sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 34 -

− Anh mong sao nó đừng khóc nữa, - ông Will nghẹn ngào nói với Eliza khi Phoebe vừa khóc vừa bước ra khỏi phòng khách. Chị ta cứ khóc và hỉ mũi mãi từ khi hai vợ chồng ông đến nhà ông Stuart từ chiều hôm trước.

− Cô ấy lo cho Deu - Eliza đáp nho nhỏ để Temple khỏi nghe. - Cậu ta đi theo Blade rồi.

− Anh biết, - ông Will thở dài. Ông không chống đối việc cô gái có thai khóc lo cho chồng mình, nhưng việc cô ta khóc mãi, lại nhắc Temple nhớ đến vụ bạo hành hôm qua.

Vụ bạo hành không chỉ giới hạn ở việc giết ông bạn già Shawano của ông mà thôi. Rạng sáng, hôm qua, John Ridge đã bị lôi khỏi giường đem ra ngòai. Ra đấy, ông ta bị đâm nhiều nhát trước sự chứng kiến của gia đình mình. Ông Elias Boudinot bị dụ đi khỏi ngôi nhà mới ông ta đang xây cất, do một số người đến mời ông đi chữa bệnh cho ngừơi nhà của họ. Rồi khi đi được nửa đường, ông ta bị đâm sau lưng và sọ bị một cái mã tấu đập vỡ nát. Thi thể của thiếu tá Ridge được tìm thấy với năm phát đạn bắn vào người nằm trên đường cái quan, sâu trong lãnh thổ Arkansas một dặm.

Blade, Stang Watie và những người khác ủng hộ hiệp ước đã tìm cách thóat khỏi tay những người rình rập bắt họ. Tất cả đều vào trong núi. Một số dọa sẽ trả thù cho các chiến hữu của họ, cho bà con bằng cách lấy sinh mạng của ông Ross. Bản thân của ông John Ross cũng khiếp đảm khi hay tin những vụ chết chóc và ông thề là không biết tí gì về những kẻ gây ra chuyện này.

Tin tức về những vụ giết chóc này lan nhanh như đám cháy rừng gặp gió mạnh. Người ta bàn tán xôn xao khắp xứ. Ông Will biết chuyện này chưa xong và ông tin con gái ông cũng biết thế.

Nàng đang đứng nơi cửa sổ phòng khách, đưa mắt nhìn ngôi mộ mới đắp của ông Shawano Stuart. Mặt nàng xanh xao tái mét, hòan tòan vô cảm như nàng đang đợi... đợi tin Blade chết. Ngay khi biết nàng đang ở trong trạng thái vô cảm, ông lại càng lo sợ thêm. Con gái ông trước đó rất kiên cường, dũng mãnh, nhưng bây giờ trong bơ phờ xanh xao, vẻ duyên dáng của nàng bây giờ trở nên căng thẳng, đờ đẫn, cặp mắt đen long lanh bây giờ khô khốc, đau đớn.

Eliza bóp nhẹ tay ông, nói nhỏ bên tai ông:

− Anh nói cô ấy đến ở với mình. Ở đây không ổn cho cô ấy đâu.

Ông khẽ gật đầu, bước đến bên Temple. Nếu Temple biết ông đang đến bên nàng, nàng cũng không có dấu hiệu gì tỏ ra biết hết. Ông nói:

− Temple con, dì Eliza và cha muốn con và Lije đến ở với cha.

− Không, - nàng đáp, giọng vô cảm, chỉ cương quyết từ chối.

− Nếu cha thấy con không thích đến ở với cha thì chắc cha không đề nghị như thế đâu.

− Không, - Temple lặp lại lời từ chối, giọng vẫn bình thừơng. - Con sẽ không đi khỏi đây. Đây là nhà của con trai con. Đây là nhà con. Đây là ngôi nhà đã được xây cất, mùa màng đã được trồng trọt vun xới và có một nhà máy cưa để họat động rồi. Dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, chúng con vẫn không rời khỏi đây.

Mặc dù ông Will nghi ngờ về bình tĩnh của nàng, nhưng ông tin ý định của nàng là cương quyết. Ông tin con gái ông vẫn giữ bản tính tự hào của nó. Ông đã mất mát nhiều, nhưng khi nhìn Temple, ông thấy ông vẫn còn nhiều thứ.

− Nếu con muốn thế, Temple, cha sẽ làm đủ cách để giúp con. Nhưng cha không thích thấy con ở đây một mình. Kipp có thể...

− Không! - ông kinh ngạc khi thấy nàng bỗng quắc mắt giận dữ. Ông Will chợt nhớ Kipp căm thù sâu sắc những người đã kí vào hiệp ước. Làm sao ông quên được ánh mắt hân hoan của con trai ông, khi nó cưỡi ngựa về nhà để báo cho họ biết tin về cái chết của ông Ridge, của Boudinot và của cả Shawano nhỉ? Ông Will bỗng nhận thấy đề nghị con trai ông đến ở với Temple cho vui là một đề nghị sai lầm, ông bèn không nói tiếp chuyện này với nàng nữa.

Chiều tối hôm đó, khi đánh xe về nhà, đồi núi quanh ông nhuốm một màu đỏ của máu lúc mặt trời lặn. Màu đỏ lan khắp xứ... và ngấm vào nhiều người. Khi thấy Kipp cưỡi ngựa đến cùng đi với tốp ngừơi kéo xe, ông lặng lẽ nhìn cậu. Một tay cậu nắm khẩu súng, chiếc nòng dài tựa vào khủyu tay trái.

Tuổi trẻ, tại sao chúng lại hành động một cách liều lĩnh không nghĩ đến hậu quả nhỉ? Không khí lo sợ, hận thù bao trùm khắp nơi rồi. Thế nhưng ông vẫn thấy không chỉ trách đám thanh niên thôi. Có tin đồn khắp nơi sau những vụ ám sát vừa qua, nói rằng người lớn, kể cả những người lớn tuổi khôn ngoan hơn, cũng dính dáng đến việc này.

Con trai ông có tham gia tích cực vào vụ này không? Việc vắng mặt của Kipp ở nhà đáng ngại biết bao! Liệu nó có phải là một thanh niên trong đội hành quyết hay là kẻ ủng hộ thôi? Những câu hỏi cứ ám ảnh ông, nhưng ông không muốn nghe câu trả lời. Kipp là con ông mà.

Từ ngày ông hay tin bản hiệp ước ra đời, ông đã bất bình với những người đã kí nó, bất kể họ kí vì nguyên nhân gì. Họ đã vi phạm luật lệ. Thế nhưng, cũng như ông John Ross, ông nhận ra rằng, nếu chống lại thì có thể đưa đất nước đến chỗ chia rẽ, không khi họ cần có sự đòan kết. Chuyện ấy hôm nay đã quá rõ ràng. Buổi họp Hội đồng cho thấy những người Cherokee miền Tây và những người ủng hộ hiệp ước đã liên minh với nhau. Thay vì đòan kết lại với nhau như ông Ross mong mỏi, thì những vụ giết chóc này đã đào hố chia rẽ và có khả năng gây ra một cuộc nội chiến trong xứ. Và gia đình ông- con trai và con gái - đang bị lôi vào trong cuộc xung đột này.

Khi họ về đến nhà, tất cả đều lặng lẽ. Ông Will cho tốp ngựa dừng lại trước căn nhà tồi tàn, quấn dây cương quanh cần thắng rồi xuống xe. Khi ông đi vòng qua bên kia toa xe để đỡ Eliza xuống, ông thấy Kipp vẫn không xuống ngựa.

Ông đưa hai tay nắm quanh cô Eliza để đỡ cô xuống. Ông chợt nhận thấy bụng cô lớn ra. Ông đưa mắt nhìn cặp mắt màu lục nhạt của vợ. Ông bỗng tự hỏi không biết cặp mắt đứa con của hai người sẽ có đốm vàng như mắt cô không. Ông hơi ngạc nhiên nhận ra đây là lần đầu tiên ông nghĩ đến đứa bé trong bụng Eliza như một thực thể sống động, riêng biệt nhưng rõ ràng là một phần của hai người.

− Em chuẩn bị bữa ăn trong khi anh tháo ngựa. - Eliza bỏ đi.

Ông nhìn theo cô, muốn gọi cô lại để nói cho cô nghe những điều ông nghĩ. Đã lâu rồi, ông chưa nói chuyện với cô. Nhưng Kipp ở đấy. Ông quay qua nói với cậu ta:

− Giúp cha một tay tháo ngựa ra.

− Bố gọi Shadrach ra làm. Chắc nó ở đâu đấy. Nó giúp bố cũng được. - Con ngựa của Kipp nhúc nhích di động như thể đang chờ lệnh của chủ đang ngồi trên lưng nó. -Con sắp đi đây. Con sẽ vắng nhà vài hôm.

− Đi đâu? - Ông nhận thấy Kipp không nhìn thẳng vào ông.

− Đến nhà ông John Ross ở Đồi Park. Con nghe Watie đang tập hợp một đội quân nhỏ theo cậu. Cậu nghĩ là ông Ross đã gây ra cái chết của anh cậu, cậu tìm cách giết ông ta để trả thù.

− Vậy con đến đấy để bảo vệ ông ấy à?

− Dạ. Đã có khỏang 20 người ở lại nhà ông ấy, nhưng chúng con không biết lực lượng của Watie. Tướng Arbuckle không chịu gởi quân đội ở đồn Gibson đến để bảo vệ ông Ross. Ông ta muốn ông Ross đến, nhưng đến chắc thế nào ông Ross cũng bị ông ấy bắt.

− Ông Ross không ra lệnh ám sát những người vừa rồi chứ? - đây là câu hỏi đầu tiên ông Will hỏi con ông chuyện có liên quan đến các sự kiện vừa qua.

− Dạ đúng, ông ấy không ra lệnh.

Nghe trả lời, ông Will biết ngay con ông biết rất nhiều việc.

− Bố cũng nghĩ thế, - ông Will leo lên chỗ ngồi trên xe lại.

Kipp phóng ngựa đi trong ánh hòang hôn màu tím hồng. Giật dây cương, ông Will cho ngựa kéo xe vào chuồng.

Chị Cassie Đen múc hết trứng và hành hương trong cái chảo sắt ra. Eliza xem lại phần ăn bữa tối đã đầy đủ chưa. Một cái khăn vải đậy đĩa bánh mì bằng bột bắp. Mấy thẩu mật mía và mật ong đã được dọn ra. Thức ăn và muỗng nĩa chén bát đều đã sẵn sàng trên bàn.

Eliza hài lòng bước ra ngưỡng cửa gọi Will vào ăn. Khi định gọi, cô thấy ông ngồi trên chiếc ghế dài, nhìn sao hôm lấp lánh trên bầu trời tím sẫm.

Bỗng Eliza muốn khóc. Khi ông đi dự buổi họp Hội đồng trở về, cô có cảm giác ông đã thóat ra khỏi cái kén buồn phiền bọc lấy ông suốt mấy tháng trời nay. Cô đã tưởng ông trở lại như thế, lại nhìn vào khỏang không, cái chết của ông Shawano và của những người khác lại đẩy ông vào thế giới thất vọng u buồn.

− Anh Will, - cô nghe giọng mình đau đớn, nên cố lấy giọng bình thường, nói tiếp, - Cơm dọn xong rồi.

Khi ông đứng lên, cô định quay đi. Nhưng ông đã hỏi:

− Em nói thế thôi sao? - cô đâm ra ngạc nhiên khi nghe ông hỏi, cô cau mày nhìn ông. - Thế em không tiếp tục càu nhàu anh về tội nhác nhớm nữa à?

Trong ánh sáng nhá nhem, cô không biết trên mắt ông có hiện ra nét cười cợt không. Cô bước ra ngòai, đến gần ông. Đúng là ánh mắt ông đang cười cợt.

− Will. - Bồi hồi, cô đưa tay sờ vào người ông, cứ sợ mình đang nằm mơ.

Nhưng ông đã nắm bàn tay cô, nhẹ kéo cô sát vào người mình.

− Anh quên mất là em xinh đẹp biết bao, - ông thì thào bên tai cô rồi đưa môi hôn cô, nụ hôn dịu dàng, ngọt lịm và gợi tình. Đã mấy tháng rồi nay ông mới hôn lại cô như thế. Cô ngây ngất bên ông, bồi hồi sung sướng, tim nhảy thình thịch, tâm thần mê mẩn.

− Em không hiểu nổi, - cô thì thào trên áo sơ mi ông.

− Anh cũng không hiểu như em. - Ông nâng đầu cô lên khỏi ngực ông và hai tay ôm lấy mặt cô, vuốt tóc cô. - Khi trên đường di cư, anh đã mất hết tin tưởng vào ngày mai. Anh lại tìm thấy lại niềm tin. Anh không biết do đâu và tại sao. Có lẽ do đứa con trong bụng em, hay có lẽ Temple quyết định xây dựng ngôi nhà cho con nó, hay có lẽ thấy vẻ hận thù tai hại của Kipp. Hay có lẽ do sự nôn nóng và tình yêu thương của em. Hay có lẽ do tất cả cũng nên. Anh không cho những chuyện này đã tác động đến anh. Anh chỉ biết trước đây anh cóc cần, nhưng bây giờ anh muốn ngày mai tươi sáng lại đến.

− Em cũng thế. - Eliza cười qua nước mắt, yêu ông hơn bao giờ hết.

Hai tay ông vuốt xuống vai cô. Ông quay người, quàng tay quanh người cô, kéo cô sát vào bên ông, ông nhìn khu đất sẽ làm ngôi nhà mới đang chìm trong bóng đêm. - Bây giờ quá trễ rồi, không trồng trọt gì trong năm nay được nữa. Nhưng chúng ta có nhiều cỏ. Chúng ta sẽ bán toa xe đi để mua vài con bò, nuôi béo chúng trên đồng cỏ. Anh biết cách xây dựng nhà cửa, mặc dù căn lều mình đang ở anh đã làm không ra gì. Anh đã phác thảo kiểu và xây một nửa số nhà ở Gordon Glen đấy. Ta phải xây nhiều nhà, nhiều kho lắm, nhà máy xay và trường học. Nếu Temple cho ta thuê bớt hai người da đen khéo tay để giúp anh, thì anh có thể làm bớt một số công việc khỏi thuê người ngòai. Ban đầu chắc cũng gặp nhiều khó khăn, nhưng chúng ta sẽ vược qua hết.

− Chúng ta sẽ làm được hết, - nghe ông nói, Eliza hình dung ra công việc đang tiến hành trước mắt.

− Em nghĩ khu đồi thấp kia kìa, - ông Will chỉ một mô đất rộng nằm lờ mờ ở phía tây căn lều. - Khi nhà nước trả tiền bồi thường trang trại Gordon Glen, chúng ta sẽ xây ở đấy ngôi nhà mới.

− Ồ, vâng. - cô cười sung sướng.

− Cô Eliza, trứng nguội hết rồi, - Cassie kêu lên.

Eliza bật cười và ông Will cũng cười theo. Cassie Đen nhìn họ, lắc đầu.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx