Từ Hoán bảo các đi ra, Diệp Trùng liền thay đổi trạng thái, thực hiện việc mua sắm vô cùng điên cuồng. Túi lớn túi nhỏ, làm cho trên tay mỗi người đều không có chỗ trống, trong khoảng thời gian cực ngắn, vật phẩm Diệp Trùng thu mua đã vượt qua tổng lượng mua sắm của hai người Nhuế Băng và Griffiths. Nhưng Vương Mông cũng nhìn ra một chút manh mối, toàn bộ những thứ tên này mua đều là tài liệu điều bồi.
Hắn là một điều bồi sư? Nhìn lại thể hình yếu đuối của Diệp Trùng, Vương Mông lại cảm thấy suy đoán này chắc là khá hợp lý.
- Chỗ này của các người có công cụ điều bồi không? Diệp Trùng quay mặt hỏi Vương Mông. Quả nhiên, Vương Mông thầm nghĩ, thì ra tên này thật sự là điều bồi sư. Nếu như vậy, Diệp Trùng tại sao có thể trở thành người dẫn đầu của đoàn người này cũng có giải thích hợp lý nhất.
Ý nghĩ này chỉ thoáng qua trong đầu hắn, miệng lại trả lời không chậm: “Có, đợi lát trở về trong trang, tôi sẽ dẫn ngài đi.”
Điều bồi sư tuy ở chỗ này không thịnh hành giống như võ thuật gia và thuật thừa sư, nhưng là nghề nghiệp cực kỳ được người ta tôn kính. Bởi vì gần như toàn bộ thuốc men đều từ tay họ mà ra, trong một đội ngũ nếu như có một điều bồi sư, vậy năng lực sinh tồn của đội ngũ này sẽ tăng lên một bậc.
Ở tinh khu tự do, so với võ thuật gia và thuật thừa sư, số lượng điều bồi sư hiếm hoi hơn nhiều, sự truyền thừa của điều bồi sư so với của võ thuật gia và thuật thừa sư càng thêm nghiêm ngặt. Một điều bồi sư trưởng thành, trong cả cuộc đời, thu nhận đồ đệ sẽ không quá năm người. Chỉ có mấy thế gia điều bồi có lịch sử lâu đời đó mới có cơ chế điều bồi đặc thù, số lượng điều bồi sư mới có chút khả quan, cũng chính vì như vậy, điều bồi sư ưu tú cũng vẫn luôn là đối tượng mà mỗi bộ tộc có thực lực ra sức lôi kéo.
- Anh muốn điều bồi cái gì? Griffiths vô cùng tò mò, nhiều ngày như vậy, lần đầu tiên mở miệng nói chuyện. Không giống Diệp Trùng, nàng là một điều bồi sư chuyên nghiệp mà lại từng trải. Vốn dĩ nàng rất muốn ở lại trong tàu vũ trụ tiếp tục nghiên cứu liên quan tới HBD của mình, tư liệu trong con chip mà Diệp Trùng mang về từ căn cứ dưới đất đủ cho nàng tiêu hóa một khoảng thời gian. Nhưng cuối cùng, không thể chống lại sự kiên trì của lão già Phá Xa, chỉ đành theo đoàn lên bờ. Tiếp đó liếc nhìn các loại tài liệu Diệp Trùng mua, tuy nàng đối với nhánh điều bồi của họ Quản không quen thuộc, nhưng một số nguyên lý cơ bản lại biết.
Griffiths hơi ngớ người: “Anh định dùng nguyên lý co rút bằng nhiệt sao?” Nguyên lý co rút bằng nhiệt trong điều bồi cổ đại thuộc về một loại phương pháp vô cùng ít gặp, nếu như không phải tri thức của nàng ở phương diện điều bồi đích xác coi như là phong phú, nàng căn bản khó mà nhận ra. Hệ thống điều bồi của thiên hà Hà Việt, ở một mức độ nào đó càng tiếp cận hơn với hệ thống của năm thiên hà lớn.
Diệp Trùng gật đầu: “Đúng.”
Đối thoại của hai người lại làm trái tim Vương Mông ở một bên đập mạnh, mấy người này rốt cuộc là người gì? Trong một đội ngũ thế này lại có hai điều bồi sư? Trình độ hai điều bồi sư thế nào hắn không phán đoán được, nhưng trong một đội ngũ có hai điều bồi sư, điều đó cực kỳ hiếm thấy, hơn nữa hai điều bồi sư này hình như không hề cùng một trường phái.
Vương Mông dẫn mọi người quẹo tới quẹo lui, cuối cùng tới trước một căn nhà cỏ. Căn nhà cỏ trông có vẻ cực kỳ đơn sơ, nhưng một mùi thơm thoang thoảng lại làm tinh thần mọi người phấn chấn. Trong lòng Diệp Trùng rung động, đây là mùi của Bạch thảo, trong con chip Quản phong tử cho mình có ghi chép. Mùi hương của Bạch thảo có hiệu quả nâng cao tinh thần, điều bồi sư đều thích đặt trong phòng thí nghiệm của mình một chút Bạch thảo. Nhưng trong trí nhớ của hắn, vô luận là phòng thí nghiệm của điều bồi sư ở năm thiên hà lớn hay là thiên hà Hà Việt đều không phát hiện được loại Bạch thảo mà Quản phong tử nói là vô cùng thường thấy này.
Nhưng hắn lại phát hiện ở chỗ này.
Vương Mông nhè nhẹ gõ vài cái trên cánh cửa gỗ của căn nhà cỏ.
Ken két, cánh cửa gỗ mở ra, lộ ra một gương mặt đàn ông cực kỳ bình thường.
Nhìn thấy người này, Vương Mông vội vàng hành lễ: “Ngôn sư, làm phiền ngài thật sự là áy náy quá, mấy người bạn này là quý khách vừa tới hôm nay, người bạn này hôm nay hy vọng có thể mượn dùng công cụ điều bồi một chút, tôi dẫn bọn họ tới đây, hy vọng ngôn sư ngài không để bụng.”
Ánh mắt của gã được gọi là Ngôn sư này không khỏi đánh giá Diệp Trùng từ trên xuống dưới, mà đồng thời, Diệp Trùng cũng đánh giá đối phương. Mặt của đối phương vô cùng bình thường, gần như không có bất cứ chỗ nổi bật này, một gương mặt thế này, nếu như lẫn lộn vào trong đám đông tuyệt đối khó mà phát hiện, nhưng Diệp Trùng lại không bị gương mặt này lừa gạt. Hắn nhìn ra được, mặt đối phương và hắn giống nhau, đều đã qua xử lý, gương mặt hiện giờ nhìn thấy này chẳng qua chỉ là một lớp ngụy trang mà thôi. Nhưng so với loại ngụy trang thô thiển này của Diệp Trùng, ngụy trang của hắn càng có tính lừa gạt hơn.
Đối phương rõ ràng cũng nhìn ra mặt của Diệp Trùng đã trải qua xử lý, không khỏi hơi cười: “Ừm, không ngờ ở nơi này lại có thể gặp được bạn bè cùng chung chí hướng, xin mời vào trong.” Gã này nhìn không ra tuổi tác, thể hình cũng hơi gầy yếu, người mặc bộ đồ mộc mạc, nhưng đứng ở đó lại có khí chất làm người ta không cách nào nói rõ. Nhưng trong câu nói này của hắn cũng có ý một lời hai nghĩa, vừa chỉ hai bên đều là điều bồi sư, vừa chỉ Diệp Trùng và hắn giống nhau, không dùng mặt thật với người khác.
- Cám ơn. Diệp Trùng gật đầu ra dấu với đối phương, là người đầu tiên đi vào trong. Khi Diệp Trùng vừa mới học tập điều bồi từ chỗ Quản phong tử, hắn đã biết rất nhiều điều cấm kỵ và quy tắc ngầm giữa điều bồi sư. Chỉ là trước khi tiến vào tinh khu tự do, quan hệ giữa điều bồi sư không hề giống Quản phong tử nói như thế này, mà là vô cùng hòa bình, tùy ý.
Nhưng ở chỗ này, Diệp Trùng lại ngạc nhiên phát hiện, có rất nhiều những chỗ kỳ quái của giới điều bồi mà Quản phong tử nói lại cực kỳ phù hợp ở chỗ này.
Chẳng lẽ, Quản phong tử là người đi ra từ tinh khu tự do? Đột nhiên, ý nghĩ này bỗng bật ra trong đầu Diệp Trùng.
Nhưng vấn đề này chỉ thoáng qua trong đầu hắn, dù sao lúc này không phải là thời cơ tốt để suy nghĩ vấn đề này.
Không gian bên trong căn nhà cỏ này so với bên ngoài nhìn thấy thì lớn hơn nhiều, xung quanh đặt các loại dụng cụ, thuốc thử trong các dụng cụ có đủ loại màu sắc, mùi vị đặc biệt, dường như đại biểu cho một loại lực lượng kỳ dị, nghề nghiệp điều bồi sư này trong lòng mọi người cũng trở nên càng thêm thần bí.
Griffiths đã trợn mắt há hốc mồm, nàng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy dụng cụ điều bồi nguyên thủy thế này. Nơi này không có quang não, không có máy móc thao tác tinh vi, không có hộp giữ nhiệt chân không, nơi này chỉ có dụng cụ thủy tinh đơn giản nhất. Mà thuốc thử của nơi này cũng hoàn toàn không giống với thứ nàng quen thuộc, không có bất cứ nguyên liệu nguyên chất nào, thứ có chỉ là các loại khoáng thạch, thực vật.
Thật không thể tin được! Nàng kinh ngạc tới mức nói không ra lời, nàng đối với lịch sử phát triển của điều bồi thuộc nằm lòng, rất sớm trước đây, điều bồi chính là phân ra từ trong thực vật học, biến thành một môn khoa học càng thêm thuần túy. Nhưng trước mắt mình? Điều bồi ở nơi này lại vẫn dừng lại ở giai đoạn thực vật học!
- Các loại dụng cụ ở chỗ này, ngươi có thể tùy ý sử dụng, ừm, còn tài liệu. Ngôn sư quét qua túi lớn túi nhỏ trên tay những người khác, cười nói: “Ta nghĩ ngươi đã mang đến rồi.”
Mấy dụng cụ này quả thật quá thô sơ, Griffiths đoán chừng Diệp Trùng nhất định sẽ uyển chuyển từ chối, nàng hiện giờ không cách nào tưởng tượng được với điều kiện của nơi này làm sao thực hiện điều bồi.
Nhưng điều ra ngoài ý liệu của nàng là Diệp Trùng lại trực tiếp nói cám ơn: “Cám ơn!”
Hắn không bị điên chứ! Griffiths ngạc nhiên nhìn Diệp Trùng.
Diệp Trùng từ trong túi lấy ra quả hạch màu nâu đó, Ngôn sư không khỏi động dung: “Hạt lựu quả, thứ tốt a. Ha ha, đây chắc là cái quả đó của Hoán bảo các, ta cũng sớm thèm chảy nước miếng rất lâu rồi, đáng tiếc trên tay không có thứ tốt mà lão già đó nhìn vừa mắt, hắn sống chết cũng không bán, không ngờ lại rơi vào tay ngươi.” Hơi thở dài một tiếng, trong lời nói đầy vẻ hâm mộ.
Vương Mông ở một bên chen miệng hỏi: “Ngôn sư, Hạt lựu quả này dùng làm gì?” Vấn đề này vẫn luôn là vấn đề mọi người đều vô cùng tò mò, mỗi người đều dỏng tai lắng nghe. Đây là một thứ tốt, ai cũng biết, nhưng lại không ai biết chỗ dùng của nó.
- Hạt lựu quả là một loại dược tài cực kỳ hiếm thấy, lớn thế này thì càng hiếm thấy, nó có thể dùng để chế tạo thuốc trị thương cực phẩm. Ngôn sư giới thiệu đơn giản.
Thuốc trị thương cực phẩm, ở tinh khu tự do có thể xảy ra chiến đấu bất cứ lúc nào, có thể nói là có giá trị liên thành. Nơi này không hề có những phương pháp trị liệu khoa học kỹ thuật cao của năm thiên hà lớn và thiên hà Hà Việt, thuốc trị thương cực phẩm trong rất nhiều lúc tương đương với một sinh mạng, là thứ tốt mà mỗi một võ thuật gia đều mơ ước có được.
Nhìn thấy Diệp Trùng không hề ra tay, Ngôn sư bỗng nhiên nghĩ tới sự lỗ mãng của mình. Giữa điều bồi sư có một quy củ bất thành văn, khi điều bồi thuốc thử, không thể để cho điều bồi sư khác nhìn lén. Dù sao thứ tinh thông và sở trường của điều bồi sư mỗi một trường phái đều không hề giống nhau, rất nhiều công thức phối chế đặc hữu càng bị coi như là báu vật.
Ngôn sư tự giác cười: “Mọi người ra ngoài đợi đi, không được làm phiền hắn điều bồi.” Nhìn thấy Diệp Trùng ra dấu, Nhuế Băng hiểu biết dẫn mọi người ra ngoài. Griffiths thật ra cực kỳ muốn nhìn xem Diệp Trùng làm thế nào lợi dụng dụng cụ nguyên thủy thế này để thực hiện điều bồi, nhưng câu nói đó lại thế nào cũng nói không ra lời, cuối cùng chỉ đành bất mãn theo mọi người ra khỏi căn nhà cỏ.
Hạt lựu quả đích xác là tài liệu chế tạo thuốc trị thương cực phẩm, nhưng cái này lại không phải chỗ dùng duy nhất của nó. Một chỗ dùng khác của nó chính là dùng để chế tạo thuốc mê cực mạnh, nhớ lúc đầu, Diệp Trùng từng ngã gục trên tay loại thuốc mê này, Quản phong tử chính là lợi dụng nó, trong nháy mắt làm Diệp Trùng hôn mê. Thời gian phát tác cực ngắn, làm nó thành một loại vũ khí cực mạnh, cũng là lợi khí phòng thân của điều bồi sư. Nhưng thứ Diệp Trùng nhìn trúng nó lại không phải điểm này, mà là hiệu quả phạm vi quần thể, nếu như lượng thuốc đủ lớn, nó có thể trong thời gian cực ngắn, hình thành một vùng hôn mê có phạm vi khá lớn.
Hạt lựu quả có một loại mùi vị đặc biệt, khứu giá của Diệp Trùng linh mẫn tột cùng, vừa đi tới phố thì hắn đã ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng nửa có nửa không đó. Cho nên hắn mới tiến vào Hoán bảo các, đổi lấy Hạt lựu quả này, nhưng hắn cũng không ngờ một trái Hạt lựu quả lại lớn thế này.
Nhìn chằm chằm trái Hạt lựu quả này, Diệp Trùng nhớ lại kỹ càng công thức phối chế và phương pháp điều bồi liên quan tới loại thuốc mê này trong đầu.
@by txiuqw4