Diệp Trùng không đứng dậy, tình hình trước mắt còn lâu mới tới lúc quan trọng nhất. Nếu như một khi lấy toàn bộ tất cả sức mạnh ra, vậy phòng tuyến này tuyệt đối kiên trì không được bao lâu. Nhưng Diệp Trùng cũng hiểu mình vô luận thế nào cũng không có quyền chỉ huy, cho nên cũng lười đi can thiệp. Hơn nữa, trình độ mấy học viên này làm kẻ quen nhìn sự phối hợp chiến thuật hoa lệ của Tang tộc như Diệp Trùng thật sự cảm thấy không có chút hứng thú nào.
Ài, đáng tiếc bọn người Tang Phổ không ở chỗ này, cục diện trước mắt tuy không tốt, nhưng vẫn chưa tới lúc Diệp Trùng gấp rút vì an nguy của mình. Loại nguy hiểm mức độ này, trong mắt đã nhìn quen sóng to gió lớn của Diệp Trùng quả thật không xem là gì, trận chiến đấu đó của Tang gia thôn mới gọi là kinh tâm động phách a!
Trên mặt mỗi người xung quanh đều là vẻ kinh hoảng, chỉ mình Diệp Trùng trấn định như không.
Griffiths đi tới trước mặt Diệp Trùng, khom lưng, giọng nghiêm chỉnh nói: "Thật không phải, hành vi vô lễ vừa rồi gây thương hại cho anh, tôi là một điều bồi sư, có thể để tôi xem tay của anh không? Chỗ tôi có thuốc cầm máu."
Diệp Trùng không hề mở mắt, chỉ lạnh nhạt nói: "Không cần, cám ơn."
- Ah, ha ha, tiểu Phi tử (Griffiths = Phi Tư), con quả nhiên không sao! Thật là quá tốt rồi. Một giọng nói vang dội vang lên sau lưng Griffiths.
Ánh mắt Griffiths sáng lên, vui vẻ xoay người: "Phá Xa thúc thúc!"
Một lão già chỉ có một mét sáu, tướng tá lại hùng tráng vô bì, cơ nhục phồng lên như cục sắt, cả người đứng ở đó giống như một cái tháp bằng thép. Thêm vào mặt đầy hung tợn, vừa nhìn liền biết không phải người tốt gì. Học sinh xung quanh rõ ràng có chút sợ lão già này, theo bản năng giữ một khoảng cách nhất định với lão.
Ngược lại với mấy học sinh này, Griffiths kêu lớn một tiếng, rồi lao bổ vào lòng lão già, nhưng rất mau liền nhỏ giọng khóc trong lòng lão già. Lão già rõ ràng chưa từng trải qua chuyện này, lập tức luống cuống tay chân, vội lên tiếng an ủi. Cảnh tượng trước mắt cực kỳ quái dị, một cô gái một mét bảy, ở trong lòng một lão già một mét sáu ra sức khóc lớn, lão già không thể không nhón đầu ngón chân.
- Tiểu Phi tử, sao thế? Đừng khó nữa, đừng khó nữa a, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Lão già luống cuống tay chân.
Đôi vai Griffiths không ngừng rung động, nước mắt thế nào cũng không ngừng được: "Hu hu... hu hu... chip... toàn bộ chip rơi hết rồi!"
- A! Lão già không nhịn được thất thanh kêu lên: "Tiểu Phi tử, chip tại sao rơi hết vậy? Đó chính là tâm huyết một đời thầy con a. Thời gian mấy năm nay của con không phải cũng bỏ hết vào trong đó sao?"
Griffiths càng khóc dữ hơn, ngắt quãng nói lại tình hình vừa rồi một lượt.
Thần sắc lão già tối sầm, nhưng vẫn lên tiếng an ủi: "Đừng đau lòng, tiểu Phi tử, con có thể sống là tốt rồi, thầy con ở trên trời có linh cũng sẽ vì con mà vui mừng. Chip đã không còn thì có thể nghiên cứu lại, người mất rồi, vậy thì cái gì cũng không có."
Lão già sải bước tới trước mặt Diệp Trùng, cong người hành lễ: "Cậu trai trẻ, cám ơn cậu."
Đối phương lịch sự, lễ độ làm Diệp Trùng có chút hảo cảm, mở mắt, lạnh nhạt nói: "Không cần khách khí."
- Ha ha! Lão già cười ha hả, tay phải liền vỗ vai Diệp Trùng: "Lão đệ ta vừa nhìn liền biết là một người tốt, tuy tướng tá có chút khó khăn, nhưng, hì hì, tự nhiên không phải nhân vật thông thường gì."
Diệp Trùng không quen người khác tiếp xúc thân thể của mình, tư thế ngồi thẳng trên đất không đổi, hai tay nhẹ nhàng vỗ lên đất một cái, cả người liền giống như bôi dầu, thoắt cái trượt sang một bên.
Trước mắt lão già sáng lên: "Võ thuật gia."
Một thành phố khác của hành tinh Chu Gian, trên nóc một tòa nhà cao nhất của trung tâm thành phố, hai người nhìn thảm kịch đang xảy ra phía dưới, ai nấy lộ ra chút vẻ bất nhẫn. Hai người này lại chính là hai người của Hôi cốc mà Diệp Trùng gặp được trên tàu vũ trụ.
- Đội trưởng, tình hình nghiêm trọng hơn dự tưởng của chúng ta rất nhiều a. Vẻ mặt thanh niên tóc dài ngưng trọng.
Người trung niên gật đầu, vẻ mặt không đổi: "Ừm, đích xác nghiêm trọng hơn dự tưởng của chúng ta rất nhiều."
- Thật là diệt tuyệt nhân tính! Thanh niên tóc dài phẫn nộ nói.
Người trung niên dẫn đầu gọi ra quang giáp, đầu cũng không quay lại: "Đừng phí lời nữa, làm việc." Hai cái quang giáp biến mất trên không.
Nhuế Băng co giò chạy như điên, mũi chân điểm lên mọi chỗ có thể mượn lực của kiến trúc xung quanh, lực bạo phát siêu mạnh so với mấy con chuột đó càng kinh người, cảnh vật hai bên mau chóng trôi lại phía sau, chỉ để lại xung quanh góc nhìn nhìn của nàng các đường nét hoặc nhẹ hoặc nặng, hoặc đậm hoặc nhạt.
Một con chuột đột nhiên nhảy lên cao, giống như lò xo lao bổ về phía Nhuế Băng đang ở trên không.
Nhuế Băng nhẹ nhàng cong eo, thân hình nguy dị cong ở trên không không có chỗ mượn lực, xuýt xoát tránh con chuột này.
Nhuế Băng một thân đồ trắng cô đơn lầm lũi trên đường nổi bật vô bì, vô số chuột trên đường cùng nhìn chằm chằm vào bóng người mau chóng như cầu vồng trắng này, con chuột vừa rồi đó lại vô nghi trở thành người làm mẫu, tiếng chít chít lập tức vang lên khắp con đường.
Vô số chuột nhao nhao nhảy lên, lao tới cắn Nhuế Băng đang men theo cửa tiệm hai bên đường tiến tới trước.
Ánh mắt Nhuế Băng đột nhiên sáng lên! Đây chỉ e là giờ phút nguy hiểm nhất mà nàng trải qua trong hơn hai mươi năm trở lại đây, nhưng nàng lại không có chút hoảng sợ nào.
Bươm bướm xuyên hoa! Nhuế Băng giống như một con bướm trắng, xuyên qua giữa đám chuột không ngừng lao tới. Quỹ tích do vô số đường cong nhỏ bé tạo thành, nếu như Diệp Trùng ở chỗ này cũng nhất định tán thán không thôi. Cảnh tượng trước mắt chỉ e bản thân Diệp Trùng cũng không làm tốt hơn được thế này.
Vừa chạm liền rời đi, phiêu hốt tựa kinh hồng (thiên nga kinh sợ mà bay lên).
Phía trước, một con chuột phục trên đường Nhuế Băng phải qua, chân sau gập lại, ra vẻ muốn lao tới, cặp mắt đỏ rực lấp lánh hung quang, Nhuế Băng thậm chí có thể nhìn rõ cơ nhục chân sau của con chuột đó đã bắt đầu rung lên.
Chít! Con chuột to lớn này dùng phương thức Thái sơn áp đỉnh lao tới Nhuế Băng, mà chuột ở phía dưới và phía sau, con nào cũng nhao nhao lao tới Nhuế Băng, bốn phương tám hương đều là bóng chuột.
Nhuế Băng hừ nhẹ một tiếng, cặp mắt đột nhiên sáng lên, nóng rực như mặt trời! Chiêu từng sử dụng qua trong quá trình tỉ thí với Diệp Trùng đó lại một lần nữa đánh ra không giữ lại chút nào! Chỉ là Nhuế Băng hiện giờ vượt xa lúc đó, uy lực của chiêu này hôm nay lộ ra toàn bộ diện mạo!
Con chuột lao tới phía trước đó, thân ở trên không, mắt thấy sắp lao tới Nhuế Băng.
Không có bất cứ dấu hiệu báo trước nào, con chuột đó bỗng nhiên cứng lại, cặp mắt đột nhiên lồi ra ngoài. Bụp một tiếng, đột nhiên nổ tung. Chít, một tiếng kêu thảm, con chuột này lập tức mềm oặt rơi từ trên không xuống, đè cho mấy con chuột phía dưới đó kêu chít chít.
Có lẽ không có một loại công kích nào dọa người hơn cái này! Không, đích xác mà nói, phải là dọa chuột!
Mọi con chuột đều nhao nhau lùi ra sau, hoảng sợ nhìn Nhuế Băng.
Nhuế Băng lúc này, khí chất biểu hiện ra so với bình thường hoàn toàn bất đồng, toàn thân tỏa ra khí tức làm người ta sợ hãi, ánh mắt lấp lánh, lại cho người ta cảm giác xung quanh lúc tối lúc sáng.
Chậm bước mà đi, Nhuế Băng thong thả mà trấn định, chỗ đi qua, con chuột nào cũng nhao nhao lùi ra sau.
Không do dự thêm, mũi chân Nhuế Băng phát lực, thân hình mạnh mẽ lao về phía trước, nhưng lần này lại không có con chuột nào dám tấn công trước và dưới.
Một cánh cửa, một hàng chữ len vào trong mắt của Nhuế Băng: Ân Cách Lạc Đế học viện. Nhuế Băng thở ra một hơi dài thượt, trong lòng yên ổn, bước chân lại không khỏi mềm đi, suýt nữa thì té ngã. Thể lực vốn không phải sở trường của Nhuế Băng, một đoạn đường kinh hiểm này, thể lực của nàng tiêu hao phần lớn, thậm chí còn ra ngoài dự liệu của bản thân nàng.
- Ha ha, lại là võ thuật gia. Lão già cười to ha hả, không ngừng xoa tay, dáng vẻ vô cùng hưng phấn.
Griffiths ở bên cạnh nói: "Đúng vậy, thân thủ của vị đồng học này rất lợi hại đó."
Diệp Trùng lại nhắm mắt, không để ý tới hai người, đại chiến đang tới, giữ thể lực mới là việc quan trọng nhất trước mắt.
- Hì hì, anh bạn trẻ, ta cho cậu xem thứ tốt. Lão già thần bí nói.
Nhưng Griffiths bên cạnh lập tức vạch trần lão già: "Ừm, Phá Xa thúc thúc là giáo sự cơ giới cổ đại, chỗ ông có rất nhiều trang bị phù hợp cho võ thuật gia sử dụng, có lẽ có một hai món phù hợp cho anh dùng."
- Cơ giới cổ đại. Diệp Trùng bỗng mở trừng cặp mắt.
Trên không đột nhiên truyền tới một tiếng chim kêu lảnh lót, tiếp đó, vài tiếng chim kêu vang lên đây đó. Người trong tòa nhà học đường sắc mặt ai nấy đều biến đổi, mỗi người đều biết điều này có ý nghĩa gì. Sinh vật thuộc loại bay trong lần biến dị này quả nhiên cũng không may mắn thoát được a.
Vẻ mặt lão già cũng trở nên kỳ lạ vô bì, căm hận chửi rủa vài câu, hồi lâu sau mới khôi phục bình thường, lại nhìn thấy vẻ mặt của Diệp Trùng không chút biến hóa, vẫn thản nhiên như không, không khỏi kỳ quái hỏi: "Anh bạn trẻ, chẳng lẽ cậu không lo lắng ư? Không sợ ư? Đám quái vật này sắp tấn công tới rồi, như thế mọi người đều tiêu tùng hết đó."
Diệp Trùng trả lời: "Lo lắng có ích sao? Hoảng sợ có ích sao?"
Lão già ngẩn người, lập tức cười to ha hả: "Ha ha, không ngờ ta tuổi tác thế này lại ngay cả một học sinh cũng không bằng, xem ra thật sự già rồi."
Cục thế mau chóng ác hóa, trên không, mấy loại chim cũng biến dị đó điên cuồng tấn công quang giáp đang ở trên không. Nguy hiểm nhất ở trong này vốn dĩ chính là thuộc về một số loại chim hung dữ, sau khi trải qua biến dị, sức tấn công của chúng càng đáng sợ hơn, mỏ và vuốt là vũ khí thường dùng nhất của chúng. Trên không vốn dĩ chính là lãnh địa của chúng, không có cái gì linh hoạt hơn chúng ở trên không, vô luận quang giáp có ưu tú hơn ở trước mặt khả năng bay cao siêu của chúng cũng chỉ có thể mồ hôi đầy mặt (xấu hổ).
Công kích trên mặt đất cũng càng lúc càng mãnh liệt, trừ chuột, sinh vật khác càng nhiều không kể xiết. Điều làm người ta căm ghét nhất vô nghi là bò sát loại gián. Sau khi trải qua biến dị, thể hình của chúng con nào cũng to lớn vô bì, kích cỡ cái cối xay chỗ nào cũng có thể thấy. Với lại, điều làm người ta đau đầu nhất vô nghi lại là số lượng của chúng.
So ra, thể hình của chúng càng nhỏ thì số lượng càng nhiều, càng dễ dàng đột phá vành đai phòng thủ của quang giáp.
- A! Tiếng kêu hoảng sợ của học sinh nữ vang lên khắp nơi, có lẽ mỗi cô gái đều không thích loại sinh vật này. Vốn tỉ mỉ, Diệp Trùng đã phát hiện vài đặc điểm: thứ nhất, thể hình mấy sinh vật đã trải qua biến dị này đều xảy ra sự bành trướng kịch liệt; thứ hai, toàn bộ cặp mắt của mấy sinh vật này đều biến thành đỏ rực; thứ ba, mấy sinh vật này sau khi trải qua biến dị cuồng bạo vô bì, rất có tính công kích.
Diệp Trùng lập tức có phản ứng, đột nhiên vọt lên, một chân đạp trúng một con gián to ở trước nhất. Vù, con gián to đó giống như banh da bị đạp cho văng xa ra ngoài.
Động tác của Diệp Trùng lập tức đề tỉnh mọi người, Mễ Đức và tên mập vẫn luôn co rút ở một bên lại vội vàng ra tay. Phần lớn học viên ở chỗ này đều có chút cơ sở võ thuật, hơn nữa trong đó có một bộ phận kha khá là học sinh khoa võ thuật, nhất thời, thế tiến tới như thủy triều của mấy con bò sát này lại bị bất ngờ áp chế lại.
Không ngờ mấy con bò sát này tuy sức tấn công không hề mạnh, nhưng sự bền bỉ của sức sống lại vượt xa tưởng tượng của mọi người, không hổ danh tiếng tiểu cường.
Diệp Trùng quét nhìn xung quanh, ánh mắt liếc về phía bức tượng ngay chính giữa tòa nhà học đường đó, đó là một bức tượng người đẹp bằng kim loại, nghe nói là tác phẩm một đời của đại sư Ám Dạ Lạc Tuyết, nửa thân trên trần trụi của người đẹp phác họa nên một đường cong cực kỳ ưu mỹ, đôi tay hướng lên hình thành trạng thái lan hoa.
Diệp Trùng một bước liền lóe tới bên cạnh bức tượng này, một cước đạp ngã bức tượng này, tiếp theo một tay nhấc cổ tay hợp lại một chỗ của đôi tay bức tượng người đẹp đó, bức tượng nặng tới nửa tấn này lại bị hắn mạnh mẽ nhấc trên tay.
- Tránh ra! Diệp Trùng quát lớn một tiếng.
Học viên trước mặt quay đầu nhìn, lập tức hồn phi phách tán, vừa lăn vừa bò thụt lùi ra sau.
@by txiuqw4