sau đi công tác qua, bọn này lại vào.

- Cám ơn ông bác đã nhớ nhà hàng chúng em. Nhưng em có chuyện muốn thưa với ông bác thế này. Hôm các bác ăn uống ở nhà hàng, có chú lái xe ra thanh toán. Chú ấy bảo, cơ quan ông bác có luật không phải một người trả tiền hết mà chia ra. Chú ấy xin trả món ít tiền nhất là rau dưa cơm canh là năm trăm ngàn đồng a. Còn phần bia uống thì chú ấy ghi số điện thoại của bạn bác, người cùng quê với chúng em. Bác ấy đã đến trả tiền rồi a. Còn phần bác a, là năm con gà mái ghẹ của chúng em là hai triệu mốt a. Phiền bác chuyển qua tài khoản giúp chúng em. Hay là chúng em lên tận cơ quan bác để lấy a?

Ngờ nghe cái từ “a” của con mẹ chủ quán mà chỉ muốn vả đốp vào mồm nó một cái. Lại muốn vả thêm cái nữa vào mồm con mụ vợ. Quà, quà, quà... Lúc nào cũng chỉ quà.

Còn cái thằng tay chân mang quà, không hiểu nó là cái loại gì. Ngờ rút điện thoại ra, định gọi cho nó. Nghĩ thế nào lại thôi. Thì nó chỉ là thằng tay chân mang quà. Ngờ thở dài đến mấy chục cây số, đến tận tai con mẹ chủ quán:

- Đọc số tài khoản đi, tí tôi chuyển cho. Không phải lên đây làm gì, phiền phức ra.

- Vâng, vâng a! Nhà chúng em cảm ơn ông bác lắm a!

- “A, a” cái gì, mày bỏ cái “a, a” nhà mày đi cho tao nhờ.

- Gớm, bác mất lịch sự thế! Hôm vào nhà hàng chúng em, trông bác com lê, ca vát lịch sự thế cơ a!

- Nhà mày có muốn tao trả tiền không?

- Có, có, có a!


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx