sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 147: Lặng Lẽ Ra Đi

Diệp Trùng lần đầu tiên hiểu được uy lực của điều bồi sư, song đối tượng thí nghiệm là bản thân, đây không hề là một việc vui vẻ gì. Tuy nhiên từ đầu tới cuối, hắn hình như không hề chịu bất kỳ tổn thất gì, không hề chịu bất kỳ thương hại nào, nhưng hắn vẫn vô cùng buồn bực, hắn cực kỳ không thích loại cảm giác vận mệnh không do mình nắm bắt này. Còn điều làm hắn không vừa ý nhất là, tính cảnh giác của mình lại kém tới mức độ này, nếu như có thể gọi Thương ra ở khoảnh khắc cuối cùng, vậy kết cục sẽ hoàn toàn khác hẳn, nhưng một chút ngỡ ngàng và lưỡng lự của mình lúc đó lại làm mất đi 1 cơ hội có thể chuyển bại thành thắng.

Kiểm điểm thì kiểm điểm, Diệp Trùng lại không thể không thay đổi kế hoạch vốn có của mình. Vốn dĩ Diệp Trùng dự định học điều bồi ở chỗ Quản phong tử, ít nhất sau khi có thể xem như là nhập môn mới đi. Sau đó mới đi Tông sở xin kiểm tra, nghĩ cách rời khỏi Quỹ hình khuyên. Nếu như không cách nào qua kiểm tra, vậy chỉ có thể nghĩ cách khác. Nhưng Quỹ hình khuyên vào dễ ra khó, tất cả tàu vũ trụ vào Quỹ hình khuyên đều bị Tông sở quản lý. Không có tàu vũ trụ, muốn ra khỏi Quỹ hình khuyên, đó là si tâm vọng tưởng. Cho dù Diệp Trùng đi hành tinh Hồng Hoàng ở vòng ngoài cùng Quỹ hình khuyên, nhưng tuyến đường an toàn cách nó gần nhất đã sớm bị bỏ hoang nhiều năm, muốn gặp được tàu vũ trụ, xác suất đó và chờ chết gần như chẳng có gì khác biệt.

Tình huống đột nhiên xảy ra thay đổi, Diệp Trùng không thể không sớm tới Tông sở xin kiểm tra.

Trước khi Quản phong tử rời đi đã tiêu hủy toàn bộ thông tin trong tất cả quang não, điều làm Diệp Trùng cảm thấy có chút đáng tiếc là mấy thứ thuốc thử và máy móc chuyên dụng của Điều bồi sư ở chỗ này, tuy rằng không có cái gì cực kỳ hiếm có, nhưng nhiều thứ như vậy, cho dù có thể mua được cũng cần rất nhiều tiền bạc. Từ trước tới giờ, Diệp Trùng dường như chưa từng có quá nhiều tiền.

Trở về chỗ ông lão, nói với ông lão Quản phong tử đã ra đi. Ông lão thở dài một tiếng, chỉ nói 1 câu: "Cũng là 1 người mạng khổ a!" Ông lão hình như biết chút gì đó, chẳng qua Diệp Trùng không có đủ tò mò tới hỏi thăm.

- Đây là công thức của dung dịch cường hóa. Diệp Trùng lấy ra 1 con chip.

Ông lão phẩy phẩy tay: "Giao cho Hắc tử đi!" Nói xong liền xoay người hí hoáy với mấy thứ của mình.

Năng lực lĩnh ngộ của Hắc tử thực sự quá tệ, Diệp Trùng giao công thức cho hắn, hắn lại không biết điều chế thế nào, không còn cách nào, Diệp Trùng chỉ có thể lần lượt dạy hắn làm thế nào để điều chế dung dịch cường hóa.

Trong bóng đêm, Diệp Trùng sâu sắc nhìn chỗ mang lại sự ấm áp cho mình này. Tiểu Niếp Niếp hiện giờ chắc là đang ngon giấc, Hắc tử không biết đang làm cái gì. Ông lão chắc vẫn đang làm việc trong phòng làm việc dưới đất. Hắn vừa mới đặt một con chip ghi lại 1 số lý luận căn bản về quang giáp trên bàn, đây là thứ duy nhất có thể giúp ích cho Hắc tử mà hắn có thể để lại. Trước giường của tiểu Niếp Niếp, Diệp Trùng để 1 cái mũ xương màu đỏ do chính tay hắn chế tạo.

- Diệp tử, ngươi xác định không từ biệt bọn họ sao? Thương hỏi.

- Ừm, không cần! Diệp Trùng hờ hững trả lời, đầu cũng không quay lại bước vào màn đêm, đi về phía Tông sở gần nhất.

- Tại sao chứ?

Nghiêm Bỉnh Tuyên nằm trên giường, trầm tư. Gần đây hắn cực kỳ bực dọc. Trước đây không lâu, tìm kiếm khắp nơi một tên trộm được cho là trộm đồ của Tông sở, cả Quỹ hình khuyên đều bị làm cho gà bay chó chạy. Với lại, theo lời đồn truyền ra từ trong nội bộ, tới tận bây giờ vẫn không bắt được tên này, nghe nói còn có 1 sư sĩ chết dưới tay người này! Hắn thầm líu lưỡi không thôi, quả nhiên là 1 nhân vật thần thông quảng đại, lại có thể trộm đồ từ trong Tông sở ra, với lại, nhìn phản ứng của Tông sở, phỏng chừng tuyệt không phải là thứ nhỏ nhặt gì. Chẳng qua đối với tin tức 1 sư sĩ của Tông sở bị giết này, hắn lại không quá tin tưởng. Nhớ năm đó hắn nỗ lực như vậy cũng không thể thông qua tuyển chọn sư sĩ, cuối cùng chỉ có thể làm 1 Cập tuần. Sư sĩ của Tông sở thế nào dễ dàng bị giết như thế chứ? Hắn rất khinh thường nghĩ, sư sĩ của Tông sở không phải là mấy thứ rác rưởi từ ngoài vào đó có thể so sánh.

Chẳng qua vẫn phải cám ơn tên trộm đó, nếu như không phải lần kiểm tra đó, mình cũng không biết lão già họ Cát đáng chết đó lại thu 1 tiểu đồ đệ. Nghiêm Bỉnh Tuyên nhớ tới tên trẻ tuổi đó, tuy thể hình hơi gầy 1 chút, nhưng thật sự là một tên Cốt tượng sư, không ngờ lão già mục nát bướng bỉnh đáng chết này lại có thể thu được 1 đồ đệ tốt như vậy ở cái tuổi gần đất xa trời thế này. Hắc hắc, tên trẻ tuổi này không tồi, lại tặng mình 1 phần lễ vật lớn. Khi nghĩ tới 3 cái quang giáp lần trước, biểu tình trên mặtt rất phong phú, nghe nói còn là đại nhân Phượng Túc, vương bài trứ danh tự mình điều khiển thử, đây là sự quang vinh không gì sánh bằng a. Lão già Cát nói đây vẫn chỉ là bán thành phẩm, không ngờ bán thành phẩm này cũng làm cho hắn thăng liền 3 cấp, làm vô số người ganh tị! Nghĩ tới chỗ này hắn không khỏi thầm đắc ý. Tên này thật sự là 1 con gà mái mẹ biết đẻ trứng vàng, nhất định phải nắm bắt cho tốt con gà mái mẹ này. Nghĩ tới tiền đồ to lớn sau này của mình, Nghiêm Bỉnh Tuyên cảm thấy vô số sao vàng bay trước mắt.

Mẹ nó, đáng tiếc là gần đây vận may hình như đột nhiên xài hết. Vừa mới thăng tới Cập tuần trưởng khu, khu vực của mình liền xảy ra việc! Một phản đồ của tổ tinh anh lại chạy tới khu vực quản lý của mình. Từ trong sự truy bắt của cả một tiểu tổ chiến đấu chạy thoát, với lại còn giết 1 sư sĩ! Trời, chẳng lẽ thế giới này thật sự thay đổi rồi sao? Tông sở mà cũng xuất hiện phản đồ? Với lại còn là tổ tinh anh cao quý, tên này điên rồi sao?

Tổ tinh anh, vừa nghĩ tới đối phương xuất thân từ tổ tinh anh, trong lòng Nghiêm Bỉnh Tuyên không kiềm được run rẩy. Đây chính là quái vật đi ra từ tổ tinh anh a! Một cập tuần nhỏ bé như mình, chỉ sợ nhét kẽ răng đối phương cũng không đủ! Đừng thấy Nghiêm Bỉnh Tuyên bề ngoài thô lỗ, kỳ thực trong lòng vô cùng tỉ mỉ, người không biết chuyện cực kỳ dễ bị ngoại hình của hắn đánh lừa. Đến sau khi nhìn thấy quang giáp Thần thức tràn ngập tới chi viện, hắn càng cẩn thận bảo vệ chính mình. Nhiều quang giáp như vậy lại vẫn không bắt được 1 sợi lông của đối phương, điều này làm cho hắn vô cùng vui mừng mình không gặp được tên đáng sợ đó.

Mấy cái quang giáp Thần thức này cuối cùng cũng rời đi, mệnh lệnh cấp trên để lại cho mình là duy trì cảnh giác, vừa gặp phải tình huống thì phải báo lên cấp trên. Đối với mệnh lệnh này, Nghiêm Bỉnh Tuyên trong lòng hiểu rõ, tuy rằng khi nghe dặn dò biểu hiện cung kính, nhưng trong lòng căn bản là không để ý, mình không ngốc như thế, tính mạng là trên hết.

Đợt phong ba này tính ra đã hết, mình cũng có thể nghỉ ngơi thoải mái. Hắn biết mình thăng cấp quá nhanh, kẻ đố kỵ quá nhiều, người đợi xem trò cười của mình cũng thật sự quá nhiều. Nếu như mình không cẩn thận chút, chỉ sợ đi lên đã nhanh, đi xuống cũng nhanh.

Ngay khi hắn cho rằng có thể thở phào, máy liên lạc trên bàn đột nhiên vang lên, trong lòng hắn không khỏi hồi hộp một chút, trong lòng dâng lên một dự cảm bất tường.

- Cái gì? Nhận được báo cáo của thủ hạ, hắn không khỏi đại kinh thất sắc!

Đây là lần đầu Diệp Trùng tới Tông sở địa phương, căn nhà của Tông sở không hề có quá nhiều trang trí, có kết cấu gạch gỗ giống như đại đa số nhà ở của Quỹ hình khuyên, chỉ là to lớn hơn nhiều. Bên ngoài của hắn bao phủ 1 tầng dây leo không biết tên màu xanh cánh trả, xem ra có thêm vài phần khí tức tự nhiên.

Sau khi vào trong, là 1 gian đại sảnh, ở chính giữa đại sảnh có 4 cái cột đá, trên đó leo đầy loại dây leo màu xanh đó. Người trong đại sảnh rất ít, cho nên xem ra vô cùng trống trải. Ngoại trừ máy liên lạc, Diệp Trùng gần như không còn nhìn thấy sản phẩm công nghệ cao nào khác. Xem ra, hình như Tông sở rất bài xích sản phẩm công nghệ cao a! Diệp Trùng lẩm bẩm trong lòng.

Có 1 cái quầy ở ngay đối diện với cửa chính, trên quầy nằm bò 1 người trẻ tuổi, xem ra chắc là đang ngủ. Bước chân của Diệp Trùng vô cùng nhẹ, đi thẳng tới trước quầy, người thanh niên này vẫn không hề phát giác.

- Thật không phải là một tên tận tâm với công việc! Thương bất mãn đánh giá như vậy.

Diệp Trùng thò ngón tay ra, gõ lên mặt bàn 2 cái.

Người thanh niên đang ngủ cuối cùng bị gọi tỉnh, hắn cố sức mở cặp mắt nhập nhèm, ngẩng đầu ngỡ ngàng nhìn quanh, ánh mắt rã rời cuối cùng tập trung lên người Diệp Trùng. Đột nhiên nhớ tới mình đang trực ban ở Tông sở, người thanh niên vội vàng đứng lên, có chút nói không rõ ràng: "Xin lỗi, xin lỗi, ... tiên sinh, không biết ngài có chuyện gì?" Người trẻ tuổi rõ ràng là tới Tông sở chưa lâu, vẫn giữ được 1 phần cung kính khiêm nhượng với người khác.

Trong lòng người trẻ tuổi vô cùng tò mò, phải biết rằng, bình thường cực có ít người tới Tông sở, người tới tìm phần lớn là 1 số thuật thừa sư hoặc sư sĩ, bọn họ thông thường đều là vì việc công mà tới. Mà người trước mặt này rõ ràng không phải 2 loại người này. Tuy rằng tới Tông sở này vẫn chưa lâu, nhưng hắn vẫn phân biệt được người trước mặt khác với 2 người đó. Thuật thừa sư trước giờ chỉ mặc đồ vải màu xanh nhạt, còn mấy sư sĩ đó lại mặc đồ sư sĩ chỉnh tề, vẻ mặt kiêu ngạo. Gã đàn ông trước mặt dáng vẻ dửng dưng như thường, điều này rất giống mấy lão thuật thừa sư đó, nhưng quần áo trên người hắn lại không phải là áo vải màu xanh nhạt.

Hơn nữa hiện giờ là nửa đêm, người này nửa đêm tới Tông sở có việc gì? Trong lòng người thanh niên vô cùng tò mò.

- Ta muốn xin kiểm tra cấp 5 của Tông sở! Diệp Trùng lạnh nhạt nói.

- A! Người thanh niên thất thanh kêu lên ngạc nhiên, sau đó hoảng loạn nói: "A... xin ngài chờ chút!" Gã lảo đảo chạy tới máy liên lạc, quay số liên lạc với trưởng khu, lắp ba lắp bắp báo cáo tất cả chỗ này.

Thính lực của Diệp Trùng vô cùng kinh người, từng lời từng chữ của người thanh niên đều nghe rõ ràng, với lại ánh mắt lẩn tránh của người thanh niên chốc chốc lại nhìn về phía mình làm Diệp Trùng có chút cảm thấy hứng thú.

- Thật là một tên không dễ mất bình tĩnh! Thương lại đưa ra đánh giá vô cùng coi thường.

Nghiêm Bỉnh Tuyên điều khiển quang giáp mau chóng tới Tông sở. Sự tò mò, kinh ngạc trong lòng hắn không hề thua kém người thanh niên trực ban đó. Diệp Trùng và Thương không hề biết kiểm tra cấp 5 của Tông sở có nghĩa là gì, cho nên là người trong cuộc mà lại không có cảm giác gì. Còn Nghiêm Bỉnh Khiêm đã làm Cập tuần mười mấy năm, đây mới là lần đầu tiên thật sự gặp được việc xin kiểm tra cấp 5 của Tông sở. Khi Tông sở vừa đưa ra kiểm tra cấp 5, người xin kiểm tra lúc đó đông nghịt. Năm đầu tiên, người qua được chỉ có 2 người, năm thứ 2, người qua được chỉ có 1 người, năm thứ 3 càng sốc hơn, ngay cả 1 người qua được cũng không có. Dần dần, mọi người mới biết, muốn qua được kiểm tra cấp 5 của Tông sở cực kỳ khó khăn, không có trình độ siêu việt trong một ngành nghề hiện tại, căn bản là nghĩ cũng đừng nghĩ. Điều này cũng trực tiếp dẫn tới người xin kiểm tra cấp 5 sau này giảm mạnh.

Khi Nghiêm Bỉnh Tuyên làm Cập tuần, cũng chính là mười mấy năm thời gian địa phương căn bản không hề có ai tới xin dự thi, nhưng nghe nói mấy năm trước, ở 1 khu không xa chỗ này có 1 bác sĩ xin thi, chẳng qua bị đào thải ở cửa ải cuối cùng.

Kẻ dám xin kiểm tra cấp 5 đều là một số người cực kỳ tự tin với thực lực của mình, trong khu của mình lúc nào xuất hiện 1 nhân vật như vậy mà mình lại không biết, trong lòng Nghiêm Bỉnh Tuyên vô cùng tò mò.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx