sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 304: Nguy Cơ

Vết nứt trên đất đột nhiên phát ra ánh sáng lam u ám, tình huống trước mắt làm mọi người đều ngớ người, chỉ có một người ngoại lệ, đó chính là Thạch Sùng Minh. Sắc mặt Thạch Sùng Minh đã trắng bệch, thất thanh kêu lên: “Lam cực trùng xà!” Hắn khi còn trẻ, trong quá trình khổ tu, từng nhìn thấy loại sinh vật đáng sợ này. Lần đó, hắn đứng ở một ngọn núi xa xa, nhìn thấy ở chỗ đằng xa hiện lên cuộc tàn sát bừa bãi của ánh sáng lam làm người ta lạnh lòng đó, mãi tới sau khi đám ánh sáng lam đó rút lui, hắn mới rón rén chạy tới chỗ đó để xem. Chỉ thấy trong vòng phương viên mấy dặm (1/2 km), khắp nơi tiêu điều, mấy đống mảnh vụn quang giáp tán loạn tứ phía.

Gương mặt mọi người vốn dĩ chẳng có bao nhiêu máu soạt cái cùng trở nên càng thêm trắng bệch.

Trên mặt đất, quang mang màu lam tối từ trong vết nứt trên mặt đất bắn ra, từ gần tới xa. Nếu như từ trên không nhìn xuống thì sẽ nhìn thấy một bức tranh kinh tâm động hồn, mặt đất trong phạm vi phương viên mấy km, giao thoa ngang dọc vô số tia sáng lam.

Tiếng soạt soạt càng lúc càng lớn, Thạch Sùng Minh phản ứng cực nhanh, hắn lập tức gọi ra quang giáp của mình, mấy hộ vệ còn lại lập tức phản ứng lại, nhốn nháo gọi ra quang giáp của mình. Nhưng trong lòng Thạch Sùng Minh lại lạnh lẽo, hắn biết, cho dù mình đã gọi ra quang giáp cũng đã trễ rồi.

Lam cực trùng xà là một loại sinh vật quần cư sống trong lòng đất, bọn chúng ngẫu nhiên mới tới mặt đất. Tính tình bọn chúng hung dữ, tới đi như gió, cực kỳ đáng sợ. Điều đáng sợ nhất còn là sự xuất hiện của chúng không có chút dấu hiệu báo trước nào, cực kỳ đột nhiên.

Quang giáp của mọi người xuất hiện ở trước mắt, buồng lái đã mở ra, giống như chỉ cần có thể chui vào buồng lái thì có thể chạy thoát. Tất cả hộ vệ liều mạng chạy về phía quang giáp.

- Đồ đần, toàn bộ trở lại cho ta. Mẹ nó, các người dám bỏ nhị tiểu thư lại mà chạy trốn sao? Thạch Sùng Minh nhìn thấy mấy hộ vệ này chỉ lo chạy trốn cho mình, tức đến mức mặt mũi méo mó.

Bước chân mấy hộ vệ đang bỏ chạy đó chững lại. Mọi người nhìn nhau, lại cúi đầu chạy trở lại. Thạch Sùng Minh nói không sai, nếu như Thạch Phù Âm xảy ra vấn đề, mấy người bọn họ cho dù có thể chạy thoát về, chỉ e cũng khó tránh cái chết. Bọn họ không giống hộ vệ thuê mướn thông thường, hộ vệ bên cạnh con cháu thế gia đều từ trong gia tộc tuyển chọn ra, người nhà bọn họ đều ở trong tộc. Nếu như bọn họ không lo cho nhị tiểu thư, bỏ trốn một mình, không chỉ trở về trong tộc, bản thân bọn họ khó thoát chết, vận mệnh người nhà bọn họ cũng sẽ trở nên vô cùng thê thảm.

Bọn họ vừa rồi bỏ trốn hoàn toàn là xuất phát từ bản năng bảo vệ bản thân, tiếng quát này của Thạch Sùng Minh lập tức kêu tỉnh bọn họ. Thạch Sùng Minh thầm than trong lòng, nhị tiểu thư cực ít ra ngoài, mấy hộ vệ theo bên mình bên cạnh này đều là mấy con gà mờ chưa từng trải qua chiến tranh, gặp phải mấy chuyện này lập tức thế trận loạn lạc.

Len lén liếc nhìn nữ võ thuật gia có thần sắc lạnh lẽo đó, chỉ thấy đối phương lúc này thần sắc như thường, hoàn toàn nhìn không ra chút kinh hoảng nào. Chỉ dựa vào khí độ này, mọi người ở đây đều so không được. Thạch Phù Âm từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh cha mẹ, nào đã trải qua việc đáng sợ thế này, sợ tới run lẩy bẩy, đôi tay nắm chặt lấy Nhuế Băng, gương mặt nhỏ đã như như một tờ giấy trắng.

Chính trong nháy mắt này, ánh sáng lam đã trở nên mạnh mẽ vô bì. Nhuế Băng lúc này mới nhìn rõ loại sinh vật gọi là Lam cực trùng xà này rốt cuộc là có hình dáng nào. Thân rắn dài tới hai, ba mét, mấy tia sáng lam này chính là bắn ra từ trong một đường vân màu lam trên thân rắn của chúng. Phần bụng có một miếng đệm thịt nhô lên, trên đỉnh đầu rắn có một cái sừng sắc nhọn, hai bên có chỗ thịt thở dẹt, chốc chốc lại phồng lớn, thu nhỏ.

Nhuế Băng lần đầu tiên nhìn thấy loại sinh vật kỳ quái này, trong lòng ngược lại không có sự kinh hãi gì, đối với giới giả mà nói, sự vật trên đời này có thể làm họ nhíu mày không hề nhiều. Với Nhuế Băng mà nói, đó càng thêm hiếm hoi vô cùng.

Nếu như căn cứ phân chia thực lực giới giả của thiên hà Hà Việt, hầu hết giới giả của năm thiên hà lớn đều không đạt chuẩn. Võ thuật của năm thiên hà lớn suy sụp từng ngày, so với cơ sở sâu rộng thế này của thiên hà Hà Việt đương nhiên không sao so được. Nhưng trong năm thiên hà lớn lại cũng không thiếu thiên tài, giống như Nhuế Băng, giao thủ với Diệp Trùng kích thích nàng bước vào cảnh giới giới giả, làm cho nàng thành giới giả thứ ba trong lịch sử trước giờ của Nhuế gia. Mà sau đó, liều mạng học tập điều khiển quang giáp như nàng, kiến thức được mở rộng, ngược lại loại suy ra, thực lực có chút tăng trưởng. Chính là ngăn cách chút xíu này làm cho thực lực của Nhuế Băng và thực lực của giới giả thông thường của thiên hà Hà Việt chẳng khác bao nhiêu.

Nữ võ thuật gia đã cực kỳ khó gặp, nữ võ thuật gia thì hoàn toàn là cực phẩm hiếm có siêu cấp.

Tốc độ của Lam cực trùng xà cực nhanh, nhưng ánh mắt sắc bén của Nhuế Băng lại nhìn rõ mỗi động tác của chúng vô cùng. Miếng đệm thịt của phần bụng đó chính là chỗ phát lực của bọn chúng, miếng đệm thịt bỗng nhiên phát lực, liền giống như một tia sáng lam mạnh mẽ bắn ra. Mà ánh sáng lam mạnh mẽ đó càng làm người ta khó mà nhìn rõ động tác của chúng.

Gặp họa đầu tiên chính là mấy cái quang giáp gọi ra đó, tiếng đing đing đing vang lên không ngớt, mấy con Lam cực trùng xà này giống như chùm ánh sáng màu lam do súng hồng ngoại bắn ra, giống như mưa đánh lên mấy cái quang giáp này.

Quang giáp cứng rắn vô bì trong khoảnh khắc tứ phân ngũ liệt, vô số mảnh vụn của quang giáp bắn tung tóe.

Trừ Nhuế Băng, gương mặt trắng bệch của mọi người càng thêm không có tí sắc nào. Lam cực trùng xà tuy hung danh hiển hách nhưng ai cũng không ngờ lại khủng bố tới mức độ này. Sắc mặt Nhuế Băng như thường, trong lòng lại kinh dị vạn phần, loại sinh vật này quả nhiên đáng sợ! Nàng là người duy nhất trong đám người này có thể nhìn rõ cả quá trình tấn công của Lam cực trùng xà.

Tốc độ của Lam cực trùng xà cực nhanh, chỗ tấn công của chúng chính là cái sừng xem ra có chút nhỏ nhắn trên trán đó của chúng. Mà điều làm Nhuế Băng kinh ngạc nhất là điểm tấn công của chúng lại hoàn toàn lập lại. Trừ Lam cực trùng xà tấn công đợt đầu, điểm tấn công của kẻ tấn công phía sau, hoàn toàn trùng hợp với điểm tấn công đợt đầu tiên. Quang giáp cứng rắn vô bì chính là bị công phá bởi tấn công chính xác liên tục như vậy.

Như vậy mới có việc bọn chúng chỉ dựa vào thân thể mà có thể đánh nát quang giáp. Người bình thường nhìn không rõ mấy chi tiết này, chỉ bị uy lực của Lam cực trùng xà làm kinh hãi. Nhưng Nhuế Băng nhìn rõ ràng cả quá trình lập tức mẫn cảm phát hiện chỗ đặc biệt của mấy Lam cực xà trùng này.

Kỳ thật, chỉ một con Lam cực xà trùng không hề đáng sợ như thế, chỗ đáng sợ là bọn chúng liên tục tấn công không ngừng.

Thạch Sùng Minh nhìn thấy quang giáp đã thành một đống mảnh vụn, trong lòng đã tuyệt vọng rồi. Ánh mắt hắn nhìn về phía nhị tiểu thư đầy vẻ áy náy.

Đây chính là hạn chế của sư sĩ, sư sĩ không vào quang giáp vô cùng yếu ớt. Cho nên nếu như sư sĩ gặp phải tập kích đột nhiên cận thân, khả năng mất mạng cực kỳ lớn, trừ phi sư sĩ này có kỹ xảo cận chiến cao siêu.

Một cái ống hợp kim vừa khéo rơi ở bên cạnh Nhuế Băng. Nhuế Băng nhẹ nhàng dùng chân gảy lấy, cái ống hợp kim đó liền tới tay của nàng. Kích cỡ, cân nặng của ống hợp kim đều khá hợp tay, tuy Nhuế Băng khá tự tin độ cứng của đôi tay mình, nhưng cục diện trước mắt vừa nhìn liền biết không thể kết thúc trong khoảng thời gian ngắn. Có vũ khí trên tay, cũng làm trong lòng Nhuế Băng hơi an tâm.

Trong tình huống thế này còn có thể thế nào? Chỉ có thể liều mạng một trận thôi!

Khí chất của Nhuế Băng đột nhiên xảy ra biến hóa kinh người, vốn dĩ chỉ là lành lạnh, đột nhiên giống như một thanh kiếm sắc rút ra khỏi vỏ, khí thế kinh người. Mái tóc dài đen nhánh không gió tự động, một bộ đồ luyện công màu trắng, tay phải cầm một ống hợp kim, anh khí bức người.

Nhẹ nhàng thò tay phủi một cái ở tay trái, đôi tay của Thạch Phù Âm vẫn luôn nắm chặc tay trái nàng thả ra. Tiếp theo đẩy một cái, Thạch Phù Âm loạng choạng té về phía Thạch Sùng Minh. Thạch Sùng Minh ngớ người, nhưng hắn phản ứng không chậm, vội vàng đón lấy nhị tiểu thư.

- Ở sau lưng tôi. Trong giọng nói lành lạnh lộ ra uy nghiêm không cho phép nghi ngờ.

Chính ngay lúc này, Lam cực trùng xà đã bắt đầu phát động tấn công mọi người.

Thần sắc Nhuế Băng nghiêm chỉnh, ngưng trọng, ống hợp kim trên tay đột nhiên cử động. Động tác của Nhuế Băng rất đơn giản nhưng mỗi kích đều tất trúng. Thủ đoạn tấn công của Lam cực trùng xà một khi bị biết tỏng, uy lực liền giảm vài phần. Dự đoán của Nhuế Băng càng lúc càng chính xác, độ rộng của động tác cũng càng lúc càng nhỏ.

Tiếng kêu thảm ở xung quanh vang lên khắp nơi, Nhuế Băng lại không dao động tí nào, tâm chí của Nhuế Băng kiên định vô bì, căn bản không vì bên ngoài mà bị quấy nhiễu. Với lại, trong lòng nàng đã định, nàng dù sao cũng chỉ có một mình, bảo hộ hai người đã là cực hạn của mình rồi. Bây giờ cũng chỉ có nhẫn tâm, bịt tai không nghe, động tác trên tay lại càng lúc càng tàn độc.

Thạch Sùng Minh ôm chặt nhị tiểu thư, nhìn sau lưng bộ đồ luyện công màu trắng như tuyết, đôi vai không hề rộng dày, phóng khoáng mà chắc chắn, lại cho người ta cảm giác an toàn không gì so sánh được.

Cô gái này rốt cuộc là ai?

Đối với thiếu nữ băng lạnh này, hắn trừ việc nàng tên gọi Nhuế Băng ra thì không biết gì cả. Nàng ta từ đâu tới, sư phụ là ai, tất cả mọi thứ hắn đều không biết.

Liếc mấy hộ vệ đã thành xương trắng đó, trong lòng Thạch Sùng Minh thê lương. Vô số cực trùng màu lam xông lên, giống như mưa ánh sáng màu lam cuồng bạo. Mà chính dưới màn mưa ánh sáng này, một màn côn ảnh lại dựng nên một không gian chỉ đủ cho ba người dung thân.

Tiếng bộp bộp không ngừng vang bên tai, tiếng soạt soạt giống như có cái gì đó đang cắn nuốt trái tim, thời gian trong khoảnh khắc này biến thành chậm chạp dị thường, nàng ta có thể chống đỡ bao lâu? Đây là vấn đề quan tâm nhất trong lòng Thạch Sùng Minh.

Hình như ở nơi nào đó, giống như có thiên ý, kẻ lúc này đối diện nguy cơ không hề chỉ có một mình Nhuế Băng.

Trong Hoa hoa công tử, mắt điện tử của Mục Thương chớp nháy điên cuồng, tiểu Thạch đầu đối diện quang não mặt đầy mồ hôi, hai mắt nhìn chằm chằm quang não, tay mau chóng cử động. Trúc Linh gương mặt khẩn trương nhìn tiểu Thạch đầu, ngay cả Liên Nguyệt vẫn luôn hoa si lúc này cũng thu lại dáng vẻ ngơ ngẩn vô dụng đó, cẩn thận từng li, thở mạnh cũng không dám.

Cuối cùng, tiểu Thạch đầu thở phào, nhưng lúc này mồ hôi trên trán đã thành mấy dòng suối nhỏ, toàn thân ướt đẫm. Ánh mắt Trúc Linh trở nên nhu hòa, đưa cho tiểu Thạch đầu một cái khăn lông. Tiểu Thạch đầu hiền lành cười với Trúc Linh. Liên Nguyệt ở một bên ghen tị nói: "Ài, ta thật là đáng thương a, lại không có ai cho ta khăn lông!"

Đáng tiếc là không có ai để ý tới hắn. Trúc Linh nhẹ giọng hỏi tiểu Thạch đầu: "Vừa rồi là chuyện gì?"

- Mục vừa rồi ở trên mạng mô phỏng gặp phải một tên cực kỳ lợi hại, hai người dây dưa một hồi. Sau đó lại đến một tên rất lợi hại đứng một bên xem, cho nên ta lên giúp đỡ. Nhưng sau đó cũng rất nguy hiểm a, suýt nữa thì Mục đã bị dính trong đó rồi. Tiểu Thạch đầu hồi tưởng lại nguy hiểm vừa rồi nói.

- Không thể nào! Trên mạng mô phỏng, còn có ai cường hãn hơn Mục lão đại? Liên Nguyệt thất thanh nói. Đích xác, khoảng thời gian này, Mục ở trên mạng mô phỏng có thể nói là mạnh không gì cản được, điểm này bọn họ có thể hội sâu sắc. Ngay cả Thương, ở trên mạng mô phỏng cũng gần như có thể nghênh ngang đi lại. Nhưng bây giờ lại chui ra mấy tên có thể chống chọi với Mục, thế nào làm Liên Nguyệt không kinh ngạc chứ?


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx