Làm người ta chú ý là 1 việc Diệp Trùng không muốn nhất, ở hành tinh rác, có thể sống sót cuối cùng thường đều là kẻ đánh lén nhòm ngó trong bóng tối. Càng sớm lộ diện dưới ánh sáng mặt trời, khả năng tử vong càng lớn! Với lại, thân phận Diệp Trùng hiện giờ nếu như bị Tông sở biết được, hắn không dám ước vọng xa vời là mình ở trong trường hợp đó mà vẫn có thể sống sót.
Mà Hàm gia ở trước mặt, toàn thân không chỗ nào lại không nói cho người ta biết nó rất đặc biệt! Thật là quá chói mắt a! Diệp Trùng nghĩ trong lòng.
Phải làm thế nào đây? Diệp Trùng nhíu mày suy nghĩ, vốn muốn làm 1 cái quang giáp để che giấu thân phận của mình, không ngờ thứ làm ra lại làm mình càng bị người khác chú ý, hắn không khỏi cười khổ trong lòng! Khóe mắt liếc thấy đủ loại chai lọ trong góc tường, ánh mắt của Diệp Trùng vô ý thức nhìn lướt qua chúng, đột nhiên, ánh mắt Diệp Trùng không kiềm chế được dừng lại ở 1 cái bình màu bạc trong số đó!
Diệp Trùng thầm chửi mình ngốc, biện pháp đơn giản vậy lại phải nghĩ lâu như thế! Hắn đứng dậy đi về phía cái bình màu bạc!
Diệp Trùng nhìn Hàm gia trước mặt, vô cùng vừa ý!
Màu bạc sáng chói mắt lưu chuyển toàn thân Hàm gia, quá chói mắt rồi, sức hấp dẫn kín đáo vốn chỉ có ở Hàm gia trong thoáng chốc biến mất tăm. Hàm gia hiện giờ giống như 1 tên nhà giàu mới nổi, vụng về khoe khoang chính mình! Chính lúc vừa rồi, Diệp Trùng phun lên Hàm gia một lớp sơn màu bạc sáng. Chẳng qua hiện giờ Diệp Trùng lại hơi vừa ý, cho dù là mình, Hàm gia bây giờ đặt ở trong 1 đám quang giáp, chỉ e mình cũng sẽ không đặt nhiều chú ý đến nó.
Gần như sư sĩ hơi có chút kinh nghiệm đều biết, cao thủ chân chính đều ung dung thản nhiên như thế. Xem ra cao cấp rất bình thường mới càng có khả năng là 1 cái quang giáp cao cấp.
Chỉ có người mới mới làm mình chói mắt đến như thế, hy vọng hấp dẫn ánh mắt người khác.
Vừa làm xấu Hàm gia xong, Diệp Trùng nghe thấy Hắc tử réo mình: "Diệp tử, sư phụ kêu ngươi qua 1 tí!"
- Ừ! Diệp Trùng trả lời một tiếng, rồi đi ra ngoài, Hàm gia Diệp Trùng đã sớm cài đặt người sử dụng là mình, bây giờ trừ mình ra, không ai có thể bước vào bên trong Hàm gia, đây cũng là Diệp Trùng không muốn để sắp xếp bên trong Hàm gia bị người khác biết được, dù sao có 1 số thứ không được lộ ra.
Công tắc không gian của Hàm gia và một cái vòng đeo tay màu xanh lá nhạt có liên quan, đeo lên cổ tay trái của Diệp Trùng. Vốn lựa chọn của Diệp Trùng là nhẫn, nhưng nghĩ tới trên tay mình mang quá nhiều nhẫn, sẽ ảnh hưởng tới sự linh hoạt của ngón tay, Diệp Trùng liền lựa chọn hình thức vòng đeo tay.
Điều làm hắn cảm thấy vô cùng không thoải mái là, khu vực xung quanh lại mua không được trọn bộ công tắc không gian điều khiển bằng sóng não, toàn bộ là hình thức điều khiển bằng giọng nói khá nguyên thủy. Điều khiển bằng giọng nói vô luận là thời gian phản ứng hay về mặt kín đáo đều thua kém quá nhiều. Điều này từng làm Diệp Trùng hơi hơi buồn bực hồi lâu.
Không thể không nói, Hàm gia hiện giờ quá chói mắt. Hắc tử bước vào nhìn thấy Hàm gia đã thay đổi hình dáng, há hốc mồm, ngây ra ở đó, nhất thời nói không ra lời, ngay cả Diệp Trùng đi qua bên cạnh mà hắn vẫn hoàn toàn không biết!
Diệp Trùng tới trước mặt ông lão, ông lão không hề như bình thường, hý hoáy trước mặt máy móc, mà ở trong phòng nghỉ ngơi của phòng làm việc dưới đất, ngồi ở trước bàn, ngơ ngẩn xuất thần.
Diệp Trùng đi vào, gọi nhẹ một tiếng: "Sư phụ."
- Ừ. Diệp từ, ngươi tới rồi, ngồi! Ông lão hồi thần lại, nhìn Diệp Trùng ngồi xuống đang nhìn mình, ông lão trầm ngâm một hồi mới từ từ mở miệng: "Diệp tử, quái bệnh đó của ngươi gần đây có phát tác không?"
Diệp Trùng lắc đầu: "Không có." Hắn không hiểu ông lão tại sao đột nhiên muốn hỏi điều này.
Ông lão sâu sắc nhìn Diệp Trùng: "Nghe Hắc tử nói, bệnh của ngươi phải ra ngoài Quỹ hình khuyên mới có cách chữa trị, có phải vậy không?"
- Ừ. Diệp Trùng gật gật đầu.
- Xem ra ngươi nhất định sẽ rời khỏi Quỹ hình khuyên. Ông lão đột nhiên thở dài nói.
- Ừ.
- Người là cốt tượng sư đầu tiên có thể thật sự chế tạo toàn cốt quang giáp, vốn ta hy vọng ngươi có thể thay ta dạy bảo Hắc tử cho tốt, để hắn cũng có thể tới được mức độ của ngươi! Ta biết, hứng thú của ngươi không phải hoàn toàn ở Cốt tượng sư. Ha ha, không ngờ khi ta còn sống cũng có thể nhìn thấy toàn cốt quang giáp thật sự. Ta đã rất mãn nguyện rồi! Chẳng qua, ngươi vẫn phải rời khỏi Quỹ hình khuyên, ài, Hắc tử... Ông lão muốn nói lại thôi.
Diệp Trùng yên lặng. Hắn biết ý của ông lão, nhưng hắn lại có thể làm gì chứ?
- Ngươi dự định lúc nào đi Tông sở yêu cầu kiểm tra? Ông lão chuyển đề tài, hỏi Diệp Trùng.
- Một khoảng thời gian nữa. Diệp Trùng lại giải thích nói: "Đợi học xong điều bồi rồi đi."
- Ừ, như vậy cũng tốt! Ngươi khoảng thời gian này chỉ dẫn Hắc tử một chút, hắn tuy rằng ngốc một chút, nhưng học lại rất chịu khó, không hề lười biếng!
- Ừ. Diệp Trùng trả lời, thật ra ông lão không nói, Diệp Trùng cũng sẽ làm như vậy.
Vẻ mặt ông lão đột nhiên ngưng trọng, ánh mắt nhìn chăm chú Diệp Trùng: "Diệp tử, nếu như ngươi muốn ra khỏi Quỹ hình khuyên, ngươi ngàn vạn lần không được để người ta biết ngươi biết chế tạo toàn cốt quang giáp. Nếu không, chỉ sợ ngươi cả đời cũng sẽ sống dưới sự giám sát của Tông sở. Đương nhiên, nếu như vậy, ngoại trừ tự do, các phương diện khác ngươi không cần phải quá quan tâm, thí dụ như quái bệnh của ngươi, Tông sở tuyệt đối sẽ không để 1 Cốt tượng sư có thể chế tạo toàn cốt quang giáp bệnh chết, đối với thực lực của Tông sở, tin chắc ngươi cũng hiểu rất rõ, ha ha, thế nào, loại phương pháp này ngươi có thể chấp nhận chứ?"
- Không thể! Diệp Trùng trả lời như chém đinh chặt sắt, nếu như không có tự do, Diệp Trùng vô luận thế nào cũng không thể chấp nhận được.
Ông lão cười rạng rỡ: "Ha ha, giống như ta đoán, nhưng như thế, Diệp tử, ngươi phải cẩn thận đó, ngàn vạn lần đừng để người khác biết ngươi biết chế tọa toàn cốt quang giáp, nhớ kỹ, là ngàn vạn lần không! Nếu không, một khi bị Tông sở biết, ngươi đừng mơ rời khỏi Quỹ hình khuyên. Hắc tử, ta đã nhắc nhở hắn rồi, hắn sẽ không nói đâu. Cái toàn cốt quang giáp đó không tới vạn bất đắc dĩ, vẫn là ít lấy ra thì tốt, hiện giờ người có nhãn lực tốt có nhiều lắm. Ừ, tốt nhất phun lên cái quang giáp đó ít sơn, như vậy cũng không chói mắt như vậy!"
Trong lòng Diệp Trùng một mặt thầm khen ông lão kinh nghiệm phong phú, một mặt lại vì sự quan tâm của ông lão đối với mình mà có chút cảm động.
Diệp Trùng ra khỏi phòng của ông lão thì gặp Hắc tử, ánh mắt Hắc tử nhìn Diệp Trùng quai quái, hắn thế nào cũng không hiểu, tại sao lại có người cố ý làm xấu quang giáp của mình chứ? Với lại, người làm lại là sư đệ trước giờ luôn bình tĩnh, lý trí, điều này làm hắn vô cùng nghi hoặc.
Diệp Trùng lại rãnh rỗi, mỗi ngày ôn tập bài học Quản phong tử để lại, tuy rằng đối với cái gọi là trừng phạt của Quản phong tử Diệp Trùng không hề để trong lòng, nhưng đối với học hỏi tri thức, hắn trước giờ không hề làm qua loa, bởi vì hắn biết, đây là 1 phần thực lực của hắn, một lúc nào đó có thể quyết định hắn có thể sinh tồn được hay không.
Đối với loại người tôn thờ sinh tồn lên trên hết như Diệp Trùng mà nói, điều này càng có sức thuyết phục hơn bất cứ thứ gì.
Một chút thời gian còn lại, Diệp Trùng chỉ dẫn Hắc tử học tập lý luận cơ sở về quang giáp, chỉ là hệ thống này qua sức rộng lớn, Hắc tử vô luận là trí lực hay là cơ sở đều thua kém Diệp Trùng năm đó rất nhiều, cho nên tiến bộ vô cùng chậm chạp, Diệp Trùng đối với điều này cũng không có cách nào.
Diệp Trùng còn đặc biệt giành chút thời gian tới căn phòng số 5, dùng mật mã sử dụng mà Quản phong tử nói cho hắn mở quang não trong phòng, cẩn thận đọc các loại quy tắc thần bí liên quan tới nghề nghiệp cổ xưa, điều bồi sư, này trong quang não. Càng xem, Diệp Trùng càng kinh ngạc, xuất hiện trước mắt hắn là một thế giới cực kỳ thần bí, một thế giới không cho người ta biết, nó có phương thức hành vi và quy tắc của riêng mình.
Điều làm Diệp Trùng cảm thấy hứng thú nhất là bên trong giới thiệu một số chi nhánh công nghệ sinh học đặc biệt cực kỳ thiên lệch, năng lực bọn họ có. Lúc bắt đầu làm Diệp Trùng cảm thấy vô cùng khó tin.
Thí dụ một chi nhánh trong đó về vi sinh vật, bọn họ có thể trong thời gian cực ngắn làm cho số lượng một số chủng vi sinh vật đặc biệt nào đó tăng lên ngàn lần, vạn lần. Từng có người gây thù với 1 người trong số họ, không hề phát giác mà bị nhiễm loại vi sinh vật này, đồng thời còn nhiễm thuốc kích thích đặc chủng, gần như trong nháy mắt, người đó liền mau chóng khô quắt queo lại, cuối cùng kỳ lạ chết đi.
Ghi chép này lập tức làm Diệp Trùng chú ý, đối với sức mạnh hắn không hiểu, Diệp Trùng thường vô cùng đề phòng. Quá đáng sợ! Cũng may mấy người này không phải là phần tử hiếu chiến, bọn họ trước giờ không chủ động đi trêu chọc người khác.
Thế giới cổ lão là dòng chính của thế giới thần bí này, sự tích lũy tri thức thời gian dài, làm cho họ có thể tiếp xúc càng sâu hơn ngành học này. Đối với phái học viện, công nghệ sinh học truyền thống thường là rất tầm thường.
Tin tức bên trong, Diệp Trùng căn bản là chưa từng nghe thấy, cho dù Diệp Trùng lớn gan, có lúc đọc mà cũng không kiềm chế được sinh ra vài phần cảm giác sởn tóc gáy, rất nhiều thứ quá ngụy dị!
Sau khi xem xong, Diệp Trùng không khỏi cảm khái, thì ra thế giới lớn như vậy, còn có biết bao lĩnh vực chưa biết, thế giới chưa biết đây?
Quản phong tử cuối cùng cũng trở về, gương mặt mệt mỏi, bôn ba cực khổ, dáng vẻ có chút hiu quạnh, nhìn thấy Diệp Trùng, thuận miệng hỏi vài câu rồi về phòng nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau, Quản phong tử liền gọi Diệp Trùng dậy, tiến hành cái gọi là kiểm tra.
Cả buổi sáng đều là kiểm tra.
Sắc mặt Quản phong tử nhìn không ra vẻ biến hóa nào, trong lòng lại như dời sông lấp biển. Bài học nàng cho Diệp Trùng, ít nhiều cũng có một số thành phần làm khó Diệp Trùng trong đó. Mấy thứ này tuy rằng là tri thức cơ sở, nhưng số lượng thông tin lớn, với lại đối với 1 người không có cơ sở công nghệ sinh học mà nói, muốn trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy nhớ nằm lòng, căn bản là 1 việc không thể nào, không ngờ Diệp Trùng lại hoàn thành được!
Tên này lại là một thiên tài! Ý nghĩ này thoáng xẹt qua trong đầu Quản phong tử, gần như đồng thời, nàng phát hiện mình vậy mà lại co chút hưng phấn!
Nàng nào biết Diệp Trùng không hề là 1 người không có chút cơ sở nào về công nghệ sinh học, với lại, lượng thông tin này so với lượng lớn thuần lý luận về điều bồi mà Thương lúc đầu nằng nặc bắt Diệp Trùng học, quả thật là quá nhỏ nhoi.
Quản phong tử tỏ vẻ khen ngợi, gật gật đầu: "Không tệ, không tệ, bài học hoàn thành không tồi! Ừ, mấy bài học này ngươi đã hoàn thành rồi, vậy chúng ta tiến hành học tập giai đoạn tiếp theo, trọng điểm học tập của giai đoạn này là thao tác cơ bản của quá trình điều bồi, đương nhiên, học tập lý luận sẽ không hề dừng lại.
- Nhớ kỹ, đối với điều bồi sư mà nói, làm, vĩnh viễn quan trọng hơn nói!
Khi nói câu cuối cùng, vẻ mặt Quản phong tử nghiêm túc hiếm thấy.
@by txiuqw4