Toàn thân Nhuế Băng chấn động, Thạch Phù Âm đang ôm trên người suýt nữa rơi xuống, hoảng sợ tới mức Thạch Phù Âm a lên một tiếng chói tai, ôm chặt lấy Nhuế Băng. Nhuế Băng lại như không nghe thấy tiếng thét của Thạch Phù Âm, cặp mắt nhìn chằm chằm Diệp Trùng, hoàn toàn không thể tin được.
Chính ngay lúc này, một trận gió thổi tới, cặp mắt Nhuế Băng bỗng nhiên lộ ra vẻ vui mừng, là mùi vị này! Tuy diện mạo người trước mặt và hắn khác biệt quá nhiều, nhưng mùi vị này lại tuyệt đối là mùi vị của hắn! Từ nhỏ tới lớn, tới tận bây giờ, hắn là đàn ông từng tiếp xúc thân mật nhất với nàng, nhớ tới tình cảnh hôm đó khi hắn liếm cổ mình, ráng hồng yên lặng phủ đầy cổ phấn của Nhuế Băng, cũng chính là lần đó, Nhuế Băng đã nhớ được mùi vị trên người Diệp Trùng.
Người trước mắt chính là Diệp Trùng, nàng chắc chắn 100%.
Trong mắt người bên cạnh, cặp mắt lạnh lùng của người đẹp mặc đồ trắng này giống như trong khoảnh khắc tan chảy, mê mẩn nhìn Diệp Trùng.
Chẳng lẽ đây chính là ý trung nhân của Băng tỷ tỷ? Thạch Phù Âm tò mò đánh giá người đàn ông trước mặt này, một gương mặt gần như có thể nói là khủng bố làm dọa nàng nhảy dựng lên, thật đáng thương! Đây là suy nghĩ đầu tiên dâng lên trong lòng Thạch Phù Âm, nhưng tiếp theo, nàng đối với gã xấu xí này càng thêm tò mò. Áng hồng nổi lên trên cổ Nhuế Băng, người khác nhìn không thấy nhưng nàng lại nhìn rõ mồn một, người đàn ông làm cho Băng tỷ tỷ động tâm thế này nhất định có chỗ hơn người.
Thạch Phù Âm tâm tư linh tuệ, Tây Gia lấy lòng Nhuế Băng, nàng nhìn rõ ràng, nhưng sự lạnh nhạt, thậm chí căm ghét của Nhuế Băng đối với Tây Gia nàng cũng cảm nhận được. Vô luận là ăn nói, cử chỉ, phong độ, khí chất, Tây Gia đều rất có phong phạm của con cháu thế gia. Nhưng một người như vậy, Băng tỷ tỷ đối với sự nịnh nọt của hắn lại phản cảm như thế, ngược lại lại thích một người đàn ông thế này, làm sao mà không làm người ta kỳ quái?
Hai người Diệp Trùng, Nhuế Băng bốn mắt đối diện, nhìn nhau không nói, bọn họ đều nhớ lại khoảng thời gian lúc trước.
Người xung quanh nếu như vẫn còn nhìn không ra quan hệ giữa hai người, vậy tuyệt đối có thể tự cắt cổ mình rồi. Không có ai nói gì, đều yên lặng. Trong mắt Griffiths lộ ra thần tình phức tạp, nàng không biết trong lòng mình rốt cuộc là sao mà lại có chút khó chịu.
Chẳng lẽ mình đã thích hắn? Một ý nghĩ thế này đột nhiên nhảy ra trong đầu nàng, trong lòng Griffiths bỗng nhiên hoảng sợ, nhưng nàng lập tức phủ định, làm sao có thể? Tên này lãnh khốc như vậy, không có chút mùi vị tình người, tướng mạo lại khó xem, còn tát mình một tát, quả thật không có chút chỗ tốt nào, mình làm sao có thể thích một người thế này? Thật là suy nghĩ buồn cười a!
Nhưng trong đám thi thể khắp nơi, hình ảnh một thiếu niên cầm thương thong dong đứng lại không tự chủ được xuất hiện trong đầu nàng, còn có dáng vẻ chuyên chú trên mặt lúc hắn điều bồi.
Griffiths đột nhiên cảm giác trên mặt mình có chút nóng, chột dạ liếc nhìn xung quanh, phát hiện không có ai chú ý mình, lập tức thở phào.
- Tìm một phòng. Diệp Trùng quét một vòng, xung quanh nhiều người như vậy, quả thật không phải là một nơi nói chuyện.
- Được. Nhuế Băng trả lời không chút do dự.
Mễ Đức ở một bên nhẹ giọng lẩm bẩm: "Không phải chứ, lão đại cũng quá mạnh rồi! Vừa gặp mặt liền vào phòng?"
Tên mập vội vàng gật đầu: "Đúng vậy, đúng vậy, quả nhiên là lão đại, phong cách thật sự là quá trực tiếp! Ta thích!" Griffiths ở bên cạnh nghe thảo luận của hai người, mặt trong khoảnh khắc tức tím tái, nhưng chủ nhiệm giảng dạy ở một bên lại lộ ra vẻ ta cũng lo là thế, ám muội nhìn hai người.
Liếc nhìn Thạch Phù Âm trên tay, Thạch Phù Âm lập tức ngoan ngoãn nói: "Băng tỷ tỷ yên tâm đi, em muốn đứng một lát."
Gật đầu, Nhuế Băng thả Thạch Phù Âm xuống.
Trong phòng, Diệp Trùng và Nhuế Băng nhìn nhau không nói, hồi sau, Diệp Trùng mới mở miệng: "Cô tại sao cũng tới chỗ này?"
- Bị người ta ép buộc mà tới. Nhuế Băng nói đơn giản.
Diệp Trùng ngớ người, nói: "Ép buộc?"
Nhuế Băng gật đầu, nói: "Tôi cũng không biết tại sao."
Ra vậy a, trong lòng Diệp Trùng có chút thất vọng, hắn vẫn muốn từ chỗ Nhuế Băng biết được nàng làm sao tới được chỗ này. Lập tức, hắn nghĩ tới gì đó, không khỏi hỏi: "Mấy người Tiền gia gia vẫn tốt chứ?"
- Vẫn tốt.
Hai người, anh một câu, tôi một câu dùng một loại ngữ điệu cực kỳ bình đạm thực hiện đối thoại. Nếu như có người ngoài ở đây, nhất định sẽ kinh ngạc tới mức ngay cả cằm cũng rớt xuống, nhưng hai người lại không có bất cức cảm giác không phù hợp.
Đột nhiên, hai người đều cảm thấy hết đề tài.
Trầm mạc hồi lâu, trong phòng lặng yên.
Nhuế Băng cúi đầu, đột nhiên hỏi một câu vô cùng có lực sát thương: "Anh chuẩn bị khi nào lấy ta?"
- Lấy? Diệp Trùng ngớ người, hắn hiện giờ không hề giống lúc trước, cái gì cũng không hiểu, một từ "lấy" này hắn hiện giờ cuối cùng có sự hiểu biết ở trình độ nhất định, nhìn Nhuế Băng, nghiêng đầu hỏi: "Ta tại sao phải lấy cô?"
- Anh đã hôn ta. Nhuế Băng nói rất trực tiếp, trong bất tri bất giác áng hồng lại phủ lên cái cổ phấn, nhưng nàng vẫn nhìn thẳng Diệp Trùng.
Một từ "hôn" này Diệp Trùng từng thấy trên sách, nhưng động tác cụ thể và phương thức hành động cụ thể của từ này đối với Diệp Trùng mà nói, quả thật là có chút thần bí. Nhưng vô luận là trong tác phẩm nào, hôn chỉ khi hai bên đều yêu nhau thì mới xảy ra, nhưng lại không có bất cứ một tác phẩm nào lại từng miêu tả qua chút gì về động tác này. Đương nhiên, từ yêu này đối với Diệp Trùng mà nói đích xác cũng chút khó hiểu, nhưng ở trong rất nhiều tác phẩm nhân văn, đây là bước đầu tiên của cái gọi là kết hôn.
- Ta chưa từng hôn. Diệp Trùng lục tìm tỉ mỉ ký ức trong đầu, nghĩ cả ba phút, hắn trả lời rất khẳng định.
- Anh từng hôn! Nhuế Băng không có bất cứ do dự nào, cực kỳ kiên quyết nói.
- Chưa từng hôn! Diệp Trùng lắc đầu, hắn có đủ tự tin đối với trí nhớ của mình.
- Anh từng hôn! Nhuế Băng vẫn kiên quyết như thường.
Diệp Trùng nhìn Nhuế Băng, hắn không nghĩ tới đối phương lại kiên quyết như vậy, chẳng lẽ hắn thật sự từng hôn? Diệp Trùng có chút chần chừ. Động tác hôn này vô luận là từ bắt đầu tới kết thúc, quá trình trong đó nên thực hiện thế nào, hai bên phối hợp thế nào đều hoàn toàn không biết, đối với trí nhớ của mình, hắn có đủ tự tin, nhưng đánh giá thế nào hắn lại là kẻ tay ngang.
Nhưng Diệp Trùng vẫn tiến hành đấu tranh lần cuối: "Ta chắc là chưa từng hôn."
- Anh từng hôn! Ánh mắt của Nhuế Băng kiên quyết tới mức không nhìn thấy bất cứ sự dao động nào.
- Ta thật từng hôn? Diệp Trùng thử hỏi.
- Từng hôn! Ngữ khí của Nhuế Băng khẳng định vô nghi.
Xem ra mình thật sự từng hôn rồi, trong lòng Diệp Trùng than thở không thôi, đối phương Diệp Trùng tuy không hề hiểu quá rõ, nhưng rất hiển nhiên, nàng không hề lấy vấn đề này ra làm trò đùa. Nhưng, mình rốt cuộc là hôn lúc nào? Hôn lại là một động tác thế nào chứ? Diệp Trùng thuần khiết hiện giờ lại đang suy nghĩ vấn đề này, không biết Nhuế Băng biết thì sẽ có cảm giác thế nào.
- Tôi hôn lúc nào? Diệp Trùng cẩn thận hỏi, hắn có thể từ miệng của Nhuế Băng phán đoán được hôn rốt cuộc là một động tác thế nào.
Vẫn một mực nhìn chằm chằm Diệp Trùng từ nãy giờ, mặt Nhuế Băng thoáng cái đỏ lên, ráng hồng dùng một loại tốc độ mà mắt thường có thể thấy được màu chóng từ sau gáy lan lên mặt.
Xem ra mình thật sự từng hôn rồi! Một điểm hy vọng cuối cùng trong lòng Diệp Trùng cũng bị đập vỡ rồi, nhưng hắn muốn xác định một chút, cái từ thần bí này rốt cuộc là thế nào.
Đầu Nhuế Băng cúi xuống càng thấp hơn.
Hô hấp tăng tốc, sắc mặt đỏ bừng, tính cảnh giác giảm xuống, nhìn Nhuế Băng có trạng thái hoàn toàn khác bình thường ở trước mắt, Diệp Trùng phỏng chừng mình chỉ e là hỏi không ra được cái gì rồi.
Quả nhiên, cả nữa ngày Nhuế Băng cũng không ừ hử ra sao cả.
Cuối cùng, Diệp Trùng không thể không đưa ra kết luận: "Ừm, vậy vấn đề này chúng ta tạm thời gác lại một thời gian."
- Ừm, sau này ta sẽ luôn theo anh. Vẻ mặt Nhuế Băng khôi phục bình thường.
Nghiêng đầu nhìn Nhuế Băng, Nhuế Băng lập tức lĩnh hội được ý của Diệp Trùng, không có bất cứ dấu hiệu nào, ánh mắt Nhuế Băng đột nhiên sáng lên, lóe lên một quang mang kỳ dị. Toàn thân Diệp Trùng căng thẳng, một loại cảm giác nguy hiểm cực độ đột nhiên dâng lên, vừa muốn có động tác thì lại phát giác trong không khí không có vật gì phảng phất như sợi dây trói chặt hắn lại, khó mà cử động.
Gần như là bản năng, ánh bắt Diệp Trùng đột nhiên sáng lên, đường màu lam vốn dĩ đã biến mất lại một lần nữa xuất hiện, vô số đường màu lam giống như cá dùng tốc độ cực cao di chuyển vô trật tự trong tầm nhìn của Diệp Trùng.
Đường màu lam cấp tốc di chuyển biến ảo, phút chốc, mấy đường màu lam này đột nhiên tập trung vào một điểm, trong cả tầm nhìn trống rỗng chỉ có một điểm màu lam sáng rực.
Hoàn toàn không có bất cứ suy nghĩ nào, cổ họng Diệp Trùng co rút kịch liệt, một luồng sóng âm vô hình mạnh mẽ đánh về phía điểm lam sáng rực đó.
Yết ba hống!
Điểm lam trong không khí đó dao động kịch liệt nhưng lại không hề biến mất. Diệp Trùng cảm nhận được chấn động của không khí xung quanh, quang mang cặp mắt Diệp Trùng càng sáng hơn, cổ họng lại rung động kịch liệt một cái, lại là một luồng sóng âm.
Dao động của điểm lam càng thêm kịch liệt.
Cái Yết ba hống thứ ba chính xác vô bì đánh trúng điểm lam.
Bộp, một tiếng nhẹ vang lên, cảm giác trói buộc xung quanh Diệp Trùng cuối cùng cũng biến mất.
Trong phòng khắp nơi là mảnh vỡ thủy tinh, một đống bừa bộn, không khí trong phòng không ngừng dao động.
Nhuế Băng không nói gì, chỉ nhìn Diệp Trùng, nhưng tiếng hô hấp gấp rút chứng tỏ cử động vừa rồi không hề là một việc nhẹ nhàng. Hô hấp của Diệp Trùng cũng gấp rút, thi đấu trong khoảnh khắc ngắn ngủi vừa rồi cũng tiêu hao thể lực của hắn cực kỳ lớn.
- Cô tiến bộ rất lớn. Trong lời Diệp Trùng có mang theo chút khen ngợi.
- Anh cũng vậy. Nhuế Băng và Diệp Trùng nhìn nhau, lại có vài phần ăn ý đồng thời cười nhẹ.
Diệp Trùng lấy ra công tắc không gian của Thủ Hộ: "Cho cô, đeo lên, khẩu lệnh là Số hai."
Gương mặt đã khôi phục bình tĩnh của Nhuế Băng soạt cái lại đỏ lên một lần nữa, trong miệng lại ừ một tiếng, nhận lấy công tắc không gian của Thủ Hộ, yên lặng đeo lên ngón vô danh trên tay phải của mình.
Chính ngay lúc này, cửa lại binh một cái, bị người ta mạnh mẽ tông mở ra.
@by txiuqw4