sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 191: Gió Nổi Sóng Dâng (7)

Khi đi ra từ phòng của Lam Dị Hành, trong đầu Diệp Trùng hoàn toàn là thân ảnh của Lam Dị Hành vừa rồi. Quá cường hãn rồi! Quả thật là quá cường hãn rồi! Diệp Trùng hiện giờ cũng có chút mê muội, không nói tiếng nào, hắn với tốc độ nhanh nhất trở về phòng của mình. Việc trong lòng hắn muốn làm nhất lúc này chính là phục hồi 1 lần nữa động tác mà vừa rồi Lam Dị Hành diễn luyện 1 lượt trước mặt hắn, và tìm được chỗ quan trọng ở trong đó. Tuy Lam Dị Hành đã chỉ điểm hắn những thứ cần chú ý trong đó, nhưng muốn thật sự nắm bắt, lại không phải là 1 việc đơn giản.

Cẩn thận đóng cửa, hắn không hề lập tức bắt đầu, mà trước tiên nghĩ tới một số chi tiết Lam Dị Hành vừa mới giảng giải cho hắn. Diệp Trùng giống nhà sư nhập định, không chút động đậy, Thương lúc này cũng biết điều không gây chút phiền nhiễu nào.

Tư thế này của Diệp Trùng giữ nguyên suốt nửa tiếng đồng hồ.

Bỗng, 2 mắt Diệp Trùng đột ngột mở ra, thân hình đột nhiên di động!

.................

Diệp Trùng thở ra 1 hơi thật dài, vừa rồi quá mức tập trung, không có bất cứ cảm giác nào. Bây giờ hồi thần lại liền cảm giác toàn thân có chút mỏi mệt. Hai chiêu này quả nhiên có gánh nặng quá lớn đối với thân thể, cho dù là thân thể của mình, luyện vài lần đã cảm thấy thể lực tiêu hao rất lớn.

Nhưng điều làm Diệp Trùng vừa ý là uy lực của 2 chiêu này, hắn tin rằng, cho dù là sư sĩ của Hắc giác, đột nhiên gặp phải loại kỹ xảo quái dị này, chắc hẳn sẽ bị lừa.

Nhưng phàm việc có lợi thì sẽ có hại, chiêu thức uy lực mạnh mẽ, cũng thường có nghĩ có gánh nặng lớn với thân thể, từ điểm này mà xét, võ thuật gia và sư sĩ cũng có điểm tương tự.

Trách không được Lam Dị Hành vì đồ đệ mà phiền não, nghe khẩu khí của ông ta, cái này dường như vẫn không hề là kỹ xảo cao thâm thật sự gì đó, nhưng cho dù 2 loại kỹ xảo này, đối với người bình thường mà nói, căn bản là không thể nào hoàn thành được. Cũng không biết Lam Dị Hành rốt cuộc mạnh cỡ nào, kỹ xảo cao cấp chân chính thì sẽ là quang cảnh thế nào chứ? Diệp Trùng không khỏi có chút bay bổng tâm hồn.

Nhưng Diệp Trùng bây giờ đã lười nghĩ mấy vấn đề này, đầu hắn lúc này đều là 2 chiêu Lam Dị Hành truyền thụ vừa rồi. Mặt Diệp Trùng có vẻ như có lĩnh ngộ, theo sự thành thục càng lúc càng nhiều của hắn với 2 chiêu này, hắn hình như phát hiện được 1 số thứ thú vị ở trong đó.

Cận chiến trong thiên hạ không hề chỉ có mình Hắc giác, Diệp Trùng không khỏi có cảm xúc như vậy.

Lam Dị Hành có lẽ làm thế nào cũng không nghĩ được rằng hành vi mang tính an ủi thế này của mình lại có ảnh hưởng ra sao đối với Diệp Trùng. Cho nên hành vi mà ông ta cho rằng là an ủi, giống như 2 loại kỹ xảo này, ông ta lúc trước từng dạy qua 2 đệ tử của mình nhưng 2 người không có ai học được, 1 tên vẫn còn là học đồ, làm thế nào có thể học được loại kỹ xảo đối với hắn mà nói quá phức tạp như vậy chứ?

Nghĩ tới chỗ này, Lam Dị Hành không khỏi nhếch mép tự châm biếm mình, không ngờ mình lại lo được lo mất như vậy. Tiếp theo, Lam Dị Hành không khỏi lại thở dài 1 tiếng xa xăm.

Nguy Nguyên ngồi bên cạnh Nhuế Băng. Vết thương trên người Nguy Nguyên đã sớm hồi phục, khoa học hiện giờ phát triển thế này, chỉ cần không phải chết tại chỗ, vấn đề sẽ không lớn. Nguy Nguyên tỉnh lại không nói tiếng nào, lại chết sống quấn rịt bên cạnh Nhuế Băng. Nhuế Băng kỳ thật trong lòng có chút mất kiên nhẫn, nhưng rốt cuộc là mặt lạnh, lòng nóng, thấy dáng vẻ Nguy Nguyên quật cường mà lại đáng thương, trong lòng lại không nhịn được, cứ để mặc hắn đi. Trong lòng nàng cũng hơi kỳ quái, cái quang giáp hôm bữa đó tại sao lại cứ quăng Nguy Nguyên cho mình chứ?

Chẳng lẽ sư sĩ của cái quang giáp đó biết mình? Không thể nào! Ý nghĩ này lập tức bị nàng phủ định. Từ nhỏ tới lớn, quan hệ xã hội của nàng cực kỳ đơn giản, nàng thế nào cũng nghĩ không ra trong số người quen mình có ai biết điều khiển quang giáp.

Đột nhiên, nàng như bị sét đánh trúng! Thân ảnh của 1 người vô cùng rõ ràng hiện ra trong lòng nàng!

Chẳng lẽ là hắn?

Nhuế Băng ngơ ngẩn xuất thần.

Một hồi sau, nàng mới hồi thần lại, trong lòng bật cười, mình sao thế này? Tại sao lại có thể là hắn? Trên đời này nào có việc trùng hợp như vậy? Xem ra đối phương chẳng qua chỉ quăng đại, lại vừa đúng bay tới chỗ mình.

Nguy Nguyên nhìn vẻ mặt cô gái lạnh như băng trước mặt không ngừng biến đổi, trong lòng kỳ quái, trên mặt lại không có biểu hiện ra. Hắn đã từ người đẹp xem ra lạnh như băng trước mặt này mà biết được mọi thứ hôm đó. Đối với chi tiết, Nguy Nguyên vẫn luôn vô cùng rõ ràng, nếu không hắn không cách nào từ trong bước đi của YC mà nhận ra YC. Hắn một khi hỏi rõ, liền nhận ra sự lạ lùng trong đó.

Hắn làm sao cũng không tin YC cứu mình trước rồi lại quăng mình đi như vậy, nếu như là như thế, YC căn bản sẽ không cứu mình. Trong này nhất định có vấn đề. Điều Nguy Nguyên nghĩ tới đầu tiên chính là YC biết chị xinh đẹp lạnh như băng sương trước mặt này, YC nhất định biết chị xinh đẹp này có khả năng đón được mình, nếu không cứu mình trước, rồi lại tiện tay quăng mình đi, làm mình té chết, tuyệt đối không phải việc loại người coi trọng hiệu suất như YC làm.

Tuy hắn không quen YC, tuy chưa từng tiếp xúc với YC, nhưng hắn vẫn tự tin mình có thể hiểu được YC, ít nhất là hiểu biết ở 1 trình độ nhất định.

Còn nữa, kẻ đánh lén mình rốt cuộc là ai? YC lại vì sao phải cứu mình?

Vô số nghi vấn xoay chuyển trong đầu hắn, hắn lại không làm sao nhìn ra 1 manh mối nào. Nhưng hắn tin chắc, chị xinh đẹp lạnh băng băng trước mắt này nhất định có quan hệ với YC, mà đây cũng là manh mối duy nhất có quan hệ với YC hiện giờ hắn tìm được.

Tuy tất cả có khả năng chẳng qua chỉ là suy đoán của hắn, nhưng hắn lại không muốn bỏ qua 1 khả năng mà hắn cho rằng là cuối cùng này. Cho nên hắn mới đeo bám ở bên người chị xinh đẹp băng đá này. Hắn đã sớm liên hệ với cha, tìm 1 cái cớ, may mà biểu hiện của hắn trước giờ vô cùng thành thật, lần này nói dối, cha của hắn cũng không có suy nghĩ nhiều. Rồi sau đó hắn lại liên hệ với trường học, mượn 1 cái cớ khác xin nghỉ 1 thời gian.

Mặc kệ thế nào, mình nhất định phải tìm thấy YC!

Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, Nguy Nguyên liếc nhìn chị xinh đẹp lạnh băng ngồi ngay ngắn. Nhuế Băng khẽ nhíu mày, nhưng vẫn ngồi yên bất động, nhưng vẻ không vui giữa 2 lông mày, cho dù Nguy Nguyên có ngu ngốc hơn cũng hiểu sự không thoải mái của chị xinh đẹp lạnh lùng.

Tiếng gõ cửa không hề có ý bỏ qua chút nào, lại 1 lần nữa vang lên.

Nguy Nguyên nhìn chỉ xinh đẹp lạnh lùng 1 cái, sau đó lặng lẽ đứng dậy, đi tới trước cửa, mở ra.

Trước cửa là 1 thanh niên tướng mạo vô cùng đẹp trai, dáng vẻ ung dung, cử chỉ tiêu sái, nhìn thấy Nguy Nguyên mở cửa, cười ôn hòa nói: "Tiểu huynh đệ tỉnh rồi? Vết thương trên tay tốt chưa vậy?" Lời nói quan tâm nhàn nhạt làm người ta như ngâm mình trong gió xuân.

- Ừ. Nguy Nguyên trả lời, rồi nghiêng người để đối phương đi vào.

- Băng sư tỷ đang tĩnh tọa ở chỗ này a. Thanh niên cười chào hỏi với Nhuế Băng đang ngồi. Thì ra chị xinh đẹp tên Băng a, thật là người cũng như tên, Nguy Nguyên thầm nói.

- Hoa sư đệ có việc sao? Vẻ mặt Nhuế Băng như thường, trong lời nói lại ngấm ngầm có ý xa cách.

- Chiều nay, thành phố Bell có 1 cuộc triển lãm hương liệu điều bồi của quý 1 năm nay, Thương Muội muốn mời sư tử cùng đi, không biết sư tỷ có thể nể mặt hay không? Vẻ mặt Hoa Thương Muội vẫn ôn hòa như thế, nụ cười mỉm làm người ta mê đắm, hơn nửa vẻ mặt tràn đầy tự tin.

Dường như vô luận là từ phương diện nào, kẻ tuyệt đối là đẹp trai về mặt ý nghĩ trước mặt này đều không cách nào gây phản cảm cho Nguy Nguyên. Nhưng nhìn thấy sự nhiệt tình trong mắt đối phương, Nguy Nguyên vẫn không cách nào kiềm chế được cảm giác không thoải mái. Nói tới cùng, Nguy Nguyên chẳng qua vẫn chỉ là 1 thiếu niên 14 tuổi, sùng bái thần tượng, mà chị lạnh lùng trước mặt này cứu mình 1 mạng, hơn nữa trong lòng hắn đã cho rằng Băng tỷ tỷ và YC có quan hệ mật thiết.

Nhìn thấy sự lịch thiệp của Hoa Thương Muội, trong lòng Nguy Nguyên vô cùng không thoải mái. Hắn đã vô thức quy cho Nhuế Băng là hồng nhan tri kỷ của YC, há để cho người khác chấm mút.

Vẻ băng sương trên mặt Nhuế Băng bỗng tăng thêm vài phần, giọng không vui nói: "Hoa sư đệ, xin tự trọng!"

Không biết tại sao, nghe thấy câu này, Nguy Nguyên đứng cạnh bàng quang không khỏi thầm thở phào 1 hơi.

Trái lại Hoa Thương tu dưỡng tốt, vội vàng nói: "Ngại quá, ngại quá, nếu như có chỗ nào đường đột xin sư tỷ lượng thứ. Thương Muội chỉ là thấy sư tỷ mỗi ngày đều ở trong phòng, sợ sư tỷ cảm thấy buồn, mới muốn mời sư tỷ đi ra ngoài. Vẫn mong sư tỷ đừng thấy lạ." Mặc dù là khiêm tốn, Hoa Thương Muội vẫn có vẻ ung dung, không thấy chút lúng túng, làm người ta rất khó sinh ra ác cảm.

Nhuế Băng tuy không thích người này, nhưng thấy hắn tiến thoái ung dung, không mất phong độ, cũng vì Hoa thúc mà cao hứng, ông ta đã thu được 1 đồ đệ tốt. Nhưng cho dù là vậy, Nhuế Băng lại không cho đối phương có chút cơ hội suy nghĩ nào, giọng nói vẫn lạnh băng như thường: "Cám ơn hảo ý của sư đệ, Nhuế Băng tâm lãnh, nhưng vẫn mời Hoa sư đệ không nên dùng loại việc thế tục này làm phiền Nhuế Băng!" Lời này của Nhuế Băng nói không khách khí đến tột cùng, phối hợp giọng nói như chém đinh chặt sắt, ý nghĩa trong đó không nói cũng biết.

Vẻ mặt Hoa Thương Muội lập tức lúc trắng lúc xanh!

Nguy Nguyên ở bên cạnh nhìn thấy quá sướng, vốn dĩ nhìn tên này không thuận mắt, bây giờ nghe thấy Băng tỷ tỷ nói không khách khí như vậy, bất giác, trong lòng Nguy Nguyên vui vẻ nói không ra lời. Hừ, nhân vật giống Băng tỷ tỷ thế này, đương nhiên cũng chỉ có YC mới xứng.

Căn phòng lập tức lạnh lẽo, không khí quái dị nói không ra lời. Chính ngay lúc này, Đặng Xung vội vàng chạy tới, lớn giọng la lên: "Nhị sư huynh, Băng sư tỷ, khách đến rồi! Khách đến rồi!"

Hoa Thương Muội lúc này đã hoàn toàn khôi phục như thường, thấy dáng vẻ vội vàng, quýnh quáng của Đặng Xung, cũng nhân cơ hội thoát ra khỏi đề tài vừa rồi: "Nhìn dáng vẻ ngươi, khẳng định là có nhân vật lợi hại nào tới rồi!" Đặng Xung là người cuồng nhiệt với võ thuật, vẫn luôn khát khao mài dũa với cao thủ, cho nên vừa gặp dáng vẻ cuồng nhiệt này của hắn, Hoa Thương Muội liền đoán ra nguyên nhân ở trong đó.

- Hì hì, vẫn là nhị sư huynh hiểu ta! Đặng Xung cười, tiếp theo lại quăng ra 1 câu cực kỳ có trọng lượng: "Người của Thiên La Tả gia đến rồi!"

- Cái gì? Hoa Thương Muội thất thanh la lên kinh ngạc. Trong mắt Nhuế Băng lóe lên 1 tia chiến ý như lưỡi đao!


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx