sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 132: Phong Cách Của Quang Giáp

- Hàng thứ 13 bên trái, cái thứ 15, đó là chủ thể quang giáp, hàng thứ 5 bên trái, cái thứ 6, hàng thứ 8 bên trái, cái thứ 22... ở trên là tất cả linh kiện của phương án thứ nhất. Giọng nói của Mục ổn định mà có sức.

Hắc tử mở to cặp mắt, ngơ ngác nhìn chằm chằm Diệp Trùng. Ngay vừa rồi, Diệp Trùng giống như bươm bướm vờn hoa di động qua lại giữa mấy cái linh kiện này. Linh kiện quang giáp to lớn trên tay Diệp Trùng giống như không có, đây, đây cũng thật là quá shock rồi, Hắc tử vò đầu mình dữ dội, quả thật là không thể tin được. Cho dù đây là vật liệu xương khá nhẹ chế thành, nhưng dù sao đây cũng là linh kiện quang giáp, vậy mà nhấc lên như vậy, tên này vẫn là người sao?

Động tác của Diệp Trùng xem ra hoàn toàn có sự chuẩn bị, trong lòng Hắc tử buồn bực, vừa rồi hắn không phải vẫn luôn nghe mình nói sao? Cặp mắt rõ ràng không có liếc qua mấy cái linh kiện quang giáp này a!

Tên cổ quái! Trong lòng Hắc tử nói thầm!

Diệp Trùng nhìn linh kiện quang giáp chất thành 3 đống trước mặt mình, tất cả linh kiện của 3 phương án mà Mục nói đã hoàn toàn tập hợp lại.

Diệp Trùng đi tới trước đống linh kiện quang giáp đầu tiên, khẽ nhíu mày, suy nghĩ một lát, rồi bắt đầu hoạt động tay như bay! Từng linh kiện một như ma thuật hiện ra trên tay hắn, động tác thành thạo, giống như người chuyên môn lắp ráp quang giáp, cả quá trình như nước chảy mây trôi. Mà quang giáp trước mặt hắn lại từ phần chân bắt đầu, càng lúc càng cao, tạo cho người ta cảm giác mau chóng tăng trưởng từ thấp lên cao.

Đầu óc Hắc tử đã hoàn toàn "đoản mạch" rồi!

Diệp Trùng khẽ nhíu mày nhìn 3 cái quang giáp trước mặt.

Tuy rằng không biết tính năng 3 cái quang giáp này thế nào, nhưng từ ngoại hình mà xem, 3 cái quang giáp này không có cái nào không phải là hàng xịn. Tuyệt đối làm người ta sáng mắt! Hắc tử trừng trừng nhìn 3 cái quang giáp này đến xuất thần, lại không nói ra lời.

Hình dáng 3 cái quang giáp vô cùng đặc biệt, không có vẻ kim loại rực rỡ đặc trưng của quang giáp trước giờ. Lại có một loại cảm giác đặc biệt chỉ có ở vật liệu xương cốt. Bản đồ lắp ráp của Mục, Diệp Trùng tin rằng đó tuyệt đối là hợp lý nhất. Nhưng tại sao mình lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng!

- Kỳ quái, rốt cuộc là chỗ nào không đúng? Diệp Trùng nhíu mày, tỉ mỉ xem xét 3 cái quang giáp!

Linh kiện của 3 cái quang giáp tuy rằng màu sắc khác nhau, nhưng do linh kiện không phải là một bộ, xem ra vô cùng tạp nham. Nhưng không nghi ngờ gì, 3 phương án này đều là tổ hợp tốt nhất, không giống sư phụ không hiểu chút nào về quang giáp, Hắc tử lại có kiến thức khá sâu đối với quang giáp, với hắn mà nói, mấy cái linh kiện này thông qua sự lắp ráp kết hợp xảo diệu của Diệp Trùng, cực kỳ hợp lý. Vô luận là từ phương diện nào, đều phát huy đến mức cao nhất công năng của những linh kiện này. Đây quả thật là quá hoàn mỹ rồi!

Tên này thật là một thiên tài không hơn không kém! Hắc tử không khỏi vô cùng khâm phục Diệp Trùng. Với hắn mà nói, Diệp Trùng hoàn toàn chẳng qua chỉ là hứng khởi nhất thời, nhưng chỉ là sự hứng khởi này cũng có thể đạt tới trình độ hoàn mỹ thế này. Tất cả linh kiện ở chỗ này, hắn không thể hiểu rõ hơn được nữa, cũng từng thử kết hợp chúng lại, nhưng vô luận là hắn đưa ra phương án nào, đều không so được với bất cứ cái nào mà Diệp Trùng lắp ráp ra. Huống chi, trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, quang giáp hoàn mỹ như vậy lại xuất hiện tới 3 cái!

Hắc tử tin chắc rằng, hiểu biết của Diệp Trùng đối với quang giáp đã vượt xa hắn không biết bao nhiêu lần!

Diệp Trùng vẫn nhíu mày, vẻ mặt ra dáng suy nghĩ.

Hắc tử lại không chú ý tới sự khác thường của Diệp Trùng, hiện giờ trong mắt hắn chỉ có 3 cái quang giáp, nếu như Thương ở đây, nhìn thấy 1 đại hán mặt đen lại dùng ánh mắt ôn nhu như vậy nhìn 3 cái quang giáp, tuyệt đối sẽ xì mũi khinh miệt!

Diệp Trùng nghĩ tới nghĩ lui, có chút do dự, sau đó bước mau về phía cái quang giáp đầu tiên.

- Diệp tử, có vấn đề gì sao? Mục cũng cảm thấy rất kỳ quái.

- Mục, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy 3 cái quang giáp này có chút không đúng sao? Trong giọng nói của Diệp Trùng có chút nghi hoặc, có chút không khẳng định.

- Không đúng? Chỗ nào không đúng? Mục cảm thấy có chút kỳ quái.

Lưỡng lự một lát, Diệp Trùng mới nói: "Chỗ nào ta cũng không biết, chẳng qua ta cảm thấy không đúng."

- Làm sao có thể? Kết quả tính toán của ta chắc sẽ không xảy ra sai sót! Giọng nói của Mục ngấm ngầm lộ ra vẻ kiêu ngạo!

Diệp Trùng không trả lời, mà đi thẳng tới trước mặt cái quang giáp đầu tiên, bắt đầu thực hiện tháo dỡ cái quang giáp đầu tiên. Làm gì thế? Nhìn thấy Diệp Trùng đột nhiên tháo dỡ cái quang giáp đầu tiên, Hắc tử lập tức có chút mê muội, không khỏi mở miệng hỏi: "Ngươi tháo nó ra làm gì?"

- Ráp lại! Diệp Trùng không quay đầu lại trả lời.

Ráp lại? Quả nhiên không phải là người bình thường a, đã hoàn mỹ tới mức độ thế này mà vẫn còn muốn tốt hơn, trách không được mình và hắn lại chênh lệch lớn như thế! Là người thành thật, sự kính trọng trong lòng Hắc tử đối với Diệp Trùng không khỏi tăng thêm vài lần.

Tốc độ tháo dỡ của Diệp Trùng cũng cực nhanh, ít nhất Hắc tử chưa từng thấy ai có tốc độ tháo dỡ nhanh hơn thế này.

Chẳng lẽ trong quá trình lắp ráp của mình có gì sai sót? Diệp Trùng hoài nghi đầu tiên chính là bản thân mình, so với Mục, khả năng sai sót của mình càng lớn hơn. Hơn nữa Diệp Trùng thậm chí còn hoài nghi đây căn bản là cảm giác sai, bởi vì mình làm sao cũng không tìm thấy chỗ không đúng cụ thể là ở chỗ nào!

Thật ra kiến thức của Diệp Trùng hiện giờ đối với quang giáp khá là nhiều, vốn dĩ hắn đối với phương diện này cực kỳ tinh thông, sau khi thấy nhìn, hiểu rộng, Diệp Trùng rất tự nhiên sinh ra một loại cảm giác rất giống trực giác, trong lòng sẽ thực hiện phán đoán mơ hồ một cách vô thức đối với các quang giáp. Giống như học một ngôn ngữ, khi học tới 1 trình độ nhất định, thì sẽ tự nhiên sinh ra một loại cảm giác. Khi nói một câu nào đó, rất có khả năng không biết rốt cuộc tại sao lại bất an, sau đó lại có thể đưa ra phán đoán mơ hồ với nó, biết ở chỗ này phải thay đổi từ mới càng thích hợp hơn. Đương nhiên, loại phán đoán mơ hồ này không hề là hoàn toàn chính xác, nhưng thông thường, tính chính xác đều khá cao.

Chỉ có không ngừng học tập và nghiên cứu, mới có thể làm cho loại phán đoán này từ mơ hồ đi tới chính xác.

Điều này cũng đại biểu cho việc ngươi bước vào một lĩnh vực càng sâu hơn. Ba cái quang giáp này đều có phong cách quang giáp trong Quỹ hình khuyên rõ ràng, còn tính toán và ưu hóa của Mục lại hoàn toàn dựa theo tính năng vật lý. Loại phương thức tổ hợp này càng thích hợp với chủng loại quang giáp khoa kỹ càng cao càng dựa vào số hóa giống như loại quang giáp của Hiệp hội sư sĩ. Phong cách của quang giáp trong Quỹ hình khuyên đại đa số có mùi vị tự nhiên rất nồng hậu, cho nên loại phương thức tổ hợp máy móc đơn thuần căn cứ vào tính năng này có chút không hài hòa với phong cách chỉnh thể của nó.

Mục chỉ là quang nghĩ trí cảm, với lại phán định tình cảm càng là nhược điểm của hắn, cho nên mấy thứ không phải số liệu, phong cách gì đó tự nhiên sẽ không ở trong phạm vị suy nghĩ của hắn.

Diệp Trùng lại không giống, tuy rằng trước giờ, phân tích lý tính vẫn là phương thức tư duy chủ yếu của hắn, nhưng là con người, không tránh khỏi có tư duy tình cảm. Có thời gian dài giao tiếp với các loại quang giáp, làm hắn có một loại trực giác đặc biệt đối với quang giáp. Tuy rằng vẫn không nắm được vấn đề rốt cuộc là ở đâu, nhưng trong lòng ẩn ước cảm thấy có chút không hài hòa.

Còn trình độ của Hắc tử vẫn không đạt tới mức độ này, đương nhiên nhìn không ra điểm này.

Loại cảm giác nói không rõ ràng này vẫn ở trong đầu Diệp Trùng, đuổi mãi không không đi, Diệp Trùng đã lắp đi ráp lại cái quang giáp đầu tiên 3 lần, nhưng vẫn không tìm thấy vấn đề ở đâu. Diệp Trùng hiện giờ giống như gặp phải bình cảnh, giống như ở ngay bên cạnh, nhưng lại vẫn sờ không được.

Diệp Trùng có chút phiền não, nhưng lại không biết nói với Mục thế nào.

Nếu như một ngày nào đó Diệp Trùng có thể hiểu rất rõ mấy thứ này, cũng có nghĩa là hiểu biết của hắn đối với quang giáp đã bước vào một trình độ mới.

Chẳng qua, với trạng thái hiện giờ của Diệp Trùng mà xét, nếu như chỉ dựa vào mình hắn mà suy xét, đây dường như không phải là một công trình ngắn hạn a!

Một giọng nói già nua đột nhiên cắt ngang suy nghĩ đã càng lúc càng loạn của Diệp Trùng: "Ài, 3 cái quang giáp này xem ra không tệ, chỉ đáng tiếc, phong cách hơi có chút không hài hòa!"

Phong cách! Trước mắt Diệp Trùng không kiềm được sáng lên, đột nhiên tỉnh ngộ, đúng! Phong cách! Chính là phong cách! Mỗi cái quang giáp đều có phong cách đặc biệt của mình, tuy rằng về mặt tính năng, 3 cái quang giáp này chắc là rất xuất sắc, nhưng về mặt phong cách thật sự không đủ hài hòa! Chẳng trách, mình vẫn cảm thấy có điểm gì đó không thoải mái.

Hiện giờ đã biết là vấn đề phong cách, vậy phải thay đổi thế nào đây? Tâm trạng Diệp Trùng vừa rồi còn bắt đầu trở nên hưng phấn, giờ đã từ từ nguội lạnh trở lại, đầu óc nhanh chóng vận chuyển, chẳng qua dường như lại trở nên mù mờ không manh mối, cho dù biết là vấn đề phong cách, nhưng phải làm thế nào thay đổi đây?

Diệp trùng không khỏi ngẩng đầu nhìn giọng nói vừa rồi làm mình tỉnh ngộ, thì ra là ông nội của Niếp Niếp, Diệp Trùng tập trung tinh thần lắp ráp quang giáp, hồn nhiên không phát giác ra thời gian trôi đi. Ông lão đã từ nghỉ ngơi tỉnh lại, trở lại phòng làm việc, liền nhìn thấy 3 cái quang giáp mới lắp ráp. Ông lão xuất thân từ thợ điêu khắc xương, đối với loại khái niệm phong cách khá là trừu tượng này đương nhiên là có lĩnh hội rất sâu, cho nên vừa nhìn thấy, không khỏi buột miệng nói ra, cũng giúp ích rất lớn cho Diệp Trùng.

Ông lão thấy Diệp Trùng xoay mặt lại, liền cười nói: "Không ngờ thành tựu của ngươi về phương diện quang giáp lại sâu như vậy, xem ra Hắc tử vẫn phải học hỏi ở ngươi, môn này mà không có điêu công (tay nghề điêu khắc) thì không có cách nào đạt tới cảnh giới đại thành được a!" Nửa câu sau của ông lão ít nhiều có chút ý tứ buồn tẻ, đại khái là nghĩ tới mình cả đời không cách nào bước vào cảnh giới đại thành trong lý tưởng, có chút lòng tro ý lạnh. Điêu công của ông lão đã tới mức lô hỏa thuần thanh, đáng tiếc ông không hiểu quang giáp tí nào, điều này bây giờ lại làm ông cảm thấy bị cản trở.

Diệp Trùng cúi đầu không biết đang nghĩ cái gì, người khác cũng nhìn không rõ vẻ mặt hắn.

Bọn họ ai cũng không biết Diệp Trùng đang thảo luận kịch liệt với Mục.

- Mục, ta muốn học phương pháp chế tạo linh kiện bằng xương này!

- Diệp tử, mục tiêu ưu tiên nhất của chúng ta lúc này là trị tốt bệnh của ngươi, trạng thái này của ngươi lúc này vô cùng nguy hiểm! Theo tin tức Lộ Thái Trì cung cấp, chúng ta chỉ có rời khỏi Quỹ hình khuyên trước, tìm thầy của hắn, đây mới là bước đi chúng ta phải lập tức thực hiện! Mục vô cùng bình tĩnh.

- Ừ, ngươi nói không sai, nhưng việc của Thủ hộ gây ra quá lớn, chỉ e hiện giờ bọn họ đã tìm chúng ta ở mọi ngõ ngách của Quỹ hình khuyên, chúng ta hiện giờ rời khỏi Quỹ hình khuyên không phải là một sự lựa chọn tốt. Với lại, tất cả tàu vũ trụ trong Quỹ hình khuyên đều nằm ở trong tay Tông sở thuật thừa sư, không có tàu vũ trụ, chúng ta căn bản không thể rời khỏi Quỹ hình khuyên! Diệp Trùng cũng rất bình tĩnh.

- Cách nói của ngươi rất chính xác! Theo như tin tức lấy được từ chỗ Lộ Thái Trì, muốn rời khỏi Quỹ hình khuyên, tất phải thông qua cái gọi là kiểm tra cấp 5 của Tông sở! Hiện giờ xem ra, đích xác không phải thời cơ tốt để chúng ta đi tham gia cuộc kiểm tra này! Chẳng qua một khi như vậy, Diệp tử, thân thể của ngươi rất có khả năng xảy ra nguy hiểm! Mục có chút lo lắng tình trạng thân thể của Diệp Trùng.

- Đây cũng không có cách nào! Chẳng qua, chỉ cần là không trí mạng, sẽ vượt qua được thôi! Trong lời nói bình tĩnh của Diệp Trùng có sự kiên cường vượt xa người thường!


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx